Anh Không Yêu Tôi

Chương 10:




“Anh nghe rõ chưa?” Người đàn ông tên Dương Dương trừng mắt nhìn tôi, ném cho tôi một tập giấy chuyển nhượng.
Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là giấy chuyển nhượng tài sản của Lâm gia. Có điều, Dương Dương không rõ, chuyện này với tôi mà nói, đã chẳng còn tác dụng gì.
Không có Lâm gia, Nhược Ức sẽ không cưới tôi. Kỳ lạ, khi biết chuyện này, tôi không không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ có chút cảm thán, sự theo đuổi của tôi, cuối cùng sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng.
Người phụ nữ tôi cho rằng mình yêu, thật ra không yêu tôi như thế. Còn người phụ nữ tôi cho rằng mình không yêu, lại tàn nhẫn đâm một nhát vào tim tôi.
Lâm Thảo sắp chết. Cô ấy quen thói nói dối, quen thói diễn kịch, khiến cho tôi quên mất, hóa ra những lời cô ấy nói đều là sự thật.
Muốn ly hôn, trừ phi cô ấy chết.
Cô ấy thật sự sẽ chết. Nghe cô ấy nài xin Dương Dương muốn chết, tim của tôi bỗng nhiên nhói lên một cái. Cảm giác này rất xa lạ, tôi vỗ ngực mình, chậm rãi bước dọc hành lang rời đi.
Có điều, cơn đau trong lồng ngực dần dần lan ra, lan đến độ tôi không thể chịu đựng được. Tôi khom lưng, khóe mắt vừa cay vừa xót, một dòng ấm nóng chầm chậm lăn ra, rơi xuống đất.
Tôi không dám tin, tôi đổ lệ. Năm đó bị buộc kết hôn với Lâm Thảo tôi không khóc, thấy Lâm Nhược Ức khóc lóc bước khỏi thế giới của tôi, tôi không khóc.
Nhưng khi Lâm Thảo sắp chết, tôi lại rơi nước mắt.
Dương Dương không nói dối, cậu ấy nói ra một sự thật.
Trên thế giới này, không còn người phụ nữ nào giống như Lâm Thảo, toàn tâm toàn ý yêu tôi như vậy.
Cô ấy…
Chẳng qua chỉ yêu tôi mà thôi.
Sau ngày đó, tôi chuyển về nhà, về căn nhà Lâm Thảo đã thu vén nhiều năm, nhưng không hề được tôi công nhận.
Tôi cẩn thận chăm sóc Lâm Thảo, nhìn cô ấy luôn vuốt ve mọi thứ xung quanh, khe khẽ cười.
Tôi chưa từng chứng kiến nụ cười nào như vậy, vừa dè dặt, vừa thỏa mãn. Đó là một Lâm Thảo tôi chưa từng thấy, rất giống một đứa trẻ yếu ớt, đáng thương đứng ngẩn ngơ giữa thế giới của mình.
Giây phút đó, tôi ôm trái tim mình, chật vật trốn chạy.
Bệnh của Lâm Thảo rất nhanh đến giai đoạn đau đớn, sau hôm đầu tiên còn tê tâm liệt phế gào thảm thiết, những hôm sau cô ấy không nói nhiều.
Dương Dương bảo, âm thanh cuối cùng của cô cũng đã mất.
Tôi siết chặt tay, nhìn cô ấy đau đớn lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Tôi nhào đến, ôm cô ấy.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau. Hóa ra cô ấy gầy gò như vậy, ngồi trong lòng tôi, lọt thỏm như con chim nhỏ.
Gầy gò đến mức, dường như chỉ cần tôi dùng một chút lực, cô ấy sẽ tan vỡ.
“Dương Dương! Dương Dương, có cách nào không! Cô ấy đau quá! Đau quá!” Tôi gầm lên, nhưng đáp lại là gương mặt phờ phạc của Dương Dương lắc đầu.
“Không… không có cách nào cả.”
Tôi ôm Lâm Thảo, sau khi nghe thấy câu trả lời, bỗng nhiên cạn kiệt sức lực.
Lâm Thảo… Lâm Thảo mà tôi vẫn ghét bỏ, người phụ nữ luôn yêu tôi sâu nặng, nằm trong lòng tôi, sắp đau đến chết.
Chết…
Thật sự là chuyện vừa xa nhất vừa gần nhất trên thế giới này.
Giai đoạn đau đớn không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, có một hôm, tôi trở về lúc khuya, phát hiện Lâm Thảo còn chưa ngủ. Cho dù biết cô ấy không nhìn thấy, không nghe thấy, tôi vẫn hỏi: “Em còn chưa ngủ à?”
Kỳ lạ, hình như cô ấy nghe thấy, chủ động chạm vào tay tôi, cô ấy còn có thể mở miệng nói chuyện, “Vân Tường.”
Hóa ra, cô ấy vẫn biết là tôi.
Cô ấy cầm tay tôi, đưa lên má mình, nhẹ nhàng cọ xát một chút, như một con mèo nhỏ hiền lành.
“Vân Tường…”
“Ừ.” Giọng tôi khàn khàn, nhìn động tác làm nũng của cô ấy, mọi lời nói đều nghẹn trong yết hầu.
Cô ấy cười, thỏa mãn sung sướng như một đứa trẻ, cô ấy khoác tay tôi, dịu dàng ngẩng đầu, cặp mắt to mờ tối nhìn tôi, “Vân Tường, em đã từng nói chưa…”
“Ừ?”
“Em yêu anh.” Cô ấy hé miệng, thổ lộ với tôi. Thổ lộ rất nghiêm túc, toàn tâm toàn ý.
Hốc mắt tôi ngỡ đã cạn khô lại một lần nữa chảy nước mắt, hồi lâu sau, tôi mới nắm tay cô ấy, khẽ gật đầu: “Anh biết, Lâm Thảo, anh biết rồi, em nghe thấy không?”
Hình như cô ấy nghe thấy, nở nụ cười. Có điều, bàn tay đang nắm chặt kia, chầm chậm trượt khỏi lòng bàn tay tôi.
Giây phút đó, tôi nghe thấy rõ ràng, có thứ gì đó trong tim tôi rơi xuống, rơi thẳng vào bóng tối sâu thẳm vĩnh hằng.
– Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.