Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 49:




Ngày hôm sau quả nhiên Phương Thần nhận được điện thoại của Jonathan rất đúng giờ. Cô không hề cảm thấy tò mò vì sao hắn ta lại có số điện thoại của cô, chuyện đã đến nước này, có thể thấy Jonathan tới đây với mục đích nào đó, chỉ cần hắn ta có ý định thì tất cả những thông tin mà hắn muốn biết về cô, dù có nhiều hơn nữa hoàn toàn không phải là một việc khó.
Cô đồng ý sẽ gặp hắn tại sân của khu mua sắm ở trung tâm thành phố đông đúc nhộn nhịp , trong một khoảng thời gian dài nhất định, chuyện này khiến Phương Thần bỗng nhiên thấy rất giận dữ. Hình như cũng đoán được vẻ không vui của cô, Jonathan cười khẽ, chỉ có điều tiếng cười ấy không hề mang vẻ chân thành.
Jonathan nói với vẻ tỉnh queo: “Không lẽ cô không muốn biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của chị cô sao?”.
Giọng nói của hắn rất bình thản, như thuận miệng nói ra nhưng đối với Phương Thần thì đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Chiếc điện thoại trong tay cô suýt nữa thì tuột khỏi tay, còn trái tim trong lồng ngực lại đập rất dữ dội.
Trong thời gian này thì dù đối phương định chơi trò gì có lẽ cũng phải mặc hắn ta. Nghe giọng nói tự tin của hắn, thì hình như hắn thực sự biết nội tình chuyện năm đó, Phương Thân chỉ hơi cân nhắc một chút rồi xin phép nghỉ một lúc, gọi taxi tới đó.
Nhưng quá trình gặp mặt hoàn toàn không hề thuận lợi như dự định.
Đối phương dường như rất thận trọng, không hiểu rốt cuộc hắn ta đang đề phòng điều gì. Khi Phương Thần tới trung tâm mua sắm, hắn lại gọi điện đến nói rằng đổi tới một địa điểm khác.
Cứ như vậy, cô đã đi gần hết một vòng trong thành phố, sau cùng chiếc xe đưa cô dừng lại ở cửa một khách sạn năm sao, Phương Thần xuống xe trả tiền rồi đi thẳng qua cánh cửa lớn, bước vào thang máy lên tầng hai. Một người phục vụ đợi sẵn ở cửa thang máy. Sau khi hỏi tên tuổi bèn dẫn cô lên một căn phòng thiết kế theo kiểu Nhật trong khách sạn.
Khi cánh cửa được kéo ra, Phương Thần đưa mắt nhìn vào bên trong. Thì ra, ngoài Jonathan, còn có hai người đàn ông ngoại quốc cao to vạm vỡ đứng hai bên với vẻ cung kính. Cả ba người thôi nói chuyện quay đầu lại nhìn cô. Jonathan chỉ khẽ đưa tay ra hiệu, hai người kia liền lặng lẽ gật đầu, trước khi rút lui ra ngoài cửa hai người vẫn còn đưa mắt liếc nhìn Phương Thần một lần nữa.
“Xin chào, người đẹp” Jonathan cười nói, rồi ra hiệu cho Phương Thần ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Phương Thần không nói gì, điều này đã khiến cho Jonathan thấy hơi do dự, không đoán được trong lòng của cô gái nhìn qua thì có vẻ rất điềm tĩnh này đang suy nghĩ những gì. Vì hắn đã rất tin rằng, với những thông tin mà hắn nắm được, những tưởng sau khi Phương Thần xuất hiện thì sẽ lập tức hỏi dồn để biết sự thật.
Mỗi một căn phòng ở đây đều được bố trí tương đối độc lập,, một làn hương thơm nhè nhẹ lan tỏa như thể một góc nào đó trong căn phòng đang đốt hương liệu. Trà mạch được đựng trong chiếc cốc sứ màu đen nhạt, Phương Thần đưa tay gõ nhẹ lên thành cốc, móng tay cô chạm lên ề mặt của lớp men, khiến nó phát ra tiếng leng keng xua tan sự yên tĩnh khác thường trong căn phòng.
Không nén được suy nghĩ rằng người lên tiếng đầu tiên không phải là Phương Thần. Jonathan khẽ hắng giọng, nheo đôi mắt màu xanh, nhìn đối phương với vẻ suy nghĩ rồi nói: "Có chuyện gì cô muốn biết từ tôi không?".
Jonathan cố gắng giữ cho giọng nói thật ôn hòa. Thậm chí, xét ở khía cạnh nào đó còn có vẻ hạ cố vì Jonathan rất ít khi chủ động và kiên nhẫn dẫn dắt để đối phương nói chuyện như thế. Nhưng, đối tượng để Jonathan phá lệ lại hoàn toàn không có vẻ biết ơn vì điều đó. Phương Thẩn không chút ngạc nhiên vì được ưu tiên, lại càng không hề có vẻ nôn nóng, sốt sắng. Trước cái nhìn của Jonathan, Cô chỉ hơi cụp đôi lông mày đen dày như con bướm khép đôi cánh màu đen của mình, khéo léo che giấu tâm trạng sâu kín trong lòng.
Phương Thần ngồi đó, vẻ bình tĩnh vượt xa sự dự liệu của Jonathan, điều này đã khiến cho hắn thấy hoài nghi và tự hỏi: Liệu mình có quá coi thường không, có lẽ ngay từ lúc đẩu mình đã không đánh giá chính xác về cô gái này, nên mới khiến cho sự việc ngay từ lúc mới bắt đầu đã vượt qua dự liệu.
Nhưng, may sao, tất cả vẫn nằm trong vòng kiểm soát. Jonathan nghĩ, dù sao thì trong tay minh vẫn nắm được con bài quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Jonathan lại nén cơn tức giận xuống, cũng không giục giã mà cầm chén trà lên nhấp một ngụm vói kiểu làm bộ làm tịch.
Mùi thơm vấn vít xung quanh, kèm theo hơi ấm có phần hơi nóng. Phương Thần ngước mắt lên hỏi: "Quan hệ của anh với Lục Tịch là như thế nào?".
Cuối cùng thì cô ta cũng lên tiếng, tuy nhiên câu hỏi đầu tiên hoàn toàn không như Jonathan dự liệu, nhưng hắn ta tỏ vẻ như không để ý đến điều đó, khẽ nhếch môi lên với vẻ thân thiện, “Là bạn thân".
Phương Thần "ừm" một cái, không tỏ ra tin tưởng nhưng cũng không có ý hoài nghi rõ ràng.
Cô nói tiếp: "Thực ra, điều tôi tò mò nhất không phải là chuyện đó".
"Đó là chuyện gì?"
Jonathan làm hơi hiếu kỳ, thực ra trong lòng thấy rất không vui.
Hắn chỉ cách Phương Thần một chiếc bàn vuông, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Chưa có ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt không chút e dè ờ một khoảng cách rất gần như vậy! Vừa phải cố nén cơn thịnh nộ trong lòng, Jonathan vừa phải đánh giá lại những thông tín mà thuộc hạ của hắn thu thập được trước đó.
Người con gái đang ngồi trước mặt hắn, rốt cuộc là thực sự thông minh, bình tĩnh hay cố làm ra vẻ như vậy?
Những suy nghĩ ấy trong lòng của Jonathan vẫn chưa có lời giải đáp, thì Phương Thần đã hỏi với vẻ hời hợt: "Anh là ai?".
'Tôi nghĩ, tôi đã giới thiệu với cô rồi", một đốm sáng lóe lên trong đôi mắt màu xanh.
"Không phải, ý của tôi là, anh tìm tôi rốt cuộc là với mục đích gì?"
Jonathan hơi sững người tiếp đó cười ha hả.
“Người đẹp, vì sao cô lại có ý nghĩ ấy?”, trong đôi mắt của hắn dường như chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Phương Thần cũng mỉm cười: 'Điều đó không quan trọng".
“Tôi là bạn của chị gái cô, vì thế cần thiết phải nói cho cô biết về chuyện của chị cô. Lý do ấy chưa đủ hay sao?"
Phương Thần lắc đầu, cô thôi cười, mắt vẫn nhìn Jonathan không chớp.
Thực ra, sự nôn nóng muốn được biết sự thật có lẽ chỉ trong lòng cô biết. Cô rất muốn biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Lục Tịch, liệu nó có đúng như những điều cô dự đoán hay không, hay còn có những nguyên nhân bên trong khác mà người ta cố tình giấu đi?
Một tay Phương Thần nắm chặt vào tấm nệm đang ngồi, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô tự nhủ trong giây phút này mình không được để lộ raẻ nôn nóng nào, nếu không sẽ có khả năng lập tức bị người khác chế ngự và rơi vào trong thế bị động hoàn toàn.
Trước khi mọi sự được làm rõ, cô cần phải biết mục đích chính của Jonathan là gì.
Chỉ một lát sau đó, khuôn mặt của Jonathan xuất hiện một nụ cười lạ lùng, trong những lời tán dương dường như ẩn chứa sự châm biếm, nhếch một bên môi, nói bằng giọng trơn tuột: "Con mắt của Alex đúng là rất không tồi, liệu có phải cậu ta đã nhìn thây sự tài trí và thông minh của cô không nhỉ?".
"Alex?", Phương Thần chau mày nhìn hắn vẻ không hiểu, nhưng ngay sau đó một ý nghĩ và dự đoán chợt lóe lên trong lòng.
Quả nhiên, Jonathan đã nói ra một cái tên bằng tiếng Trung Quốc.
Có lẽ vì cách nói tiếng Trung Quốc của hắn rất khó nghe hoặc có thể vì một nguyên nhân khác, nên khi hắn nói ra hai chữ ấy, nó không khỏi khiến cho người ta có cảm giác rằng hắn đã nghiến răng khi nói.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, các cơ trên mặt của Jonathan dường như cũng không chế ngự được mà khẽ co giật theo. Điều đó khiến Phương Thần bất giác sững sờ, cô hơi cụp mi xuống, hỏi bằng giọng bình thản: "Anh và Hàn Duệ có quan hệ gì với nhau?".
"Anh em." Không hiểu sao nụ cười của Jonathan khiên Phương Thần có cảm giác lo sợ mơ hồ, giọng nói của Jonathan cũng bỗng trở nên trầm hẳn xuống: "Theo lý, cậu ta phải gọi tôi bằng anh".
Thế nhưng, thực tế từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Hàn Duệ gọi Jonathan như vậy và tất nhiên Jonathan cũng không muốn công nhận đứa em ấy. Hắn trách móc và giận cha vì sao lại để cho người đàn bà Trung Quốc ấy làm cho mê mẩn mất hết cả tỉnh táo, để bà ta còn mang theo cả đứa con hoang của mình bước chân vào cửa gia tộc Rosenberg và hết sức chăm chút cho hắn.
Nếu hồi còn nhỏ Jonathan mới chỉ đố kỵ với Hàn Duệ, thì sau khi lớn lên lòng đố kỵ đó đã phát triển thành mối hận thù.
Hắn hận thằng nhóc bỗng dưng xuất hiện, không chỉ chia bớt những gì mà lẽ ra chỉ một mình hắn được hưởng, mà dần dần nó còn được cha hắn quan tâm và yêu chiều. Mặc dù bề ngoài tỏ ra như anh em một nhà, nhưng từ bao nhiêuJonathan luôn kình địch với Hàn Duệ ở mọi nơi mọi lúc. Cả hai không ai chịu nhường ai, cứ như hai con hổ luôn hằm hè, gầm gừ nhau.
Lúc đầu, Jonathan đã tưởng rằng có thể dễ dàng loại bỏ được Hàn Duệ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là mình đã tính nhầm. Hàn Duệ không những may mắn thoát khỏi nguy hiểm và cạm bẫy hết lần này sang lần khác mà còn dựa vào sức mình mở rộng ảnh hưởng trong một thời gian ngắn, dường như Hàn Duệ đã nắm chắc một phần rất lớn tài sản của gia tộc Rosenberg. Nhất là hai năm trước đây, sau khi Hàn Duệ ra tay loại bỏ anh cả của Jonathan là Michael.
Jonathan vẫn còn nhớ như in cuộc đấu đá ấy trong gia tộc Rosenberg.
Tính tình của Michael thô bạo, hành động lỗ mãng, ngay cả người em ruột là Jonathan cũng coi thường người anh của mình nhưng dù vậy Jonathan cũng rất muốn lợi dụng Michael để giáng một đòn vào thế lực của Hàn Duệ, trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi, hắn sẽ loại bỏ được cái gai với những tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng kết cục đã khiến cho hắn thất vọng, thậm chí là sửng sốt.
Hắn không ngờ Hàn Duệ lại ra tay nhanh đến vậy, hơn nữa còn rất mạnh tay, dường như không để cho Michael có lấy một cơ hội phản kháng, từ đó kết thúc cuộc đấu đá một cách thuận lợi.
Một hành động dường như không hể tốn chút sức lực nào nhưng lại khiến Jonathan giật mình, đó là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy lo sợ như vậy, cho dù có một khoảng thời gian rất dài hắn không muốn thừa nhận điều này.
Sau khi Michael bị loại bỏ, Jonathan dần dần cảm thấy nguy cơ, hắn cảm thấy như mình cũng đang bị dồn vào đường cùng, sợ rằng sau đó ngay cả chỗ dung thân của mình cũng sẽ mỗi ngày thu hẹp lại.
Vì thế, hắn dự đinh sẽ ra tay hành động trước, thực hiện nguyên tắc tiên phát chế nhân. Nhưng hắn đã nhầm, Hàn Duệ mưu lược, cảnh giác và táo bạo hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng , thậm chí còn có thể gọi là một kẻ máu lạnh. Do đó, kể từ sau khi mất đi sự che chở của cha, hắn phải tự bảo vệ mình.
Còn Phương Thần thì không khỏi cảm thấy sững sờ trước câu trả lời của Jonathan, bất giác cô phải nhìn nhận lại người đàn ông ngoại quốc đang ngồi trước mặt mình.>Mắt xanh tóc vàng, trong ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện ra vẻ thâm trầm, khi nói chuyện thường nở một nụ cười theo thói quen, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không như vậy, vì thế nó khiến người ta không cảm nhận được sự chân thành trong đó.
Một người như vậy mà lại là anh trai của Hàn Duệ ư?
Đến lúc này Phương Thần mới thừa nhận, dường như cô đã không hiểu gì về Hàn Duệ. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thực sự tìm hiểu kỹ càng về anh, việc hai người gắn bó với nhau ngay từ đầu đã là theo một sự sắp đặt đầy động cơ, cả hai đều mang nhũng mục đích riêng, không ai thực sự mở lòng ra với đối phương.
Và cô đã đủ cơ sở đế tin rằng, sự xuất hiện của Jonathan không hề có ý tốt. Hắn đã giả vờ như tình cờ gặp Phương Thần, nhưng thực ra hắn đã tìm hiểu mọi điểu về cô rất rõ. Việc làm ấy không thể không khiến cho cô thấy cần phải đề phòng.
Vì vậy ánh mắt của Phương Thần bất giác trở nên rất cảnh giác, cô hỏi lại một lần nữa: "Anh tìm tôi, rốt cuộc là vì mục đích gì?".
Jonathan nhướn mày, "Cô và Lucy là chị em ruột thật à? Hai chị em cô không hề giống nhau".
Phương Thần khẽ hỏi: "Anh nói thế là có ý gì?”.
Nhưng Jonathan không trả lời, mà đột nhiên thay đối giọng điệu, chậm rãi nói như than thở: "Tôi biết nói thế nào bây giờ nhỉ? Alex đúng là rất có phúc, anh ta đã có được cả hai cô gái xinh đẹp như thế này".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.