Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 143: Tiểu đáng thương chịu ủy khuất




"Mama~ đói, muốn ăn."
Tiểu Thiên Tứ tỉnh dậy ôm bình sữa trống trơn đi vòng qua vòng lại trong phòng, khó khăn đẩy cửa ra ngoài, lại tiếp tục lượn một vòng ở phòng khách, phát hiện tỷ tỷ ngồi đọc sách trên sô pha, cô bé liền ôm bình sữa mềm mềm chạm vào tỉ tỉ: "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn."
"Gọi chị."
"Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." Tiểu Thiên Tứ đẩy đẩy bình sữa vào người Như Lẫm, mặc dù bộ dáng tiểu đáng thương như bà cụ non, lại chỉ ra đời sớm hơn Tiểu Thiên Tứ một lát mà thôi, giờ phút này bị Tiểu Thiên Tứ đưa đẩy liền suýt nữa ngã xuống đất.
"Kêu chị!"
Như Lẫm thực để ý chuyện bị em gái gọi thẳng tên, trước mặt các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ quen biết, cô bé đều phải gọi những người kia là ca ca tỷ tỷ, chỉ có em gái ngốc này phải gọi mình là chị, làm cho tâm linh trẻ thơ của Như Lẫm được an ủi một chút.
Có thể là Như Lẫm hơi lớn tiếng, Tiểu Thiên Tứ nghe xong liền ngây ngẩn nhìn tỷ tỷ, chớp chớp mắt sau đó ủy khuất khóc lên.
"Hu oa~ Lẫm Lẫm hư~"
Một tiếng khóc nháo này rốt cuộc làm bảo mẫu chú ý, bảo mẫu đang nấu bữa sáng vội vội vàng vàng chạy qua, thấy Tiểu Thiên Tứ ngồi dưới đất khóc, nàng vừa tiếc bộ quần áo mới giặt xong, vừa bực tiếng khóc của đứa nhỏ.
Vội vàng đi tới trước mặt hai hạt đậu, bảo mẫu đưa tay nhấc Thiên Tứ đang ngồi dưới đất lên ghế để cô bé ngồi yên, mà Tiểu Thiên Tứ lấy lại tinh thần liền phát hiện bảo mẫu tới gần, bị dọa sợ rụt cổ một cái dựa vào trên người Như Lẫm: "Lẫm Lẫm, Tứ Tứ sợ~"
Như Lẫm bực bội đem muội muội đẩy ra, lạnh mặt nhìn nhìn: "Phế vật, vô dụng, rác rưởi, ngu xuẩn."
"Chị~ Tứ Tứ sợ......" Tiểu Thiên Tứ ủy khuất bĩu môi một cái, sau đó Như Lẫm chìa cánh tay nhỏ ra ôm lấy muội muội: "Đừng sợ, chị ở đây."
Gương mặt bảo mẫu âm trầm: "Các cháu còn dám nháo thử xem? Xem tôi có dán miệng các cháu lại không."
"Hu oa~" Tiểu Thiên Tứ bị hù sợ lại khóc.
Như Lẫm ôm chặt muội muội, tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi nhưng cỗ khí phách âm ngoan thuộc về Lạc Huyền Ca lại bị cô bé học được vài phần, ánh mắt thâm độc quét một vòng lên người bảo mẫu: "Mommy của cháu là Lạc Huyền Ca, tộc trưởng Cổ Võ Lạc Huyền Ca! Dì còn dám hù dọa em gái, cháu liền nói cho mommy biết dì không cho chúng cháu đồ ăn, không cho chúng cháu sữa uống, dì còn mang nam nhân kỳ kỳ quái quái tới nơi này ngủ."
Bảo mẫu trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, thiếu chút nữa quên mất hai tiểu quỷ này là con ai, lập tức cười dỗ: "Dì lúc nào không cho hai đứa ăn chứ, là có cho, nhưng mà hai đứa không chịu ăn. Tới đây, ngoan ngoãn uống sữa rồi dì dẫn đi ngủ."
"Không uống!" Như Lẫm vươn tay đẩy bình sữa bảo mẫu đưa cho mình.
Tiểu Thiên Tứ đói đến bụng kêu rột rột, nhìn bình sữa lập tức chìa tay ra, kết quả bị Như Lẫm cản lại: "Không cho phép uống!"
"Tứ Tứ đói~" Tiểu bảo bảo lại là bộ dáng muốn khóc lên, đói đến đau cả bụng, tỷ tỷ không cho mình uống, tỷ tỷ hư.
"Không uống thì thôi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị đồ cho các cháu. Là do các cháu không uống." Bảo mẫu tức giận đặt bình sữa lên bàn, sau đó lại vào phòng bếp chuẩn bị cho mình một phần điểm tâm phong phú.
Chờ bảo mẫu đi khỏi, Tiểu Thiên Tứ ôm tỷ tỷ không chịu buông tay: "Muốn mama, đói, Tứ Tứ đói......"
"Đừng sợ, đói thì nghĩ tới đồ ăn ngon, chờ một hồi sẽ không đói nữa." Như Lẫm ôm muội muội, nói thế nào cũng không chịu đưa cho em bình sữa trên bàn.
Cô bé chỉ biết, bảo mẫu thả vào bên trong thứ gì đó quái lạ, uống vào liền buồn ngủ, khẳng định không phải thứ tốt, tuyệt đối không thể để muội muội tiếp tục uống.
Bảo mẫu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mỗi ngày cùng bạn trai hú hí với nhau đều cảm thấy không đủ thời gian, lại phải trông nom hai tiểu thí hài khóc khóc nháo nháo. Ban đầu còn có chút nhiệt tâm nghề nghiệp, kết quả chưa được hai ngày đã phiền chán vì vậy nghe theo bạn trai, mỗi ngày thả vào sữa của hai đứa bé ít thuốc ngủ, như vậy nàng sẽ có đủ thời gian ra ngoài cùng bạn trai hẹn hò.
Mấy ngày trước hai tiểu gia hỏa còn ngoan ngoãn uống sữa, bắt đầu từ tối qua đứa lớn liền không để cho đứa bé tiếp tục uống.
Cũng không biết hai đứa quỷ này làm cái gì.
May mắn không phải là nàng sinh ra, nếu không với tính tình của nàng, đã sớm đem hai thứ đồ chơi không nghe lời này đè xuống đất đánh một trận.
Vì vậy hai tiểu nha đầu đói cả ngày, đến buổi tối Như Lẫm mang muội muội lên giường ngủ, nửa đêm bị Tiểu Thiên Tứ tè dầm liền tỉnh giấc. Định gọi bảo mẫu tới giúp em gái thay y phục đổi khăn trải giường, nhưng nghĩ đến bảo mẫu hiện tại đang ngủ với thúc thúc quái đản kia, cô bé cũng lười quấy nhiễu bọn họ, liền cầm quần áo đổi lại cho Tiểu Thiên Tứ.
Tuy rằng quá trình gian nan, hơn nữa còn mặc ngược, nhưng thân là tỷ tỷ, Như Lẫm nghĩ đến bản thân vừa giúp muội muội thay đổi y phục sạch sẽ, hài lòng cực kỳ.
"Tứ Tứ đói, Tứ Tứ chết mất." Tiểu Thiên Tứ sắp rơi lệ liền nhớ bảo mẫu nói nếu còn nghe được mình khóc sẽ đánh một trận, lại sợ hãi chu chu cái miệng nhỏ không nói lời nào.
Sáng hôm sau, một thiếu nữ tới gõ cửa, bảo mẫu vội vàng đi ra mở cửa, ứng phó thiếu nữ.
"Trương tỷ, em đến thăm Thiên Tứ và Như Lẫm." Tiểu Hi cầm đồ chơi cùng quà vặt trong tay, kỳ thực nàng cũng rất muốn có em gái nhưng nói thế nào thì hai mẹ cũng không chịu, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng tới nhà dì Lạc thăm Tiểu Thiên Tứ và Tiểu Như Lẫm.
Sắc mặt Trương bảo mẫu hơi tệ, cười nói: "Hai đứa bé kia còn chưa tỉnh ngủ."
"À, không sao. Em không làm ồn đâu, em nhớ hai đứa nên tới thăm một hồi." Tiểu Hi vừa thi đại học xong, lúc này bạn học đều đã du lịch khắp chốn hoặc là theo cha mẹ ra ngoài giải sầu, một số người muốn rèn luyện bản thân lại tìm việc làm thêm hè. Tiểu Hi vốn cũng muốn tìm chút công tác nhưng mẹ nói nàng mới từ địa ngục bò ra, trước khoan lăn lộn, nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày nữa rồi quyết định.
Vì vậy trong lúc nhàm chán nàng liền đến nhà dì Lạc, thăm hai chị em đáng yêu kia.
"Này......"
"Được rồi, nói nhiều làm gì vậy? Trước khi đến em nói qua với dì An rồi, dì còn bảo em quay video của Thiên Tứ và Như Lẫm gửi tới, mau để em vào nhà đi." Đáy lòng Tiểu Hi trầm xuống, sao đột nhiên thấy bảo mẫu này không có ý tốt vậy, nàng đến thăm đứa nhỏ lại luôn ngăn nàng ở ngoài là ý gì?
Bảo mẫu có chút gai mắt nhìn Tiểu Hi, chẳng phải là hơi tốt số được người có tiền nhặt về thôi sao? Thật đúng là dương oai diễu võ xem mình như con đẻ, ngày nào đó họ Giang có con riêng, cô đến cái rắm cũng không phải a.
Bất quá chỉ dám nghĩ thầm như vậy, bảo mẫu tính toán thời gian xong liền nghiêng người để Tiểu Hi vào nhà.
Tiểu Hi bước nhanh vào trong, thấy Thiên Tứ cùng Như Lẫm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Nàng mỉm cười đi tới lại thấy trên mặt Tiểu Thiên Tứ có nước mắt, mặc quần áo cũng kỳ lạ.
Đúng lúc này bảo mẫu vào theo, tựa hồ cũng không đoán được hai đứa nhỏ đã tỉnh dậy, nàng cười tiến lên: "Xem hai đứa mặc quần áo kìa, tuy rằng trong TV bảo chuyện mình tự mình làm, nhưng các cháu hiện tại còn quá nhỏ, những chuyện này làm không tốt thì phải chờ người lớn giúp đỡ biết chưa?"
Như Lẫm nhìn Tiểu Hi, hơi hé miệng muốn nói chuyện, kết quả nhớ đến nam nhân kia còn ở nhà liền ngừng nói.
"Sao vậy? Thấy chị mà không vui sao? Hai đứa các em vẫn lạnh mặt vậy a?" Tiểu Hi đi tới bên cạnh hai đứa bé, muốn ôm Tiểu Thiên Tứ lại bị Như Lẫm ngăn cản.
"Tiểu Hi, Tứ Tứ đói, Tứ Tứ chết mất rồi." Tiểu Thiên Tứ đói bụng đến sắp không còn sức mà khóc nữa, nhìn quà vặt trong tay Tiểu Hi liền nhào tới lóe đôi mắt to tròn ngập nước.
Tiểu Hi nhìn bình sữa vẫn đầy ắp đặt trên bàn, vừa nói vừa cầm bình lên: "Đồ uống để ngay đây sao các em không lấy, có phải là lại kén chọn...... Sao mà lạnh vậy?"
"Ừm, sữa này đã pha hồi lâu, đương nhiên phải lạnh, hai đứa trẻ gần đây không biết thế nào mà kén ăn hết sức, không chịu uống sữa ăn đồ gì cả." Trương bảo mẫu lập tức trả lời, sau đó lại từ trong tay Tiểu Hi tiếp nhận bình sữa: "Em ở chỗ này chơi với hai đứa một lát, chị đi hâm nóng sữa a."
"Hâm nóng? Dì An đều là trực tiếp đổi bình mới." Tiểu Hi không nhịn được nói một câu.
Bảo mẫu cười cười: "Cũng đúng a, để chị đi đổi."
Chờ bảo mẫu đi, Tiểu Hi mở quà vặt ra đưa tới trước mặt hai đứa nhỏ: "Tới đây, ăn trước ít bánh quy lót dạ."
Hai tiểu gia hỏa cũng không kiềm chế nữa, đói bụng sắp hoa cả mắt lên rồi, cầm quà vặt bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tiểu Hi thấy vậy không nhịn được bật cười: "A ha ha, đột nhiên hồi tưởng lại lúc chị còn bé, có một lần mommy các em không biết phạm lỗi gì, quà vặt ngon đều bị dì An lấy đi tặng chị. Mấy ngày sau đó, mommy các em mỗi lần thấy chị, đều trừng chị một cái. Cười chết mất, khẳng định dì ấy không ngờ được hơn mười năm sau, chị sẽ mang một đống quà vặt đưa cho đám nhóc nhà dì."
"Chúng em muốn ra ngoài chơi, Tiểu Hi tỷ tỷ dẫn chúng em ra ngoài chơi được không." Như Lẫm vừa ăn vừa hỏi, Tiểu Thiên Tứ bên cạnh cũng gật đầu theo, thực sự không muốn ở trong căn nhà không có mama và mommy thêm một chút nào nữa, nơi này có người xấu.
Tiểu Hi trầm tư trong chốc lát, sau đó cười gật đầu: "Không thành vấn đề a, lát nữa mang hai đứa đi xem buổi biểu diễn của dì Bạch."
Vốn dĩ có vài tấm vé dự định cùng bạn học đi xem, kết quả tối qua bọn nó bay ra nước ngoài du lịch, nàng nghĩ hôm nay cũng rảnh liền mang hai đứa trẻ ra ngoài chơi một chút.
Rất nhanh bảo mẫu đã trở lại, đưa sữa nóng hầm hập tới cho Thiên Tứ cùng Như Lẫm, hai đứa bé lại lắc đầu một cái bày tỏ đã no, không uống nổi.
Tiểu Hi lẩm bẩm: "Chẳng trách chị bảo mẫu nói các em không chịu uống sữa, nhất định là ngày thường ăn nhiều quà vặt. Sớm biết vậy vừa rồi chị không để các em ăn thả ga."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.