Chiêu thứ mười tám trong bí kíp theo đuổi thần tượng của yêu quái ——ném lê.
Hứa Bạch chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ được chứng kiến cảnh tượng cả trời mưa lê đổ về phía mình, cái này không gọi là theo đuổi thần tượng nữa mà phải nói là mưu sát.
Cũng may Phó tiên sinh pháp lực cao cường ôm lấy Hứa Bạch nhẹ nhàng nhảy ra sau, vững vàng đáp trên nóc tàu. Anh vung tay, những quả lê đang bay bị gió cuốn vào rổ của các tiểu thương yêu quái đang buôn bán bên đường.
“Hay!!!”
“Phó tiên sinh lợi hại!”
“Phó tiên sinh nhìn tôi này!”
Người theo đuổi thần tượng đều mù quáng cả, thần tượng có làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
“Sức hấp dẫn của Phó tiên sinh mạnh mẽ quá.” Hứa Bạch nhìn đám yêu nhốn nháo vui vẻ, thật lòng tán thưởng.
Phó Tây Đường không để ý, vẫn ôm Hứa Bạch không buông ——– bạn trai nhỏ của anh khi ra ngoài thì có xu thế hơi tăng động, không ôm chặt em ấy sẽ ngã từ trên nóc tàu xuống mất.
Trong nháy mắt khi mưa lê đánh úp tới A Yên hóa thành nguyên hình núp dưới gầm tàu, chẳng màng hai người đang làm gì, chỉ chăm chăm chui ra ngoài, dùng sức chín trâu hai hổ kéo mấy rổ lê kia về.
Bây giờ mấy rổ lê này đều của anh Yên cả, không ai cướp lê khỏi tay anh Yên được.
Một giờ tại trạm dừng trôi qua rất nhanh, đoàn tàu khởi hành lần thứ hai.
Hứa Bạch và A Yên nhìn quả lê đầy suy tư, nhiều lê thế này bọn họ ăn không hết, bèn quyết định dùng nó đổi ít đồ chơi khác ở các chợ yêu tiếp theo.
Phó Tây Đường cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ vui chơi, vì thế khi đoàn tàu tới núi Côn Luân, hai người đã đổi về một đống đồ lớn.
Đồ ăn liền thì không cần nói nữa, rổ nào rổ nấy đầy tràn, còn thêm mấy món độc lạ kỳ quái, chén sứ xinh đẹp, mấy quyển sách rách, thanh chủy thủ nghe nói là đã rất lâu đời, thậm chí có cả tẩu thuốc dài.
Hứa Bạch đưa tẩu thuốc tới ướm lên tay Phó Tây Đường, sau đó nhìn kỹ trên dưới vài lần, gật gù vừa lòng ——– xích bạc rũ xuống từ gối kính đoan chính, tây trang tinh xảo phẳng phiu, thêm tẩu thuốc độc đáo lạ mắt, tạo hình này cực kỳ hấp dẫn.
Phó Tây Đường cười cười bất đắc dĩ, nhưng nhìn bộ dáng hoa si phấn khởi của Hứa Bạch lại thấy thôi thì chìu cậu cũng không sao.
Hành trình sưu tầm những món đồ mới lạ vẫn còn tiếp tục, đoàn tàu từ nhân gian đi vào kết giới của đại yêu, dẫn bọn họ tới tham quan một chợ yêu phong cách khác biệt, phô bày rõ bản sắc độc đáo của Yêu giới. Hành trình này đoàn tàu đi đi dừng dừng, mãi tới chiều hôm sau mới vào tới địa phận Tần Lĩnh.
Tối qua Hứa Bạch đánh bài với A Yên tới khuya mới ngủ, lúc này mới tỉnh dậy, lại chui vào ngực Phó Tây Đường không chịu nhúc nhích. Phó Tây Đường đang nửa ngồi đọc sách, xoa xoa mái tóc cậu, cậu liền dụi dụi vào ngực anh, mơ mơ màng màng hỏi: “Chúng ta tới đâu rồi?”
“Sắp tới nơi rồi.” Phó Tây Đường nhẹ nhàng đáp, bị bắt ngủ nướng chung với Hứa Bạch nên giọng anh mang theo trầm thấp từ tính của lúc mới ngủ dậy.
Hứa Bạch gãi gãi tai, thấy tai mình hơi ngứa, sáng sớm Phó Tây Đường đã trêu ghẹo cậu rồi, cậu càng không muốn ngồi dậy. Túc ngữ nói người lười luôn có vô số lý do để không rời giường.
“Dậy đi nào.” Phó Tây Đường vừa dỗ vừa khuyên, xoa nắn vành tai cậu, lại vuốt suông tóc cho cậu, cuối cùng dỗ được cậu bạn nhỏ mở bừng mắt, cười khanh khách đẩy anh ra, “Anh đừng cù em, em dậy rồi nè.”
Rửa mặt xong, Hứa Bạch theo Phó Tây Đường và A Yên đến toa ăn uống dùng bữa trưa sớm, thời điểm buông đũa, loa thông báo vang lên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của nữ tiếp viên.
“Kính thưa quý khách, đoàn tàu đã dừng lại tại tạm Vị Thủy – Tần Lĩnh, mời quý khách xuống xe theo các cửa chính, không nên nhảy sông. Một khi bị phát hiện, nhân viên bảo vệ lập tức vớt ngài lên đem đi cắt lát. Lần này đoàn tàu dừng trong một tiếng rưỡi, xin lưu ý với quý khách: Tần Lĩnh là nơi nguy hiểm, vui chơi phải cẩn thận, nếu quý khách tự tìm đường chết, chúng tôi sẽ không cứu, cảm ơn sự phối hợp của quý khách.”
Xưa nay Tần Lĩnh là vùng núi được bao phủ bởi sắc thái thần bí, dù hiện tại đã là xã hội tân tiến, nhưng vẫn còn những yêu quái thà ở lại trong ngọn núi nguy hiểm cũng không muốn hòa nhập vào thế giới nhân loại.
Nơi như vậy thích hợp để vui chơi thám hiểm, nhưng cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Hứa Bạch xuống xe, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này không có chợ yêu, cảm thấy kỳ quái mà hỏi: “Chợ yêu ở đây chưa tới giờ mở cửa sao?”
Phó Tây Đường lắc đầu, chỉ về hướng lâu thuyền xinh đẹp giữa hồ, “Chợ yêu ở trên thuyền.”
Thuyền cao mũi rộng có nhiều tầng, trông giống như một cái lầu. Là chiến thuyền thì được thiết kế như pháo đài nổi.
Hứa Bạch bừng tỉnh, “Thì ra là thế, đây là địa bàn của thủy yêu?”
“Không hẳn.” Phó Tây Đường giải thích: “Đại yêu ở Tần Lĩnh không chỉ có một, bọn họ thay phiên nhau quản lý.”
“Cũng quy củ quá ấy.” Hứa Bạch nói. Cậu còn tưởng đám đại yêu trong núi có tính tình nóng nảy lắm chứ.
Ai ngờ Phó Tây Đường nhàn nhạt thả ra một câu: “Đánh cho một trận là ngoan ngoãn ngay.”
Hứa Bạch bình tĩnh nghĩ suy, cậu quả thực chưa hiểu rõ thế giới của đại yêu, nhưng không sao, chỉ cần ôm chặt cái đùi Phó tiên sinh là tốt rồi.
Ba người rời khỏi bờ sông Vị Thủy, xoay đầu hướng về núi rừng. Lần trước Phó Tây Đường tới Tẫn Lĩnh là dừng ở nhà ga khác, cách nơi này một đoạn, phải dò đường lần nữa.
“Phó tiên sinh ơi, lần rồi anh tới tiểu Nam Sơn là khi nào?” Hứa Bạch vừa đi vừa hỏi, cậu mang ủng leo núi, bước chân thật nhẹ nhàng.
Phó Tây Đường cẩn thận nhớ lại, “Ước chừng là trăm năm trước.”
Hứa Bạch: “…………”
Thật lợi hại, lúc đó em còn chưa chào đời.
Hứa Bạch quyết định không tiếp tục đề tài xấu hổ này nữa, quay đầu hỏi A Yên: “Cậu có đi theo không?”
A Yên kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đương nhiên là……. chưa!”
A Yên nhất thời lanh mồm lanh miệng, tự cảm thấy mất mặt bèn vội vàng bổ sung: “Nhưng sau đó tôi thì có, tôi còn đi qua núi Trường Bạch, núi Côn Luân, Thiên Sơn, qua nhiều núi lắm, không có chỗ nào là chưa từng đi. Anh hỏi gì anh Yên cũng biết hết.”
“Lợi hại lợi hại.” Hứa Bạch tranh thủ vuốt mông ngựa.
“Đương nhiên.” A Yên vểnh đuôi lên trời.
Phó Tây Đường chuyên tâm tìm đường, nghe hai người kẻ xướng người họa tấu hài cũng không thấy nhàm chán.
Bởi vì tiểu Nam Sơn là một ảo cảnh, đòi hỏi phải tìm được cánh cửa đặc thù thì mới vào được, mà cánh cửa này còn thay đổi vị trí theo thời gian. Chiêu “dịch chuyển tức thời” của Phó Tây Đường không thể dùng được, buộc phải tính toán những nơi cửa vào có khả năng xuất hiện, một đường không ngừng tìm kiếm.
Chuyện này, ba phần dựa vào thành ý, bảy phần dựa vào vận khí. Cũng may hạt giống hoa không mọc chân chạy đi, ba người không quá gấp gáp, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, trò chuyện câu được câu chăng, thoải mái tự tại.
Phương pháp Phó Tây Đường dùng để tính toán có liên quan tới phong thủy và Chu Dịch, Hứa Bạch không hiểu cũng không giúp được gì. Cậu và A Yên ngày càng giống hai thằng con ngốc nghếch nhà địa chủ, không phải ăn ăn uống uống thì cũng là nói chêm chọc cười.
Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, nói về lý, tượng số, chiêm. Chu dịch còn có những tên gọi khác như “đại số học vũ trụ”, “hòn ngọc của vương miện khoa học”. Phương pháp dự đoán theo Chu dịch chia làm hai Phương pháp là theo Bát Quái và theo sáu Hào.
Nói chêm chọc cười: Thành ngữ chỉ những hành động hoặc ngôn ngữ mà diễn viên thường sử dụng để chọc cười khán giả.
À không, A Yên còn biết biến thành sóc bò lên cây hái mấy trái cây hồng hồng đưa cho Hứa Bạch, “Cái này ăn được đó, anh thử đi, hương vị tuyệt vời, chua chua ngọt ngọt.”
Hứa Bạch lấy nước khoáng rửa trái cây, đưa một quả đến bên miệng Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh cũng ăn đi.”
Phó Tây Đường nghiêng đầu cắn một miếng, hương vị chua ngọt quen thuộc nháy mắt tràn đầy khoang miệng. Trước đây anh từng ăn rồi, A Yên biết được những điều này đều là anh dẫn nó thăm thú từng chút một.
Ai ngờ về sau con sóc này học được ăn vạ bên cạnh anh không chịu đi, cứ thế theo anh đến nay.
“Răng rắc.” Hứa Bạch cắn một miếng ngay chỗ Phó Tây Đường vừa cắn, cảm thấy hương vị thật tuyệt.
A Yên vẫn giữ nguyên hình sóc, cũng không thèm để ý hai người bọn họ cùng ăn một quả có ngọt tới rụng răng không, chỉ lo chuyền từ cây này qua cây khác, phóng thích thiên tính của mình.
Cậu nhóc lấy di động chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè, để hai người bạn thân đang đi học và đi làm vào ngày thứ bảy cùng cậu chia sẻ vui sướng khi được trở về thiên nhiên hoang dã.
Diệp Viễn Tâm tức tới nỗi muốn đánh bay đầu sóc của cậu nhóc.
An Bình giữ vẻ bình tĩnh trước sau như một, yên lặng gửi lại cho A Yên cảnh kết trong <Núi An Nhạc biến hình ký>. Sóc A Yên bị thiếu cháy trên đài cao, chết thảm thương.
Pháo nổ tung trời: [Lêu lêu lêu le lưỡi.jpg]
Tôi tự do, tôi kiêu ngạo, tôi yêu ma lạt năng.
Một tiếng rưỡi trôi qua, ba người đã đến giữa sườn núi. Hứa Bạch xoay người nhìn xuống chân núi, mơ hồ nhìn được thuyền lớn giữ dòng Vị Thủy.
Đoàn tàu sắp khởi hành lần nữa, tiếng còi hơi “Tu tu” vang lên, chậm rãi dịch chuyển về phía không trung ——– nó muốn qua sông nên trực tiếp lướt ngang từ trên không, khiến Hứa Bạch ngạc nhiên không thôi.
Cậu kéo kéo ống tay áo Phó Tây Đường, “Cái này cũng là Phó tiên sinh thiết kế sao?”
Phó Tây Đường nhìn thoáng qua: “Pháp trận phù không. Nhưng đoàn tàu nặng như vậy không thể đi trên không quá lâu.”
“Ra là thế, cũng đã lợi hại lắm rồi.” Hứa Bạch tán thưởng tự đáy lòng, sau đó như nhớ ra điều gì, ánh mắt hấp háy nhìn Phó Tây Đường, “Vậy chẳng phải anh có thể giúp em cải tiến Cân Đẩu Vân 2.0? Thăng cấp lên phiên bản mạnh hơn.”
Phó Tây Đường: “……………Được.”
Phó Tây Đường tự nói với mình, cậu bạn nhỏ cần được dỗ dành.
Đêm xuống, vẫn chưa tìm được cửa vào tiểu Nam Sơn, Phó Tây Đường liền đóng quân ở bãi đất trống.
Hứa Bạch nhìn anh vươn tay, ánh sáng xanh nổi lên giữa các kẽ tay bám vào dây đằng, chúng liền sinh trưởng bằng tốc độ cực nhanh, cuối cùng ba dây lớn nhất xoắn lấy nhau dựng thành lều lớn thiên nhiên.
Lều trại cao chừng ba mét, bao quanh là tường dây đằng kiên cố, một mặt bo hẹp lại coi như cửa ra vào. Dây đằng cũng rất nhân tính hóa mà tạo thành các ô trên tường như cửa sổ, mầm lá mềm nhỏ rũ xuống đằng trước thành rèm che.
Làm xong một cái lớn, Phó Tây Đường lại làm thêm một cái khác nhỏ hơn cho A Yên.
Bữa tối là gà rừng nướng và salad hoa quả, A Yên hái rất nhiều nấm nên có thêm cả canh nấm. Ban đêm trên núi hơi lạnh, thích hợp uống canh làm ấm người.