Anh Muốn Em Sống Sao?!

Chương 18:




Hôm nay anh bị làm sao v… ahhhh, quần áo của em đâu. Anh làm cái gì vậy hả?! – Tấm chắn phủ qua người trượt xuống khi tôi bật ngồi dậy để cách xa anh ra. Tại sao lại cởi hết đồ của người bệnh vậy chứ.
- Em đã sốt 40 độ đó có biết ko hả, cái cô ngốc này! – Đang sốt mà cũng còn sức hét to như thế, cũng có phải lần đầu nhìn thấy đâu.
- Anh đi về. Đi về ngay cho tôi! Tôi ko muốn trông thấy mặt anh nữa. Anh cút đ... – Chết tiệt, lại ngất nữa, tôi chán ghét cơ thể mình lúc này. Sớm biết như thế, hôm qua đã uống thuốc. Mí mắt ko thể nhấc lên nổi, toàn thân ko còn một chút sức lực nào…
***
Mi mắt tôi nặng trĩu, đầu đau như búa bổ, toàn thân hầu như không thể cử động đc chút nào. Vì vậy, tôi đành dồn toàn bộ sức lực và ý chí cuối cùng của mình vào việc đẩy lùi đi cái thứ bóng tối nhá nhem trước mặt. Hít một hơi dài, như để điều chỉnh lại những cố gắng trước đó.
Bóng dáng anh dần xuất hiện. Anh mặc nguyện bộ pijama màu xanh ngọc bích mà tôi vừa nổi hứng mua hôm đi siêu thị vào tuần trước, chăm chỉ đi tới đi lui trong căn phòng chưa đầy 30m2 của tôi. Anh đang làm gì vậy. Từ bao giờ anh quen thuộc với mọi thứ trong phòng tôi đến thế? Đưa tay bắt lấy chỗ quần áo của tôi và của anh đang treo trên móc, cho vào máy giặt, thậm chí còn đi vào kiểm tra trong phòng tắm xong đâu đó mới nhấn nút. Kế đến, tiện tay lau dọn sạch sẽ bàn bếp và bàn ăn, không quên cọ rửa cả toillet.
Anh không bật nhạc, căn phòng có vẻ im ắng hơn khi có anh. Tiếng máy giặt vang lên khe khẽ. Chẳng còn gì khác để làm, anh ngước nhìn đồng hồ rồi đi đến bên bếp.
Tôi vội nhắm mắt, bóng của anh ngày càng tiến lại gần, hương thơm thanh mát của cháo lá dứa tràn vào khoang mũi, khuấy động một trận đói cồn cào ập tới. Hình như tôi đã 2 ngày rồi không ăn gì. Lúc tôi nín thở để ngăn cơn đói thì cũng là lúc anh đặt khay cháo xuống ngồi bên cạnh.
Anh vươn tay lấy chiếc khăn chườm nguội ngắt trên trán tôi để sang một bên. Tay trái nhẹ nhàng áp lên cổ tôi kiểm tra nhiệt độ. Chăn đột ngột bị kéo ra, tôi nghe cổ áo mình động mở, hai bàn tay tôi bất giác run rẩy nắm chặt. Nửa thân áo trên bất ngờ bị mở rộng, tôi hốt hoảng mở mắt nhìn anh, toàn bộ máu trong cơ thể tôi như được dịp dồn thẳng lên mặt, mắt tôi hoa đi và tai như muốn bung nổ.
Anh im lặng, hờ hững liếc nhìn phản ứng của tôi rồi nhanh tay rút cây nhiệt kế đang cắm bên nách tôi, đưa lên cao tập trung ngắm nghía. Tôi vội kéo lại áo của mình, nhanh chóng gài lại toàn bộ nút bị mở.
- 38 độ rưỡi – Anh đặt nhiệt kế xuống bàn rồi nhích tới đỡ tôi ngồi dậy
- Tôi chỉ ăn cháo lá dứa với trứng muối – Tôi lên tiếng, giọng tôi khản đặc lại, miệng khô khốc.
Anh lại lặng im ko nói, tay chậm rãi gạn một muỗng cháo nóng nghi ngút khói , thổi nhẹ rồi đưa tới trước miệng tôi. Liếc thấy cháo ko có trứng muối, chỉ có thịt kho tiêu màu sắc bóng bẩy nằm trên muỗng, tôi vẫn miễn cưỡng mở miệng nuốt xuống, bụng tôi đã sôi lên ko ngừng rồi.
Tiếng máy giặt vẫn nhịp nhàng xoay vòng, không gian chỉ còn mỗi âm thanh của chiếc thìa va vào miệng chén. Đều đặn ăn từng muỗng cháo anh đưa tới, tôi cố nghĩ xem mình có thể có những nét bề ngoài nổi bật nào.
Hai mươi lăm tuổi, cao 1,6 mét, nặng 45 cân, tóc dài ngang lưng, xoăn nhẹ màu hạt dẻ, mắt một mí, tròng mắt hơi nâu khi đi dưới nắng, không đeo kính. Trong khi liệt kê những nét trên, tôi nhận ra rằng, đó là những đặc điểm rất đại chúng, rất thị trường như cân đường hộp sữa. Tùy tiện bước vào một quán café cũng có thể bắt tay, chào hỏi được 5,6 cô trông na ná tôi. Phải có điểm gì nổi bật hơn, phải có chứ, ko thể nào ko có được.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau ở đâu ko?
- Era. – Anh hờ hững trả lời , tay vẫn ko chậm nhịp đút cháo cho tôi.
- Tại sao hôm đó anh để em ngồi cùng?
- Một mình ngồi ko hết chỗ - anh nhún vai.
Anh vẫn tập trung tỉ mỉ múc từng muỗng cháo đưa đến miệng tôi. Cháo lúc này đã hơi nguội. Tôi chỉ thích ăn nóng, nên vị giác giảm xuống hẳn, tốc độ ăn cũng chậm lại.
- Chỉ còn vài muỗng nữa thôi, ráng ăn đi còn uống thuốc. Tối anh sẽ lấy ít lại, để trên bếp hâm cho nóng – Anh nhỏ giọng dỗ dành.
Tôi chẳng buồn trả lời, cố nuốt cho xong bữa. Bây giờ, tôi ước gì có thể ra ngoài đi dạo chừng 1 giờ, trở về thì mọi chuyện như chưa từng xảy ra, tôi sẽ ko biết Mỹ Mỹ là ai, tôi sẽ ko phải khóc như con ngốc đến sốt nằm bất lực trên giường để anh chăm sóc. Tôi muốn hút thuốc. Tôi tưởng tượng mình với tay lấy gói thuốc trong giỏ, rút một điếu cho vào miệng, châm lửa. Tôi sẽ hít vào một hơi thật sâu, mở cuống họng để làn khó đặc xông thẳng vào lồng ngực, gắt buốt. Đột nhiên cảm thấy mùi thuốc lá khét nồng quen thuộc trong không gian quán hôm ấy, não tôi trống rỗng.
- Anh yêu em rồi phải không? – Tôi vừa nói gì vậy, tại sao lại hỏi anh câu đó. Ko lẽ tôi bị sốt đến liệt não rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.