Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 48:




Ứng Như Ước hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – Đây gọi là chuộc lỗi? Rốt cuộc là ai chuộc lỗi ai?
Trái tim bị anh dọa cho đập thình thịch chưa kịp bình tĩnh lại, thì sự tấn công đột ngột lại ập tới, không hề cho cô thời gian phản ứng.
Nụ hôn của anh dịu dàng ấm áp, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng thôi, trong tích tắc cũng như có một luồng điện vô hình từ môi cô truyền đến lồng ngực.
Tê dại…
Càng giống như bị câu mất hồn phách, khi Ôn Cảnh Nhiên đẩy cô vào tường, tứ chi cô như bị mất đi khả năng tự chủ, toàn thân không có chút sức lực nào.
Ứng Như Ước vô thức đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào chiếc nút áo kim loại trên áo khoác ngoài bằng nỉ của anh, hơi lạnh đó truyền vào người cô từ đầu ngón tay.
Cô như sực tỉnh, ngón tay siết lại, túm chặt lấy áo khoác của anh, bàn tay cầm túi ra sức đấm vào vai anh mấy cái giữa khoảng cách nhỏ hẹp gần như không có của hai người.
Đây càng giống động tác phản kháng mang tính tượng trưng, càng khiến anh trong tích tắc trở nên mạnh mẽ hơn.
Ôn Cảnh Nhiên hơi ra sức ép gáy cô, nhẹ nhàng dễ dàng ép chặt Ứng Như Ước không có sức lực phản kháng vào lòng anh hơn nữa.
Còn anh, một tay giữ gáy cô giúp cô không chạm vào bức tường gạch lạnh lẽo đằng sau, tay kia vòng qua eo cô, ép chặt cô vào tường.
Phía sau cô là bức tường gạch, cho dù cách một làn áo dày, cô cũng vẫn cảm thấy hơi lạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, đang tìm cách luồn lách vào da thịt cô.
Ứng Như Ước rùng mình.
Cô “ưm” một tiếng, định mở miệng nói.
Nhưng người phía trước như chưa hết hứng thú, ngậm lấy môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút một cái.
Chết không chứ…
Ứng Như Ước nhắm nghiền mắt.
Có phần hoảng loạn, có phần sợ hãi, nhiều hơn là sự mê hoặc khó kháng cự khi anh tiếp cận.
Giống trước đây, cô dùng đá xây nên thành trì vững chắc, chỉ dùng để chống đỡ sự tấn công củ anh. Sau những lần thỏa hiệp và nhượng bộ, cô mới nhận ra thành trì đó quá mỏng manh, một khi Ôn Cảnh Nhiên tấn công mạnh mẽ, tòa thành đó giống như một tờ giấy trắng bị vò nhàu, không chịu nổi dù là một đòn.
Mà lúc này, chướng ngại mỏng như tờ giấy bị rút đi, trái tim cô vốn đã hé mở cho anh đã trầm luân từ lâu rồi.
Tim cô run rẩy, ngay cả hô hấp cũng không dám, chỉ sợ bị anh nhận ra cô đang căng thẳng.
Máu toàn thân trong tích tắc dồn hết lên đỉnh đầu, khiến đại não đã hoàn toàn trống rỗng bây giờ váng vất từng cơn.
Ngón tay cô túm lấy cổ áo anh không kìm được dần dần siết chặt, đôi chân mềm nhũn trong gió lạnh, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn để mặc cho anh hôn.
Đến khi anh cuối cùng buông ra, cổ họng thít chặt của Ứng Như Ước mới hớp được không khí, lạnh tới nỗi cổ họng hơi khô, nhưng lại vô cùng tươi mát.
Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, chăm chú nhìn nút áo kim loại trên áo khoác của anh.
Trong đầu hỗn độn và choáng váng, lúc này chỉ xoay quay một chuyện: Yêu đương, tiến triển đều nhanh như thế sao?
Ngón tay đặt sau gáy cô của Ôn Cảnh Nhiên nhẹ nhàng ve vuốt tai cô, tai cô nhỏ nhắn xinh xắn, làn da ở đó mỏng và trong suốt, lúc này chạm vào rất ấm áp, nếu có ánh đèn thì sẽ nhìn thấy sắc ửng đỏ thẹn thùng, giống như hoa đào tháng ba, rực rỡ và yêu nghiệt.
Nỗi ấm ức cả buổi tối bỗng như mây gió cuốn sạch, người đàn ông hẹp hòi cúi xuống, cằm khẽ gác lên vai cô, đưa ra lời mời: “Đến chỗ anh ngồi chút nhé?”
Ứng Như Ước nghe thấy tiếng chuông cảnh báo gõ vang trong đầu, cô từ chối không chút do dự: “Không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.”
Đừng nói lúc này cô không biết phải đối mặt anh bằng tâm thái ra sao, mà chỉ nói về tiến độ này, cô đã lúng túng ngượng ngập lắm rồi, nào dám theo anh về nhà…
Cô đưa tay, nhẹ nhàng đẩy ai kia hoàn toàn không có ý định tha cho cô về nhà.
Ôn Cảnh Nhiên lười nhác “hử?” một tiếng.
Ứng Như Ước khựng lại, chuyển sang chọc vào người anh, lúc lên tiếng thì giọng đã nhỏ như muỗi kêu: “Em… em phải về rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên từ cổ họng phát ra tiếng “ừm”, nhưng không hề có ý lùi bước, vẫn đè cô rất chặt vào vách tường.
Anh nhắm mắt, trong bóng tối, mái tóc cô tỏa mùi hương ngây ngất khiến anh thấy lưu luyến mãi, càng không muốn nhúc nhích rời xa.
“Gần đây toàn những ca mổ quan trọng.” Anh hạ giọng: “Tuần này em lại không theo ca mổ, số lần anh đến khu phòng bệnh sắp bằng lượng cả tháng rồi.”
Ngừng lại, anh mở mắt, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt tai cô: “Bao giờ rảnh rỗi ở với anh, hử?”
Giọng anh rất trầm, giọng của người đàn ông trưởng thành vốn đã quyến rũ, ngữ điệu anh cố ý phát ra đó càng khiến cô đỏ mặt tía tai.
Ứng Như Ước lúc này rất mừng vì đèn đường đã bị hỏng, nếu không thì vẻ mắc cỡ của cô sẽ hiện nguyên hình mất.
Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Thế…”
Một câu nói vừa mới bắt đầu, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Ứng Như Ước im lặng một lúc, rồi ậm ừ nói: “Em… nghe điện thoại đã.”
Ôn Cảnh Nhiên lúc này mới xích ra một chút, bàn tay vốn đang giữ gáy cô bây giờ chuyển sang chống lên bức tường đằng sau, cạnh tai cô, nhưng tay ôm eo cô thì không hề suy suyển, vẫn cố chấp ôm cô trong vòng tay.
Ứng Như Ước lặng lẽ mở to mắt, nhìn anh hất cằm, cười với vẻ xấu xa, nhìn cô và ra hiệu cô cứ tự nhiên…

Ứng Như Ước cứ thế đờ ra với anh mấy giây, và đương nhiên là cô bại trận.
Rốt cuộc cô vẫn không có được khí thế chẳng biết lấy từ đâu ra của Ôn Cảnh Nhiên…
Cô luống cuống lục tìm điện thoại, trên màn hình đang đổ chuông rất to, hiển thị tên người gọi đến – Thẩm Trường Ca.
Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên trong tích tắc tối xuống, như sắc trời u ám ngày mưa, làm cả không khí xung quanh cũng trở nên bức bối.
Ứng Như Ước nhìn điện thoại, ngần ngừ vài giây, trước khi nghe máy còn đưa ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng, ra hiệu Ôn Cảnh Nhiên im lặng.
Người ấy hơi nhếch môi, không nói gì.
“Như Ước.” Thẩm Trường Ca liếc nhìn màn hình hiển thị đã có người nghe máy, điều chỉnh lại bluetooth, khẽ cười nói: “Em về đến nhà chưa?”
Ứng Như Ước quay lại nhìn ngôi nhà ngay sau lưng, có vẻ khó xử, ngần ngừ mấy giây: “Ưm… Vừa về đến. Anh về tới chưa?”
Lại là đèn đỏ.
Thẩm Trường Ca giảm tốc độ dừng trước vạch, ánh mắt lướt qua hai bên đường phố dần đông đúc, khẽ nói: “Vẫn chưa, tự nhiên đến một thành phố hoàn toàn xa lạ nên vẫn chưa quen lắm.”
Ứng Như Ước mấy hôm nay thăm bệnh trong khu nội trú, nhận được điện thoại của khoa gây mê thường vì âm thanh quá ồn ào mà không nghe rõ, nên đã chỉnh âm lượng lên mức to nhất.
Nhưng bây giờ… có hơi ngượng ngập.
Ôn Cảnh Nhiên ở ngay bên cạnh, âm lượng đó cho dù Thẩm Trường Ca nói gì, anh cũng nghe rõ mồn một.
Ứng Như Ước nhích sang bên: “Thế anh lái xe từ từ, về đến nhà nhắn tin cho em.”
Ôn Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, tay ôm eo cô hơi siết chặt kéo cô lại gần, dùng khẩu hình nói với cô: “Cúp máy được rồi.”
Thẩm Trường Ca không hề phát giác điểm lạ thường của cô, cũng giả vờ không nghe rõ ý tứ muốn cúp máy của cô, môi cong lên, lịch sự hỏi: “Anh sắp tới khu mới rồi, nhưng anh không biết gần đó có siêu thị, quán ăn nào thích hợp giải quyết vấn đề ăn uống. Em có thể giới thiệu sơ cho anh biết không?”
Ứng Như Ước bị hỏi đến ngớ người.
Nói ra thì, cảm giác về phương hướng của cô cũng không tốt lắm…
Lần trước ở chùa Phạm Âm, những hành lang và đường nhỏ đan xéo nhau đã đủ khiến cô đau đầu, trong tình trạng không có bản đồ mà nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ nơi này… đúng là ra đề khó cho cô rồi.
Ứng Như Ước đau đầu xoa xoa mũi, liếc nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang dần dần mất kiên nhẫn, cũng nhẫn nại nói sơ cho anh nghe về những vị trí nổi bật ở gần đó.
“Lúc khu mới này đấu thầu, slogan quảng cáo chính là khu mới có thể tự hình thành một cuộc sống ổn định. Nên gần khu của anh chắc chắn sẽ có những cửa hàng tiện lợi 24 giờ, có thể giải quyết những vấn đề cấp bách. Còn về siêu thị thì em không biết cụ thể anh sống ở đâu. Nhưng thường thì nếu anh tìm thấy công viên thì lấy nó làm trung tâm, có thể biết được bố cục thương mại xung quanh nó.”
Ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Em biết trung tâm thương mại của khu mới, ăn uống vui chơi đều rất thuận tiện. Trong thời gian ngắn nếu anh không quen lắm với khu vực quanh đó thì có thể đến trung tâm thương mại giải quyết.”
Thẩm Trường Ca nghe rất hững hờ, vốn ý định của anh chỉ là muốn trò chuyện lâu hơn với cô, còn về bố cục thương mại xung quanh… nói thật là, anh không hề quan tâm.
Nên mỗi lúc cần tiếp lời, anh đều đưa ra một câu hỏi khác.
Chẳng hạn lúc này, đã từ bố cục khu vực xung quanh khu mới chuyển sang điều kiện làm việc, chất lượng ăn uống và cả sở thích, hứng thú gần đây của Ứng Như Ước.
Người đang quang minh chính đại nghe lỏm chuyện, cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn.
Ôn Cảnh Nhiên cong tay, khẽ vuốt mũi cô. Thu hút sự chú ý rồi, anh lại cúi xuống, ghé sát một bên tai cô, khẽ hỏi: “Cúp máy hay là anh hôn em, em chọn một đi.”
Giọng anh hạ rất thấp, dù là Ứng Như Ước cũng có vài chữ không nghe rõ.
Thẩm Trường Ca chợt im bặt, anh ngập ngừng, nụ cười trong giọng nói cũng nhạt đi vài phần: “Như Ước, có ai đang ở cạnh em à?”
Nếu Thẩm Trường Ca ngày mai không đến bệnh viện đại học S, và tiến hành giao lưu học tập không rõ kéo dài bao lâu, nếu anh chỉ là một đồng nghiệp cũ hoặc là bạn cô, không liên quan tới công việc của Ứng Như Ước, cô sẽ không nhắc đến một chữ chuyện Ôn Cảnh Nhiên trước mắt là bạn trai cô.
Cho dù là trong thời kỳ thử thách, cô cũng sẽ tôn trọng sự tồn tại của Ôn Cảnh Nhiên, cũng tôn trọng chính mình… Haizzz, rõ ràng là bị uy hiếp lẫn dỗ ngọt mà quyết định…
Nhưng những điều nếu như đó đều không tồn tại.
Cô khó xử nhìn Ôn Cảnh Nhiên, đang định nói dối.
Ôn Cảnh Nhiên bỗng nhìn nắm lấy cổ tay cô đang cầm điện thoại, tay kia rất tự nhiên rút điện thoại của cô đi, không do dự bấm tắt.
Ứng Như Ước trợn mắt há miệng.
Muốn từ chối hoặc kháng nghị cũng không kịp nữa, chỉ có thể nhìn anh cúp điện thoại của Thẩm Trường Ca, sau đó rất tự nhiên trả điện thoại lại, khóe môi cong lên, cười kiểu vô tội: “Nếu đã giúp em chọn rồi thì chỉ có thể tha cho em thôi.”
Ứng Như Ước thấy trong đầu lóe sáng, hiểu ra anh nói “tha” là gì.
Cô nắm chặt điện thoại, mím môi, đang định nghiêm khắc quở trách hành động tự tiện của anh. Không cho cô cơ hội nói gì, Ôn Cảnh Nhiên cúi xuống hôn lên trán cô, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, nhắc nhở: “Đèn của thư phòng tầng hai đã sáng từ lúc em nghe điện thoại tới giờ, rõ ràng là, ngoài việc em giải thích điện thoại hết pin ra, còn phải giải thích tại sao không về nhà hãy nghe điện thoại.”
Đầu cô “ầm” một tiếng, cả thế giới bắn pháo hoa.
Cô trừng mắt với Ôn Cảnh Nhiên, có phần tức tối: “Sao anh không nhắc em sớm hơn?”
Người bị trừng mắt rất thoải mái, ung dung đưa ngón tay lên môi, nhắc cô nhớ lại: “Là em bảo anh…” Ngừng lại, Ôn Cảnh Nhiên “suỵt” một tiếng.
Ánh mắt đó, dù là ánh sao giăng đầy trời, cũng phải ảm đạm thất sắc trong vẻ rực rỡ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.