Tiếng mở cửa vang lên, Trương Nghiêu Xương đưa Lạc Huyền Ca bước vào nhà, liền thấy một phụ nhân ngồi trên sô pha xem TV. Vị phụ nhân nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn Trương Nghiêu Xương, còn cả cô gái đứng cạnh hắn nữa, nhìn rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
"Con trai, đã về rồi à?" Phụ nhân hỏi tiếp: "Vị này là?"
"Liên quan cái rắm, hỏi cái gì mà hỏi, xem phim truyền hình của bà đi." Trương Nghiêu Xương kiêu ngạo mắng phụ nhân: "Mỗi ngày cứ như thiểu năng, hỏi lắm hỏi nhiều, bà không thấy phiền hay sao."
"Ừ ừ, mẹ không nói không nói nữa." Phụ nhân cười ha ha, để người ngoài nhìn thấy tình cảnh như vậy, thật đáng xấu hổ.
Lạc Huyền Ca đột nhiên từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được nữ nhân này là ai, nữ minh tinh mười tám năm trước nổi tiếng một thời, sau lại mang thai gả vào nhà giàu, làm vô số người hâm mộ ghen ghét. Nhưng hiện giờ xem ra cuộc sống cũng không thư thả.
"Cha tôi đâu rồi?" Trương Nghiêu Xương hỏi.
Phụ nhân lập tức nói: "Ở thư phòng, bàn chuyện với Lưu tiên sinh."
Biết cha mình không chỉ đã về, còn cả Lưu tiên sinh cũng ở đây, một chút sợ hãi trong lòng Trương Nghiêu Xương ngay lập tức biến mất, nói với Lạc Huyền Ca: "Nghe thấy không? Cha tôi ở thư phòng, mau đi thôi."
Lạc Huyền Ca nghe được Trương Nghiêu Xương đột nhiên thay đổi ngữ khí, tức khắc nổi lên cảnh giác, yên lặng đi theo hắn đến thư phòng tìm Trương Minh Trung.
Trương Nghiêu Xương trực tiếp đẩy cửa ra, hai nam nhân trong thư phòng đầy mặt kinh ngạc nhìn Trương Nghiêu Xương và Lạc Huyền Ca trước cửa.
Trương Minh Trung đứng dậy, mang theo biểu tình nghi hoặc đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, dò xét: "Cô là Lạc Huyền Ca?"
"Ừm, là tôi." Lạc Huyền Ca vẫn diện than như cũ, khuôn mặt mà vô số khán giả quen thuộc: "Tôi tới đây, có chút việc muốn hỏi ông."
"Cô có thể có chuyện gì muốn hỏi tôi?" Trương Minh Trung: "Tôi hiện tại đang có khách, cô chờ một chút."
Lạc Huyền Ca lập tức túm chặt Trương Nghiêu Xương, trực tiếp đẩy mạnh vào thư phòng, sau đó cũng đi vào trong. Dưới con mắt kinh ngạc của ba người kia, Lạc Huyền Ca đem cửa khóa trái.
"Cô muốn làm gì?" Bọn họ thật ra cũng không sợ lắm, rốt cuộc ba đại nam nhân sao phải sợ hãi một tiểu nữ sinh chứ?
Lạc Huyền Ca ngồi xuống ghế phía sau án thư, trong nháy mắt tản ra khí thế độc hữu hồn nhiên thiên thành của Ma Giáo Giáo Chủ. Khiến ba người trong phòng bị áp lực đến mức lồng ngực hờn dỗi, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trào ra.
"Ông muốn đối phó tập đoàn An Thị sao?" Lạc Huyền Ca vừa mở miệng, Trương Minh Trung lập tức hốt hoảng, bất quá rất nhanh đã trấn định lại: "Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Có tin tôi kiện cô xúc phạm nhân phẩm hay không?!"
"Tin tôi bắt ông đi quay AV không?" Lúc trước Lạc Giáo Chủ dùng chiêu này đối phó Trương Nghiêu Xương, rất rõ ràng, hắn nghe thấy câu này liền thỏa hiệp, cho nên Lạc Giáo Chủ nhớ kỹ. Giờ phút này không hề lưu tình ném về phía Trương Minh Trung.
"Cô! Cô --" Trương Minh Trung giận đến mức toàn thân phát run: "Nha đầu không biết sống chết."
Lưu tiên sinh ngồi ở sô pha vẫn luôn không có động tĩnh, giờ phút này đứng dậy.
Lạc Huyền Ca chú ý tới tướng mạo người này, nhìn dáng vẻ hẳn là biết võ, đáng tiếc không có nội lực. Công phu đến mấy ở trong mắt Lạc đại Giáo Chủ cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi.
"Trương tổng chớ tức giận, hại sức khỏe thì thật không đáng." Lưu tiên sinh cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lạc Huyền Ca: "Không biết hôm nay cô tìm tới nơi này là muốn làm gì?"
"Tôi muốn biết, có phải các ông muốn gây bất lợi cho An Thị hay không. Nếu là vậy, liền giết các ông giải trừ hậu hoạn." Lạc đại Giáo Chủ nghiêm túc nói ra sự thật.
Nhưng những lời này của cô, nghe vào tai ba người kia so với chuyện cười lại càng thêm buồn cười, một tiểu nha đầu mong manh yếu đuối như vậy còn muốn giết bọn họ? Hẳn là nửa đêm mộng du tìm đến đây.
Lưu tiên sinh đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhịn cười hỏi: "Nếu chúng tôi không hề gây bất lợi với An Thị thì sao?"
"Vậy sẽ phế hết mấy người các ông." Lạc Giáo Chủ vẫn nghiêm trang như cũ, nhưng câu này lại khiến Lưu tiên sinh vô cùng khó hiểu: "Tại sao?"
"Nào có nhiều lý do như thế? Chỉ dựa vào chuyện hắn vừa mới mắng tôi, hoặc chỉ cần bằng chuyện tôi nhìn các ông không vừa mắt." Lạc Huyền Ca cảm giác như đang nghe chuyện cười, Giáo Chủ giết người hại người có bao giờ phải cân nhắc mấy thứ đó đâu.
Lưu tiên sinh cũng bị cô gái trước mặt chọc cho tức khí, vặn tay đi hai bước trong thư phòng, sau đó đột ngột quay đầu lại định bắt lấy cánh tay của Lạc Huyền Ca, thật muốn giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này.
Nhưng thời điểm Lưu tiên sinh đưa tay tới, Lạc Huyền Ca đột nhiên dùng nội lực gắt gao siết chặt bàn tay đối phương. Thư phòng lớn như vậy, nhưng tất cả đều nghe được tiếng răng rắc phát ra từ bàn tay Lưu tiên sinh.
"Ông, các ông, cho rằng tôi đang nói đùa?" Lạc Huyền Ca thoáng nhìn một cái, sau đó buông lỏng tay, Lưu tiên sinh đau đến mức ngã trên mặt đất, tay trái nắm lấy tay phải, lệ rơi thành dòng.
Tầm mắt của Lạc Huyền Ca quét đến Trương Minh Trung: "Hiện tại có thể trả lời tôi hay chưa?"
"Cô, tôi tôi tôi...... Tôi không biết cô đang nói cái gì." Bị dọa đến mức nói lắp, Trương Minh Trung vừa nói vừa dịch chuyển ra phía cánh cửa.
Lạc Huyền Ca nở nụ cười hiếm hoi, bắt lấy Trương Nghiêu Xương, thuận tay lấy một con dao nhỏ trong ngăn kéo kề vào cổ hắn: "Bây giờ ông có thể thử đi ra ngoài kiếm người nhặt xác cho con trai ông. Hoặc có thể lựa chọn ở lại tâm sự với tôi một chút."
"Cô... Cô, cô mau thả con trai tôi ra." Có thể nói thứ quý giá nhất của Trương Minh Trung chính là đứa con trai độc nhất này, còn con gái riêng Trương Mạn Mạn, 5 năm trước đã biết nha đầu kia có bệnh, cố ý để nàng tiếp cận một nữ minh tinh, kết quả nữ minh tinh kia đột nhiên tuyên bố kết hôn đồng tính rồi ở ẩn. Trời xui đất khiến, về sau Trương Mạn Mạn coi trọng Hứa Như, vì vậy hắn lập tức bày ra kế sách mới, vốn dự định dùng nữ minh tinh đang hot kia tới đối phó An Thị, không ngờ nước cờ kém một bước, bất quá nếu có thể lợi dụng tiểu hoa đán Hứa Như vừa ký hợp đồng với An Thị, so với việc tìm minh tinh khác bên ngoài thì sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.
Huống chi Trương Mạn Mạn vốn bị bệnh tâm thần, phạm tội nhiều nhất cũng chỉ bị đưa đi nằm viện mà thôi. Chỉ là không nghĩ kế hoạch tỉ mỉ như vậy, cuối cùng vẫn không thể đánh sập công ty giải trí của An Thị, cũng không thể đem kẻ phế vật An Tuấn Phong kéo khỏi ghế giám đốc.
Trương Minh Trung nhìn Trương Mạn Mạn phát bệnh năm đó, cũng biết một kẻ thần kinh mất đi lý trí đáng sợ đến mức nào, nhưng hiện tại Lạc Huyền Ca tuy rằng vẫn còn lý trí, hơn nữa cũng khiến hắn cảm giác được một loại dị thường bình tĩnh, chính là Trương Minh Trung lại từ tận đáy lòng sinh ra sợ hãi.
"Tôi muốn biết, 5 năm trước ông đã làm gì ở An Thị. Còn cả ý đồ xấu mà ông đang mưu tính nữa." Lạc Huyền Ca điểm huyệt ngủ của Trương Nghiêu Xương, ném hắn ngã trên đất, sau đó tiếp tục ngồi xuống lẳng lặng chờ Trương Minh Trung trả lời.
Trương Minh Trung mồ hôi lạnh đổ liên tục, tâm tư trong lòng sớm đã bách chuyển thiên hồi*, Lạc Huyền Ca tới tìm hắn với giọng điệu khẳng định như vậy, có phải đã biết gì đó hay không, hay An Tuấn Phong tiểu tử kia đã nắm được hết thảy chuyện hắn làm mấy năm qua một cách rõ ràng?
*Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi
Không đúng, nếu An Tuấn Phong tiểu tử kia đã biết năm đó là mình hại chết cha mẹ hắn, vậy còn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ sao?
Trương Minh Trung hỏi dò: "5 năm trước tôi vừa về nước, có thể làm gì với An Thị đây? Hiện tại tôi lại càng không thể gây bất lợi gì cho An Thị."
"Ồ." Lạc Huyền Ca đột nhiên đi đến trước mặt Trương Minh Trung, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt nho nhã của hắn: "Tướng mạo của ông rất giống kẻ xấu, nếu ông không làm gì xấu thì chẳng phải sẽ làm thất vọng khuôn mặt này hay sao?"
Lạc Huyền Ca cười thầm, ánh mắt của một người sẽ không bao giờ nói dối, vừa rồi Trương Minh Trung biểu lộ ánh mắt trốn tránh như vậy liền có thể hiểu, lão già này che giấu rất nhiều sự tình.
"Cô!"
"Đừng nóng vội, nếu ông là người tốt, tôi đây lại càng không thể buông tha. Ai bảo tôi là kẻ xấu tội ác tày trời chứ?!" Lạc Huyền Ca cầm con dao nhỏ, khoa tay múa chân trên đầu Trương Minh Trung: "Trương tiên sinh, nể mặt ngài là người tốt, tôi sẽ giúp ngài đổi kiểu tóc miễn phí."
Lạc Huyền Ca bắt Trương Minh Trung ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay điểm huyệt làm cho hắn bất động, sau đó nghiêm trang giống như một vị thợ cắt tóc, cực kỳ chuyên nghiệp bắt đầu công việc: "Đừng sợ, con người tôi không có hứng thú yêu thích gì nhiều. Duy nhất chính là lòng hiếu kỳ rất lớn. Nghe nói não bộ của con người tựa như quả hồ đào, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Để cho tôi nhìn một chút được không? Yên tâm, quá trình sẽ hơi đau nhưng không sao cả...... Ông không kêu thét được, vì vậy không cần lo bị hàng xóm tố cáo ồn ào, gây mất trật tự trong khu dân cư."
Lạc Huyền Ca cầm dao cạo phát đầu tiên, Trương Minh Trung nhìn những sợi tóc từ đỉnh đầu rơi xuống, cả người đều bị mồ hôi thấm đẫm, chỉ là hiện tại không thể động đậy chút nào, thậm chí một tiếng cầu cứu cũng không phát ra được.
Lát sau, hắn lại cảm giác một trận đau đớn trên đỉnh đầu, tóc rơi ngày càng nhiều, cơn đau kia cũng ngày càng tăng, nỗi sợ hãi đối với cái chết cũng càng ngày càng đậm.
Lạc Huyền Ca đương nhiên sẽ không mổ não, chẳng qua lúc cô đi mua xâu thịt nướng còn mua thêm một túi bột ớt nhỏ, giờ phút này tạo mấy lỗ bé bé xinh xinh trên đầu Trương Minh Trung, chỉ là trầy chút da chứ vấn đề cũng không lớn. Thời điểm rải bột ớt lên đó, cảm giác đau đớn thật đúng là xuyên tim khó nhịn, cô học được chiêu này từ lao ngục Đại Minh, rất thuận tiện để thẩm vấn mấy phạm nhân được triều đình coi trọng.
"Quả nhiên, tôi không phải thợ cắt tóc chuyên nghiệp. Hơi mệt mỏi rồi, chúng ta dừng lại một lát. Ông tâm sự với tôi được không? Chính là đề tài mà tôi vừa cảm thấy hứng thú, ông đã gây bất lợi gì với An Thị." Lạc Huyền Ca ngồi đối diện Trương Minh Trung, tuy nói như vậy, lại hoàn toàn không tiến lên giải khai huyệt vị, từng câu từng chữ cực kỳ thong thả nặng nề: "Bí mật vẫn là nên nói ra. Những kẻ luôn giữ được bí mật, chúng ta đều gọi bọn họ là người chết."
Ngay sau đó cô giơ tay điểm vài cái lên thân thể của Trương Minh Trung, hắn vẫn như cũ không thể nhúc nhích, mà lại có thể mở miệng nói chuyện.
Trương Minh Trung đột nhiên khàn giọng, thần thái khi nói cũng hết sức chật vật. Bản thân đã sống hơn nửa cuộc đời, có dạng người nào mà chưa thấy qua, nhưng đến tối hôm nay hắn mới chân thật có cảm giác quái vật đáng sợ đến mức nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Minh Trung nói hết những chuyện 5 năm trước tính kế với An Thị. Cả mưu đồ muốn mượn cuộc thi tuyển vừa rồi do An Thị tổ chức để Trương Mạn Mạn đến đó hồ nháo, lợi dụng áp lực dư luận làm cho An Thị sụp đổ, ép tiểu tử An Tuấn Phong rời ghế tổng tài. Thậm chí còn nói ra chuyện Trương Mạn Mạn chính là con gái riêng của hắn, và cả vụ việc nhiều năm trước phái người đi giết hại cha mẹ An Tuấn Phong.
Ánh mắt Lạc Huyền Ca đột nhiên trở nên lạnh lùng, nếu như vừa rồi là vì An Thị mà đi đối phó Trương Minh Trung, hiện tại chính là vì An Nhược Thủy mà tức giận.
"Ông làm ra những việc này, có lưu lại chứng cứ hay không?" Lạc Huyền Ca chịu đựng lửa giận muốn giết người, nhìn chằm chằm Trương Minh Trung.
"Tôi, tuy rằng năm đó đã xử lý vô cùng ổn thỏa, nhưng vẫn để lại một chút manh mối. Tôi, tôi......" Trương Minh Trung đột nhiên như mất đi khống chế: "Tôi không muốn chết a, tôi tự thú, tôi sẽ đi tự thú! Đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng......"
Lạc Huyền Ca nhìn Trương Minh Trung sắp hóa điên, liền giải khai toàn bộ huyệt vị cho hắn, lại chỉ thấy Trương Minh Trung vừa khóc vừa cười: "Ta không muốn chết a, ta không muốn chết. An Thị là của ta, là của ta! Ha ha ha ha, ta mới là tổng tài! Đều là của ta, tất cả đều là của ta!"
Lạc Huyền Ca ngồi xuống bên cạnh Lưu tiên sinh: "Ông có hai lựa chọn, thứ nhất, khiến hắn thân bại danh liệt vào đại lao ngồi xổm; thứ hai, tôi sẽ biến ông trở thành giống như hắn!"
"Tôi, tôi chọn điều thứ nhất." Lưu tiên sinh cố nén đau đớn ở bàn tay để đưa ra lựa chọn, mà trong lòng cũng khiếp sợ vô cùng, không ngờ nhìn như ông chủ lớn tinh anh của giới thương nghiệp lại âm ngầm làm nhiều việc ác như thế.
"Làm việc cần thông minh một chút, tôi không hy vọng mấy chuyện xấu hắn làm ra sẽ liên lụy đến bất kỳ người vô tội nào. Còn nữa, trước trưa mai, tôi muốn hết thảy mọi chuyện đều xong xuôi." Lạc Huyền Ca cẩn thận ngẫm nghĩ, trong đầu nhớ đến dáng vẻ Hứa Như ở bệnh viện run bần bật, cô khẽ nhíu mày: "Trương Mạn Mạn cũng xử lý luôn đi. Dù sao thì, có bệnh nên chữa."
......
Lạc Giáo Chủ nhìn chằm chằm Lưu tiên sinh xử lý những việc này, chờ đến khi hoàn thành xong cơ bản mọi thứ, đã là 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Lạc Huyền Ca rời khỏi Trương gia, ở trên đường, lười nhác duỗi eo, sau lại dùng tay mò vào túi lấy số tiền "mượn được" từ Lưu tiên sinh, nên đi chuẩn bị lễ vật cho An Nhược Thủy mới được.
Đáng thương cho Lạc Giáo Chủ, cô không biết rằng, di động bởi vì hết pin mà tắt máy, bởi vậy đã bỏ lỡ 15 cuộc điện thoại của An Nhược Thủy, còn cả 21 tin nhắn nữa.