Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 47:




Một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng lại bên đường phía đối diện với cổng Sở cảnh sát, khi Phương Thần sắp đi qua thì cửa kính xe hạ xuống.
“Ồ, sao lại trùng hợp thế!” Đưa mắt nhìn người ngồi trong xe, đầu tiên Phương Thần thấy hơi ngạc nhiên, sau đó nói bằng giọng nghi hoặc: “… Không phải là anh cố ý chờ em đấy chứ?”.
Tiêu Mạc cười quay đầu lại, hất cằm nói: “Lên xe rồi hãy nói”.
Sau khi khởi động xe, Tiêu Mạc mới nói: “uổi chiều nay anh có chút việc phải trao đổi với Tổng biên tập của em, sau khi xong việc ra khỏi cổng cơ quan thì thấy em bước lên chiếc xe cảnh sát. Sao vậy, có chuyện gì à?”.
“Không có gì”, Phương Thần trả lời với vẻ dứt khoát và ngắn gọn.
Thời gian đầu khi bắt đầu qua lại với Hàn Duệ, cô đã chạm trán với Tiêu Mạc một số lần trong các trường hợp khác nhau. Không rõ vì nể mặt Hàn Duệ, hay vì đã có mục tiêu mới mà Tiêu Mạc không nhắc lại ý định theo đuổi cô nữa. Bây giờ thì lại càng không có khả năng, vì anh và Tô Đông đã có mối quan hệ thân thiết rất khó gọi tên, hơn nữa mối quan hệ ấy vẫn đang tiếp tục phát triển.
Tiêu Mạc thấy Phương Thần có ý giữ khoảng cách
với mình, chỉ mỉm cười vẻ không để bụng và không truy vấn nữa.
Tiêu Mạc có rất nhiều cách để dò hỏi căn nguyên của sự việc, hơn nữa, trong lúc chờ ở ngoài Sở cảnh sát, bằng mấy cuộc điện thoại anh cũng đã hiểu được tình hình.
Trong xe vang lên bản độc tấu bằng sáo nhẹ nhàng, Tiêu Mạc ghé người dùng tay gõ vào lưng chiếc ghế phía trước, ra hiệu cho lái xe điều chỉnh âm thanh nhỏ bớt đi, sau đó mới hỏi: “Em muốn đi đâu?”.
Mặc dù công việc vẫn chưa xong, nhưng lúc này Phương Thần chẳng còn tâm trạng nào để trở về tòa soạn làm thêm giờ nữa, nên cô ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Về nhà”.
Tiêu Mạc nói địa chỉ với lái xe, chiếc xe lập tức thay đổi lộ trình, dừng lại ở ngã tư, chờ đèn đỏ rẽ sang trái.
Lúc này đang giờ cao điểm tan ca buổi chiều, cả con đường chật chội như một bãi đỗ xe khổng lồ, vì có lệnh cấm dùng còi trong nội thành, nên trong ánh chiều le lói chỉ còn nghe thấy đủ loại tiếng động cơ xen lẫn với nhau, cùng với những ống xả khói bẩn thỉu, khiến cả thành phố như bị bao trùm bởi một màn bụi mờ mịt.
Trong xe rất yên tĩnh, dễ chịu. Tiêu Mạc cảm thấy ngồi không rất vô vị, bèn đưa tay lên khẽ gõ cánh cửa xe theo điệu nhạc. Một lát sau anh quay đầu sang nhìn Phương Thần nhận xét: “Gần đây trông khí sắc em rất tốt, có phải đó là kết quả của cuộc sống có nền nếp hay không vậy?”.
Phương Thần không phản ứng ngay, chỉ nói: “Cuộc sống của em từ trước đến nay vẫn luôn có nền nếp”.
“Chưa chắc đã như vậy.” Một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt điển trai, “So với trước đây, chẳng phải em đã trở lại với cuộc sống lành mạnh bình thường là gì”.
Bỗng nhiên nhắc đến vấn đề có liên quan tới người đàn ông ấy, trong lòng Phương Thần có chút không vui, nhưng cô không thể hiện ra, mà bình thản đáp lại: “Đó thực sự là một chuyện đáng vui mừng”.
“Thế sao? Nếu câu này mà để Hàn Duệ nghe thấy, liệu có phải là một đòn tấn công chưa từng có hay không?”
Khóe môi của Phương Thần bất giác trễ xuống.
Đúng là mỗi lúc một táo tợn, lại còn nói thẳng tên của người ấy ra nữa chứ!
Cô hừ một tiếng: “Anh nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó tấn công được anh ta sao?”.
Tiêu Mạc chống cằm cười với vẻ thân thiết hơn: “Xem ra em rất hiểu anh ta đấy”.
Phương Thần đáp bằng giọng lạnh lùng: “Không dám. Hơn nữa, bây giờ giữa em và anh ta không còn bất cứ quan hệ nào”. Trong lòng cô thực sự nghi ngờ rằng Tiêu Mạc đã cố tình gợi vấn đề này ra. Nhưng cho dù xuất phát từ lý do gì thì cô cũng đã quyết định ngay là không mở miệng nói gì thêm nữa, nên coi câu nói vừa rồi là lời kết thúc, nói xong liền mím chặt môi.
Kết quả là chưa được nửa phút, đúng vào lúc đèn tín hiệu chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, Tiêu Mạc lại nói: “Nhưng sao anh lại thấy, hình như chỉ có em mới có ý định đơn phương vạch rõ ranh giới nhỉ?”.
Tiêu Mạc gõ vào cửa kính xe, ra hiệu với cô, rồi nói với vẻ tỉnh bơ: “Chiếc xe cứ bám theo xe chúng ta ở phía sau kia, nếu anh nhớ không nhầm, thì có lẽ là do thuộc hạ của Hàn Duệ lái”.
Phương Thần cố ý đứng lại một lát ở góc khuất của tòa chung cư, quả nhiên ngay sau đó nhìn thấy A Thiên lái chiếc xe SUV màu đen quen thuộc xuất hiện
Không hiểu cậu ta đang làm gì?
Để chứng thực có đúng là mình bị bám theo suốt dọc đường hay không, lại chợt nhớ đến nụ cười có ý đùa bỡn của Tiêu Mạc vừa rồi, Phương Thần không nén được cơn giận. Cô bước ra từ bóng tối, mặt sa sầm, không nói lời nào chờ A Thiên xuống xe.
“Chị Phương”, thấy mình bị bắt quả tang, A Thiên vội tươi cười nhảy từ trên xe xuống chào.
“Cậu theo tôi làm gì vậy?”, Phương Thần hỏi.
“Đâu có, em đi giải quyết chút việc, tiện đường đi ngang qua đây, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”
“Cậu tưởng rằng tôi sẽ tin à?”, Phương Thần nửa cười nửa không tiến gần hơn một chút, rồi làm điệu bộ nhìn thật kỹ vẻ mặt của A thiên, “Dù sao thì chúng ta cũng đã quen nhau một thời gian, trong số rất nhiều thuộc hạ của Hàn Duệ chỉ có cậu là thật thà nhất. Nói mau, vì sao cậu lại bám theo tôi?”.
A Thiên bị Phương Thần dồn ép đến mức chỉ có thể ngửa cổ về phía sau, tránh ánh mắt của cô, cố nở nụ cười, đáp: “Đúng là em tiện đường đi ngang qua đây mà”.
Phương Thần lấy di động ra, nói: “Thôi được, vậy thì để tôi hỏi thẳng Hàn Duệ vậy”.
Quả nhiên, A Thiên lập tức ngăn lại.
“Chị Phương, đừng!” A Thiên vội nói: “Em sai rồi. Chị đừng gọi điện thoại cho đại ca nữa. Chị muốn biết gì em sẽ nói!”.
Thực ra, Phương Thần chỉ cố làm ra vẻ như vậy, đối với người đàn ông ấy, bây giờ cô chỉ hy vọng một điều là suốt đời này không bao giờ gặp lại nữa.
Phương Thần cất điện thoại đi, A Thiên thật thà thừa nhận: “Em tới là để bảo vệ chị
“Bảo vệ tôi?” Phương Thần bất giác chau mày: “Cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn rất bình thường, có thể có mối nguy hiểm gì mới được chứ? Hơn nữa…”. Cô không nén được một tiếng cười lạnh lùng, nói tiếp bằng giọng chế nhạo: “Quan hệ giữa tôi và Hàn Duệ sớm đã kết thúc rồi, cứ cho là có người muốn báo thù, thì chắc sẽ phải tìm đến bạn gái mới của anh ta mới đúng”.
Giọng của cô rất không vui, A Thiên chỉ còn biết cười theo, cân nhắc một hồi rồi mới nói: “Để đề phòng bất trắc thôi mà”.
Phương Thần không thèm để ý đến A Thiên nữa, xua tay nói: “Muộn rồi, cậu hãy về nói với anh ta, tôi không cần bảo vệ gì cả, chỉ cần anh ta đừng nhúng mũi vào cuộc sống của tôi là được rồi”. Bước đi được hai bước, Phương Thần dừng lại, dặn dò A Thiên với vẻ mặt rất hòa dịu: “Nếu không có anh ta thì chắc chắn tôi đã không gặp bất cứ phiền phức nào, nhờ cậu hãy truyền đạt lại nguyên văn câu nói này của tôi tới anh ta”.
Người dám công khai khiêu khích Hàn Duệ, kể từ khi gia nhập băng của anh, A Thiên cũng chỉ mới gặp có một người, hơn nữa người đó lại là một phụ nữ.
Trong thâm tâm A Thiên rất khâm phục Phương Thần, không phải vì cô là người can đảm, mà khâm phục vì cô rất có sức cuốn hút, không chỉ có thể nói và làm bất cứ điều gì trước mặt Hàn Duệ vẫn không hề có vẻ sợ sệt, mà còn ngay cả khi chia tay rồi vẫn khiến cho Hàn Duệ phải quan tâm, chăm sóc.
Từ trước tới nay chưa có cô gái nào được đối xử như vậy, A Thiên nghĩ, đồng thời cũng thấy rất tò mò, nếu đại ca vẫn rất quan tâm đến chị ấy như vậy, thế thì sao lại để cho chị ấy rời xa?
Trong suy nghĩ của đại đa số thuộc hạ của Hàn Duệ, thì việc ra đi bất ngờ của Phương Thần vẫn là một câu đố chưa có lời giải đáp. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự hợp nhau rất rõ giữa Phương Thần và Hàn Duệ, nhưng rồi cô đã lặng lẽ ra đi mà không hề báo trước.
Nhưng chẳng có ai dám hỏi han nội tình. Bởi vì thời gian gần đây trạng thái tinh thần của Hàn Duệ không được tốt. Mọi người đều thông minh, nên trong giai đoạn không bình thường này, ai cũng lựa chọn việc ngậm chặt miệng lại, thậm chí đến nửa phút tò mò dò hỏi cũng không dám để lộ ra.
Sau khi trở về, tất nhiên là A Thiên không nói lại nguyên văn lời của Phương Thần. Cậu chỉ thừa nhận hành động bám theo đuôi để bảo vệ của mình đã bị Phương Thần phát giác ra, còn nội dung câu chuyện giữa hai người sau đó thì cậu cân nhắc một hồi rồi lựa chọn những ý chính và ôn hòa nhất nói lại với Hàn Duệ.
Một tay Hàn Duệ cầm ly rượu, nghe với vẻ không mấy chú tâm, không tỏ ra ngạc nhiên cũng như bực bội, ngay cả chau mày cũng không, sau cùng chỉ hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Chỉ thế thôi à?”.
“Đúng, sau đó thì chị ấy bảo em về”, trong lòng A Thiên không khỏi thấy hồi hộp, lo lắng, đúng như lời của Phương Thần, cậu là người không giỏi nói dối.
Người đàn ông ngồi chìm trong chiếc salon bọc nhung màu đen trông có vẻ thanh tú, nhưng hơi mệt mỏi, vắt hai chân vào nhau, ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn soi vào ly rượu, phản chiếu lên gò má của anh, tạo thành bóng đen lúc mờ lúc tỏ hai bên sống mũi. Anh vẫn giữ đôi mắt trong trạng thái nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, khi không nói trông khuôn mặt ấy chẳng khác gì một bức tượng hoàn mỹ thời Hy Lạp cổ đại.
Trong căn phòng VIP tràn ngập âm nhạc, A Thiên đứng lặng lẽ chờ bên cạnh, hầu như không nhìn thấy, không biết rốt cuộc là Hàn Duệ đang nghĩ gì. Kể từ khi Phương Thần ra đi, dường như Hàn Duệ càng trở nên khó hiểu hơn.
Mãi cho tới khi đã uống hết già nửa số rượu trong ly, Hàn Duệ mới ngẩng đầu dặn dò bằng giọng rất bình thản: “Không cần để ý đến cô ấy, cậu cứ làm những việc cần làm”. Rồi dường như đã hình dung ra phản ứng của Phương Thần, Hàn Duệ tiếp tục bổ sung một câu: “Nếu cô ấy có ý kiến gì khác, bảo cô ấy hãy trực tiếp đến gặp tôi”.
“Em biết rồi”, sau khi nhận được chỉ thị rõ ràng, A Thiên lập tức gật đầu rồi lùi ra.
Cánh cửa nặng nề khép lại, người đàn ông thanh tú luôn đeo cặp kính ngồi trong phòng VIP đột nhiên nói với giọng pha chút cười cợt: “Chúng ta làm như vậy, chưa chắc Phương Thần đã cảm ơn. Đại ca cũng nhìn vẻ khó xử vừa rồi của A Thiên đấy, em dám chắc cậu ấy đã bị Phương Thần mắng cho một trận”.
Hàn Duệ khẽ “Ừm” một tiếng, “Nhưng bây giờ việc có muốn thế hay không đâu có thể do cô ấy quyết định”.
Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình thản. Tạ Thiếu Vĩ nhìn vẻ ngoài của đại ca mình lúc này mà trong lòng không nén được tiếng thở dài.
Quan tâm tới một người không lẽ lại khó khăn đến thế sao? Hay là bình thường Hàn Duệ lạnh lùng tàn nhẫn quen rồi, nên trong chốc lát chưa thể thay đổi ngay được? Vì thế nên rõ ràng là lo lắng cho sự an toàn của Phương Thần, nhưng khi nghe những lời nói từ miệng của Hàn Duệ thì lại thấy rằng nó giống như việc ép buộc một người con gái phải chấp nhận một việc mà cô ấy không thích.
Tạ Thiếu Vĩ khẽ lắc đầu, nhưng rồi lập tức nghĩ ngay đến một chuyện khác, nên đổi chủ đề câu chuyện, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Đại ca, anh nói xem, bây giờ cảnh sát đã tìm đến Phương Thần, như thế liệu có bất lợi đối với chúng ta không?”.
“Có lẽ là không đâu.” Hàn Duệ nhắm mắt vẻ như muốn ngủ, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không nhìn thấy bất cứ vẻ bất an và hoài nghi nào. Tạ Thiếu Vĩ cảm thấy ngạc nhiên: “Vì sao?”.
“Vì cô ấy không phải là người thích mang lại phiền phức cho mình. Trong chuyện này, bịa ra một lý do nói dối cảnh sát, phủi sạch mọi mối liên quan, sẽ bớt việc cho cô ấy hơn là thừa nhận mình đã có mặt trong trận đấu súng ấy.”
“…”
Có lẽ Hàn Duệ hoàn toàn không ý thức được vẻ khẳng định chắc chắn trong lời nói của mình, còn Tạ Thiếu Vĩ sau khi nghe xong đã ngây người ra một lúc.
Chỉ có rất ít người biết được lý do ra đi của Phương Thần, và Tạ Thiếu Vĩ là một trong những người đó. Tuy nhiên Tạ Thiếu Vĩ lại không cho đó là trở ngại gì lâu dài, bởi theo như những gì Tạ Thiếu Vĩ hiểu về đại ca của mình, chỉ cần là thứ mà Hàn Duệ muốn có thì chưa bao giờ anh thất bại.
Huống chi đó chỉ là một người con gái?
Lần này Tạ Thiếu Vĩ không cân nhắc nữa, mà nói thẳng những suy nghĩ trong lòng của mình : “Đại ca, nếu anh thấy thích cô ấy thật, thì tại sao lại không tìm cách đưa cô ấy về?”.
Hàn Duệ bỏ ngoài tai những lời này của Tạ Thiếu Vĩ, chỉ mở to mắt liếc anh ta một cái, rồi đột ngột hỏi: “Đã tìm ra vị trí hiện tại của Jonathan chưa?”.
“Đã điều tra rồi ạ, hắn ta cùng các thuộc hạ đúng là đã tới Trung Quốc, hơn nữa rất có khả năng đã tới thành phố này”, Tạ Thiếu Vĩ nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, tay đẩy chiếc gọng kính trên sống mũi lên.
Hàn Duệ hừ một tiếng: “Xem ra, hành trình của tôi phải thay đổi rồi, đến vé bay sang Mỹ cũng không phải mua nữa”.
“Em đã gọi điện thoại sang đó hỏi, nghe nói lần này hắn ta không mang theo nhiêu thuộc hạ, có lẽ vì không muốn đánh động quá lớn tới đại ca. Suy cho cùng thì đây cũng không phải là địa bàn của hắn, nên nếu hành động thì khả năng hắn ta bị thua là rất lớn.”
“Tôi và hắn sống cùng nhau mười mấy năm, không ai hiểu rõ tính cách của hắn hơn tôi. Jonathan tuy không thông minh như những người anh em khác, nhưng lại là người rất có dã tâm. Làm nghề này, tất nhiên đầu óc rất quan trọng, nhưng nhiều khi thời cơ mới là quan trọng nhất. Hắn ta là kẻ rất biết chớp lấy thời cơ”, nói đến đây, Hàn Duệ hơi dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười chế nhạo: “Có lẽ hắn là một gã nước ngoài hiểu rõ thực chất của câu thành ngữ đuổi cùng giết tận, loại bỏ tận gốc hơn rất nhiều người Trung Quốc”.
Tạ Thiếu Vĩ khẽ gật đầu, mặt vẫn lộ ra vẻ nghi ngại: “Lần này rõ ràng là hắn ta nhằm vào đại ca”.
Hàn Duệ cười lạnh lùng, không nói.
Trên danh nghĩa thì Hàn Duệ và Jonathan là anh em, nhưng thực chất lại không có bất cứ mối quan hệ huyết thống nào. Dường như kể từ khi được mẹ đưa đến cánh cổng gia tộc Markus Rosenberg, thì oán thù và tranh đấu giữa hai người chính thức bắt đầu.
Sau cùng, Hàn Duệ phủi vạt áo, đứng lên, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng: “Cậu hãy cho người tiếp tục điều tra về Jonathan, tôi muốn biết tường tận về hành tung của hắn, bao gồm cả tài liệu về b thuộc hạ mà hắn mang theo, dọc đường gặp gỡ những ai… Tất cả đều phải điều tra rõ ràng cho tôi. Còn nữa, cậu cũng phải nhớ cho người bám sát chặt chẽ chuyến hàng hiện đang giao dịch với người Mexico. Người anh trai thân thiết của tôi đã lựa chọn thời điểm này từ nơi xa vạn dặm tới thăm tôi, không phải chỉ đơn giản là muốn cái mạng của tôi không đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.