Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 79: Giục ngựa




Đoàn phim <Cẩm Y> đã tập thành thói quen với sự có mặt của Phó tiên sinh, bởi tần suất thăm ban của anh thực quá dày đặc. Đường đường là Đại lão bản lại giống như rảnh rỗi toàn thời gian.
Lúc này ở phụ cận nơi quay phim không có khách sạn, chỉ có homestay. Từng căn nhà nhỏ màu gạch đan xen trên nền tuyết trắng tạo ra một loại hứng thú mới lạ, trên nóc nhà nào cũng đắp một tầng tuyết dày. Vào buổi tối khi đã lên đèn, đèn lồng đỏ từng chiếc từng chiếc sáng lên không khí tưng bừng sôi nổi.
Phàn đạo tinh tế đoán được Phó Tây Đường có khả năng tới thăm ban, đã sắp xếp cho Hứa Bạch một căn nhà có sân vườn độc lập. Tuy nhà có hơi nhỏ, tính cả phòng bếp cũng chỉ có ba gian, nhưng chỉ có cậu và Khương Sinh hai người ở, tính riêng tư rất cao.
Tuy ngày thường Khương Sinh tùy tiện lại thích tám chuyện, nhưng không qua loa trong công tác, sáng sớm đã nhờ người đun sẵn nước nóng, làm ấm giường đất.
Đến khi Phó Tây Đường cõng Hứa Bạch trở về phòng thì đã có nước ấm để tắm.
Lúc Hứa Bạch ngâm mình tắm rửa, Phó Tây Đường vào bếp nấu thịt viên Tứ Hỷ và mì trộn tương cho cậu. Trong phòng cách âm không được tốt, hai người cứ cách một gian phòng nói chuện với nhau, phần lớn là Hứa Bạch nói, Phó Tây Đường lắng nghe.
Một lát sau Hứa Bạch lại im bặt, Phó Tây Đường qua xem đã thấy cậu nghiêng đầu dựa vào bồn tắm ngủ rồi. Hơi nước mờ mịt, hai má Hứa Bạch rực đỏ, hình như cằm lại nhọn hơn rồi, có vẻ gầy đi không ít.
Nước đã hơi lạnh, Phó Tây Đường vớt người lên, lấy khăn tắm lớn bọc cậu lại, lau khô rồi đặt cậu lên giường đất đã được làm ấm. Hứa Bạch mơ mơ màng màng, ngửi được hương hoa nhàn nhạt trên người Phó Tây Đường, nhịn không được vươn tay ôm anh dụi dụi.
Phó Tây Đường dỗ dành hồi lâu mới dỗ được cậu thả tay ra, trở về cứu vớt nồi thịt viên sắp cháy khét.
Tới giờ cơm chiều Hứa Bạch không chịu rời khỏi giường đất, chỉ cái bàn nhỏ đặt bên giường, vỗ vỗ mặt bàn, “Phó tiên sinh, tới đây.”
Ăn cơm trên giường, chuyện này trước nay đối với Phó Tây Đường vốn là không thể tiếp thu. Chưa nói tới chuyện nước canh có thể bắn lên chăn nệm, chỉ cần là loại hành vi này bản thân anh đã không làm được.
Nhưng người đòi hỏi chuyện này lại là Hứa Bạch, cậu lại còn nhõng nhẽo với anh.
“Để anh dọn.”
Điểm giới hạn của Phó Tây Đường lại lui xa thêm một chút, cuối cùng vẫn đồng ý với cậu, dọn đồ ăn lên bàn nhỏ cho cậu. Hai người mặt đối mặt cùng thưởng thức bữa ăn không tính là quá phong phú nhưng cũng đủ gọi là mỹ vị. Về phần Khương Sinh, cậu ta cực kỳ thức thời chạy tới chỗ đạo diễn tranh giường, trừ phi vũ trụ nổ tung, nếu không cậu ta sẽ không xuất hiện ở chỗ này quấy rầy chuyện tốt của Đại lão bản.
Kết thúc bữa cơm, Hứa Bạch duỗi cái eo lười biếng rồi quấn lên người Phó tiên sinh. Phó Tây Đường kéo chăn qua đắp lên đôi chân trần đang phơi bên ngoài kia, năm ngón tay luồng vào tóc cậu vỗ về, nhanh chóng dỗ cậu mơ màng rơi vào giấc ngủ.
“Phó tiên sinh, anh coi nè, đừng dỗ em ngủ đông nha…….” Cậu không yên tâm mà thỏ thẻ, sợ bản thân vì quá lạnh mà trực tiếp tiến vào kỳ ngủ đông, đạo diễn Phàn sẽ khóc tới thành hồng thủy nhấn chìm cả núi non mất.
Phó Tây Đường bật cười, xoa mái tóc cậu, “Yên tâm, tôi trông em cho.”
“Dạ…..” Hứa Bạch rất nhanh đã yên tâm ngon giấc. Mấy hôm nay tiến độ gấp rút, cậu chạy theo mà mệt mỏi thực sự. Phó Tây Đường thấy cậu say giấc rồi, mình lại chưa buồn ngủ, liền vẫy vẫy tay gọi một quyển sách từ vali hành lý, nương theo ánh sáng nhu hòa trong phòng đọc sách, ngẫu nhiên sẽ ngắm Hứa Bạch một lát.
Hôm sau, Hứa Bạch dậy vào lúc sáu giờ sáng, sinh long hoạt hổ trở lại làm một hảo hán. Đạo diễn Phàn đã nói trước hôm nay muốn quay cảnh phi ngựa giữa trời tuyết, chỉ cần tưởng tượng tới cảnh tượng đó, Hứa Bạch lòng mang giấc mộng đại hiệp dâng lên mênh mang cảm xúc.
Chuồng ngựa cách chỗ ở cũng không xa, Hứa Bạch ăn xong điểm tâm liền lôi kéo Phó Tây Đường cùng đi xem ngựa. Cậu nhìn trúng con ngựa màu mận chín, giữa mày có một nhúm lông trắng, tính cách dịu ngoan, Hứa Bạch đặt tên cho nó là “Đường Đường”.
Khoảng thời gian trước khi Phó Tây Đường tới đây, mỗi ngày Hứa Bạch đều đi thăm Đường Đường, bồi dưỡng tình cảm với nỏ, nếu rảnh rỗi còn dạo một vòng quanh sân với nó.
Phó Tây Đường nghe cái tên “Đường Đường” này xong, thần sắc không chút dao động, chỉ có đuôi mày hơi nhướng nhẹ. Anh quay đầu quét mắt nhìn chuồng ngựa, giữa bầy ngựa ngoan ngoãn im lặng như gà, nhìn trúng một con ngựa màu đen độc chiếm hơn non nửa diện tích chuồng.
Con ngựa hung hăng này vua chúa trong chuồng ngựa, trong lòng có một mảng thảo nguyên, bất kể là ai cũng không thể ngăn nó tùy ý nện bước phi hành.
Nhân viên phụ trách chăm sóc ngựa nhìn thấy, vội vàng khuyên bảo: “Phó tiên sinh, con ngựa này tính tình tương đối ngông, hay là đổi qua con ngựa trắng đi. Anh nhìn nó xem vừa cao lại khỏe mạnh, lớn lên cũng đẹp mắt……..”
Không đợi anh ta nói xong, ngựa đen không cam lòng yếu thế phát ra tiếng thở phì phì, một chân đá vào cây cột, tuyết đọng bên trên rơi xuống lả tả.
Con tim bé bỏng của nhân viên chăm sóc ngựa run lập cập, ngựa đại gia này muốn điên lúc nào khác chẳng được, sao lại chọn ngay thời điểm này chứ. Không biết kẻ có tiền rất thích mấy con ngựa ngông cuồng sao? Có ông chủ nọ cưỡi con ngựa điên bị hất bay xuống còn nằm viện tới tận bây giờ kia kìa!
Đúng lúc này, Phó Tây Đường đáp: “Không cần đâu, cứ chọn nó đi.”
“Phó tiên sinh, cái này…….” Anh nhân viên còn muốn khuyên nhủ, Phó Tây Đường đã thuận lợi dắt ngựa khỏi chuồng. Con ngựa đen ngoan ngoãn để Phó Tây Đường dẫn đi, an tĩnh như cô vợ nhỏ hiền tuệ.
Kẻ xưng vương xưng bá đâu rồi? Anh nhân viên trợn to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được nhìn con ngựa đại gia này.
Ngựa đại gia không thèm để ý anh ta, ánh mặt cao ngạo liếc qua số ngựa còn lại trong chuồng, đặc biệt khi chạm tới con ngựa trắng cao lớn kia, lại lần nữa phát ra tiếng thở phì phì từ trong mũi, tỏ vẻ ta đây cực kỳ khinh thường.
Hứa Bạch theo dõi toàn bộ quá trình hơi hơi nheo mắt, lại có thêm nhận thức mới về sức hấp dẫn của Phó tiên sinh.
Phó Tây Đường dẫm chân lên móng ngựa, một cú xoay ngựa lên ngựa cực đàn ông, ánh mắt hướng về Hứa Bạch mang theo ý cười nhẹ nhàng, “Em cưỡi không?”
Hứa Bạch khẽ nâng cằm, ngược sáng đánh giá Phó tiên sinh hôm nay. Anh đi giầy ủng, mặc sơ mi trắng trơn cùng áo khoác len dạ màu đen, mắt kính vẫn treo sợi xích bạc tinh tế như cũ, ánh sáng nhỏ vụn ánh lên giữa mênh mang tuyết trắng. Nếu nói ngày thường Phó tiên sinh mang theo phong độ trí thức, ưu nhã khéo léo, giống một đại lão gia thanh quý. Thì Phó tiên sinh hôm nay, trên người nhiều hơn chút ngạo nghễ, chính là loại vung roi phóng ngựa ngạo nghễ bất kham, như Đại trại chủ sơn trại ngao du trở về.
Nếu bây giờ anh muốn bắt Hứa Bạch về làm áp trại phu nhân, Hứa Bạch nhất định không từ chối. Ở đây khi mọi người đều quấn thành đòn bánh chưng giữa trời tuyết lạnh, anh lại một thân phục sức nhẹ nhàng, quả thực khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ tới phát rồ.
Hứa Bạch cũng không cần người hỗ trợ, lưu loát xoay người lên ngựa, đôi mắt cong cong không chịu thua câu lấy Phó Tây Đường, “Muốn so tài sao? Ai tới phim trường trước thì thắng.”
Lúc này cậu đã khoác lên diễn phục, điểm trang thành hiệp du hiệp, nghèo túng lại không che lấp được soái khí. Hơn nữa hôm nay cậu có thêm pháp lực từ Phó Tây Đường, cũng không sợ lạnh như hôm qua, cần phóng đãng thì phải phóng đãng hết mình.
Nói xong, không đợi Phó Tây Đường trả lời, cậu đã duỗi tay vuốt suôn lông cho Đường Đường, hai chân kẹp bụng ngựa, không chút do dự ——– thúc ngựa chạy đi!
Ngựa đen thấy em trai đỏ rực kia dám chạy trước, hoàn toàn không để đại vương đây vào mắt, lập tức rống lên muốn lao theo. Nhưng Phó Tây Đường liếc mắt nhìn qua, ngựa ta lại thành thật yên thân, quy quy củ củ giảm tốc độ, anh nhân viên đứng bên cạnh nhìn mà sắp rớt cả cằm, tấm tắc công nhận chuyện lạ.
Phó Tây Đường cưỡi ngựa không nhanh không chậm, thản nhiên tùy ý, Hứa Bạch phía trước lại không vui, quay đầu lại liên tục, hét to từ đằng xa, “Phó tiên sinh anh nhanh lên đi!”
Anh già cả rồi sao!
Lúc này Phó Tây Đường mới tăng tốc, ngựa đen nhận được tín hiệu vui sướng tung vó về phía trước, rất có phong thái thú cưỡi số một thế gian.
Hứa Bạch nhướng mày, nhanh chóng chạy đi, “Đường Đường mau mau, Đường Đường tiến lên!”
Hai tuấn mã bốn vó đạp tuyết, gió sảng khoái nổi lên quét ngang cỏ khô ven đường lướt qua khuôn mặt vui mừng ngạc nhiên trợn mắt của lữ khách đứng bên đường đang chụp ảnh mặt trời mọc.
“Ây da!” Nữ sinh mặt trẻ con hoạt bát đáng yêu nhanh chóng hô gọi đồng bạn, “Mày coi kìa, có phải Hứa A Tiên không!”
“Còn mặc đồ cổ trang nữa chứ, chắc chắn là ảnh rồi! Gần đây ảnh đóng phim ở chỗ này!”
“A a a a a a a  Đẹp trai quá trời chết tao rồi! Ảnh cưỡi ngựa ngầu chết tía luôn!”
Hai người kích động ôm nhau, hận không thể nhảy điệu cha cha cha tại chỗ. Chờ khi hai người bình tĩnh lại, một trong hai mới ngơ ngác hỏi: “Một là Hứa A Tiên, vậy người còn lại là ai? Mày thấy mặt không?”
“Không thấy.” Người còn lại, cũng là mặt trẻ con ban nãy cầm camera, vội vàng lật lại ảnh chụp. Vừa rồi thấy Hứa A Tiên cô quá xúc động, nhanh tay nhấn chụp liên tiếp, có lẽ cũng chụp được người kia.
Quả nhiên, mấy tấm liền nhau đều có.
“Đây, đây không phải Cửu lão gia sao!?” Mặt trẻ con kích động tới hai má đỏ bừng, là một fan CP, cô không thể quên được gương mặt khiến người kinh diễm của Phó Tây Đường. Hiện tại xem bức ảnh này, là tấm được chụp rõ nét nhất. Phó Tây Đường và Hứa Bạch giục ngựa hướng về phía cô, một cực kỳ đàn ông một an tĩnh ôn nhã, hai khuôn mặt được ghi lại rõ ràng.
Cô gái bên cạnh mở to hai mắt, vội vàng sáp lại nhìn, bất ngờ vui mừng suýt ngất đi, “Phó tiên sinh?! Anh ấy cũng ở đây, ảnh, ảnh tới thăm ban phải không?”
“Chắc chắn là vậy rồi! Trăm phần trăm, không sai vào đâu được!”
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
“Đăng weibo nhanh!”
Hai nữ sinh đắc thủ kích động loạn cả lên, muốn chia sẻ viên kẹo mềm có nhân này cho đồng bọn trên mạng ngay. Mà giờ phút này, Hứa Bạch hoàn toàn chưa biết chuyện gì còn đang thúc ngựa xuyên qua mảnh rừng bạch dương thưa thớt, gió mạnh quét qua mặt cậu, lại không đau như trước, ngược lại là vui sướng nhiều hơn.
Cậu biết có Phó Tây Đường bảo vệ mình, càng thêm không kiêng kỵ. Chỗ dựa là của cậu, đùi lớn cũng của cậu, Lãng Lý Bạch Điều không sợ hãi thứ gì.
“Híííí……….” Ra khỏi rừng bạch dương, Hứa Bạch ghìm ngựa dừng lại trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng đạo diễn, diễn viên, cameraman, vó ngựa hất tuyết, ngầu chết người.
Phó Tây Đường đuổi theo phía sau, tới chậm hơn Hứa Bạch vài giây. Anh nhìn ánh mắt sùng bái của nhóm người trẻ tuổi dành chp Hứa Bạch, thản nhiên xuống ngựa, tới trước người Hứa Bạch ngăn lại những tầm mắt kia, sau đó vươn tay cho bạn trai nhỏ nhà mình, “Em xuống được rồi.”
Hứa Bạch không nghi ngờ gì, thoải mái hào phóng vịn tay anh nhảy khỏi lưng ngựa, “Phó tiên sinh, anh thua rồi.”
Phó Tây Đường vừa vận pháp lực xua tan hơi lạnh trên người Hứa Bạch vừa đáp: “Ừ, đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
Tiền cược là cái gì, cũng không quan trọng. Chiến thắng này có gian lận bên trong không, cũng không quan trọng, Hứa Bạch chỉ cần kết quả cuối cùng là đã đủ hài lòng.
Có thể khiến Phó tiên sinh nhường, cũng là cậu có bản lĩnh, phải không?
Đạo diễn Phàn lặng lẽ trợn trắng mắt —— show ân ái sẽ chết sớm, dám ức hiếp người già neo đơn không ai yêu, hừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.