Anh Hiểu Ý Tôi Mà Đúng Không

Chương 3: Thiết lập tính cách của anh có ba chỗ hơi sai




Edit: Meg
Sau khi Tô Hoài Cẩn dứt lời, cả phòng sách lập tức rơi vào bầu không khí yên lặng.
Ít nhất có ba giây cả đám người dường như đang bị lag, không có cách nào nhặt lại đống cằm rơi rớt đầy đất.
Hoắc gia bọn họ xưa nay vẫn luôn là đệ nhất thế gia, đã bao giờ bị người khác không nể mặt như vậy chứ?
Ờm, tuy rằng không biết ở thế giới thực thì như thế nào, nhưng trong tiểu thuyết của “Tô Hoài Cẩn” sinh sống thì, nơi này không chỉ giữ lại hoàn chỉnh khái niệm thế gia của thời Ngụy, Tấn, Tùy, Đường mà còn phân chia ra thêm rất nhiều giai tầng khác nhau, xác định cấp bậc cũng cực kỳ nghiêm ngặt, sớm hay muộn thì cũng phải kết thúc.
Trong thời gian ngắn cũng không thể giải thích cặn kẽ được làm sao mà cái chế độ phân bậc này có thể tồn tại được cho đến giờ.
Chỉ có thể lấy tạm cái ví dụ thế này ― Nhà họ Hoắc là gia tộc (siêu) hạng nhất, còn Tô gia thì lại sắp out khỏi [Thế Gia Phổ], một gia tộc sa sút tìm đủ mọi cách để có thể trụ lại được.
Dù sao Hoắc phu nhân cũng là nữ chủ nhân của Hoắc gia nhiều năm qua, sau một thoáng kinh ngạc thì bà ta rất nhanh đã lấy lại phẩm giá của mình, lúc đối mặt với Tô Hoài Cẩn vừa không có dáng vẻ chua ngoa như của chị gái mình, cũng không đanh đá thiếu lễ phép như cô cháu gái, ngược lại còn vô cùng dịu dàng thân thiện xác nhận lại thông tin với Tô Hoài Cẩn: “Hóa ra là như thế sao? Vậy thì hiểu lầm rồi.”
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Một chuyện kỳ lạ nữa tiếp tục xảy ra, Hoắc phu nhân cũng không hề bám riết không buông, càng không nói mấy lời lạnh lùng gì cả, bà ta chỉ gật đầu tỏ vẻ thông cảm, song trong giọng nói lại vô tình để lộ chút vội vàng, như kiểu đã chờ tình huống này từ lâu: “Đúng là tiếc thật nhỉ, xin lỗi cậu, đã khiến cậu phải khó xử rồi.”
Hoắc phu nhân nói xong bèn quay sang nhìn về phía con riêng, dáng vẻ giống như mọi chuyện vẫn phải nghe ý kiến của Hoắc Ác Du, không dám tự tiện quyết định: “Ác Du, ý con thì sao?”
Từ đầu đến cuối Hoắc Ác Du chưa hề lên tiếng phát biểu lần nào, bởi dù thoạt nhìn có vẻ như hắn vẫn đang rất nghiêm túc lắng nghe, song thật ra thì đã sớm thả hồn lên mây từ lâu.
Ngay tại khoảnh khắc Tô Hoài Cẩn mở miệng nói chuyện, là kể từ đó trong đầu óc Hoắc Ác Du chỉ còn duy nhất một suy nghĩ ― Ôi mẹ trên thiên đường của con ơi, giọng em ấy hay quá đi mất, mặt mũi cũng quá xinh đẹp rồi đấy, tại sao mình lại không quen em ấy sớm hơn chứ? Phải làm sao mới có thể xin WeChat em ấy một cách tự nhiên mà lại không khiến ẻm phản cảm nhỉ? Khẩn dơ[1]!
[1]Đây là cố tình viết sai chính tả để tăng phần cute á =)))), từ gốc là 紧张 /Jinzhang/ có nghĩa là căng thẳng, khẩn trương, còn từ bên trên là 紧脏 /Jinzang/
Đúng, mọi người không đọc sai đâu, cái đồ trẻ trâu mới biết yêu kia thật sự non như thế đấy.
Lúc bị Hoắc phu nhân điểm danh Hoắc Ác Du vẫn còn đang đờ ra, hắn căn bản không hề quan tâm nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng mà không vấn đề gì, hắn ổn, vẫn xử lý được.
“Có cần tôi gọi tài xế đưa em về không?” Trong đầu Hoắc bá tổng đã bắt đầu chọn lựa mẫu mã xe, cái này thì lòe loẹt quá, cái kia lại không đủ thoải mái tiện nghi, thậm chí còn có mấy chiếc xe bị loại vì màu sắc và biển số xe không may mắn.
Mọi người: “???”
Vậy thôi hả?
Đúng, chỉ thế thôi là hết.
Hoắc phu nhân vẫn có cảm giác không chân thật lắm, dường như vì đạt được mục đích dễ dàng quá nên vẫn cứ đơ ra, máy móc tiễn đám người nhà họ Tô còn đang luôn miệng xin lỗi, cố gắng cứu vãn mối hôn sự này một lần nữa.
Cả đám người vẫn duy trì trạng thái ấy đến tận cổng lớn nhà họ Hoắc, nơi đây trời xanh mây trắng, đài phun nước chảy róc rách, đường xe chạy ở bên ngoài thì dài như kiểu không có điểm cuối, song lại rất phù hợp với dáng vẻ căn hộ tiêu chuẩn của gia đình dòng dõi lâu đời. Nó tọa ở trên một ngọn núi, nơi có phong thủy tốt nhất ở vùng ngoại ô thành phố B, thậm chí ngay cả ông chủ thầu đã đặt cái tên Hồng Hoang cho căn hộ này cũng đã từng cực kỳ thẳng thắng tuyên bố trước mặt công chúng vào hôm phỏng vấn tuyên truyền: “Không, tôi sẽ không xây thêm một căn hộ như thế để ở đâu, tôi không xứng với khu nhà cao cấp ấy!”
Mà sau khi Hoắc gia dọn vào đấy ở, giá nhà của các căn hộ xung quanh cũng bay lên vùn vụt.
Hai nhà Hoắc Tô còn đang diễn một màn “Khó rời khó xa” ở ngay cổng, bởi đôi bên đều có một bụng ý xấu trong người. Muốn tức giận nhưng vẫn phải ra vẻ rất rộng lượng, cố gắng nở nụ cười mỉm tao nhã, muốn vui vẻ song vẫn phải tỏ ý không hài lòng, cơ mặt cả đám người cứ xoắn xít vặn vẹo vào nhau, đúng là “Cuộc sống muôn màu, con người muôn mặt”, nhìn cực kỳ đa dạng thú vị.
Đường phu nhân là người không biết điều chỉnh nét mặt nhất, vẻ tươi cười mừng rỡ dường như sắp tràn hết ra ngoài, không khác gì mèo mù vớ được cá rán.
Tô Hoài Cẩn để ý đến biểu cảm trước sau không ăn nhập của Đường phu nhân thì chợt nảy ra một suy nghĩ, thái độ vừa nãy của bà ta có khi nào là cố ý không? Vứt hết trí thông minh của một phu nhân quyền quý, cố gắng thể hiện sự khinh thường dè bỉu, mặt ngoài thì tỏ vẻ rất muốn tác hợp mối hôn sự này, nhưng thật ra trong lòng lại đang muốn Tô Hoài Cẩn phản cảm và sợ hãi, để cậu từ chối cuộc hôn nhân này.
Nhưng tại sao lại phải vậy chứ?
Còn chưa đợi Tô Hoài Cẩn kịp suy nghĩ về điểm khác biệt giữa hiện thực và tiểu thuyết, một tiếng thét chói tai đã hoàn toàn phá vỡ cục diện giả tạo dối trá của hai nhà kia.
Tiếng thét cực kì có nội lực này phát ra từ một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu phấn, không ai khác ngoài Đường tiểu thư. Trong truyện gốc, cô nàng này chính là cái loại nhân vật phụ của phụ, không có tí IQ lẫn giáo dưỡng nào.
Cô nàng cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, chỉ thẳng tay vào mặt Tô Hoài Cẩn mà hét: “Sao trên đời này có thể tồn tại một người không muốn cưới anh họ tôi chứ? Tôi không tin!”
“Vậy tôi đây đành phải may mắn trở thành người đầu tiên rồi.” Tô Hoài Cẩn thong dong đáp lại.
“Không thể nào! Cậu nói dối ―!” Đường tiểu thư cứ cắn mãi không nhả, bộc lộ trọn vẹn dáng vẻ được chiều hư từ bé, cực kỳ kiêu căng vô lý: “À, tôi biết rồi, cậu đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt chứ gì? Cậu tưởng làm mấy trò khác người như thế là sẽ thu hút được sự chú ý của anh tôi á? Ha ha, bà đây nói cho cậu biết, đừng có mà mơ hão!”
Tô Hoài Cẩn: “…” Đúng là không câu thông nổi với mấy kẻ mất não như thế này mà.
Cô nàng họ Đường kia còn đang đứng dậm chân liên tục, không thèm để ý đến mẹ mình còn đang khuyên can, nhất định phải bắt Tô Hoài Cẩn giải thích rõ ràng mới thôi: “Cậu không nói lời nào là có ý gì? Cậu thích anh tôi rồi đúng không, chắc chắn là cậu có thích!”
Có thể biến tình huống khó xử thành kiểu giống như đang trợ giúp, cũng hiếm ai có thể làm được như cô này.
Tô Hoài Cẩn hơi cạn lời mà nhìn sang cậu em họ Lâu Hữu Lâu của Hoắc Ác Du, muốn nhắc đối phương một câu, có người cướp thoại của cậu kìa chàng trai.
Lời nói tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn, không biết xấu hổ này thế mà lại được cả đám người đang đứng ở đấy tiếp thu một cách rất đương nhiên, song đáng nhẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc câu thoại này xuất hiện, theo lý thuyết thì trong trận tranh cãi của Tô Hoài Cẩn và Lâu Hữu Lâu sau này, cậu ta mới cho nó lên sàn mới đúng.
Bỗng dưng thoại của cậu em họ kia lại bị Đường tiểu thư nẫng tay trên, tạm thời Tô Hoài Cẩn còn chưa thích ứng được.
Cả người Lâu Hữu Lâu run bắn lên, vội vàng lùi về phía sau rồi núp đi, cậu ta không hiểu sao tự nhiên Tô Hoài Cẩn lại nhìn về phía mình vào lúc này. Đây là muốn truyền tín hiệu gì cho cậu? Hay là muốn cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân? Xin người hãy buông tha tôi đi mà, tuy rằng lúc nãy ở phòng khách, cậu đúng là đã bị dáng vẻ yếu ớt như một bông hoa thỏ ti của Tô đại thiếu làm cho ngây người, nhưng!!! có ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì tôi đây cũng không dám làm gì anh dâu tương lai đâu!
Hoắc Ác Du cũng vô thức nhìn theo ánh mắt của Tô Hoài Cẩn, cuối cùng dừng đường nhìn lại trên người thằng cu em, hắn bắt đầu lộ ra khí chất của một tên hôn quân “Dám quyến rũ anh dâu, chú mày tới số rồi”.
Song Tô Hoài Cẩn cũng chỉ ngạc nhiên chút đã hết, trong giây lát cậu đã chuyển về kênh bình thường: “Chuyện này tôi đã bày tỏ ý kiến rất rõ rồi, có lọt tai các người hay không là chuyện của các người. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép cáo từ trước.”
Nói xong cậu lập tức đi thẳng, không một chút lưu luyến nào, một cái ngoái đầu lại cũng chẳng cho.
Đi thật, không phải giỡn.
Hoắc Ác Du chỉ có thể thầm tiếc hận trong lòng, thật sự không cần tôi lái xe đưa về à? Ít nhất cũng nên thương lượng một chút chứ, em cứ ra điều kiện đi, nhỡ đâu cuối cùng lại đồng ý để tôi đưa về thì sao? Em bảo không cần, tôi bảo nhất định phải đưa, em nói làm vậy không ổn lắm, tôi bảo vậy chúng ta add WeChat trước được không…
Kịch bản trong đầu Hoắc tổng cứ nhảy hết cảnh này sang cảnh khác, nhưng đáng tiếc là chẳng có ai cho hắn thực hành cả.
Tô Hoài Cẩn ngồi xe của nhà chú để tới đây, nhưng sau khi cậu tự tiện làm trái ý của họ, chẳng cần nghĩ cũng biết cả nhà họ sẽ điên tiết tới mức nào, cậu cũng không hơi đâu mà đưa đầu ra cho người ta chửi, vậy nên Tô Hoài Cẩn chọn phương án đi bộ xuống núi.
Song cậu chỉ vừa mới ra khỏi cổng lớn nhà họ Hoắc chưa được bao lâu, xe của chú cậu đã đuổi kịp.
Mặt mũi thím Tô Hoài Cẩn đã tái nhợt đi, bà ta không ngờ lần gặp mặt này không chỉ tan tành mối hôn sự với Hoắc gia, mà nghiêm trọng hơn là đã xúc phạm đến mặt mũi của đối phương, mục đích bọn họ tới đây dĩ nhiên không phải để gây ra trận rối loạn này, nên bây giờ đành phải gửi gắm tất cả hi vọng vào việc Tô Hoài Cẩn có thể thay đổi quyết định.
“Hoài Cẩn à, thím xin lỗi con vì đã không hỏi ý kiến con trước…” Vũ khí số một của thím cậu chính là nước mắt, “Nhưng thật sự thím không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, cả chú con lẫn em gái con đều chẳng nhờ vả được gì cả, không gồng gánh nổi công ty nữa là chuyện nhỏ, nhưng mà để gia tộc ta bị rớt khỏi [Thế Gia Phổ] lại là chuyện lớn đấy con à. Con cũng không muốn mất đi thân phận con cháu thế gia đúng không Hoài Cẩn? Lui vạn bước mà nói, coi như con không nghĩ cho bản thân thì con vẫn nên suy xét cho em trai con chứ? Tiểu Giác nó còn nhỏ như thế, bệnh thì lại triền miên không dứt, phải cần rất nhiều tiền mới chạy chữa được mà đúng không.”
“Chuyện của em trai tôi không cần thím nhọc lòng.” Bà ta không nhắc tới em trai cậu thì thôi, mà đã nhắc rồi thì Tô Hoài Cẩn càng không đồng ý. “Tô Hoài Cẩn” trong truyện gốc đúng là đã suy xét kĩ lưỡng vẹn toàn đôi bên, rồi kết quả thì sao? Thím cậu chưa một lần nào nhắc tới em trai cậu nữa, cuối cùng…
Song cũng phải cảm ơn truyện gốc, cậu đã nghĩ ra cách để kiếm tiền chữa bệnh cho em trai rồi.
Đúng lúc hai bên đang giằng co trên con đường vắng tanh ấy, một chiếc Bentley vừa xa hoa vừa giản dị đã nhẹ nhàng lăn bánh đến từ phía sau, nhìn hướng đi của nó thì dĩ nhiên xuất phát điểm chỉ có thể là từ Hoắc gia.
Sau khi chiếc xe ấy vững vàng đỗ lại bên cạnh bọn họ, gương mặt lộ ra sau cửa kính đúng là Hoắc Ác Du, hắn cố gắng nở nụ cười “hiền lành” đã luyện tập vài lần: “Tình cờ vậy? Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Tô Hoài Cẩn: “???”
Chú thím Tô Hoài Cẩn thấy Hoắc Ác Du xuất hiện lần nữa thì vui mừng ra mặt, lập tức tỏ vẻ lấy lòng với người kế nhiệm tương lai của Hoắc gia: “Không cần không cần, sao có thể làm phiền cậu được, chúng tôi đang định đưa Hoài Cẩn về đây.”
Nụ cười của Hoắc Ác Du tắm ngấm: “…” Rốt cuộc nhà mấy người có biết nịnh bợ không đấy? Phiền chết đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.