Anh Hiểu Ý Tôi Mà Đúng Không

Chương 11: Thiết lập tính cách của anh có mười một chỗ hơi sai




Edit: Meg

Một tiếng trước.
Hoắc Ác Du biết được tin mình “bị kết hôn” là do cô em họ kia tới tổng công ty nói cho hắn.
Đường tiểu thư tên chỉ có một chữ “Lị”, là Lị trong “Ngải Lị”. Đường Ngải Lị, à không, Đường Lị, từ khi dì của Đường Lị gả vào nhà họ Hoắc, cô nàng vẫn luôn tỏ ra cực kỳ đương nhiên mà tự gán cho mình cái mác em họ của Hoắc Ác Du mỗi khi ra ngoài, kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Trước kia thì tự do ra vào Hoắc gia, bây giờ còn dám tự do ra vào cả tập đoàn nhà họ Hoắc, đi thẳng lên văn phòng của sếp tổng trên tầng cao nhất cứ như chốn không người.
Hai thư ký, bốn trợ lý, cả sáu người đều chỉ dám vây xung quanh cô nàng mà khuyên can, khuyên thẳng một đường tới trước mặt Hoắc Ác Du.
Hoắc Ác Du cũng không biết trước kia bản thân đã nhẫn nhịn cô cháu gái của mẹ kế — Một người hoàn toàn không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với hắn này như thế nào, nhưng, sẽ không có sau này nữa.
“Anh họ!” Vẻ ngoài của Đường Lị ngày hôm nay vẫn là kiểu chưng diện thiếu nữ bánh bèo như mọi khi, dung mạo bình thường, toàn dựa tiền nâng.
“Chỗ này là công ty, mong Đường tiểu thư gọi tôi là Hoắc tổng.” Tay của Hoắc Ác Du đã đặt sẵn trên điện thoại nội bộ, chỉ cần Đường Lị không nói được chuyện gì nghiêm chỉnh, hắn sẽ lập tức gọi bảo vệ tới mời cô nàng đi.
“Anh…” Đường Lị vẫn còn định làm nũng cho qua chuyện như hồi trước, song ngay khi cô nàng đối diện với ánh nhìn sắc như đao kiếm, vừa bén nhọn vừa lạnh lẽo kia của Hoắc Ác Du, cô nàng lập tức cảm giác tim mình như bị bóp chặt, không dám tiếp tục ngang ngược nữa, chỉ có thể rụt cổ lại, nhát gan lên tiếng: “Hoắc tổng, em không tới đây để quậy phá, em có chuyện nghiêm túc cần nói!”
Đường Lị nói ra tin tức cực lớn mà cô nàng nghe được: “Em tới để nói cho anh biết, anh bị Tô Hoài Cẩn lừa rồi!”
Về sau mỗi khi Hoắc Ác Du nhớ lại chuyện hôm ấy, hắn đều sẽ công tư phân minh* mà cảm ơn cô nàng Đường Lị không biết phân biệt địch ta này, đã giúp hắn nắm được hành động vớ vẩn của gia đình, cũng từ đó mà có cơ hội kịp thời tìm cách cứu vãn tình hình.
Đường Lị có được thông tin này là từ cuộc nói chuyện giữa mẹ và dì cô nàng, còn là phiên bản rõ ràng chi tiết hơn khá nhiều.
Dòng thứ nhà họ Tô tuy ngu xuẩn song cũng có lúc đầu óc được việc, hơn nữa vận may còn không tồi.
Sau khi bị Tô Hoài Cẩn từ chối phối hợp, bọn họ lập tức nghĩ tới [Điều Lệ Đặc Thù Của Thế Gia], cũng như định áp dụng quan niệm “Lệnh cha mẹ, lời bà mối”. Bà mối đã tìm xong, cha của Tô Hoài Cẩn cũng bị bọn họ thuyết phục, vấn đề duy nhất còn lại cũng chỉ có Hoắc gia, chú thím Tô Hoài Cẩn cảm thấy hai lần lật lọng của bọn họ chắc chắc đã hoàn toàn đắc tội với Hoắc phu nhân, nên hai người họ thẳng thừng bỏ qua bà ta, ngược lại còn chi tiền ra để tìm tới Hoắc tiên sinh.
Hoắc tiên sinh là một tay chơi thứ thiệt, ông ta không có thành tựu gì ở phương diện sự nghiệp, cũng không mấy quan tâm đến gia đình, trong cuộc đời tiêu sái của Hoắc tiên sinh, thứ duy nhất khiến ông ta hứng thú cũng chỉ có việc chơi gái.
Ông Hoắc đã sớm từ bỏ đứa con trai không làm nên trò trống gì này của mình, tập trung quay sang bồi dưỡng cháu trai Hoắc Ác Du.
Hoắc Ác Du cái gì cũng tốt, duy chỉ có một việc khiến ông Hoắc hết sức lo lắng — Theo như quy định của tổ tiên nhà họ Hoắc, mỗi khi con cháu dòng chính đủ mười tám tuổi, đều phải đến đạo quán mà gia tộc đã cúng bái nhiều năm để rút thăm một quẻ, giải trừ vận xui. Hành động phong kiến mê tín này rốt cục có tồn tại từ xưa thật hay không thì không biết, nhưng quẻ rút thì lại cực kỳ chính xác, giống như ông Hoắc năm đó, quẻ mà ông rút được là nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, nửa đời sau vì con cháu mà sầu muộn thành bệnh, Hoắc tiên sinh rút được quẻ vận mệnh đào hoa trăm năm khó gặp, song lại là đào hoa thối, tám chữ nhận xét trên quẻ còn cực kỳ không khách khí chút nào — Hoa hoa công tử, không làm việc lớn.
Số mệnh của Hoắc Ác Du vô cùng kỳ lạ, quẻ xăm nói rằng hắn nhất định sẽ đưa Hoắc gia lên đỉnh cao sự nghiệp, cũng giúp gia tộc vinh quang trăm năm, song phương diện tình cảm lại bị ảnh hưởng bởi người cha quá phóng túng, kết cục hết sức cực đoan, hoặc là tình sâu không bền, sống cô độc cả quãng đời còn lại, hoặc là hôn nhân mỹ mãn, cả đời hạnh phúc.
Đời này Hoắc Ác Du chỉ yêu duy nhất một người, một là thua trong tay đối phương, hai là cùng nhau giành được thành tựu.
Ông Hoắc càng già càng mê tín, ông hết sức tin tưởng vào việc phải sớm tìm được một người có bát tự phù hợp với Hoắc Ác Du rồi cho hắn kết hôn, giúp hắn tránh được kiếp nạn lớn trong đời, từ đó gặp dữ hóa lành, như cá gặp nước như rồng gặp mây.
Ngoại trừ ông Hoắc ra, cũng chẳng rõ rốt cục được mấy người là tin vào cái quẻ xăm này.
Song lại có một điều mà ai ai cũng rõ trong lòng, rằng trong lần tỉnh táo cuối cùng trước khi ông Hoắc nhập viện kia, trong di chúc của ông đã được quy định rất rõ ràng, trừ phi Hoắc Ác Du thành công tìm được người có bát tự phù hợp rồi kết hôn, bằng không hắn sẽ không có quyền hành chân chính để làm chủ toàn bộ nhà họ Hoắc, dù cho bây giờ trên danh nghĩa hắn cũng đã là người kế vị tương lai của Hoắc gia.
Sau khi Hoắc tiên sinh bị chú thím Tô Hoài Cẩn cầm theo thứ để chứng minh bát tự đến gặp, ông ta vốn không định nhúng tay vào mấy chuyện linh tinh này, châm ngôn trước giờ của ông ta vẫn luôn là thích làm gì thì làm, miễn không phiền đến ông ta là được, ông ta đã có một đứa con trai, cũng đã bàn giao xong xuôi mọi chuyện của gia tộc, giờ ông ta tự do.
Nhưng…
Hoắc tiên sinh chợt ngẫm lại, nếu con trai ông ta không kết hôn, cũng như không thể hoàn toàn nắm quyền nhà họ Hoắc, vậy đứa con cả là ông ta vẫn có khả năng sẽ bị lôi xuống nước, bị kéo về để phục vụ cho gia tộc, vậy không được!
Vì thế, Hoắc tiên sinh đồng ý.
Song bấy giờ Hoắc tiên sinh lại đang không ở trong nước, ông ta gọi một cuộc điện thoại về nhà để vợ mình toàn quyền lo liệu chuyện này, còn ra lệnh theo kiểu rất bất chấp đạo lí: “Việc này mà không xong, cô cũng khỏi phải làm Hoắc phu nhân nữa!”
Dù cho Hoắc phu nhân có không bằng lòng đến mức nào, bà ta cũng chỉ có thể nghe lời chồng.
Một loạt các hành động khác tuần tự mà diễn ra, dẫn đến cục diện như hiện giờ.
Sau khi Hoắc Ác Du nhận ra mình bị gài, phản ứng đầu tiên của hắn là gọi điện cho Tô Hoài Cẩn, chuyện này chắc chắn phải giải thích rõ ràng!
Trên đường chạy đến chỗ Tô Hoài Cẩn để nói chuyện, Hoắc Ác Du bắt được kẻ đã làm việc cho ông cha và mẹ kế hắn ở công ty, đồng thời cũng truyền một mệnh lệnh cực kỳ rõ ràng xuống cấp dưới — Sau này bất cứ ai cũng không được phép dùng danh nghĩa người thân để vào công ty, ai vi phạm điều này, lập tức sa thải!
Nhóm cấp dưới nghe được lệnh sếp xong, đồng loạt tỏ vẻ khó mà tin nổi.
Song Hoắc Ác Du lại cảm thấy nhóm cấp dưới này mới là bên khiến hắn khó tin mới phải, sao bọn họ có thể chỉ vì một câu nói “tôi là em họ Hoắc Ác Du” mà cho người vào công ty được chứ? Thế thì có khác gì công ty gia đình đâu?
Công tư phân minh, mới là thước đo ngàn vàng cho một xí nghiệp phát triển!
Hoắc Ác Du không ngừng tăng tốc đến B đại, song Tô Hoài Cẩn vẫn đã biết hết mọi chuyện, đã thế theo phía sau hắn còn là một Đường Lị chỉ biết phá hoại chứ chẳng giúp ích được gì.
Đường Lị thù hằn nhìn Tô Hoài Cẩn, giọng nói the thé: “Anh họ! Sao anh có thể tin nó mà không tin em?”
Hoắc Ác Du dùng biểu cảm “Chuyện này không phải đương nhiên sao” mà khó hiểu nhìn cô nàng: “Sao tôi phải tin cô?” Chỉ thiếu điều không khách sáo hỏi thẳng một câu: Cô là cái gì của tôi?
Đường Lị lập tức bị giọng điệu thẳng nam của Hoắc Ác Du làm cho tức đến khóc, cô nàng dậm chân một cái rồi chạy thẳng.
Lúc chạy đi cô nàng còn nghĩ trong đầu: Lòng tốt vứt hết cho chó gặm, bây giờ anh ấy mà không dỗ mình, sau này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ảnh!
Kết quả là mãi cho tới lúc Đường Lị đã chạy ra sân trường B đại, vẫn chẳng có một ai chạy theo cô nàng.

“Hai chúng ta, nói chuyện đi?” Sau khi chứng kiến một loạt những hành động vừa rồi, Tô Hoài Cẩn trái lại đã bình tĩnh hơn, ít nhất thì phản ứng của Hoắc Ác Du hiện giờ cũng khiến cậu nhận ra rằng mọi chuyện cũng không bết bát như cậu tưởng, hẳn là vẫn có cơ hội xoay chuyển.
“Tôi cũng đang có ý này.” Hoắc Ác Du trưng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Trước khi ra về, Tô Hoài Cẩn thật lòng cảm ơn giảng viên hướng dẫn, cũng nói với cô rằng mình sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, sẽ không gây thêm phiền hà cho cô và phía trường học. Nữ giảng viên có vẻ muốn nói lại thôi, song tình huống hỗn loạn vừa xảy ra cũng khiến cô hiểu được kha khá, người đàn ông đột ngột xuất hiện mà không rõ danh tính nhưng vừa thấy đã biết thân phận hiển hách này, hẳn là đối tượng kết hôn của Tô Hoài Cẩn. Một gia đình như vậy, ôi…
“Có chuyện gì cần cô giúp, em cứ gọi điện bất cứ lúc nào nhé.”
Sau đó, Tô Hoài Cẩn và Hoắc Ác Du cùng nhau ngồi vào chiếc xe Alpha màu trắng, ngoại trừ tài xế trong xe, không còn người thứ hai nghe được đối thoại giữa đôi bên.
“Trước hết tôi phải xin lỗi em, là do tôi sơ suất.” Bởi lúc đầu Hoắc Ác Du cũng cho rằng mẹ kế của hắn căn bản không muốn hắn kết hôn, bày ra mấy chiêu trò đấy hẳn là có mục đích khác, nên hắn mới không đề phòng trước, song bây giờ mới biết cũng chưa đến nỗi muộn, “Tôi chắc chắn sẽ thu xếp việc này, cho em một lời giải thích hợp lý, cũng mong em hãy tin tôi.”
“Tôi càng tin bản thân mình hơn.” Tô Hoài Cẩn thẳng thắn không kiêng nể.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoắc Ác Du, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, trong tròng mắt ánh lên sự tỉnh táo trước nay chưa từng có, từng sợi tóc đen lòa xòa trên cần cổ trắng nõn, tạo nên cảm giác đối lập giữa kiên cường và yếu ớt rất rõ.
Điều này khiến Hoắc Ác Du cảm thấy đau lòng vì cậu, song chính bản thân hắn cũng khó có thể miêu tả được cảm xúc ngay khoảnh khắc ấy, chỉ có thể hùa theo lời cậu: “Em nói đúng.”
Nhờ người chẳng thể nào bằng nhờ mình.
“Vậy trước hết để tôi giải thích xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hoắc Ác Du chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Hắn chuẩn bị một bản Powerpoint!
Đối diện với đèn chiếu phim được nâng lên trong thùng xe, Tô Hoài Cẩn: “…”
Mãi cho đến lúc Hoắc Ác Du dùng phương thức chiếu powerpoint để nói xong tình huống cơ bản trong nhà cùng với đầu đuôi mọi chuyện, cả hai cũng đã đi vào hầm đỗ xe.
Thoạt nhìn Hoắc Ác Du có vẻ rất nghiêm túc, song thật ra hắn đã căng thẳng tới độ đổ mồ hôi tay, hệt như một nhóc học sinh tiểu học đang chờ tòa tuyên án: “Mọi chuyện là như thế, tôi có thể đưa ra thông báo rằng tư liệu của quỹ từ thiện bị trộm, chỉ cần có thể tìm cách chứng minh rằng bọn họ xử lý thủ tục kết hôn bằng những tài liệu bị trộm từ quỹ hội là cuộc hôn nhân này sẽ bị phán không có hiệu lực.”
Tô Hoài Cẩn gục đầu xuống, cậu cau mày, song không phải là do cậu không tin Hoắc Ác Du, mà là cậu phát hiện ra một vấn đề khác: “Anh không cảm thấy mẹ kế anh thay đổi quá nhanh sao?”
“… Hả?”
“Với những thủ đoạn trước kia của Hoắc phu nhân, bà ta không giống loại người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.” Thậm chí bây giờ Tô Hoài Cẩn còn nghi ngờ việc em họ Tô Minh Châu của cậu chạy trốn với người yêu cũng liên quan đến bà ta, “Chuyện này rất vô lý, nếu như lật ngược lại, để hai chúng ta khiến cuộc hôn nhân này vô hiệu lực có lẽ mới chính là mong muốn của bà ta.”
Thông qua chuyện này, không chỉ có thể khiến người ngoài biết được nội bộ Hoắc thị quản lý nhân viên không đến nơi đến chốn, tùy tiện đưa một kẻ nào đó vào cũng có thể lấy được hồ sơ cá nhân của khách hàng, mà còn có thể khiến đám người đó giễu cợt số phận đầy chông gai của Hoắc Ác Du.
Song mấu chốt ở chỗ, nếu không phải Hoắc Ác Du tin tưởng Tô Hoài Cẩn, hắn sẽ không chủ động giải thích với cậu.
Nếu vậy giữa cả hai chắc chắn sẽ có hiểu lầm, sẽ nghĩ đối phương là người đã bày ra trò này, mối thù cũng kết thành từ đó. Với thái độ ương ngạnh kiên quyết của Tô Hoài Cẩn ở nhà họ Hoắc lần trước, cũng chẳng khó để nghĩ xem cậu sẽ phản ứng thế nào sau khi biết bản thân bị kết hôn — Thưa kiện.
Đưa Hoắc Ác Du lên tòa.
Chuyện đấy chắc chắn sẽ khiến Hoắc Ác Du mất sạch thể diện, mà người ngoài cũng sẽ chỉ nghĩ hắn đường đường là người cầm quyền Hoắc gia, bản thân muốn gì được nấy, vậy mà còn dùng loại thủ đoạn hèn hạ để ép hôn, bị đối tượng kết hôn chướng mắt…
Thật ra trong lúc Tô Hoài Cẩn còn ngồi trong văn phòng của giảng viên hướng dẫn, cậu cũng đã nghĩ thông suốt, nếu vận mệnh đã không muốn tha cho cậu, vậy cậu sẽ tích cực đón nhận nó, sẽ chém giết phản kháng, chứ hành động một mực trốn tránh cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Sau khi đã bình tĩnh phân tích mọi chuyện, dường như dợi dây cung nào đó trong người cậu đã hoàn toàn đứt đoạn: “Bà ta muốn chúng ta đấu đá đến độ anh chết tôi sống, nhưng sao tôi lại phải làm theo ý bà ta muốn chứ?”
Người thì nhỏ con, cơn giận lại rất lớn.
Cái người tên Tô Hoài Cẩn này, bẩm sinh nổi loạn khó thuần, sẽ không bao giờ đi theo kịch bản của “đạo diễn” nào hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.