Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 16:




Tạ Thiếu Vĩ cùng hai người khác đến ngay sau đó, Phương Thần vừa đỡ Hàn Duệ nằm xuống giường thì chuông cửa đã vang lên.
Trước khi mở cửa, Phương Thần cẩn thận nhìn qua lỗ khóa, sau khi x
ác định rõ người đến mới mở cửa cho vào.
Cô đưa tay ra hiệu chỉ về phía phòng khác cho mấy người đó, rồi đi vào bếp rót nước uống, khi quay lại thì đã thấy một người trẻ tuổi đang dùng kéo cắt áo của Hàn Duệ.
Phương Thần đứng ở cửa, chau mày, nói: “Các anh định điều trị vết thương cho anh ta ở đây à?”.
Phương Thần nghĩ rằng mình đã tỏ rõ sự ngạc nhiên và không vừa lòng của mình một cách hết sức rõ ràng, nhưng ba người đàn ông kia vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô một lần.
Lúc này, người nằm trên giường kia mới là tiêu điểm chú ý của họ, còn cô thì chỉ như không khí.
Sau cùng thì vẫn là người đàn ông cao to, vạm vỡ nói bằng giọng băm bổ: “Bây giờ đại ca không cử động được”. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thái độ cũng hung hăng, hống hách giống như Hàn Duệ.
Cô mấp máy môi, định phản đối, nhưng nhìn thấy Hàn Duệ nằm yên trên giường, cùng với động tác từ bàn tay của người đàn ông trông giống như bác sĩ, vết thương vỗn dĩ đã ngừng chảy máu giờ đây máu lại tiếp tục ồ ạt chảy ra, từng giọt đỏ tươi nhỏ trên tấm ga giường mới thay, tạo thành một khoảng đỏ sẫm nhìn mà thấy sợ.
Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy rõ vết thương của Hàn Duệ, đó là một vết rách dài tới mười phân ngay dưới xương sườn.
Không ai lên tiếng, nên trong phòng yên tĩnh như một không gian đóng kín, vẻ mặt của Tiền Quân thoáng lóe lên vẻ hung hãn, nhưng dường như vì sợ gây ra sự kinh động nên không dám bộc lộ ra.
Kỹ thuật của tay bác sĩ kia có thể nói là rất tốt, anh ta nhanh nhẹn cắt chiếc áo trên người Hàn Duệ, sát trùng, rồi lại lấy dụng cụ từ trong túi cúi thương ra, động tác thuần thục. Vừa nhìn đã biết là anh ta thường xuyên giải quyết nhưng ca như thế này.
Nhìn thấy sợ chỉ được lấy ra, Phương Thần không nén được sửng sốt, “Phải khâu à?”.
Có lẽ là giọng nói của cô hơi to nên lần này đã có người đưa mắt nhìn cô. Tạ Thiếu Vĩ bình tĩnh nhìn cô một cái, không thể coi cái nhìn đó là lễ độ, anh ta nói vẻ mặt không thay đổi: “Nếu cô thấy sợ thì hãy tránh ra ngoài đi”.
Phương Thần coi như không nghe thấy câu đó mà vẫn tiếp tục hỏi bác sĩ: “Không tiêm thuốc tê à?”, bởi cô không nhìn thấy bác sĩ chuẩn bị thuốc gây tê.
Bác sĩ trẻ không trả lời, còn từ phía đầu giượng vọng ra giọng nói yêu ớt, khàn khàn: “… Không cần đâu”.
Phương Thần không khỏi ngạc nhiên.
Thì ra Hàn Duệ cứ nhắm mắt nằm yên không động đậy nên Phương Thần đã tưởng rằng anh bị hôn mê.
Mất nhiều máu như vậy mà vẫn giữ được tỉnh táo suốt dọc đường, vết thương lại sâu như thế, chắc hẳn sẽ là rất đau, thế mà Hàn Duệ vẫn không hề rên một tiếng.
Trong giây lát, lòng Phương Thần dậy lên một cảm giác rất khó tả đến chính cô cũng không thể nói rõ, vừa không thể hình dung ra lại vừa xen lẫn sự cảm phục thực sự.
Có thể chịu đựng như vậy, đúng là khiến người khác phải mở to mắt nhìn.
Cô bước tới đứng bên giường, mỉm cười nói với Tạ Thiếu Vĩ: “Ai bảo rằng tôi sợ?”, nói rồi quay đầu sang bác sĩ, “Muốn chữa cho anh ta ở đây cũng được, nhưng nhất định không được làm cho anh ta chết trong nhà tôi đâu”.
A Thanh đang ngồi chuẩn bị để khâu không nói lại câu nào, chỉ có Tiền Quân suýt nữa thì bật lên như một quả bom phát nổ. Làm nghề này, ít nhiều cũng có chút mê tín, nên khi nghe thấy những lời không may như vậy, lại đúng vào lúc căng thẳng nhất, nên không khỏi cảm thấy giật mình và chỉ muốn bóp chết cô gái bạo gan kia.
Nhưng Tiền Quân chỉ mới kịp sầm mặt lại thì người nằm trên giường đã khẽ cười
Khóe môi nhếch lên thành một đường con đẹp đẽ, Hàn Duệ ngước mắt lên nhìn người đứng trên đầu, chậm rãi nói: “Yên tâm đi… tôi sẽ không làm cho cô thất vọng đâu”. Trong giọng nói ấy pha chút giễu cợt nhẹ nhàng.
Phương Thần cười nhạt, nhìn thẳng vào Hàn Duệ, tâm trạng như đang xem kịch: “Tôi chỉ định xem khâu không gây tê thì sẽ tiến hành như thế nào”.
Ngoài sắc mặt nhợt nhạt như người chết, vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của người đàn ông đẹp trai này thật đáng sợ, như thế vết thương sâu và dài kia không phải ở trên thân thể anh ta.
Trong lòng Phương Thần lóe nên một suy nghĩ hơi ác ý, chờ lát nữa xem anh ta còn đủ can đảm để không kêu lên nữa không.
Nhưng sự thực đã khiến cô thất vọng.
Sau khi bác sĩ khâu xong, Phương Thần mới biết sức chịu đựng của cô hoàn toàn không mạnh mẽ như mình đã tưởng.
Cô không sợ máu, hồi còn nhỏ chuyện va đập tróc da chảy máu là chuyện bình thường, thậm chí có lần cả khuỷu tay và chân đều bị một vết thương lớn, mấy đứa con trai có mặt ở đó không đứa nào dám thò tay ra băng bó giúp, thế mà Phương Thần vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì, không khóc cũng không kêu.
Đó có thể coi là cảnh tượng máu me đáng sợ nhất mà cô từng trải qua, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với cảnh tượng lúc này.
Mắt nhìn thấy từng chỗ da thịt bị rách bây giờ đang được khâu liền trở lại bằng từng mũi kim một, cảnh tượng này trông thật đáng sợ và tàn nhẫn. Phương Thần chau mày, bất giác hai bàn tay đan chéo vào nhau, mười đầu ngón tay dần lạnh toát và run rẩy.
Thực ra Phương Thần muốn chứng kiến cảnh tượng người đàn ông lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây mạnh mẽ kia phải cất tiếng kêu đau vì không chịu đựng nổi. Nhưng anh ta kiên quyết không để cho cô được toại nguyện.
Trong suốt quá trình bác sĩ xử lý vết thương, mặc dù rất đau, tới mức toàn thân run rẩy, thậm chí co giật, mái tóc đen trước trán bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, các khớp ngón tay nhợt nhạt đi vì phải nắm chặt, chiếc ga trải giường bị túm chặt thành một m hỗn độn dưới thân hình của anh ta…
Nhưng anh ta vẫn không hề kêu lên một tiếng.

“Cái gì?” Phương Thần cau mày, đặt vội ly nước xuống mà không kịp uống lấy một ngụm.
“Vết thương quá sâu, lại vừa mới khâu xong, vì thế hiện tại không thể để anh ấy di chuyển được, cần phải nằm lại đây nghỉ ngơi ít ngày.” Rồi dường như thấy được vẻ phản đối của Phương Thần, Tạ Thiếu Vĩ lấy lại vẻ mặt vô cảm, bổ sung bằng một câu: “Chỉ là mượn phòng mà thôi, còn việc chăm sóc, trông nom sẽ do chúng tôi cắt cứ người phụ trách, sẽ không chiếm dụng thời gian cá nhân của cô Phương đâu”.
Ngữ khí của Tạ Thiếu Vĩ rất khách khí, tướng mạo cũng rất nho nhã, nếu khoác bộ complet và thắt cà vạt ra đi ra đường thì rõ ràng là dáng dấp của người có học, khác hẳn với kiểu đàn ông thô lỗ, mặt mày sầm sì.
Nhưng, cho dù có lịch sự đến đâu cũng không thể khiến cho Phương Thần lập tức tiếp nhận quyết định đáng sợ đó.
“Ý của anh là phải để cho một người bị thương nặng ở trong nhà tôi cùng với sự chăm sóc của thuộc hạ của anh ta 24/24?”
“Đúng thế.”
“Không được, tôi không đồng ý!”
Thái độ của Phương Thần rất gay gắt, nhưng Tạ Thiếu Vĩ không hề nổi giận mà kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy, cô có ý kiến gì hay hơn không?”.
“Tôi không muốn chuốc lấy phiền phức”, giọng Phương Thần tỏ ra rất cứng
“Nhưng cô đã chuốc lấy rồi đấy thôi.” Người đàn ông nho nhã ấy mỉm cười đáp, để lộ hai chiếc má lúm đồng tiền mờ mờ trên má, nụ cười ấy càng khiến người ta thấy vẻ ôn tồn, lương thiện. Tạ Thiếu Vĩ tiếp tục kiên nhẫn nói cho Phương Thần biết sự thật: “Cô Phương này, kể từ lúc cô gọi điện cho chúng tôi cũng là lúc cô đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Dù thế nào cũng mong cô đã giúp thì giúp đến cùng”.
Lúc đó, Phương Thần không biết là nên nổi nóng hay nên cười nữa. Nhưng nhìn biểu hiện của Tạ Thiếu Vĩ, xem ra anh ta không hề nói đùa với cô.
Ngẫm nghĩ một lát, sau cùng Phương Thần hỏi: “Thực ra, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đúng không?”.
Nhà đã bị quyết định “trưng dụng”, một cô gái như cô dường như và thực sự là như vậy, không thể nào cò kè được với bọn họ. Đúng như lời Tạ Thiếu Vĩ, cô đã sớm chuốc vạ vào thân mất rồi, hơn nữa đó còn là một cái vạ lớn.
Đúng ra, trên đường lái xe về đây cô cũng nảy ra ý định bỏ chạy, nhưng đã bị Hàn Duệ đoán biết được và nói ra, hoàn cảnh của cô đúng là cưỡi trên lưng hổ, vì thế nên mới có chuyện xảy ra như bây giờ.
Nếu đã thế, ít ra cũng phải giành cho mình một số chủ quyền.
Thế là cô nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, người của các anh không được ở đây quá nhiều, không được tự do nghênh ngang ra vào”.
Tạ Thiếu Vĩ gật đầu, đáp: “Được”.
“Ngoài ra, phải có một thời hạn nhất định.”
“Thời hạn gì?”
“Thời hạn Hàn Duệ rời khỏi đây.”
Tạ Thiếu Vĩ chỉ mỉm cười, đáp với giọng bình thản: “Chuyện này thì tôi không thể quyết định."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.