Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 24:




Ít nhất thì lúc này cậu ta cũng còn biết gọi cô bằng chị... nhưng, càng như vậy càng khiến cho Phương Thần thêm tức giận.
Phương Thần tiến sát đến bên Cận Vĩ một bước, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt và trắng bệch ấy: “Em nói là em đã trốn học? Sau đó thì làm việc ở nơi như thế này?”. Giọng của cô mỗi lúc một lạnh lùng, vẻ mặt của cô cũng như vậy. Cô hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Viện trưởng Trương đã nuôi em lớn bằng ngần này, chị em cũng phải vất vả biết bao nhiêu. Không lẽ những việc làm của họ là để đến một ngày em quỳ ở đây rót rượu phục vụ người khác?”.
“Đừng nhắc đến chị ấy nữa!”, đột nhiên Cận Vĩ ngẩng đầu lên.
Trước đó cậu không hề nhìn Phương Thần, đúng hơn là không dám nhìn cô, nhưng lúc này cậu ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khiến Phương Thần sững sờ.
“ười đã chết rồi, nhắc đến chị ấy mà làm gì!”
Cận Vĩ nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cậu không hề cảm thấy đau. Đúng ra, ngay từ giây phút nhìn thấy xác của Cận Tuệ, dường như cậu đã mất hết mọi cảm giác, không biết thế nào là nóng lạnh, thậm chí mấy ngày liền cậu không phân biệt nổi lúc nào là đêm, lúc nào là ngày.
Nhưng cậu không chịu thừa nhận rằng thế giới của mình đã sụp đổ.
Một người chị chết vì sử dụng ma túy quá liều, một người chị mà lúc sống đã từng kiếm tiền bằng cái nghề ấy, chỉ cần nghĩ tới thôi là cậu đã thấy ghê sợ.
Thân thể trẻ trung và nhợt nhạt của Cận Tuệ nằm trên bàn khiến cậu có cảm giác trời đất bỗng dưng lộn nhào.
Hai chị em đã cùng lớn lên từ nhỏ, cùng dựa vào nhau, nhưng bây giờ nghe nhắc đến cái tên người ấy tự nhiên cậu thấy sao mà xa lạ.
Vì thế cậu cố gắng ngăn không cho mình nghĩ đến.
Cậu đã tưởng rằng làm như thế có thể giả vờ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tiếng gầm lên của Cận Vĩ dường như cũng làm cho Phương Thần trấn tĩnh hơn. Đưa đôi mắt trong sáng nhìn vào khuôn mặt có phần ngượng ngùng của cậu bé, dừng một lát cô mói nói: “Rốt cuộc thì em đang muốn trừng phạt ai vậy?”. Giọng cô dần mềm lại, không hoàn toàn là dịu dàng, nhưng lại có một tác dụng trấn an kỳ lạ.
Cận Vĩ không trả lời.
“Hay là em sợ không có chi phí học đại học?” Đột nhiên Phương Thần đổi giọng, giọng cô mềm như nước, “Tiền học phí và sinh hoạt phí em không phải lo, chỉ cần em…”.
“Không phải là chuyện đó”, Cận Vĩ cắt ngang lời của Phượng Thần, rồi nói với giọng rất cứng nhắc “Em không thể nào học được. Chị nghĩ rằng chuyện đã như ngày hôm nay rồi mà em vẫn còn tâm trạng để đi học và đi thi ư? Ngồi đó lãng phí thời gian thì chẳng thà đi kiếm việc gì đó làm. Hơn nữa, dù có học xong đại học cùng vẫn phải đi làm c
“Thế thì sao nào?” Phương Thần chợt nhớ ra một chuyện: “Hơn nữa, bây giờ em chưa đầy mười tám tuổi! Giám đốc ở đây đã cho em vào làm việc như thế nào?”.
Cận Vĩ ngây người, tựa lưng vào tường, hai tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, “Chuyện đó không cần chị phải quan tâm”.
“Điều đó là điều không thể. Trừ phi em theo chị về.”
“Em không về đâu.”
“Cận Vĩ!”
“Em không về đâu.” Tuy cậu nói không to, nhưng giọng nói chứa đầy vẻ cố chấp, nói xong cậu quay mặt đi không nhìn Phương Thần nữa.
Phương Thần hít một hơi thật sâu, vì là bé nhất nhà nên từ nhỏ đến giờ cô chưa phải giáo huấn ai, lúc này suy nghĩ một lát, cô đành nói: “Nhưng đó không phải là cuộc sống của em... Em mới mười bảy tuổi, dù thế nào cũng không nên xuất hiện ở những nơi như thế này”.
Đến cả Phương Thần cũng còn cảm thấy sự bất lực trong những lời nói của mình. Quả nhiên, Cận Vĩ trầm ngâm một lát rồi phản bác lại: “Chẳng lẽ con người ta lớn lên đều phải theo một quỹ đạo chung? Những người ít tuổi hơn đang lăn lộn với cuộc sống có thừa”.
Rồi dường như nhanh chóng phát hiện ra sự do dự của Phương Thần, Cận Vĩ đứng thẳng dậy, rít qua kẽ răng: “Chị Phương, chị không phải là người giám hộ của em, vì thế chị không có quyền can thiệp vào tự do của em”.
Phương Thần chỉ còn biết ngây người nhìn Cận Vĩ khuất dần về phía cầu thang. Phải một lát sau cô mới bước lên cầu thang, đẩy cửa thì bỗng phát hiện ra có người đang đứng dựa vào tường phía ngoài cửa.
Vì ánh sáng không rõ, nên Phương Thần giật nảy mình, sững sờ một lát cô mới hỏi: “... Sao anh lại ở đây?
Tiêu Mạc ngậm điếu thuốc trên môi, ánh lửa từ đầu điếu thuốc lập lòe, cổ áo sơ mi trắng phanh ra một nửa, dáng điệu trễ nải, bất cần.
Tiêu Mạc nhìn xéo một cái, nửa cười nửa không, hỏi: “Cậu bé ấy có quan hệ gì với em?”.
Phương Thần bất giác chau mày: “Anh đã nghe thấy câu chuyện của bọn em rồi à?”.
“Chỉ một chút thôi, vì cách âm ở đây không tốt.” Tiêu Mạc nói với cô và nói đúng hơn, vừa rồi anh đã đuổi một kẻ nghe trộm đích thực giúp cô.
Phương Thần nhếch môi, đáp với giọng hết sức châm biếm: “Xem ra em không có được cái diễm phúc ấy rồi, đến cả một người bạn nhỏ cũng không giữ nổi”. Vừa nói mặt cô vừa nhìn chăm chăm vào đốm lửa lập lòe trên đầu điếu thuốc, giọng chùng xuống như nói một mình: “Nhưng nó vẫn chưa đầy mười tám tuổi, làm sao có thể ở nơi này lâu được”.
“Thế còn em thì sao?” Tiêu Mạc đột nhiên hỏi bằng giọng lơ đảng: “Năm mười tám tuổi em đã ở đâu? Sống như thế nào?”.
Câu nói đó như bắn đúng tim đen, Phương Thần không thể nào trả lời được, đôi môi mấp máy trong bóng tối, nhưng không sao thốt được lên lời.
Dường như đến lúc này cô mói nhớ ra, thực ra cô không có tư cách gì để giáo huấn cho Cận Vĩ, càng không có tư cách ép buộc cậu ấy.
Năm cô mười tám tuổi, tưởng chừng như khoảng thời gian đó đã xa xôi lắm rồi, khi ấy cô còn ngang bướng và quậy phá hơn Cận Vĩ gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Phương Thần không khỏi buồn bã. Năm nối tiếp năm trôi đi, vì thế cô đã bắt đầu xem thường quãng thời gian đó, thậm chí đã quên nó. Thế mà vừa rồi cô lại mắng Cận Vĩ rằng đi lầm đường, cứ như thể trước đây mình trắng trong như tờ giấy, tưởng rằng mình đã từng là một học sinh vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn.
Thực ra, cô chẳng có tư cách gì.
Học bổngở trường, cơ hội học tập mà người khác ước ao, công việc thuận lợi sau này và cả Phương Thần đang đứng trước mặt người khác hôm nay, tất cả chỉ vì một người khác.
Vì người ấy cô mới có ngày hôm nay, mới có tất cả mọi thứ tốt đẹp ngày hôm nay.
Phương Thần thẫn thờ nhìn xuống, không biết rằng mình đột nhiên trầm tư như vậy đã khiến người đàn ông đứng trước mặt cô hơi sững người.
Người đàn ông đẹp trai đó dập tắt điếu thuốc, giọng nói không rõ là phiền muộn hay chế nhạo: “Xem ra, em thật sự quên anh mất rồi”.
“... Cái gì cơ, Phương Thần vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nên đưa mắt nhìn Tiêu Mạc với vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Mạc đứng dựa vào tường, cười bình thản: “Thực ra, chúng ta đã quen nhau từ lâu”. Đôi mắt Tiêu Mạc như ẩn chứa ánh sáng, nó rực lên trong bóng tối. Anh tuyên bố sự thật bằng một giọng chậm rãi: “Nụ hôn đầu trong buổi lễ trở thành nguời lớn nhiều năm trước, em thực sự không hề nhớ rằng mình đã tặng nó cho ai sao?”.
Có tới nửa phút trôi qua, Tiêu Mạc cứ nhìn vào cô gái từ trước đến nay luôn tỏ ra bình thản trước mọi việc giờ bị bóc mẽ chẳng khác gì bị lột mất cái vỏ bao bọc bên ngoài, tâm trạng anh rất hả hê.
Nhưng Tiêu Mạc không vội, bây giờ anh chỉ việc chờ đợi. Cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc Phương Thần lên tiếng.
“Anh...”, Phương Thần chỉ thốt lên được một tiếng ngắn gọn, chứng tỏ cô vẫn ở trong tình trạng không thể tin được.
Tiêu Mạc gật đầu, nói với giọng pha chút giễu cợt: “May mà trí nhớ của anh còn tốt”.
“Anh nhận ra em từ lúc nào?”
“Ngay từ lần đầu gặp.”
“>Vậy sao... để lâu như vậy mới nói ra?”
“Bởi vì anh muốn xác nhận, để tránh nhận nhầm người.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mạc thoáng một nụ cười, giọng nói mang vẻ chân thành đến kỳ lạ: “Nên biết rằng, đường đột không phù hợp với phong cách của anh”.
Nhưng, sao lại khéo đến thế.
Dường như phải mất một lúc, Phương Thần cứ đứng ngây người ra. Từ nhỏ đến lớn, cô ít khi rơi vào hoàn cảnh ngốc nghếch như vậy, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trạng để mà nghĩ đến điều đó.
Buổi tối hôm đó rất hỗn loạn, mượn hơi cồn của rượu và trò đùa của mấy chị em, cái gọi là nụ hôn hiến tặng chẳng qua cũng chỉ là ý tưởng bất chợt của mấy chị em mà thôi. Còn Phương Thần lúc đó cũng đã chuếnh choáng say, vì thế đến cả khuôn mặt của chàng trai ấy như thế nào cô cũng không kịp nhìn mà chỉ hôn bừa một cái, còn những người bạn của cô đứng bên cạnh thì nói rằng, chàng trai đó rất đẹp trai.
Cô chẳng nghĩ nhiều được như thế, cô chỉ nghĩ rằng đó là một người xa lạ mà thôi.
Thế nên khi quay trở lại phòng VIP, hai người vẫn giữ trạng thái người đi trước, người đi sau.
Vì trong lòng đang có rất nhiều tâm sự ngổn ngang, thêm cả sự phiền muộn và bất lực khi bị người khác biết quá khứ của mình nên Phương Thần rảo bước thật nhanh, khiến người đằng sau chỉ nhìn thấy dáng hình mềm mại, uyển chuyển.
Quả thực, Tiêu Mạc càng nghĩ càng thấy thú vị.
Chuyện đã diễn ra nhiều năm rồi, nhưng Phương Thần không thay đổi nhiều, nên khi Chu Gia Vinh chỉ mới giới thiệu là Tiêu Mạc đã nhận ra ngay, nhưng anh không dám tin. Vì con người Phương Thần đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí Tiêu Mạc còn hoài nghi rằng, đó có lẽ là hai chị em sinh đôi.
Nhưng cô gái ôm anh ở quán rượu năm ấy quá nổi bật, mặc dù khi đó cô ấy vẫn còn mang những nét trẻ con và cách hôn cũng không lấy gì là tốt lắm, nhưng dáng điệu như cánh nhạn hồng của cô ấy đã để lại trong anh một ấn tượng rất sâu.
Sau buổi tối hôm ấy anh còn đến quán rượu đó mấy lần nữa, nhưng không gặp lại cô.
Thế giới này rộng lớn như vậy, mỗi ngày có biết bao nhiêu người đi ngang qua nhau, còn cuộc sống của anh cũng mỗi ngày thêm màu sắc và phong phú, giống như một khúc nhạc xen vào, dù có tuyệt vời đến đâu thì rồi cùng với thời gian người ấy cũng dần mờ nhạt trong ký ức.
Đó có lẽ cũng là lý do khi gặp lại Phương Thần lần nữa, Tiêu Mạc bỗng cảm thấy rất lạ kỳ, một góc của ký ức bị lãng quên đột nhiên sống động trở lại.
Huống chi, Tiêu Mạc chưa bao giờ gặp một cô gái mà đời sống nội lâm lại thay đổi đến như vậy, Phương Thần của giờ phút này dường như đã được lột xác, trở thành một con người mới.
Khi cánh tay của Phương Thần vừa đặt vào tay nắm cửa thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau: “Xem ra em rất khó xử?”.
Trước câu hỏi không biết là thật lòng hay đùa cợt lúc này, Phương Thần quay người lại lớn tiếng thừa nhận: “Đúng thế, đúng là có phần như vậy”.
Dọc đường đi cô luôn nghĩ xem sau này sẽ phải đối diện với Tiêu Mạc như thế nào.
Có lẽ, cái vỏ ngoài của Lục Tịch cô đã mang quá lâu rồi, đến hôm nay khi cái vỏ bọc đó đã bị lột ra, để lộ bộ mặt thật bên trong, cô không thể quen được với điều đó.
Tô Đông đã tới và đang ngồi nói chuyện rất rôm rả với những người bạn mới quen. Trong khoảnh khắc cánh cửa bị bật ra cũng là lúc ánh đèn trùm lên người Tô Đông, chiếu lên những ngón tay thon dài với những móng tay tròn bóng mượt đang cầm chiếc ly, cổ ngửa về phía sau, uống một mạch hết ly rượu.
Đó là phong cách rất phóng khoáng của Tô Đông.
Hiếm có người uống như vậy mà vẫn kịp đưa mắt chú ý tới người vừa bước vào.
Tô Đông vội đặt chiếc ly rỗng xuống, đưa tay vẫy Phương Thần: “Cậu đi đâu thế?”, nói rồi đưa ánh mắt liếc sang người bên cạnh Phương Thần, sau đó tiến đến một cách rất tự nhiên.
Tô Đông mặc một chiếc áo dệt kim vạt thấp màu hồng, cổ áo được thiết kế rất cầu kỳ với những lớp bèo trông như những làn mây nhẹ, để lộ bờ vai và cánh tay trắng như tuyết. Chỉ một động tác giơ tay đơn giản dưới ánh đèn như thế thôi nhưng cũng làm không ít người nghiêng ngả.
Về điểm này thì có lẽ rất nhiều người hâm mộ và ghen tỵ với Tô Đông, ngay từ hồi còn là thiếu nữ, cô đã rất phong tình, vì thế trông cô luôn nổi bật hơn hẳn người khác.
Phương Thần không đáp mà hỏi lại: “Cậu đã uống nhiều rồi phải không?”. Vừa nói cô vừa ngồi xuống, mắt không nhìn Tiêu Mạc, với tay lấy cốc của mình rót bia, nhấp một ngụm nhỏ.
Cô nghĩ, cần phải gọi điện cho Viện trưởng Trương, cứ cho là cô không có quyền và tư cách thì tuyệt đối cũng không để cho Cận Vĩ đi theo con đường ấy.
Sau khi cô tắt máy, Chu Gia Vinh bèn tới bên, hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Đột nhiên bỏ chạy ra ngoài khiến anh giật cả mình. Mà sao anh gọi em không nghe thấy à?”
“Không có gì”, Phương Thần đáp, “Chỉ là gặp một người quen thôi mà”.
“Cái cậu phục vụ rót rượu đấy ư?”
“Phải.”
Chu Gia Vinh đang định nói thêm, thì Tô Đông khẽ khàng đứng dậy. Dáng vẻ của cô rất thu hút, vượt qua một số người và đồ vật, cô cười lúng liếng đi tới trước mặt Tiêu Mạc rồi dừng lại, khẽ nói: “Xin được kính anh một ly”.
“Vì lý do gì?”, người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế từ từ đứng dậy, nửa cười nửa không, hỏi.
Đôi mắt Tô Đông lúng liếng như sóng gợn, “Nhất định phải cần đến lý do sao?”.
“Thật ra là không nhất thiết như vậy.” Tiêu Mạc khẽ chạm ly với Tô Đông. Đột nhiên Tô Đông áp người xuống, mặc cho người bên cạnh có thấy hay không, ghé sát vào tai Tiêu Mạc. Có lẽ vì khoảng cách quá gần nên hơi thở ấm áp và hương thơm thoang thoảng từ thân thể cô mơn man bên tai Tiêu Mạc.
“Anh định theo đuổi Phương Thần à?”
Nói xong, cô vẫn không vội rời đi mà chỉ hơi lùi một chút mượn ánh sáng chiếu đến từ phía sau lưng nhìn vào đôi mắt có vẻ ngạc nhiên của Tiêu Mạc.
“Sao cô lại hỏi như vậy?”
“Tôi nghĩ, tốt nhất anh đừng có chọc giận cô ấy.”
“Thế sao?” Tiêu Mạc cười, “Cô hãy cho tôi một lý do đi”.
“Vì rằng không hợp nhau.”
Động tác của Tô Đông càng nổi bật hơn trong ánh sáng mờ ảo Tiêu Mạc lặng im nhìn cô gái trước mặt. Nói ra câu ấy, nhưng dường như cô ta không cảm thấy có gì thất lễ hoặc sỗ sàng, ngược lại vẻ mặt cô còn tỏ rõ sự trong sáng, vô tội, như thể cô vừa nói ra một sự thật rất rõ ràng không thể phản bác.
Nhưng Tiêu Mạc vẫn cười: “Xin hỏi một câu nữa, rốt cuộc là cái gì không hợp?”. Vốn dĩ là người không thích căn vặn người khác, nhưng riêng lần ấy bỗng dưng Tiêu Mạc thấy rất tò mò.
Tô Đông không trả lời vào câu hỏi chính mà chỉ nhếch mép, dù đó là vẻ tự trào nhưng cũng rất điệu đà: “Tôi cứ lo những việc không phải của mình như thế, mong anh không cảm thấy ghét tôi. Đến một độ tuổi nhất định, khi phụ nữ nói đến chuyện tình cảm thì đó không phải là chuyện nói chơi thôi đâu”.
Mặc dù những lời này của Tô Đông rất xa xôi, bóng gió nhưng Tiêu Mạc hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Cô Tô, vì sao cô cho rằng tôi không thật lòng mong được qua lại với Phương Thần?” Nói rồi Tiêu Mạc dừng lại một lúc chăm chú quan sát Tô Đông, rồi nói tiếp, “Không đúngìn biểu hiện của cô thì hình như chắc chắn cô nghĩ tôi chỉ chơi bời, với cô gái nào cũng chỉ là chơi bời. Nhưng cô Tô này, trước đây chúng ta có quen nhau không nhỉ?”.
Tiêu Mạc hai lần liên tiếp gọi “cô Tô”, không biết điều đó gợi cho Tô Đông nhớ tới điều gì mà lại cúi xuống và uống một hớp rượu, sau đó mới ngước mắt lên, chuyển chủ đề câu chuyện quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Tôi và anh đều là bạn của Phương Thần, có lẽ không nên khách sáo với nhau như vậy, anh cứ gọi tôi là Tô Đông”. Nói xong, không đợi Tiêu Mạc trả lời cô quay người trở về vị trí lúc đầu, vỗ vai Phương Thần nói: “Buổi chiều và tối nay đã uống quá nhiều rượu, mình thấy mệt rồi, cậu có về trước cùng mình không?”.
Tình huống này rất khác thường. Dù không phải là người có tửu lượng tốt, thì cuộc sống ban đêm đối với Tô Đông đã quá quen thuộc, đến mười hai giờ đêm vẫn chưa kêu mệt, đấy đúng là chuyện hiếm thấy.
Vì đang có điều suy nghĩ trong lòng nên Phương Thần không để ý tới điều đó, hai người ngồi thêm một lát rồi lấy cớ ra về trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.