Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 52:




Ứng Như Ước cuối cùng đã hiểu được tâm lý bị thương rồi không dám về nhà của Chấn Chân Chân rồi.
Cô cầm bát, nhìn thức ăn dì Hoa không ngừng gắp vào, chỉ có thể cắm mặt vào miệt mài ăn.
Dù cô phối hợp như vậy nhưng dì Hoa vẫn than thở không ngừng: “Con cũng thật là, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, nhìn thấy vợ chồng người ta đánh nhau cũng không biết tránh đi xa một chút, còn xông vào khuyên can…”
“Bây giờ khóe mắt bầm một mảng như thế, ông nội nhìn thấy sẽ xót lắm, đợi lát nữa dì Hoa mang cho con ít đá lạnh để chườm, nếu không chỗ khóe mắt nhạy cảm đó bị thương thì không biết bao giờ mới lành.”
“Bệnh nhân kia cũng thật là… đánh chồng thì cứ đánh đi, sao ném đồ loạn xạ thế chứ. Con gái người ta bị thương ở mặt, mà ngay câu xin lỗi cũng không có… Dì thật là càng nghĩ càng thấy tức.”
“Như Ước này, kiểu vợ chồng đánh nhau như thế, sau này con nhìn thấy phải tránh đi thật xa nghe chưa. Ai biết họ cãi nhau như thế có phải là cãi cho vui thôi hay không, con kẹp ở giữa bị thương không nói, sau này người ta làm lành còn quay lại trách móc con lo chuyện bao đồng… Nước bẩn thế kia mà hắt xuống, con tình ngay lý gian, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.”
Ứng Như Ước vốn đã đau đầu chóng mặt, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi vội húp nốt miếng canh, đứng lên ra cửa: “Ông nội, dì Hoa, con có việc ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.”
Dì Hoa đang dọn dẹp bát đũa chuẩn bị mang vào nhà bếp rửa, nghe thế lại cau mày, lẩm bẩm: “Đã bị thương thế kia còn chạy đi đâu… Lát nữa dì Hoa hầm canh thanh nhiệt cho, về nhớ ăn đấy nhé.”
Ứng Như Ước lấy đôi giày trắng trong tủ ở bậc thềm ra, vội vàng đá đôi dép lê, cúi xuống cài quai hậu vào rồi vâng dạ lia lịa.
Cô thay giày, xách túi lên, vừa sờ chùm chìa khóa Ôn Cảnh Nhiên đưa cho cô vừa ra ngoài.
Ông nội đứng cạnh cửa sổ, vén tấm màn để nhìn ra ngoài.
Sắc đêm nặng nề, bóng dáng Ứng Như Ước đơn độc mảnh mai, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của ông.
Dì Hoa mang bát đũa vào bếp, lúc ra dọn dẹp bàn, thấy ông nội cô đơn đứng ở cửa sổ thì không nhịn được thở dài: “Ông nói xem nghề bác sĩ tốt như vạy, sao lại phải gặp chuyện này chứ.”
Ông nội quay lại nhìn bà, cười nói: “Chuyện này bây giờ nhiều lắm, đừng nói là bệnh nhân và người nhà đánh nhau. Ngay cả người nhà bệnh nhân và bác sĩ cũng có thể xung đột, chút chuyện này có là gì…”
Ông đi vòng qua cửa sổ để đến ngồi trên sofa, vừa thổi trà nóng vừa rót ra, ánh mắt không biết đang nhìn đâu mà có vẻ lơ đãng: “Ban đầu nó còn định chọn khoa Ngoại, tôi chỉ sợ nó là người phải đứng đầu sóng ngọn gió. Cô nghĩ thử xem, phút trước nó còn dốc hết sức lực và kiến thức ra cứu mạng trên bàn mổ, phút sau lại bị người nhà bệnh nhân chỉ trích là coi thường mạng người, thứ tổn thương đầu tiên chính là trái tim nó.”
Dì Hoa cứng người, động tác dọn dẹp cũng trở nên dè dặt, cẩn thận.
Ứng Vinh Trăn nghỉ hưu, danh tiếng lẫy lừng, nhưng cũng có lúc bị người nhà bệnh nhân đang kích động dồn vào đường cùng.
Ông trầm tư không có nghĩa là không xót xa Như Ước, ngược lại, ông đã là người đặt một chân vào quan tài, bên cạnh chỉ có ruột rà duy nhất là Như Ước, bình thường khi cô bất cẩn bị thương, ông cũng không kìm được mà nói vài câu.
Nhưng chỉ có việc liên quan tới ngành y, ông không thể khách quan mà phê bình hoặc biểu dương hành động của cô.
Đứng ở góc độ bác sĩ, cách làm hôm nay của cô rất đúng đắn, khi bảo vệ và những nhân viên bệnh viện chưa xuất hiện, cô can thiệp và ngăn chặn sự việc tiến triển xấu đi, ông nên cổ vũ và khen ngợi vì cô đã không hoảng sợ.
Nhưng đứng ở góc độ trưởng bối, dù có bị thương hay không, ông cũng không nỡ. Ông chỉ muốn như dì Hoa, có thể thẳng thắn nói cô biết, khi gặp chuyện này thì cũng đừng đứng xem làm gì, phải tránh ra thật xa.
Ông nội đặt ly nước xuống, đứng lên vào bếp: “Dì Hoa này, dạy tôi hầm canh đi, không làm gì đó thì trong lòng… cứ thấy khó chịu lắm.”
Ứng Như Ước dùng chìa khóa mở cửa, lúc mở ra, không có sự im lặng và bóng đêm ập tới như cô tưởng.
Bậc thềm mở đèn, màu cam dìu dịu như một tấm lưới mỏng nhẹ nhàng bao phủ.
Như Ước đóng cửa lại.
Tầng cuối của tủ giày bày một đôi dép lê nữ màu hồng, như chuẩn bị riêng cho cô, đặt ở nơi bình thường cô sẽ chú ý đến nhất.
Thay dép xong, Như Ước tiện tay treo túi lên giá đồ ở bậc thềm, nhẹ nhàng đi vào phòng khách.
Vừa đi vừa mở đèn, trong tích tắc, tầng một của biệt thự đèn đuốc sáng rỡ.
Không nhìn thấy bóng dáng Phạm Hy đâu, Ứng Như Ước cũng không vội, cô vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn mèo trước.
Tủ đựng thức ăn mèo và đĩa cho nó đúng là rất dễ tìm, trước tủ dán mấy tờ giấy note màu xanh lục, cô cúi người, dùng đầu ngón tay ấn vào tờ giấy hơi cong lên, chăm chú đọc.
Tờ đầu tiên là thời gian cho mèo ăn, và cả loại thức ăn mỗi lần, còn có dấu ngoặc kép, bên trong ba chữ “cá vàng nhỏ” được gạch chân hai đường màu vàng, nhấn mạnh!
Tờ thứ hai là đồ ăn mèo, đĩa đựng, đồ ăn vặt và cả số lượng dinh dưỡng cho ăn.
Ứng Như Ước mở tủ, tìm thấy đĩa mèo có thể đo lường thức ăn, lại đối chiếu với tờ giấy…
Thuốc để bài tiết lông, thuốc bổ sung canxi, vitamin cho mèo.
Lại thêm những chai lọ lặt vặt, đồ ăn vặt, chiếc tủ này trông cứ như nhà kho của mèo vậy…
Ứng Như Ước vừa cảm khái thời buổi này con người sống không bằng con mèo, vừa lấy túi đựng đồ ăn mèo ra, trút vào bát cho nó.
Phạm Hy chán đời đang ngủ như chết, tai bỗng dỏng lên, rồi mở bừng mắt, nhanh nhẹn đứng dậy, từ trên đầu tủ cao ngạo nghễ nhìn xuống Ứng Như Ước đang chăm chú cân đo đồ ăn mèo bên dưới.
Đôi mắt mèo nheo lại, nó ngáp một cái, hơi bất mãn đi những bước thanh lịch, nhảy xuống tủ, lặng lẽ đứng cạnh Ứng Như Ước.
Sau đó, nó thò bàn chân lông lá rậm rạp, nhẹ nhàng quào vào mu bàn chân Như Ước.
Đúng là mèo cào… nhẹ nhàng mềm mại, có phần dịu dàng.
Ứng Như Ước nhìn theo chân mèo trắng muốt, Phạm Hy đang ngoẹo đầu nhìn cô, rồi vươn dài chân ra, vặn mình một cái.
So với lần gặp đầu tiên, lần này phản ứng của nó như đã quen với sự tồn tại của cô, không quá thân mật, nhưng cũng không cảnh giác mà giữ khoảng cách với cô nữa.
Ứng Như Ước đẩy bát đã đổ đầy thức ăn đến trước mặt nó, cẩn thận đưa một ngón tay ra vuốt ve đầu nó.
Bộ lông mềm mượt đó, như tấm lụa đã dệt xong.
Phạm Hy thực ra không muốn quan tâm đến cô lắm, nhìn cô vài giây, nhẫn nại đợt cô lại đưa thêm một ngón tay ra xoa đầu nó.
Nhưng sự kiên nhẫn đó không kéo dài quá ba giây, nó meo một tiếng rồi liếc nhìn cô.
Ánh mắt có phần kỳ thị, rồi ngay sau đó, nó nghiêng đầu, cọ vào lòng bàn tay cô, giống như trả tiền cho phần cơm, bóc bánh trả tiền vậy, hoàn thành nhiệm vụ xong yên tâm đi ăn…
Ứng Như Ước ngẩn ngơ một lúc, tới khi hoàn hồn thì phì cười thành tiếng.
Điện thoại của Ôn Cảnh Nhiên gọi tới đúng vào lúc ấy.
Ứng Như Ước không nỡ để Phạm Hy rời khỏi tầm mắt cô, khoanh chân ngồi xuống, dựa vào cánh cửa nhà bếp để nghe máy.
Có tiếng gió lọt vào hệ thống thông tin trong xe qua cửa sổ mở, Ôn Cảnh Nhiên đi đường tắt, từ cầu vượt chạy xuống. Gió lạnh cắt xương, thần kinh có phần mệt mỏi của anh lại hiếm khi thấy nhẹ nhõm như vậy.
Lát sau, anh đóng cửa sổ, lên tiếng: “Như Ước?”
Giọng nói trầm khàn ấy truyền qua điện thoại, Ứng Như Ước chớp mắt, “Vâng” một tiếng.
Bên này rất yên tĩnh, đến mức tiếng liếm thức ăn của Phạm Hy cũng loáng thoáng nghe thấy được.
Ôn Cảnh Nhiên bỗng thở phào, anh nhìn đèn đuốc sáng choang, trên môi có một nụ cười mà chính anh cũng không để ý: “Vẫn ở nhà anh sao?”
“Vâng.” Ánh mắt Ứng Như Ước bỗng bị tờ giấy note dán trên tủ thu hút, cô nghiêng người, đầu ngón tay chặn mép giấy, mượn ánh đèn để nhìn rõ hơn.
Ở góc độ khác lúc nãy, cô lại nhìn thấy trên tờ giấy có dấu móng chân mèo rất nhạt. Cũng không biết là Phạm Hy tự ấn lên, hay là Ôn Cảnh Nhiên bắt ép nó nữa.
Đôi mắt cong lên, cô hỏi: “Trên tờ giấy note có dấu ấn của Phạm Hy, anh biết không?”
Cô chợt nhắc đến làm Ôn Cảnh Nhiên suy nghĩ vài giây rồi cười đáp: “Biết chứ.”
Giọng anh hơi khàn, như đang ngậm một điếu thuốc, trầm đến bất ngờ: “Hôm đó nó cố ý làm vỡ ly thủy tinh, anh không cho nó ăn cá. Nó đợi anh vào bếp, đóng dấu ngay trước mặt anh. Cũng không biết là muốn bày tỏ nó vẫn còn có cả một kho lương thực, hay là đơn thuần kháng nghị anh một cách kiêu ngạo.”
Ứng Như Ước cười thành tiếng, kể cho anh nghe vẻ kỳ thị kiểu “hoàng thượng” của nó nhìn cô lúc nãy.
Ôn Cảnh Nhiên lặng lẽ lắng nghe.
Chí ít, giọng cô nghe có vẻ khá vui, không buồn bã và bực bội như anh lo nghĩ.
Cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm, anh đảo vô lăng một vòng, xuống khỏi cầu, đi theo con đường chính.
Ứng Như Ước kể hết, cuối cùng nhận ra hình như cô đã nói với anh quá lâu: “Em không làm phiền anh lái xe nữa, đợi…”, về nhà rồi nói.
Bốn chữ sau, bỗng có phần khó nói.
Cô ngập ngừng, rồi nhanh chóng đổi câu khác: “Lát nữa hãy nói.”
Phạm Hy đã ăn xong, có phần hào hứng, nó liếm chân tay, meo meo mấy tiếng.
Nghe như đang làm nũng, nhưng nghĩ lại thì giống như ra lệnh hơn.
Nhưng dù là kiểu nào, Ứng Như Ước cũng hoàn toàn không có sức kháng cự lại nó.
Cô chăm chú nhìn trên giấy note những thứ cho ăn vào buổi tối, tìm thấy thuốc canxi cho nó, vừa vặn nắp, Phạm Hy đã tự giác nhảy vào lòng cô, ngồi trên đùi cô, hai bộ móng ôm chặt tay cô, cúi đầu gặm gặm.
Đôi mắt xanh của nó như ẩn chứa bí mật của đại dương, xanh thẫm đến độ phát ra ánh sáng như pha lê.
Móng chân mèo lông mềm mại ấn lên mu bàn tay cô như kẹo bông gòn, trong tích khiến cả trái tim Như Ước mềm nhũn ra.
Chết thật! Sao lại có con mèo đáng yêu thế này!
Mười phút sau, xe của Ôn Cảnh Nhiên tiến vào trong sân.
Tắt động cơ, xuống xe.
Sau khi đóng cửa, anh dựa cửa xe chứ không vào nhà ngay.
Cơn nghiện thuốc xuất hiện, cổ họng khô đắng muốn uống nước.
Anh đứng một lúc, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, lại mở cửa xe, lấy một bao thuốc và bật lửa trong ngăn đựng đồ.
Anh đứng đó, móc một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, một tay khum lại che gió, tay kia bật lửa, trong làn khói chập chờn bay lên, anh nheo mắt, nhìn căn nhà sáng rỡ ấm áp cách đó vài bước.
Đợi hút xong điếu thuốc, anh đứng hóng gió một lúc. Trong nhà không chỉ có con mèo kia không ngửi được mùi thuốc, mà Như Ước cũng không thích lắm.
Khi mùi thuốc trên người tan bớt, Ôn Cảnh Nhiên mới cúi đầu đi nhanh vào nhà.
Ứng Như Ước từ mấy phút trước đã nghe tiếng xe, lúc này nghe tiếng mở cửa, vẫn giữ tư thế bị Phạm Hy bá chiếm, quay đầu lại nhìn.
Ôn Cảnh Nhiên tiện tay đặt chìa khóa lên tủ, nhìn thấy người và mèo đang ngồi dưới đất trong nhà bếp, có phần dở cười dở mếu.
Anh đi mấy bước lại gần, cúi xuống xách Phạm Hy lên, không cho tên nhóc đó kháng cự, đỡ hai chân sau của nó rồi đặt lên bệ bếp.
Con mèo bị đuổi đi tỏ ra tức tối, “meo” một tiếng ngắn gọn và cấp bách, rồi giận dỗi nhảy lên nóc tủ, từ trên cao nhìn xuống, giễu võ dương oai.
Ôn Cảnh Nhiên chỉ nhìn nó một cái, rồi hờ hững quay đi.
Anh đưa tay ra trước mặt cô, muốn kéo cô dậy.
Ứng Như Ước lại khó nhọc ấn lên mắt cá chân tê dại bị Phạm Hy nằm lên, nhìn anh vẻ đáng thương: “Tê chân rồi.”
Cô ngẩng lên, Ôn Cảnh Nhiên nhìn thấy ngay một vết bầm tím ở xương lông mày cô, và cả vệt máu dưới khóe mắt.
Ánh mắt anh tối lại, không nói không rằng ôm eo cô, một tay luồn qua dưới đầu gối cô, nhẹ nhàng bế bổng cô lên.
Ứng Như Ước vốn chỉ định đợi bớt tê chân rồi đứng dậy, anh bỗng bế như thế, chỗ tê trên chân như có luồng điện chạy qua, cô khẽ kêu một tiếng, giật mình đưa tay ôm anh, khẽ rên rỉ hai tiếng.
Im lặng đã lâu, ngay cả tiếng rên cô phát ra cũng nhẹ bẫng, không có trọng lượng nào.
Ôn Cảnh Nhiên bế cô vào phòng khách, đặt cô lên sofa, tay đỡ dưới chân cô dần buông lỏng, đợi cô thích nghi.
Ứng Như Ước muốn nghiến răng, chân vừa tê vừa nhức, còn khó chịu hơn bị điện giật.
Cô nhẹ nhàng động đậy ngón chân, sau khi bớt tê, lại nhúc nhích… Giống như bão cát thổi qua, cơn tê nhức đó dần biến mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chóp mũi vẫn hơi đỏ, cô đưa tay day day mũi, nói với anh: “Ổn rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên “ừ” một tiếng, ánh mắt chiếu ngay vào vết thương của cô, không sai lệch.
Anh nghiêng người, khẽ giữ cằm cô xoay lại nhìn anh, quan sát kỹ: “Anh mổ xong đã nghe nói rồi.”
Giọng anh trầm lắng, ánh mắt như không rời khỏi cô nữa, nhìn vào hai vết thương cực kỳ chướng mắt trên làn da mịn màng như sứ của cô, định đưa tay chạm vào nhưng lại sợ làm đau cô.
“Em không sao, vết thương đã được xử lý rồi.” Ứng Như Ước cực kỳ phối hợp, để anh quan sát vết thương: “Nói ra thì cũng đúng là xui xẻo, rõ ràng em đứng rất xa… nhưng lại bị thương.”
Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên lại tối sầm, anh cúi nhìn cô: “Sợ không?”
Ứng Như Ước cố gắng nhớ lại.
Thực ra cũng không nhớ lại nhiều, lúc đó khung cảnh hỗn loạn, cô bị gương mặt sưng húp của Tiết Hiểu dọa cho vừa sợ vừa cuống vừa giận, trừ cảm thấy đau trên mặt ra thì ngay cả việc bị hủy hoại nhan sắc hay không cũng không nghĩ tới.
Có lẽ là lâu quá không thấy cô trả lời, ngón tay giữ cằm cô của Ôn Cảnh Nhiên dần buông ra, nhẹ nhàng ve vuốt bên dưới vết thương, hạ giọng: “Làm sao bây giờ, anh giận lây cả chính mình rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.