Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 46:




Qua giờ cao điểm buổi chiều, lượng khách đi tàu điện ngầm đã giảm quá nửa.
Ứng Như Ước vào tàu rồi tìm một chỗ để ngồi. Vị trí của cô đối diện màn hình hiển thị của khoang xe, màn hình mười bốn inches đang phát quảng cáo công ích.
Như Ước dựa vào lưng ghế ngồi một lúc, cuối cùng nhớ ra cả ngày hôm nay chẳng mò tới điện thoại, lúc lấy ra khỏi túi thì tin nhắn đã hiển thị đầy ắp màn hình.
Chỉ mỗi tin nhắn weixin của cô nàng Chấn Chân Chân lắm mồm thôi cũng đã hơn một nửa.
Chấn Chân Chân: “Bảo bối à, tay tớ cũng ổn rồi, không nằm lỳ nhà cậu ăn uống ké nữa, tối nay đi làm, không cần đợi tớ.”
Chấn Chân Chân: “Tuy tớ dọn đi rồi nhưng không liên quan đến việc cậu phải khai tối qua làm gì mà không về nhà, đợi rảnh rồi phải chủ động khai báo nhé. Chứ để cảnh sát Chấn này tra khảo thì tình hình không hay ho đâu.”
Chấn Chân Chân: “Cậu bận thật hay giả bộ bận vậy… Lẽ nào bận tới mức thời gian đi vệ sinh cũng không có? Các cậu làm bác sĩ có phải là đều tu tiên tích tục không?”|
Chấn Chân Chân: “Chờ đợi tới mức sắp hết giận luôn rồi này…”
Lúc nhận được điện thoại của Ứng Như Ước, Chấn Chân Chân đang ăn mì kéo ở một quán mì thịt bò gần cục cảnh sát.
Cô nàng “xuỵt” một tiếng hút hết mì vào miệng, vừa nhai vừa ậm ừ chất vấn liên tục: “Giờ cậu cũng chịu nhớ tới tớ hả? Tớ nói cậu nghe nhé, nếu không có tin tức của cậu tớ sẽ báo sếp tớ là có người mất tích đó.”
Trì Thịnh đang ngồi đối diện cô, nghe thế thì uể oải ngước lên nhìn, ánh mắt chiếu vào nước canh dính trên mặt cô, cau mày rồi rút ra hai tờ giấy đưa cho cô.
Chấn Chân Chân cười khan hai tiếng, tiện tay chùi miệng rồi dùng đũa gắp mì lên, lại nhét vào miệng.
Bên kia điện thoại, Ứng Như Ước nghe thấy âm thanh ăn uống như hùm như hổ của bạn, nhíu mày hỏi: “Đây là bữa thứ mấy trong hôm nay rồi?”
“Bữa thứ hai.” Chấn Chân Chân đáng thương tỏ vẻ muốn khóc tới nơi: “Từ sáng bận tới giờ, mà vẫn còn mong cậu gửi tin… Cậu thì hay lắm, không biết đã vứt tớ ở xó xỉnh nào.”
“Hôm nay tớ cũng rất bận.” Ứng Như Ước kiên nhẫn giải thích: “Buổi sáng có ca mổ quan trọng, buổi trưa cũng vì gần bệnh viện xảy ra tai nạn giao thông nên tăng thêm hai ca mổ cấp cứu. Buổi chiều bận tới lúc sắp tan ca, bên Phụ khoa có một ca mổ, bệnh tình bệnh nhân cực kỳ phức tạp, đợi tớ bận xong thì cũng đến giờ về rồi.”
Nói dứt, cô cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay trắng lóa dưới ánh đèn, thở dài: “Tớ còn tưởng tuy cậu và tớ chiến đấu ở chiến trường khác nhau nhưng cũng có thể hiểu được sự vất vả của việc đứng ở tuyến đầu chứ…”
“Hiểu chứ hiểu chứ!” Chấn Chân Chân đầu hàng chịu thua: “Làm sao mà lần nào tớ ‘bán thảm’ cũng không qua nổi cậu chứ!”
“Đợi một chút, có điện thoại.” Ứng Như Ước nhìn màn hình điện thoại, bất ngờ, trên đó là tên của Thẩm Trường Ca. Cô giữ cuộc gọi với Chấn Chân Chân, nghe điện thoại của Thẩm Trường Ca.
Câu đầu tiên của đối phương chính là: “Cuối cùng em cũng nghe máy rồi.”
Ứng Như Ước lặng lẽ chỉnh sang màn hình cuộc gọi nhỡ, tên của Thẩm Trường Ca hiển thị gọi nhỡ ba lần.
“Xin lỗi anh.” Giọng cô tỏ vẻ áy náy, “Hôm nay lịch mổ dày đặc, điện thoại em không mang theo.”
“Không sao.” Thẩm Trường Ca cười, “Hiếm khi có lý do gọi cho em, gọi mấy lần cũng không ngại.”
Hồi chuông cảnh giác trong Ứng Như Ước đang kêu vang.
Câu nói cửa miệng của Chấn Chân Chân “Thường là người một dạo mất tích bỗng dưng liên lạc lại với cậu, không phải mượn tiền thì chính là mời cưới” bỗng hiện lên trong đầu, Ứng Như Ước liếc nhìn hành khách mới bước vào khoang, do dự một lát rồi hỏi: “Anh tìm em có việc gì ạ?”
Thẩm Trường Ca không trả lời ngay, anh trầm ngâm mấy giây rồi hỏi: “Bây giờ em đang làm việc ở bệnh viện đại học S?”
Ứng Như Ước hơi nhướn mày, một suy nghĩ thoáng hiện ra: “Anh sắp đến bệnh viện đại học S sao?”
Bên kia im lặng vài giây, rồi vẳng đến tiếng cười khẽ: “Đúng là không giấu nổi em, anh đến giao lưu học tập, tuần sau sẽ có mặt ở bệnh viện. Nghe nói em cũng làm ở đó nên…”
“Tốt quá. Ứng Như Ước cười rất khách sáo: “Có việc gì cần cứ tìm em nhé.”
Thẩm Trường Ca lặng thinh, nụ cười trên mặt nhạt bớt, mãi sau mới nói: “Thế khi anh đến S rồi sẽ liên lạc với em.”
Cúp máy xong, lại quay sang cuộc gọi với Chấn Chân Chân, bên kia đợi đã mấy phút nên than vãn: “Nếu người gọi không phải bác sĩ Ôn thì tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Ứng Như Ước: “…”
Chấn Chân Chân lập tức hưng phấn, ném đũa sang bên, đôi mắt trợn tròn: “Thật sự không phải bác sĩ Ôn? Thế là ai?”
“Thẩm Trường Ca.” Ứng Như Ước đau đầu day day mi tâm: “Bác sĩ khoa Ngoại Thần Kinh trước đây ở bệnh viện đại học A, đến bệnh viện tớ giao lưu học tập.”
Chấn Chân Chân cố gắng lục soát trong trí nhớ: “Chính là bác sĩ Thẩm rảnh rỗi dâng hiến tình cảm cho cậu đó hả?” Nói dứt, Chấn Chân Chân rút mạnh tờ giấy trong hộp ra: “Cậu đưa cách liên lạc với bác sĩ Ôn cho tớ, tớ đi báo cáo.”
Ứng Như Ước: “…”
Sao gần đây người nào cũng dọa dẫm cô, hoặc là làm phiền cô thế nhỉ…
Không đòi được số điện thoại, Chấn Chân Chân rất bức bối.
Cô đưa mắt quan sát Trì Thịnh đang thong thả ăn mì, xuống nước năn nỉ: “Lão đại, em có thể vào hệ thống tra ra một người rất quan trọng không?”
Trì Thịnh liếc nhìn cô, từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Oh shit!
Chấn Chân Chân bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng: “Thế ngày mai em muốn xin nghỉ, em đi lấy số khám bệnh! Em không tin em… ối ối ối!”
Nói chưa dứt câu đã bị Trì Thịnh nhét mấy miếng thịt bò vào miệng, im bặt.
Lại một tuần mới, Ứng Như Ước bị xếp đi thăm bệnh nhân hậu phẫu.
Thẩm Linh Chi sau khi sắp xếp nhiệm vụ đã gọi Như Ước vào một góc, khẽ hỏi: “Hôm qua ca phẫu thuật mà em theo ấy, bệnh nhân kia tỉnh lại rồi có nói gì không?”
Ứng Như Ước lắc đầu.
Tiểu Khâu không biết lại gần từ lúc nào, nửa bò rạp trên lưng Như Ước: “Mình nghe bên y tá nói hôm qua ca mổ đó cứ gọi là kinh tâm động phách. Thật là, bệnh nhân ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện cả thế giới đã trời long đất lở thì sao nhỉ… Còn nữa, tối qua khi sắp tới giờ thăm bệnh, chồng của bệnh nhân đó… chính là lão tổng của tập đoàn xây dựng kia đã xuất hiện.”
Ứng Như Ước dỏng tai nghe ngóng: “Lương tâm thức tỉnh nên đến gây họa thêm hả?”
Tiểu Khâu gần đây rất thân thiết với Lý Hiểu Dạ bên y tá, tin tức gì cũng đều biết đầu tiên. Lần đầu tiên phát ngôn được bao nhiêu cặp mắt quan tâm đến nên có phần lâng lâng vui sướng: “Người mà ngay cả vợ mình phải mổ mà còn không đến thì còn có lương tâm gì. Nghe nói là lão phu nhân của Vinh Lương bắt lão tổng kia tới, dù sao vợ mổ mà anh ta chẳng lộ mặt lấy một lần thì về đạo lý cũng không chấp nhận được.”
“Hơn nữa, bệnh nhân không mang thai bao năm cũng chưa ly hôn với lão tổng, nghe nói hơn nửa nguyên nhân trong đó là do lão phu nhân bảo vệ. Chỉ là lão tổng này bao nuôi bồ nhí bên ngoài, lão phu nhân cũng bó tay.”
Thẩm Linh Chi dùng ngón tay xỉa vào đầu Tiểu Khâu đang cố tình vòng vo tam quốc, “xùy” một tiếng thúc giục: “Em cứ nói thẳng ra xem tối qua lão tổng kia đến đây làm gì, sao không nói ngay vào trọng tâm chứ.”
Tiểu Khâu bị đau, nhe răng xuýt xoa mấy tiếng rồi mới kể: “Thực ra làm gì có nhiều tình tiết cẩu huyết miễn phí cho xem đâu, lúc anh ta tới thì bệnh nhân đã ngủ, anh ta đứng bên ngoài không lâu thì đi tìm bác sĩ điều trị chính để tìm hiểu tình hình. Bác sĩ bên Phụ khoa đã kết thúc ca mổ và ra về, lão tổng kia đi tìm bác sĩ Ôn, chắc là đã biết mổ cắt tử cung, sau này bệnh nhân không thể sinh con được nữa, thế là nổi cơn lên trong phòng bác sĩ Ôn, rất kinh khủng.”
Ứng Như Ướt thót tim, như bị ai đó nhét vào trong bao tải, đột ngột xách lên, cô lập tức truy hỏi: “Bác sĩ Ôn có sao không?”
“Không sao.” Tiểu Khâu nhún vai, nháy mắt với cô: “Bác sĩ Ôn nếu xảy ra chuyện thì làm sao mình còn an phận đứng ở đây? Mà phải xách dao tới xử hắn ta rồi.”
Thẩm Linh Chi mím môi cười, giả vờ hỏi vu vơ: “Này, Như Ước, bình thường em có quan tâm gì tới bác sĩ Ôn đâu, sao hôm nay căng thẳng thế?”
Bị hỏi đúng chỗ, Như Ước ngớ người, bị hai đôi mắt nhìn chăm chú, cô bình tĩnh nói: “Bác sĩ Ôn là người nhà mình, không lẽ phải quan tâm lão tổng kia tối qua có đến nằm phòng cấp cứu hay không?”
Thẩm Linh Chi phì cười một tiếng, bất lực lắc đầu: “Mồm mép lắm.”
Tiểu Khâu không nhận ra hai người này chỉ nói hai câu mà đã tránh được chiêu này, vô cùng hưng phấn nói: “Mình suýt quên nói trọng tâm của trọng tâm, y tá trực ban đứng ngoài văn phòng bác sĩ Ôn thấy tình hình không ổn, đang định đi gọi thêm người, ai ngờ bác sĩ Ôn đột ngột đứng lên, lạnh lùng ném ra một câu ‘anh nên tới đây sớm mới đúng chứ’, câu sau đó thì mình không rõ, dù sao thì chỉ vài ba câu cũng khiến lão tổng kia tái mét mặt rồi. Rõ ràng người đắc tội là bác sĩ Ôn, kết quả kẻ nhếch nhác ra về lại là tên phụ bạc kia, có oai không chứ?”
Nói dứt câu, cô nàng chống cằm, vẻ mặt bần thần: “Tiếc rằng lần này chẳng ai quay clip lại, không thể nhìn thấy dáng vẻ bá đạo oai hùng của bác sĩ Ôn như lần trước nữa rồi.”
Ứng Như Ước lần này không tiếp lời.
Cô lấy PAD ra chuẩn bị đến khu phòng bệnh, khi bước vào thang máy mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ôn Cảnh Nhiên: “Nghe nói tối qua anh đã giáo huấn lão tổng của Vinh Lương hả?”
Ôn Cảnh Nhiên đang đi kiểm tra khu phòng bệnh khoa Ngoại, vừa từ phòng bệnh đi ra. Nhận được tin, anh suy nghĩ rồi trả lời: “Với hành động đó, em định khen ngợi hay phê bình?”
Khen ngợi hay phê bình đây…
Ứng Như Ước sờ cằm, suy tư mấy giây, vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thì điện thoại lại rung lên báo có tin nhắn, là dòng định vị địa điểm, phía sau là hai chữ ngắn gọn: “Đến nhanh.”
Như Ước mở địa điểm anh chia sẻ, phóng lớn để xem…
Trong một khu vực rộng lớn trống trải, chấm nhỏ hiển thị khu nội trú rõ ràng và nổi bật, Như Ước tham chiếu với kiến trúc xung quanh, nhanh chóng hiểu ra anh đang kiểm tra phòng bệnh ở khoa Ngoại.
Thang máy “ding” một tiếng, Như Ước nhìn cửa thang máy mở ra, đang xem con số hiển thị mà khóc không ra nước mắt.
Chẳng phải cô đến khoa Phụ khoa trước hay sao…
Sao lại bấm số tầng khu phòng bệnh khoa Ngoại chứ!
Hôm qua vốn cũng là cô theo ca mổ này, buổi trưa nghỉ ngơi lại có hai ca mổ cấp cứu, nhân viên lại bị điều động.
Phòng bệnh hôm nay không náo nhiệt như lần trước đến, trừ anh chàng trẻ tuổi đang nằm trên giường ra thì chỉ có bà mẹ đang mở clip game trên ipad cho con xem.
Ứng Như Ước trước đó đã nói chuyện với gia đình bệnh nhân nên bà cô kia cũng có ấn tượng với cô, tạm ngừng mở video mà đứng lên lui bước nhường chỗ: “Bác sĩ Ứng.”
“Chào dì.” Ứng Như Ước gật nhẹ đầu, nói rõ: “Đến thăm sau bệnh ạ, cần hỏi Tiểu Cường vài câu.”
Nói dứt, có tiếng gõ cửa vang lên.
Ứng Như Ước quay lại nhìn, cánh tay giơ lên gõ cửa của Ôn Cảnh Nhiên chưa kịp rụt lại, nhìn thấy cô trong tích tắc ánh mắt như có nụ cười, anh cúi đầu mím môi, lúc bước vào phòng bệnh còn cố tình hắng giọng.
Mấy bác sĩ thực tập theo sau anh nhìn nhau…
Vị này không phải là bác sĩ gây mê lần trước đã khiến bác sĩ Ôn của họ “nằm viện quan sát” hay sao?
Ứng Như Ước như không hiểu ám hiệu của anh, vẻ mặt nghiêm túc thăm hỏi tình hình bệnh nhân.
Nhưng ánh mắt anh quá mạnh mẽ, dù anh đứng cách cô mấy bước nhưng cảm giác tồn tại vẫn mãnh liệt tới mức khiến cô khó mà phớt lờ.
Khóe mắt liếc thấy anh đang hạ giọng nói chuyện với bác sĩ thực tập kế bên.
Anh quay đầu đi, ánh nhìn vừa rời đi mấy giây lại quay về.
Lần này trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy giọng nói của cô.
Ôn Cảnh Nhiên đứng ở cuối giường, nhìn bóng lưng thẳng của cô, nhìn đôi mắt chưa từng nhìn anh từ khi anh bước vào và đôi môi khẽ mím, không kìm được siết chặt nắm tay, đưa lên miệng che nụ cười, lại khẽ ho một tiếng.
Thế là… đám bác sĩ thực tập đang yên lặng chờ bác sĩ gây mê xong việc lại nhìn thấy nữ bác sĩ xinh đẹp kia quay lại, trừng mắt với bác sĩ Ôn…
Tác giả: Tiểu Như Ước trừng mắt hung dữ tới mức tôi cũng muốn mê đi rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.