*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Trấn vẫn còn đang chờ Vân Cẩm Thời cúi đầu, đã một khoảng thời gian hắn không gặp Vân Cẩm Thời, không ngờ cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp, khí chất trên người thú vị hơn so với lúc trước khi mới vừa quen biết.
Giang Trấn cũng không biết đây là do tình yêu tưới mát, nhưng khó tránh khỏi sắc tâm của hắn càng thêm bành trướng.
Hắn đã chuẩn bị xong, Vân Cẩm Thời nhận một kịch bản hắn sẽ quấy nhiễu một cái, dùng bao nhiêu tiền cũng đáng giá, mỹ nhân cấp bậc này cho dù là ở giới giải trí cũng rất hiếm thấy, cũng có không ít nữ minh tinh diện mạo tương đương Vân Cẩm Thời, nhưng thêm vào khí chất tổng hợp từ các phương diện, Vân Cẩm Thời lại bỗng nhiên càng thêm nổi trội.
Hơn nữa không chiếm được sẽ cứ mãi rối loạn, so với dễ dàng tới tay càng khiến người ta nóng ruột nóng gan, Giang Trấn lúc này thật sự hạ nhẫn tâm.
Ngay lúc hắn đang mơ một giấc mộng đẹp bản thân ôm được mỹ nhân về, nhà đầu tư đoàn phim kia bỗng nhiên bực tức liên lạc hắn: "Đạo diễn đột nhiên đổi ý, không chịu thay Vân Cẩm Thời!"
Nhà đầu tư còn chưa cùng đẳng cấp với Giang Trấn, bởi vậy có thể nương chuyện này mà trèo lên Giang Trấn, với hắn ta mà nói là một chuyện tốt, huống chi còn không cần hắn ta chi tiền, là do Giang Trấn chi, còn có thể để lại nhân tình, một công đôi việc.
Kết quả đạo diễn đột nhiên đổi ý, cứng rắn vả vào mặt hắn ta.
Sắc mặt Giang Trấn cũng có chút khó coi: "Sao lại thế này? Anh ta không sợ anh rút vốn sao?"
"Tôi giận dữ cũng nói với anh ta muốn rút vốn, thế mà anh ta lại không giữ tôi lại!"
Giang Trấn híp mắt: "Là ai đang làm hỏng chuyện tốt của tôi!"
Thật ra đạo diễn cũng không muốn đổi người cho lắm, dù sao Vân Cẩm Thời có danh tiếng cũng có kỹ thuật diễn xuất, so với loại bình hoa mà nhà đầu tư nhét vào kia thì tốt hơn trăm ngàn lần, nếu tác phẩm được đón nhận, đạo diễn cũng được lợi rất nhiều, đạo diễn như thế này xưa nay cũng không cần lo lắng về việc đầu tư cho tác phẩm tiếp theo của mình, rất nhiều người muốn tặng tiền cho bọn họ tiêu.
Cho nên khi chị gái biên kịch vừa liên lạc tới nói muốn thu hồi bản quyền, anh ta vẫn có chút luống cuống, anh ta rất xem trọng IP này, căn cứ theo tác phẩm sau khi cải biên lúc trước của chị gái biên kịch, tỷ suất người xem đều rất tốt, dù sao thì dạng IP rất hấp dẫn thế này, lúc ấy cạnh tranh với anh ta còn có công ty khác, anh ta khó khăn lắm mới lấy được, nếu không cũng sẽ không ký hợp đồng mà tác giả có thể tùy lúc thu hồi bản quyền, anh ta tin tưởng bộ phim này phát sóng chắc chắn có thể nổi tiếng, làm sao chịu từ bỏ?
Chị gái biên kịch trước tiên là cố ý khăng khăng muốn thu hồi bản quyền, chờ khi đạo diễn thật sự cuống lên mới nói vẫn còn biện pháp khác, nếu chị gái biên kịch không muốn đổi nữ chính, đạo diễn cũng không muốn từ bỏ bản quyền này, vậy không bằng đổi nhà đầu tư là được rồi.
Đường Húc Sơ vẫn rất có thực lực, đạo diễn vừa nghe nhà đầu tư mới là Đường Húc Sơ liền ra quyết định, đổi nhà đầu tư!
Bởi vậy lúc này mới xuất hiện một màn vừa nãy.
Đường Húc Sơ rất sẵn lòng đầu tư, cho dù lỗ vốn cũng không sao, chỉ cần con gái có thể vui vẻ, dù có mất tiền mà không được lợi gì ông cũng vui lòng.
Trái lại Kiều Tri Viễn sau khi nghe nói chuyện này cũng nhất định muốn đầu tư, trong nhà cô ấy cũng có tiền, vung tay lên liền đầu tư hai nghìn vạn, lại còn tỏ ý: "Năm nay chỉ gom được chút tiền tiêu vặt như vậy, đừng chê ít."
Hơn nữa có một Đường Húc Sơ cực kỳ hào phóng, đạo diễn cũng sắp vui đến điên rồi, quả thật muốn ôm lấy thần tài Vân Cẩm Thời này hôn một cái.
Nếu đổi nữ chính, những cảnh quay lúc trước còn phải quay lại lần nữa, lãng phí thời gian lãng phí tiền của, hiệu quả quay chụp còn không biết thế nào.
Nào có như lúc này, cứ sảng khoái quay tiếp là được, lại có thêm nhiều đầu tư.
Từ sau khi Đường Húc Sơ làm nhà đầu tư cho phim mới của Vân Cẩm Thời, ánh mắt Đường Đường nhìn ông càng ngày càng hòa nhã hơn, có lẽ đã đưa ông vào phạm vi người một nhà, Đường Húc Sơ rốt cuộc cũng nhận được ánh mắt của con gái, kích động hận không thể đập thêm vào mấy triệu, tạo ra mấy tác phẩm đo ni đóng giày cho Vân Cẩm Thời.
Ông không thiếu tiền, chỉ hy vọng con gái có thể dần dần tha thứ cho ông, người yêu nhất chính là vợ, sau khi vợ qua đời người đó liền biến thành con gái.
Những năm trước cứ luôn đâm đầu vào công việc, mượn việc ấy để làm bản thân mất cảm giác, hiện giờ ông chỉ muốn phục hồi quan hệ với con gái, dù sao có kiếm thêm được nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì, con gái cũng không chịu nhận lại ông.
Giang Trấn bị chuyện này chọc tức muốn chết, nhưng sau khi biết nhà đầu tư mới là Đường Húc Sơ và Kiều Tri Viễn, hắn lại không dám tính toán, Giang Trấn là phú nhị đại*, hắn có thể kiêu ngạo như vậy đương nhiên là bởi vì cha hắn, nhưng Đường Húc Sơ là người địa vị ngang bằng, thậm chí còn cao hơn một cấp bậc, cho dù hắn rất phẫn nộ, có thể làm được gì?
*Phú nhị đại: thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
Đương nhiên, Đường Húc Sơ trong lòng hắn lại trở thành dạng người có quan hệ mập mờ với Vân Cẩm Thời, nếu không sao có thể đột nhiên giúp Vân Cẩm Thời?
Nhưng trong thời gian ngắn hắn lại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Lần này Vân Cẩm Thời đi quay dẫn theo người nhà, danh chính ngôn thuận, người nhà của cô là nhà đầu tư đấy, chủ yếu là bởi vì tình tiết ở sa mạc đã quay xong rồi, khoảng thời gian kế tiếp tuy rằng vẫn phải quay ngoại cảnh nhưng cũng không mệt như vậy, cô liền đúng lý hợp tình dẫn người nhà đến đây.
Trong đoàn phim có rất ít người biết quan hệ giữa hai người các cô, còn thường hay cảm thán quan hệ hai người các cô thật tốt, chỉ có vài người biết chân tướng thì cười mà không nói.
Bởi vì đã đổi nhà đầu tư mới, tài chính khá sung túc, đạo diễn cũng quay chụp càng cẩn thận hơn, tất cả đều là phối trí loại tốt nhất, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn chất lượng phim cũng sẽ theo đó mà tăng lên, tiền đồ vô cùng sáng sủa.
Giang Trấn không biết từ đâu nghe được chuyện Vân Cẩm Thời đang đàm phán một bộ phim điện ảnh, đang chuẩn bị ký hợp đồng, trùng hợp chính là, nhà đầu tư phim điện ảnh này hắn cũng quen biết, là chú của một người bạn của hắn, Giang Trấn lập tức liên lạc với vị này, sau đó hưng phấn xoa xoa tay, lần này hắn nhất định phải cho Vân Cẩm Thời biết sự lợi hại của hắn!
Sau đó không bao lâu Vân Cẩm Thời nhận được lời đáp xin lỗi của đạo diễn, bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn họ quyết định ký hợp đồng với một vị nữ minh tinh khác.
Phong cách hành sự này vừa nhìn đã biết là Giang Trấn làm, chỉ là Vân Cẩm Thời cũng có chút không hiểu được vấn đề: "Là điều gì khiến hắn ảo tưởng là tôi sợ hãi vậy?"
Hiện giờ cô có tiền có người, bản thân lập một đoàn phim cũng không thành vấn đề nhé.
"Cậu phải biết rằng loại phú nhị đại nhiều tiền giống hắn, hầu như chưa từng nhận lấy thất bại bao giờ." Du Lê khi ấy cũng có mặt, cô tới thăm đoàn làm phim bên này: "Cậu hỏi thăm chị gái biên kịch mà cậu quen, xem có thể viết kịch bản điện ảnh không, tôi và Kiều Tri Viễn đầu tư cho cậu, chúng ta tìm một đạo diễn đến, còn cần phải nhìn sắc mặt hắn sao?"
"Cậu thật sự nghĩ quay phim điện ảnh đơn giản vậy à? Nếu đơn giản như vậy, cả nước đều là đạo diễn lớn thành công cả rồi." Vân Cẩm Thời lười biếng nói: "Tuy kịch bản thật sự không tồi, nhưng mất thì mất thôi, không vấn đề gì, kịch bản tốt còn nhiều, nếu hắn giống như ruồi bọ thật sự rất phiền, cứ đậu trên chân, buồn nôn chết người."
"Vậy cậu định làm gì?"
"Lát nữa tôi gọi cho Mạnh Thiệu Kỳ, hắn khiến tôi khó chịu tôi cũng sẽ khiến hắn khó chịu lại, đến lúc đó xem ai chịu không nổi trước." Vân Cẩm Thời cười cười: "Không phải hắn có tiền sao? Chi tiền vi phạm hợp đồng sao? Tôi sẽ xem xem có phải hắn là cái động không đáy hay không."
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Vân Cẩm Thời lại quay một cảnh, lúc này đã sắp tối, tất cả mọi người kết thúc công việc, Vân Cẩm Thời liền gọi cho Mạnh Thiệu Kỳ: "Anh có quen biết đạo diễn phim truyền hình nào không? Đang định lập một đoàn phim quay phim mới, hỏi một chút xem bọn họ có cần nhà đầu tư không."
Sau khi nói chuyện xong lại gọi cho Đường Húc Sơ: "Bác trai, bác có hứng thú đầu tư vài lần nữa không? Nhưng cần tìm một người khác làm trung gian."
Sau khi gọi xong mấy cuộc điện thoại, Vân Cẩm Thời ôm Đường Đường bình tĩnh dựa vào sofa khách sạn: "Chị muốn xem xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền."
Người trong nhà có tiền cũng không chống đỡ nổi tiêu xài hoang phí đâu.
Vì thế Giang Trấn bên này lại thu được tin tức Vân Cẩm Thời cùng một đoàn phim nào đó ký hợp đồng, đóng vai nữ chính, hắn lập tức nhờ người tìm nhà đầu tư đoàn phim kia, tỏ ý hắn có thể chi tiền đền vi phạm hợp đồng, chỉ cần đổi nữ chính là được.
Vì thế lại chi ra một khoảng tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng chưa được mấy ngày, Vân Cẩm Thời lại tìm được đoàn phim mới.
Tuy Giang Trấn là một phú nhị đại, nhưng chẳng qua chỉ là phú nhị đại mà thôi, tiền trong tay hắn toàn bộ đến từ tiền tiêu vặt cha hắn cho, còn có quà sinh nhật cha hắn tặng, cũng chính là lợi nhuận của một công ty, làm sao chịu nổi hắn tiêu xài phung phí như vậy?
Cứ mấy lần như vậy liền viêm màng túi, một ngày nào đó Giang Trấn bỗng suy nghĩ rõ ràng, hắn đây không phải đang tặng không tiền cho Vân Cẩm Thời sao?
Đệt, lỗ nặng rồi!
Vân Cẩm Thời cầm những khoản tiền này quăng toàn bộ vào mấy đoàn phim lúc trước, trực tiếp làm nhà đầu tư, quả thật vô cùng đắc chí.
Giang Trấn suýt nữa tức giận đến chết ngay tại chỗ, còn đang định làm loạn, cha hắn đột nhiên tìm tới cửa, tức giận đến muốn đánh chết hắn tại chỗ: "Tao tặng mày một cái công ty là muốn cho mày thử làm sao để quản lý một công ty, mày thì hay rồi, đi tham ô tất cả vốn lưu động của công ty, mày muốn chọc tao tức chết à?"
Giang Trấn:...
Vân Cẩm Thời bên này đang ăn mừng, mấy người tụ hội ăn một bữa cơm, là Vân Cẩm Thời mời, cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người.
Du Lê là người vui vẻ nhất: "Tống Tài đồng tử* thế này nhiều đến mấy cũng được đó, thêm mấy tên nữa cậu sẽ không cần làm việc, ở nhà kiếm tiền là được rồi."
"Đừng, loại người ghê tởm như vậy tôi chịu một người là đủ rồi." Vân Cẩm Thời thở dài nói: "Tiếp theo có lẽ hắn sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian, có ngốc cũng có thể cảm giác được chuyện không thích hợp."
*Tống Tài đồng tử: còn gọi là Thiện Tài đồng tử, là một tiểu đồng hầu cận đi theo Quán Thế Âm Bồ tát, theo truyền thuyết từ khi mang thai đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử, trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế nên được đặt tên là Thiện Tài (của cải tốt lành).
Nguồn tham khảo (Wikipedia): https://bit.ly/3U7qcsS
Đường Húc Sơ khoan thai đến muộn, vừa lúc nghe được một câu cuối cùng của Vân Cẩm Thời, vô cùng bình tĩnh nói: "Bác cáo trạng với cha nó, cha nó đã xách người về nhà dạy dỗ rồi, phỏng chừng khoảng thời gian ngắn sẽ không được thả ra gây họa hại người đâu, cháu có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Trong tiệm phút chốc tràn đầy không khí vui sướng, dù sao tên ngốc lắm tiền vẫn rất khó gặp, tặng không cho bọn họ không ít tài chính khởi động đấy.
Lúc Mạnh Thiệu Kỳ ăn cơm còn bàn bạc với Vân Cẩm Thời: "Tôi cảm thấy đề nghị lúc trước của Du Lê rất tốt, vừa lúc tôi cũng định thử chuyển loại hình quay phim, hơn nữa trong tay tôi còn có kịch bản rất tốt, chúng ta thử xem?"
Đạo diễn phim truyền hình và đạo diễn phim điện ảnh đều là đạo diễn, nhưng chênh lệch trong đó vẫn rất lớn, Mạnh Thiệu Kỳ là một thiên tài, nhưng đến lúc đó có thành công hay không, vẫn là hai chuyện khác nhau.
Anh ta đã giúp Vân Cẩm Thời rất nhiều, cho dù bộ phim điện ảnh này là phim điện ảnh đầu tiên của Vân Cẩm Thời, cho dù có xác suất thất bại rất cao, Vân Cẩm Thời cũng sẽ chỉ có một câu trả lời: "Được."
__________________