Trên thế giới này, có người gọi tôi là A Thảo, có người gọi tôi là cô kia, còn có người gọi tôi là con bất hiếu, nhưng người gọi tôi là em gái A Thảo chỉ có một.
Tôi mở to mắt, ánh mặt trời chiếu lên người tới, lóa mắt mờ ảo, trong một giây, tôi không nhìn rõ được người trước mặt này.
“Em gái A Thảo…” Người đó lại gọi một tiếng, cô ta khom người ngồi xuống ghế đối diện. Ánh mặt trời tản đi, cuối cùng tôi cũng thấy được bộ dạng cô ta.
Trong lòng thở dài một tiếng, tôi thầm nghĩ, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến. Giống như, tôi đã biết từ lâu rằng Lâm Nhược Ức sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
“Không dám, tiếng em gái này tôi không nhận nổi, tôi nhớ là mẹ tôi chỉ sinh mình đứa con gái là tôi đây.” Tôi miễn cưỡng châm chọc quá khứ, còn Lâm Nhược Ức không tỏ ra gì hết, thậm chí một tia đau lòng ghét bỏ cũng không.
Cô ả tiến bộ không ít, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi. Nếu là Lâm Nhược Ức của trước đây, cô ta nhất định sẽ mở to cặp mắt trong veo như nước, tỏ ra vô tội mà rơi lệ, “Vì sao… vì sao lại nói như thế chứ… rõ ràng… rõ ràng chúng ta là chị em mà…”
Nhưng có đi xa mới biết đường dài. Tôi ngồi thẳng dậy, cách nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ người phụ nữ trước mặt này.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Lâm Nhược Ức, cô trở về làm gì?” Tôi không khách khí hỏi thẳng.
Lâm Nhược Ức không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, cô ta chỉ cụp mắt, nhìn thoáng qua cốc sữa trước mặt tôi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong nhẹ, cô ta nở nụ cười, quyến rũ nhìn về phía tôi cười thành tiếng, “Lâm Thảo, nhiều năm thế rồi, thói quen của em vẫn không đổi nhỉ…”
“Cô muốn nói cái gì?” Tôi nhăn mặt, chưa thích ứng được với bông hoa nhỏ thuần khiết yếu đuối trước kia biến thành gốc đại thụ vững chắc như bây giờ.
Lâm Nhược Ức cười, cô ta vẫn có được vẻ đẹp tôi hằng mong ước, cho dù tôi ghét cô ta thật đấy, nhưng cũng phải công nhận cô ta cười rất đẹp, cặp mắt to cong thành vầng trăng khuyết, ánh trăng lóe ra tia sáng rỡ, tựa như muốn đâm mù mắt tôi.
Một lúc lâu sau, cô ta ngừng lại, thân thể rướn về phía tôi. Tôi muốn lùi về phía sau nhưng đã không còn chỗ. Tôi cứng đờ người, nghe cô ta chậm rãi nhả từng chữ bên tai: “Em gái tốt à, chị phải về để lấy thứ của mình chứ. Tình yêu, cả quyền lợi nữa.”
Trong nháy mắt gương mặt Lâm Nhược Ức tái nhợt, cặp mắt to phủ kín lớp sương mờ, cô ta nhìn tôi, chỉ tích tắc nước mắt đã lăn xuống.
Giọng cô ta đến là thống khổ bất lực, “A Thảo, em… sao em nỡ nói chị như thế… chị… chị chỉ muốn về… thăm cha…”
Không ổn, Lâm Nhược Ức như vậy thật không ổn… Tôi cứng ngắc quay đầu, quả nhiên, nhìn thấy Vân Tường đang nổi cơn thịnh nộ.
“Em có thể…” Em có thể giải thích. Những lời này còn chưa bật ra khỏi họng tôi, Vân Tường đã bước tới đây, đẩy tôi ra, thương hương tiếc ngọc kéo Lâm Nhược Ức đến cạnh mình.
“Lâm Thảo, đủ rồi! Đến nước này mà cô còn muốn hại Nhược Ức à? Tôi nói cho cô! Tôi không còn là người không thể tự nắm mọi việc trong tay như năm xưa nữa, lúc này đây, tôi sẽ không cho cô cơ hội xúc phạm tới Nhược Ức.”
Tôi đờ người, bỗng nhiên mắt tối sầm. Tôi lảo đảo, lùi về phía sau tựa vào bàn rồi dừng lại, nhìn cặp nam nữ đang kề cận trước mắt.
Trai đẹp gái xinh, giống như một bức họa.
“Vân Tường, đừng… đừng đối xử như thế với A Thảo…” Mấy năm nay trình độ của Lâm Nhược Ức nâng cao hơn nhiều, diễn cảnh cô bé Lọ Lem tội nghiệp đáng thương bị em gái bắt nạt rất nhuần nhuyễn. Chuyện này càng khiến Vân Tường phẫn nộ, anh ghét bỏ nhìn tôi một cái. “Mặc kệ cô ta, một người phụ nữ độc ác, em còn nói đỡ cho cô ta làm gì.”
Anh kéo Lâm Nhược Ức đi. Hai bàn tay quấn quýt kia cứ lắc lư trước mắt tôi.
Lắc lư, y như quả lắc đồng hồ, trước mắt tôi, lắc lư tích tắc.
“A Thảo…” Phía đối diện hình như có bóng người chạy vội đến, tôi không thấy rõ lắm. Tôi muốn vươn tay nhưng lại phát hiện toàn thân không còn sức lực.
Ngày đó, hình ảnh cuối cùng trong mắt tôi là gương mặt hoảng hốt của Nam Ny vội vã chạy tới.