Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 6:




Vẻ ngoài Vân Cẩm Thời xinh đẹp, anh trai trong tiệm trà sữa không nhịn được cho cô thêm một viên kem, tuy là phần ăn cho hai người, nhưng Vân Cẩm Thời không ăn nhiều, phần lớn đều để cho Đường Đường ăn.
Nhưng lúc ấy Vân Cẩm Thời đã quên mất một chuyện rất quan trọng, sức khỏe Đường Đường không tốt lắm.
Trở về nhà, trước tiên các cô cho quần áo vào trong ngăn tủ, trong nhà có một tủ quần áo, quần áo của Vân Cẩm Thời trưởng thành hơn chút, xen lẫn với những chiếc váy nhỏ của Đường Đường, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy có thêm một chút không khí ấm áp.
Sau đó cô mở TV chọn một kênh để Đường Đường xem rồi trở về phòng, lúc trước cô chỉ chuẩn bị cho vai diễn Như Nương kia, lời thoại và những thứ khác của Tố Vân vốn không rõ ràng lắm.
Vừa rồi mở máy tính xem, hợp đồng đã chuyển vào hộp thư của cô, Vân Cẩm Thời cẩn thận xem xét, không có lỗ hổng gì, hơn nữa đãi ngộ cho cô cũng không tồi, nói cách khác nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tất nhiên cô sẽ diễn vai Tố Vân này, đương nhiên phải nhanh chóng nhân lúc thời gian có hạn, làm quen lời thoại và kịch bản một chút.
Vân Cẩm Thời đang nghiêm túc chuyên nghiệp vùi trong phòng xem kịch bản, vừa xem là cả một buổi chiều, thấy thời gian đã muộn bỗng nhớ ra cô có thể quên ăn quên ngủ, nhưng Đường Đường thì không được, không biết một mình Đường Đường xem TV có thể sẽ cô đơn hay không.
Vân Cẩm Thời khép kịch bản lại, chuẩn bị ra ngoài nhìn xem, nhìn từ phía sau lại không thấy, chuyển sang trước nhìn thì thấy cô gái nhỏ đang cuộn mình trên sofa, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vân Cẩm Thời khi ấy liền ngây ra, nhanh chóng tiến đến ôm Đường Đường vào lòng: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Trong nháy mắt cô đã nghĩ tới ly kem ban nãy, sắc mặt không khỏi khó coi một chút.
"Bụng đau..." Cô gái nhỏ vốn đang nhắm mắt, Vân Cẩm Thời vừa đến cô ấy đã làm nũng theo bản năng, vùi cả người vào trong lòng Vân Cẩm Thời, cô ấy gối lên chân Vân Cẩm Thời, gò má còn cọ vào bụng cô, động tác cực kỳ giống một chú cún con yêu quý chủ nhân, mang theo một sự quyến luyến.
Vân Cẩm Thời đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô ấy, trong lòng tự trách, rõ ràng biết sức khỏe Đường Đường không tốt, sao lại còn cho em ấy ăn nhiều kem như vậy?
"Xin lỗi em..." Vân Cẩm Thời nhẹ xoa bụng cho cô ấy, sau đó thử bế cô ấy lên: "Chị đưa em xuống phòng y tế dưới lầu."
May mà Đường Đường gầy, khung xương nhỏ, nếu không chắc chắn Vân Cẩm Thời không bế nổi, chuyện này khiến Đường Đường kinh hoảng: "Không... không đi, rất nhanh sẽ tốt thôi..."
Trước kia cô ấy cũng bị đau bụng, nằm ngủ một hồi thức dậy sẽ tốt hơn nhiều, vả lại đi khám bác sĩ rất phí tiền, trước kia lúc Đường Đường trốn dưới gầm cầu vượt, còn có một cụ hàng xóm vô gia cư, ban ngày bọn họ ra ngoài kiếm ăn, đến tối đều sẽ trở về dưới cầu vượt, nơi này ít nhất che mưa chắn gió, hơn nữa chỗ còn rất rộng, ngoại trừ hai người bọn họ, những người lang thang khác thỉnh thoảng cũng sẽ ở tạm nơi này cả đêm.
Đường Đường chính là nghe được câu chuyện của người vô gia cư từ miệng ông ấy, con nhỏ mắc bệnh nặng, vì điều trị cho đứa bé mà tiêu hết tất cả tiền trong nhà, thậm chí nợ nần chồng chất, phẫu thuật ghép gan vốn tốn rất nhiều tiền, cho dù là cha mẹ cho tạng cũng đủ khiến nhà bọn họ tán gia bại sản lại còn nợ một khoản tiền lớn.
Người lang thang đã từng khóc nức nở, nói ông ấy là người nhu nhược, nghe người ta nói hiến gan sẽ có thương tổn rất lớn bèn lâm trận bỏ chạy, đến khi ông ấy trở về mới biết vợ mình nằm trên bàn giải phẫu hiến gan cho con, sau khi kết thúc giải phẫu, vợ ông ấy đề đơn ly hôn với ông ấy.
Câu chuyện này thật sự quá mức phức tạp, Đường Đường nghe không hiểu, nhưng ít nhất cô ấy cũng lấy được chút kiến thức từ câu chuyện này: khám bệnh rất đắt.
Cô ấy không muốn trở thành gánh nặng, trở thành gánh nặng tất nhiên sẽ bị vứt bỏ.
"Không được, chị không biết rốt cuộc là em đau dạ dày hay có vấn đề gì khác, không thể uống thuốc lung tung, cho nên vẫn phải đi khám bác sĩ thôi, sợ tiêm à? Không đau đâu." Vân Cẩm Thời chủ động thả nhẹ giọng, kết quả thiếu nữ trong lòng ngược lại càng kích động, dường như cô ấy muốn giãy dụa, lại sợ động tác của bản thân sẽ mang lại phiền phức cho Vân Cẩm Thời, bởi vậy cả người đều có vẻ vô cùng cứng ngắc.
"Không cần... không đi... em không đau, không đau..." Đường Đường nghẹn ngào túm tay áo Vân Cẩm Thời, vội vàng nói: "Thật sự không đau tí nào... thật sự."
Vân Cẩm Thời cúi đầu, sau đó liền nhìn thấy cô ấy đã rơi lệ đầy mặt, đừng nói là đôi mắt, mũi cũng khóc đỏ lên trông thật sự đáng thương, Vân Cẩm Thời đành phải tạm thời thả cô ấy xuống, vừa buông ra, Đường Đường liền ngồi xổm ở cửa không nhúc nhích.
"Đường Đường, bị bệnh thì phải đi khám bác sĩ, nếu không khám bác sĩ em sẽ khó chịu rất lâu, nói không chừng tình huống có thể trở nên nghiêm trọng hơn, ngoan, nghe lời nhé? Chúng ta đi gặp bác sĩ, nếu em không thích tiêm chúng ta có thể cố gắng không tiêm." Vân Cẩm Thời hoàn toàn xem cô ấy là em bé mà dỗ: "Nghe lời đi gặp bác sĩ, chờ khi chị xong vai sẽ đưa em đi khu vui chơi chơi được không?"
Gò má Đường Đường vẫn tái nhợt, nhưng hốc mắt hốc mũi lại đỏ ửng, hình thành tương phản rất lớn, cô ấy cắn môi liên tục lắc đầu, dịch từng chút một tới góc tường.
"Vậy nói cho chị biết lý do được không?" Vân Cẩm Thời đầy kiên nhẫn nói: "Sao lại không muốn đi gặp bác sĩ? Không muốn tiêm hay là không muốn uống thuốc? Hay là sợ cái gì, em đều có thể nói với chị."
"Rất đắt..." Đường Đường nhỏ giọng nói, cô ấy không muốn Vân Cẩm Thời phá sản, lại càng không muốn Vân Cẩm Thời không cần mình, chưa từng có người nào đối xử với cô ấy tốt như vậy, cô ấy tham lam, muốn ở lại bên cạnh Vân Cẩm Thời lâu thêm một chút...
"Cái gì?" Giọng cô ấy thật sự rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng ruồi muỗi vỗ cánh, nhất thời Vân Cẩm Thời cũng chưa nghe rõ.
Đường Đường cố lấy dũng khí: "Khám bác sĩ... rất đắt, hơn nữa không đau, em... em khỏe lắm."
Cô ấy gượng chống người đứng lên, còn xoay vòng chứng minh thân thể mình thật sự rất khỏe, kết quả lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
"Lên đi." Vân Cẩm Thời ngồi xổm xuống: "Chị đưa em đi phòng y tế, khám bác sĩ không đắt, tiền mua thuốc nhiều nhất chỉ đắt hơn kem ly một chút thôi, chị không biết em nghe được tin này ở đâu, nhưng em tin chị không?"
Đường Đường khụt khịt mũi, không nhịn được bổ nhào lên lưng cô: "Tin..."
Vân Cẩm Thời nói gì cô ấy cũng sẽ tin, cho dù là Vân Cẩm Thời nói ánh trăng trên trời là làm bằng bánh quy soda, cô ấy cũng tin.
Lưng Vân Cẩm Thời không tính là rộng, dù sao cô cũng là một cô gái, lưng không dài rộng, cũng không nhiều thịt lắm, nhưng lại rất ấm áp, dù cho cách một lớp áo cũng không cách nào ngăn cách được ấm áp, Đường Đường ghé lên lưng cô, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Không phải vì đau cũng không phải vì tủi thân, là bởi vì rất ấm áp, cho nên vô cùng sợ hãi hơi ấm này có phải sẽ nhanh chóng biến mất hay không, có phải giống như những ảo cảnh đẹp đẽ mà cô bé trong truyện cổ tích thấy được sau khi thắp sáng que diêm, đến khi diêm hết, tắt đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Nước mắt tí tách rơi xuống, khiến lớp áo sau lưng Vân Cẩm Thời cũng ướt sũng, Vân Cẩm Thời thấp giọng hỏi: "Đau lắm à?"
Đường Đường lắc đầu, vừa rồi lúc ở một mình thì rất đau, không biết vì sao lúc dán lên bụng Vân Cẩm Thời hình như cũng thoải mái hơn, hơn nữa chút đau đớn này cô ấy có thể chịu được, cơ thể cô ấy không tốt lắm, trước kia thường xuyên bị bệnh.
Bệnh vặt tai nạn nhỏ mẹ kế trước giờ cũng sẽ mặc kệ cô ấy, mặc cô ấy tự sinh tự diệt, lại còn có thể châm chọc khiêu khích, có đôi khi bởi vì không thể chịu được sẽ phát ra tiếng rên rỉ, ngược lại chọc cho mẹ kế tức giận, có một lần cô ấy phát sốt, đau đầu vô cùng, trộm khóc một lúc, mẹ kế nghe thấy đã trói tay cô ấy lại, nhét vải vào miệng cô ấy, nhốt vào trong tủ quần áo.
Có lẽ là vì nguyên nhân không có cảm giác tồn tại, mãi đến sáng hôm sau mẹ kế mới nhớ tới sự tồn tại của cô ấy, vừa kéo ra đã thấy mặt Đường Đường đỏ bừng, cả người đều có vẻ thần trí không rõ, mẹ kế hoảng hồn, nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho cô ấy, hơn ba mươi chín độ, cô ấy mê man ngây ngốc ở bệnh viện thật lâu, lúc sắp khỏi bệnh cha mới đến gặp cô ấy một lần, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Đừng suốt ngày cáu kỉnh ồn ào, gây sức ép cho cơ thể mình, mẹ con chăm sóc con đã muốn mệt chết rồi, đừng gây phiền phức cho mọi người."
Cô ấy rất ngoan... không gây phiền phức cho người khác, nhưng mà thật sự khó chịu, muốn được cha hôn trán hoặc ôm một cái là tốt rồi, sau đó sẽ không khóc nữa, có khó chịu cũng sẽ không nói, cô ấy là bé ngoan, bé ngoan sẽ không bị chán ghét...
"Nếu đau thì đừng chịu đựng, nói cho chị biết cũng không sao, tuy rằng không có cách nào chia sẻ đau đớn với em, nhưng nếu nói ra có lẽ sẽ khá hơn chút." Vân Cẩm Thời cõng cô ấy xuống lầu: "Lát nữa gặp bác sĩ, phải uống thuốc phải tiêm, rất nhanh sẽ không đau nữa."
"Có thể không?" Đường Đường nhỏ giọng nói.
"Ừm?" Vân Cẩm Thời phát hiện đứa bé này thật sự giống như chim sợ cành cong, một chút động tĩnh nho nhỏ, em ấy sẽ lập tức lùi về trong vỏ của mình, không dám bày tỏ cũng sẽ không bày tỏ, chỉ có khát vọng ngập tràn trong đôi mắt kia.
Chẳng qua hiện giờ cô không thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt lại đơn thuần kia, không khỏi suy nghĩ, hiện giờ bên trong ánh mắt ấy đang chứa đựng điều gì? Ngoại trừ nước mắt, có phải còn có tủi thân, còn có khó chịu, còn có dè dặt?
Vân Cẩm Thời rất muốn thay đổi em ấy, muốn khiến cho em ấy trở nên tự tin hơn, nói chuyện có thể lớn tiếng hơn chút, trong lòng nghĩ gì nói ra cũng không sao, lưng giữ thẳng, lộ ra khuôn mặt tươi cười, em ấy vốn là một bé gái rất đáng yêu, cười lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Đường Đường tựa như tên của em ấy, có thể rất ngọt rất ngọt, cũng là điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Một bên là sự nhút nhát và tự ti bị mài giũa từ bé đến lớn, một bên là hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng không ngừng truyền đến lồng ngực cô ấy, Đường Đường ôm chặt cổ Vân Cẩm Thời, trong lòng cô ấy như bị nóng lên, bởi vậy mà trào ra rất nhiều dũng khí, xen lẫn một chút tủi thân.
Cô ấy dán mặt lên lưng Vân Cẩm Thời, nghẹn ngào nói: "Em đau quá..."
Thật sự rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.