Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 2:




Lúc Vân Cẩm Thời làm cơm tối, thiếu nữ đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tóc em ấy còn hơi ướt, trong tay vẫn cầm con vịt nhỏ rất ngoan ngoãn ngồi đó.
Vịt nhỏ bị thiếu nữ bóp kêu hai tiếng phù phù, bụng nhỏ bị xẹp xuống lại bật trở ra, Vân Cẩm Thời bưng hai món một canh đặt trên bàn, lại bưng một chiếc lồng hấp tới.
Cô thấy thiếu nữ thích vịt nhỏ như vậy, bèn hấp cho em ấy mấy chiếc bánh mì hình con thỏ, những thứ này vô cùng dễ làm, không khác những bánh mỳ bình thường là bao, chỉ có lúc làm thì nặn hai thanh dài dán lên làm lỗ tai, lại đính thêm hai hạt đậu đỏ làm mắt, không mất bao nhiêu công sức.
Trông thấy bánh mì hình thỏ nhỏ, vịt nhỏ lập tức mất đi sủng ái, ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, còn mang theo một chút khát vọng, nhưng lại nhìn ra được em ấy được dạy dỗ rất tốt, cho dù trong lòng vô cùng muốn có, nhưng em ấy cũng không chủ động vươn tay đến lấy, mà dùng đôi mắt to long lanh nhìn Vân Cẩm Thời.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, cô gái nhỏ dơ bẩn trong con ngõ lúc trước lập tức thay hình đổi dạng, em ấy có một đôi mắt xinh đẹp hệt mắt mèo, lúc mở to mắt không nói gì cũng giống như đang làm nũng, làn da trắng trắng mềm mềm, không biết có phải vì mới tắm hay không, thậm chí khiến người ta có một loại ảo giác nhẹ nhàng bóp một chút là có thể chảy nước ra.
Vân Cẩm Thời chủ động đưa em ấy một chiếc bánh mì hình thỏ nhỏ, để em ấy cầm trong tay: "Lại đây chị lau tóc cho em, đợi một chút lại ăn được không?"
"Vâng." Thiếu nữ cười ngoan ngoãn, được Vân Cẩm Thời kéo tới bên cạnh, cô ấy cầm bánh mì thỏ nhỏ không rời, Vân Cẩm Thời lấy khăn lau tóc cho cô ấy trước, sau đó mới dùng máy sấy nhẹ nhàng sấy khô.
Động tác Vân Cẩm Thời vô cùng dịu dàng, khiến cho thiếu nữ có cảm giác được quý trọng vô cùng, thiếu nữ chớp chớp mắt to, cúi đầu nhìn thỏ nhỏ trong tay, sau đó lén khụt khịt mũi.
Không ai đối tốt với cô ấy như vậy, mẹ kế luôn gọi cô ấy là đồ ngốc, luôn túm tóc cô ấy, kéo lê cô ấy dưới đất, cha thường xuyên không về nhà, lại càng không quan tâm cô ấy, bởi vì cha cũng ghét đồ ngốc như cô ấy.
Đồ ngốc sẽ không ai cần, cũng sẽ không ai thích.
"Lau khô rồi, đi ăn cơm đi." Vân Cẩm Thời buộc mái tóc dài ngang vai của cô ấy thành một cái đuôi ngựa đơn giản, tránh cho lúc ăn cơm bị xõa xuống gây bất tiện.
Vân Cẩm Thời nghĩ đến thiếu nữ, cho nên nấu canh ngô ngọt, có lẽ trẻ con đều sẽ thích loài thực vật ngọt ngào này, cô múc một bát canh đặt trước mặt cô ấy. "Thích thì có thể uống nhiều một chút."
Thiếu nữ vẫn có chút không nỡ ăn bánh mì hình thỏ nhỏ, bởi vì trông nó rất đáng yêu, nhưng cơn đói đương nhiên sẽ chiến thắng sự yêu thích của thiếu nữ đối với thỏ nhỏ, cô ấy thật cẩn thận cắn một bên tai của bánh mì thỏ nhỏ, sau đó mới cúi đầu ăn canh.
Em ấy thật sự ngoan vô cùng, thức ăn trên bàn chưa hề gắp đến, chỉ ăn trong bát nhỏ trước mặt mình, Vân Cẩm Thời không có cách nào, chỉ có thể gắp vào trong bát trước mặt em ấy, thiếu nữ ăn đến hai má phồng lên, trong đôi mắt đều là sự thỏa mãn.
Vân Cẩm Thời tự biết tay nghề của mình thật sự bình thường, chẳng qua là sống cuộc sống một người đã lâu, lại không thể thường xuyên đi ăn bên ngoài, cho nên kiên trì rèn luyện, cùng lắm cũng chỉ tương đương với tiêu chuẩn người bình thường.
Cho nên nhìn thấy thiếu nữ ăn vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng có phần không đành lòng, đây là trước kia thảm đến thế nào mới có thể ăn ngon miệng như vậy chứ.
"Ăn nhiều một chút."
"Ưm ưm!" Thiếu nữ cũng không ngẩng đầu, rõ ràng đã ăn sáu chiếc bánh mì thỏ nhỏ, tuy rằng nói bánh mì không lớn, nhưng cũng to hơn nắm tay trẻ con một chút, đã ăn sáu chiếc, lại ăn nhiều thức ăn như vậy, còn ăn một bát cháo, bụng của thiếu nữ rõ ràng đã căng phồng.
"Trước mắt tối nay ngủ ở nhà chị đi, ngày mai lại đưa em đến sở cảnh sát." Vân Cẩm Thời vươn tay xoa mái tóc mềm của cô ấy, sắc mặt thiếu nữ rõ ràng tái nhợt một chút, cô ấy thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt tay áo Vân Cẩm Thời: "Không... không về nhà..."
"Có thể làm con dâu nuôi từ bé của chị không? Em rất nghe lời..."
"Không phải ban nãy đã nói với với em rồi sao, không được tùy tiện..."
"Chị rất tốt, sẽ không... sẽ không làm đau em..." Thiếu nữ cố lấy can đảm: "Có thể không... Không muốn về nhà..."
Vân Cẩm Thời không nhắc lại chuyện này nữa, cô sợ kích thích đến thiếu nữ, nếu thiếu nữ lén chạy ra ngoài gặp phải chuyện gì thì làm sao? Vân Cẩm Thời như trấn an mà đáp lại em ấy: "Được, em có thể tạm thời ở đây, nhưng bình thường chị không có nhiều thời gian lo cho em."
"Không sao cả!" Cả người thiếu nữ tỏa ra bong bóng vui vẻ mắt thường cũng có thể thấy được, cô ấy cảm thấy Vân Cẩm Thời là người tốt, nếu có thể ở lại thì tốt quá, cái gì cô ấy cũng có thể làm, biết quét dọn nhà cửa, còn có thể học nấu cơm, chỉ cần không đưa cô ấy về nhà là được rồi.
Trong nhà có thêm người, trước tiên phải dọn dẹp phòng lại, may mà trong phòng kho còn một chiếc giường đơn, là của Vân Cẩm Thời dùng trước đây, bởi vì chật chội, khi ngủ không thoải mái, không bao lâu đã đổi giường mới, chiếc cũ đặt ở đây không động đến.
Sau khi cơm nước xong, Vân Cẩm Thời nghĩ lát nữa còn phải dọn dẹp đồ đạc sẽ phải tắm rửa lại, định sau khi dọn phòng xong lại tắm rửa rồi ngủ.
Mấy thứ đồ đạc lung tung phải dọn ra hết, không thể dùng thì vứt thùng rác, còn dùng được thì phân loại ra.
Thiếu nữ vẫn như cái đuôi nhỏ đi theo sau Vân Cẩm Thời, em ấy rất chăm chỉ, làm việc cũng ra hình ra dáng, một mình Vân Cẩm Thời dọn quả thật sẽ rất phiền phức, cũng không từ chối thiếu nữ.
Vì thế cô vừa quay đầu lại là có thể trông thấy cái đuôi nhỏ mặc chiếc áo T shirt rộng thùng thình có thể che đến mông, cầm cây lau nhà, chạy từ bên này sang bên kia, lại chạy từ bên kia về bên này, sau khi lau như vậy xong, lại quỳ xuống đất cẩn thận kiểm tra nơi mình lau qua đã sạch sẽ chưa, nếu vẫn còn bẩn sẽ lấy giẻ lau chăm chú chăm chú lau lại lần nữa.
Bất cứ lúc nào Vân Cẩm Thời quay đầu lại, dường như đều có thể trông thấy dáng vẻ chiếc mông nhỏ cong lên cố gắng lau sàn của thiếu nữ, ừm... quần lót là màu đen.
Có điều màu đen thật sự không thích hợp với em ấy lắm, khi nào rảnh lại đi mua ít thứ đáng yêu cho em ấy, ví dụ như ren lụa màu hồng phấn? Hoặc là Pikachu?
Vân Cẩm Thời tuyệt đối không phát hiện, lúc này chưa được bao lâu, cô đã bắt đầu lo nghĩ về cuộc sống sau này của cô gái, đây cũng không phải một dấu hiệu tốt, bởi vì Vân Cẩm Thời rất rõ ràng, cô không thích hợp chăm sóc người khác.
Công việc của cô thật sự rất bận rộn, có lúc về đến nhà bản thân đã mệt như chó, gọi thức ăn ngoài là giải quyết xong, mà nếu trong nhà có thêm người khác, lại còn là một thiếu nữ có chỉ số thông minh thấp hơn người thường, giống như đứa bé, cô... thật sự không nghĩ rằng bản thân có thể chăm sóc tốt cho cô gái này.
Trước hết cứ như vậy đi, Vân Cẩm Thời trải tấm drap sạch sẽ lên giường, trước khi có phương pháp giải quyết tốt, cứ cho em ấy ở lại cũng không có gì.
Sau khi trải giường xong, Vân Cẩm Thời nhìn bàn tay mình, toàn là bụi, trong phòng đã thu dọn tương đối, nếu có thêm người ở, sau này có thể phải mua ít đồ nữa.
"Đây, đây là phòng của em, nhìn thấy đối diện chứ? Đó là phòng chị, buổi tối nếu có chuyện gì có thể gọi chị, nhớ phải gõ cửa."
"Vâng." Thiếu nữ ngoan ngoãn xách một túi rác, chuẩn bị xuống lầu vứt, Vân Cẩm Thời vốn định đi, bị thiếu nữ ngăn cản: "Em có thể!"
Thùng rác ở ngay dưới lầu, cách mấy bước chân, Vân Cẩm Thời trông thấy ánh mắt bướng bỉnh của thiếu nữ, cũng không nói gì nữa, chỉ đưa chiếc chìa khóa dự phòng xỏ qua một sợi dây, đeo lên cổ cô ấy: "Cầm lấy chìa khóa."
Cô gái sờ chiếc chìa khóa, cảm giác vui sướng trong lòng, có một cảm giác được thừa nhận, như trong khoảnh khắc cô ấy cầm lấy chiếc chìa khóa, cô ấy đã trở thành một phần tử của ngôi nhà này.
Vân Cẩm Thời lại dọn dẹp đơn giản một chút, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc này đã khuya, bình thường giờ này đã sớm ngủ rồi, bởi vậy khi làn nước ấm giội lên người, cô không khỏi sinh ra một cảm giác mệt mỏi.
Lúc đã tắm được một nửa chợt nghe tiếng mở cửa, thoáng khẩn trương một chút, sau đó lại nghĩ đã đưa chìa khóa cho thiếu nữ, hẳn là em ấy vứt rác xong về rồi, thời gian sau này phải cố gắng thích ứng cuộc sống hai người.
Bản thân ở một mình đã lâu, sớm đã thành thói quen, Vân Cẩm Thời không khỏi thở dài một tiếng, lau nước trên người, sau đó phát hiện bản thân không mang quần áo vào.
Đây cũng là một trong những thói quen khi ở một mình, dù sao bình thường trong nhà cũng không có người, tắm rửa xong cứ trở về phòng lấy quần áo cũng không sao.
Cô do dự một chút, dùng khăn tắm quấn mình lại, sau đó bỏ quần áo lót đã thay ra vào trong chiếc giỏ ở một bên, để ngày mai dậy sẽ giặt.
Vân Cẩm Thời quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, dù sao hai người đều là con gái, cũng không có chuyện tổn hại gì sau khi bị nhìn thấy.
Người đi vào quả nhiên là thiếu nữ, cô ấy đang ngoan ngoãn thay dép ở chỗ huyền quan*, sau đó như một chú chim nhỏ bạch bạch bạch bay vào.
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách.
"Vứt rác xong nhớ phải rửa tay, sau đó nhanh chóng về phòng ngủ đi." Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh nói, cô phát hiện thiếu nữ đang nhìn trộm mình, hai má còn hơi ửng hồng, giống như đang thẹn thùng.
Nhưng Vân Cẩm Thời không nghĩ nhiều, lúc cô còn nhỏ nhìn thấy cơ thể của cô gái trưởng thành cũng sẽ thẹn thùng, chuyện này không liên quan gì đến giới tính, đơn thuần là theo bản năng cảm thấy xấu hổ khi trông thấy thân thể trần trụi mà thôi.
"Em biết rồi." Cô gái gật đầu, nhanh chóng chạy đi rửa tay, phòng tắm và bồn rửa tay rất gần nhau, cô ấy đã chạy vào, bỗng nhiên lại thò đầu ra, rất thẹn thùng nhìn Vân Cẩm Thời: "Em tên Đường Đường*, là loại đường thật ngọt thật ngọt kia!"
*Đường: đường, kẹo.
Quả thật rất ngọt.
Vân Cẩm Thời không khỏi nghĩ thầm, cô tỏ ý bản thân đã biết, sau đó nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình, lấy quần áo ngủ từ trong ngăn tủ ra thay.
Bây giờ đã không còn ở một mình, sau này phải nhớ mang quần áo đến phòng tắm mới được.
_________________________
Editor có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nếu có lỗi sai thì cmt giúp mình nhé.
Trung thu vui vẻ!! ^___^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.