Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 43:




Vân Cẩm Thời đã báo cho Tôn Trọng từ sớm, Tôn Trọng quyết đoán từ chức, mà bởi vì Văn Tư Kỳ luôn đối xử với trợ lý của mình không tốt nên việc từ chức của anh ta vô cùng yên ổn, vốn không ai chú ý.
Lúc tính tình Văn Tư Kỳ tệ nhất, thậm chí một tháng có thể đổi ba bốn trợ lý, nếu không phải vì sau lưng có kim chủ, công ty nào có thể cho phép cô ta làm vậy?
Hơn nữa quá nửa đều là do trợ lý chịu không nổi Văn Tư Kỳ mới từ chức, dù sao không có trợ lý nào thích hầu hạ một nữ minh tinh tính tình cáu kỉnh, bên ngoài là dáng vẻ nữ thần dịu dàng, nhưng lúc riêng tư thì không đánh cũng mắng họ.
Đều kiếm tiền như nhau, dựa vào đâu phải hầu hạ một người như vậy?
Đầu óc có bệnh à?
Bởi vậy trợ lý có thể ở lại bên cạnh Văn Tư Kỳ quả thật không nhiều lắm, trợ lý nữ lần trước ở bên cạnh Văn Tư Kỳ gần ba tháng đã là kỳ tích.
Có một câu nói là "tường đổ mọi người đẩy", Văn Tư Kỳ làm người có vấn đề như vậy, vốn không có bạn bè gì, lại không có một người nào đỡ tường, tất cả đều đẩy tường cả.
Thái độ trong công ty cũng không chút mập mờ, thậm chí có thể nói là lạnh như băng, rất rõ ràng là đang chuẩn bị từ bỏ Văn Tư Kỳ, sau khi Văn Tư Kỳ liên lạc với người đại diện của mình liền nghe ra được từ trong lời nói mập mờ của người đó, công ty không định giữ lại cô ta.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại chuyện này cũng bình thường, dù sao kim chủ lớn nhất của cô ta tạm thời cũng không định quan tâm cô ta, Lý Thiếu hiện giờ đã bận đến sứt đầu mẻ trán, dỗ dành vợ mình còn chưa đến đâu, nào có thời gian quản cô ta.
Những người đàn ông từng có quan hệ với cô ta, cô ta cũng đã gọi đến, định tìm một người có thể giúp cô ta, nhưng Tưởng Văn cũng không định tha cho cô ta, vẫn còn những thế lực khác trong bóng tối có ý đồ cho cô ta vào chỗ chết.
Sau khi bị công ty từ bỏ, Văn Tư Kỳ không ngừng gọi cho những kim chủ quen biết, thê thảm một chút thì không gọi được, khó khăn lắm mới gọi được thì câu nói đầu tiên chính là: "Cô rời khỏi giới giải trí đi thôi, tôi thật sự không có cách nào giúp cô."
Sau đó liền cúp máy.
Ngũ quan của Văn Tư Kỳ đều biến dạng, cô ta lăn lộn trong giới giải trí, vất vả lắm mới đến được địa vị hiện giờ, không phải nói bỏ là bỏ được.
Hơn nữa vì sao Văn Tư Kỳ tiến vào giới giải trí? Danh tiếng địa vị, tiền bạc của cải, còn có đàn ông.
Mà sau khi rời giới giải trí, cô ta không biết gì ở những lĩnh vực khác, đến lúc đó...
Bất luận nội tâm Văn Tư Kỳ hiện giờ tuyệt vọng bao nhiêu, hối hận thế nào cũng đều đã muộn, nghiệt lúc trước tạo ra, giờ là quả đắng phải nếm trải.
Một bên khác, đạo diễn đoàn phim mới đã chuẩn bị đổi người, dù sao thanh danh hiện giờ của Văn Tư Kỳ đã nát thành thế này, anh ta đổi người cũng không phải là vi phạm hợp đồng, trái lại Văn Tư Kỳ còn phải bồi thường tiền.
Nếu tính như vậy, số tiền Văn Tư Kỳ phải bồi thường sẽ rất nhiều, nhất là những sản phẩm đại diện phát ngôn trước đây, minh tinh làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm bình thường đều sẽ ký kết hợp đồng, một khi minh tinh bởi vì nguyên nhân của bản thân, danh tiếng xấu đi, liên lụy tới bọn họ, nhẹ thì trực tiếp kết thúc hợp đồng, nặng thì phải bồi thường số tiền vi phạm.
Văn Tư Kỳ là người rất thích nhận quảng cáo, dù sao quảng cáo chính là một trong những con đường kiếm tiền nhanh nhất của minh tinh, cho nên một khi danh tiếng của cô ta xảy ra vấn đề, đến lúc đó chỉ riêng hợp đồng quảng cáo cũng quá đủ cho cô ta rồi.
Nữ phụ của đoàn phim này còn rất quan trọng nữa, nếu tính theo đất diễn thì hẳn là nữ hai, chiều cùng ngày Phong Tuyết gọi cho Vân Cẩm Thời: "Đạo diễn liên hệ với tôi, Văn Tư Kỳ phá nát thanh danh cô ta, vì vậy vai diễn này liền rơi xuống tay tôi, hai chúng ta có thể cùng một đoàn phim."
"Vậy thì còn gì bằng."
"Nhưng mà Văn Tư Kỳ đắc tội với ai phải không? Có người muốn chơi cô ta rồi. Tôi thấy lúc này cô ta không thể nào trở mình được." Phong Tuyết nói có chút hả hê, cô ta cũng không thích Văn Tư Kỳ chút nào, dù sao chuyện lúc trước của Đường Đường, thậm chí Văn Tư Kỳ còn muốn để cô ta cõng nồi, Phong Tuyết có thể thích Văn Tư Kỳ mới là lạ.
"Không thể trở mình là tốt nhất, cô biết tôi cũng không thích cô ta mà." Vân Cẩm Thời không tiết lộ chuyện mình làm, chỉ mỉm cười nói: "Vậy trước hết chúc mừng cô, tôi đã xem qua toàn bộ kịch bản, thật sự viết không tệ, rất thích các nhân vật trong đó, cô có thể diễn tôi rất vui."
"Rất muốn mời cô đi ăn, luôn cảm giác cô là phúc tinh soi chiếu, mang đến cho tôi vận may thật tốt, mới để tôi lấy được vai diễn này, nhưng không thể làm phiền cô, bây giờ cô chắc chắn rất bận, vậy đợi lúc đến đoàn phim đi, đến lúc đó tôi lại mời cô đi ăn."
"Được."
Quả thật Mạnh Thiệu Kỳ cũng không vì sự kiện này mà lỗ vốn, hợp đồng anh ta ký với Văn Tư Kỳ nếu bên phía diễn viên xuất hiện vấn đề, vậy anh ta có quyền đổi diễn viên, hơn nữa có thể đòi bồi thường.
Văn Tư Kỳ đã phá nát danh tiếng của mình, khiến cho cả bộ phim của bọn họ đều có thể sẽ không qua được kiểm duyệt, hoặc không có đài truyền hình nào chịu mua, như vậy thay người đương nhiên là chuyện rất bình thường.
Sau khi xin đoàn phim bên kia nửa ngày nghỉ, Vân Cẩm Thời dẫn theo Đường Đường ra cửa, cô muốn đi tìm Mạnh Thiệu Kỳ, không còn cách nào, ai bảo Mạnh Thiệu Kỳ tức giận chứ? Cô phải nghĩ cách dỗ thôi.
Vì thế Vân Cẩm Thời liền đáng thương dẫn theo Đường Đường đi tìm Mạnh Thiệu Kỳ, Mạnh Thiệu Kỳ đang lựa chọn nữ chính mới, hiển nhiên lựa chọn không quá hài lòng, bởi vậy tâm tình không tốt lắm.
Lúc Vân Cẩm Thời dẫn Đường Đường tới cửa, anh ta đang nằm trên sofa đọc kịch bản, nghe tiếng gõ cửa bèn đi đến theo bản năng: "Ai vậy? Chu Sâm à?"
Sau đó mở cửa ra thì thấy đứng ở cửa là Vân Cẩm Thời, mặt Mạnh Thiệu Kỳ lạnh đi theo bản năng, hừ một tiếng: "Tới đây làm gì."
"Không đúng, tôi phải hỏi cô là làm sao tới đây được."
Đương nhiên là Chu Sâm cho địa chỉ, Vân Cẩm Thời thở dài một hơi sau đó thành thật nói: "Thật xin lỗi, tôi đến nhận lỗi, tôi biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng đừng giận tôi nhé."
Chu Sâm nói, Mạnh Thiệu Kỳ này thật ra mạnh miệng mềm lòng, chịu không nổi nhất là thái độ khẩn cầu yếu đuối của người khác, nhất là bạn bè thân quen, nhưng Vân Cẩm Thời sẽ không khai Chu Sâm ra...
"Tôi nào có tức giận, một chút cũng không tức giận!" Nói xong tròng trắng mắt của Mạnh Thiệu Kỳ không tức giận cũng đã trợn đến trời rồi, anh ta đi ra có hơi vội, không mang kính râm, bởi vậy có vẻ mặt gì Vân Cẩm Thời đều thấy rõ ràng.
Vân Cẩm Thời thấy anh ta không định mềm lòng, liền lặng lẽ đẩy Đường Đường ra đằng trước, Đường Đường chớp chớp đôi mắt to, trông vô cùng đáng thương: "Kỳ Kỳ, anh giận bọn em sao..."
Mạnh Thiệu Kỳ:...
Anh ta căn bản không chịu nổi thế tiến công mềm mại này, nhất là tiểu khả ái như Đường Đường thế này!
Không được, hold không được, thật muốn hít hà Đường Đường!
Mạnh Thiệu Kỳ cố gắng khống chế bản thân, nhưng cuối cùng cũng không thể khống chế được biểu cảm, yên lặng bước lên xoa tóc Đường Đường, miệng còn cứng muốn chết: "Không phải tôi tha thứ cho cô, chẳng qua là vì Đường Đường..."
"Tôi biết rồi, sau này nếu có chuyện có liên quan đến anh nữa, tôi chắc chắn sẽ bàn bạc với anh trước." Vân Cẩm Thời ngoan ngoãn nói.
"Chỉ có chuyện có liên quan đến tôi mới có thể bàn bạc với tôi à? Vân Cẩm Thời, trước đây có phải cô không có bạn bè gì không?" Mạnh Thiệu Kỳ tránh vị trí ở cửa để hai người họ bước vào, sau đó im lặng trợn mắt: "Nếu có chuyện gì cần bạn bè giúp đỡ thì tìm bạn bè giúp đỡ, bạn bè giúp đỡ nhau không phải là chuyện rất bình thường à? Học cách nhờ bạn bè giúp đỡ khó đến vậy sao? Bị từ chối sẽ chết à?"
Vân Cẩm Thời:...
Số lượng bạn bè của cô thật sự không nhiều lắm, cũng rất ít khi nhờ người khác giúp đỡ, bởi vậy cả người đều có vẻ có chút lúng túng.
Sau khi đã quen một mình giải quyết vấn đề, thật sự không quen nhờ bạn bè giúp đỡ như thế, gặp chuyện phản ứng đầu tiên chính là: Mình nên làm gì bây giờ?
Mà không phải là: Mình nên tìm ai giúp đây?
Có thể khiến cho cô hình thành thói quen nhờ giúp đỡ chỉ có một người, Du Lê.
Bởi vì hai người đã quen giúp đỡ đối phương, thói quen này được hình thành bởi sự trợ giúp của người đã qua đời kia, cho nên cho dù người nọ đã qua đời, hai người các cô vẫn duy trì tình huống như hiện tại.
Cho dù là vì giữ gìn đoạn tình cảm tốt đẹp chỉ còn tồn tại trong hồi ức kia, các cô cũng sẽ không vờ như không thấy với sự khó khăn của đối phương.
Ngoại trừ người đó, Vân Cẩm Thời rất khó nhờ sự giúp đỡ từ một người thứ hai.
"Tôi..."
"Tôi cam đoan với cô, sau này nếu có loại chuyện này nữa, cô báo cho tôi biết đầu tiên, tôi sẽ chân chính tha thứ cho cô, nếu không bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Mạnh Thiệu Kỳ ngoài miệng cứng rắn, nhưng thật ra rất dịu dàng, cho dù anh ta nói muốn người ta cút đi, thật ra trong lòng cũng là mong cho Vân Cẩm Thời có thể thay đổi theo hướng tốt hơn.
Trái lại Vân Cẩm Thời lại rơi vào trầm mặc.
Lúc này Mạnh Thiệu Kỳ trừng mắt: "Cô có ý gì? Đến đây giải thích với tôi nói mình biết sai rồi, nhưng biết sai rồi lần tới vẫn phạm phải đúng không? Không định sửa đổi đúng không?"
"Không phải." Vân Cẩm Thời không biết nên giải thích thế nào, cô mím môi, một lát sau mới nói: "Lúc còn nhỏ tôi cũng từng nhờ người khác giúp đỡ, nhưng không ai giúp tôi, sau khi trưởng thành tôi không còn thói quen này nữa, lúc hơn mười tuổi từng quỳ xuống cầu xin người khác, kết quả cuối cùng cũng chỉ..."
"Người bình thường có thể giống tôi sao? Những người khác có thể giống bạn bè sao?" Biểu cảm của Mạnh Thiệu Kỳ rất phong phú, anh ta mang kính có thể không chỉ vì muốn che đi vết thương trên mắt mình, mà còn muốn che giấu biểu cảm của bản thân.
Đỡ phải sống thành một cái biểu tượng cảm xúc.
"Nhưng người năm đó tôi quỳ xuống cầu xin là mẹ tôi..." Vân Cẩm Thời mặt không chút thay đổi nói.
Mạnh Thiệu Kỳ:...
Anh ta ngừng lại thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, đi lên nhẹ nhàng ôm lấy Vân Cẩm Thời: "Vậy từ giờ về sau tập thành thói quen đi, tôi đáp ứng cô, chỉ cần không phải chuyện quá đáng, tôi đều sẽ giúp cô, không chỉ bởi vì hai ta là bạn bè, mà còn vì cô là một diễn viên rất xuất sắc, không có đạo diễn nào lại đành lòng để một diễn viên như cô gặp phải những khổ cực làm thay đổi cả người cô, mài mòn đi ánh sáng, vẻ đẹp, và cả góc cạnh của cô."
"Đây xem như lần đầu anh khen tôi nhỉ?"
"Đừng tâng bốc tôi, cô phải biết, so với một diễn viên thật sự giỏi, cô còn thiếu rất nhiều thứ, ví dụ như kinh nghiệm, nếu một ngày nào đó cô thật sự đạt được tiêu chuẩn trong lòng tôi, tôi sẽ đo ni đóng giày cho cô một bộ phim điện ảnh, hai ta cùng tiến quân vào giới điện ảnh." Mạnh Thiệu Kỳ mỉm cười, anh ta rất ít khi cười, lúc cười lên vết sẹo nơi khóe mắt cũng trở nên sống động hơn bình thường.
"Tóm lại tôi xin lỗi anh chuyện lần này, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức..." Vân Cẩm Thời vẫn nghiêm túc nói, cô cần phải ý thức rõ ràng, hiện giờ cô không chỉ có một người bạn, phải học cách dựa vào bạn bè, nhưng không phải là yêu cầu một chiều.
Mạnh Thiệu Kỳ rất hài lòng với thái độ của cô, cũng không định hỏi việc riêng của cô, chỉ nghiêm túc nói với cô: "Bây giờ tôi đang xem xét nữ chính lần nữa, phần của Văn Tư Kỳ phải quay lại, có thể sẽ phát sóng muộn một chút."
"Không sao."
Hai người ngồi cùng nhau trò chuyện, bởi vì Mạnh Thiệu Kỳ hẹn diễn viên đi thử vai, Vân Cẩm Thời cũng không nán lâu, nhanh chóng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà anh ta, Đường Đường mới ngẩng đầu lên: "Mẹ của A Thời rất xấu sao?"
"Chẳng qua là bà ấy không thương chị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.