Anh Muốn Giao Nộp Em Cho Quốc Gia À?

Chương 3: Bảo vệ em




Dịch: Tiêu Thiên Thanh
Hóa ra bây giờ Lâm Tô không có hơi thở và nhịp tim, cô đang sống bằng trạng thái vô cùng kỳ lạ. Mà hồi nãy cô bị ngất là do nhớ đến Tần Trọng, trước cô chết vì anh còn bây giờ thì bị ngất vì anh, tình trạng này tốt hơn mấy trăm năm trước nhiều.
Trên gáy của người trước mặt cũng có một vết bớt hình hoa mai giống hệt Tần Trọng nhà cô.“Được.”*Lâm Tô gật đầu, giây phút nhìn về phía Tần Trọng, cô chợt mở to mắt.Soát lỗi: Một míSoát lỗi: Một mí
Tần Trọng đưa tay ra: “Để tôi dìu cô xuống.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người biết giữ kín miệng.” Tần Trọng nói: “Tôi thật lòng muốn giúp cô.”
Để cô tạm thời ở bên cạnh anh, đợi đến khi Tần Trọng tìm được người mà mình yêu, cô sẽ rời đi.
Hóa ra bây giờ Lâm Tô không có hơi thở và nhịp tim, cô đang sống bằng trạng thái vô cùng kỳ lạ. Mà hồi nãy cô bị ngất là do nhớ đến Tần Trọng, trước cô chết vì anh còn bây giờ thì bị ngất vì anh, tình trạng này tốt hơn mấy trăm năm trước nhiều.Ngoài ra còn có một số nhà nghiên cứu của thời đại này, ngày nào họ cũng đến hỏi cô một số việc của triều đại cô sống.Beta: Maria, KimH
Trên gáy của người trước mặt cũng có một vết bớt hình hoa mai giống hệt Tần Trọng nhà cô.
…Làn da trơn bóng mịn màng, trắng như sứ, nhưng không có nhiệt độ hay mạch đập. 

Dịch: Tiêu Thiên Thanh
“Cảm ơn sự tin tưởng của cô, tôi sẽ không để cô thất vọng.” Tần Trọng gật đầu với cô.
*“Đúng là không có tình người mà.” Tiểu Nam ảo não nói: “Làm sao bây giờ? Anh ta và cô chủ Lâm đang ở riêng với nhau đấy!”
Mái tóc dài được búi lên, cố định bằng một chiếc trâm vàng nạm ngọc, kiểu dáng mang phong cách cổ xưa trông rất đặc biệt, vừa nhìn là biết đây không phải đồ vật tầm thường.
Lâm Tô nhìn Tần Trọng, ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Tôi đang nằm mơ à? Tần Trọng, ​​phu quân…”
“Thay vì cho cô ngồi trong một cái lồng bảo vệ thì cho cô ra ngoài phơi nắng tốt hơn nhiều.” Tần Trọng đưa thẻ căn cước cho cô: “Cô có máu thịt, có tư tưởng và linh hồn. Tôi… không nên coi cô là di sản văn hóa nữa.”“Theo tôi thì cô và người sống thật có điểm khác nhau.” Tần Trọng nói: “Tôi bỏ tiền mua di tích văn hóa “sống” là cô, sao có thể để cô rời đi được.”“Không sao, con người anh ấy tốt lắm, cũng không phải kẻ xấu.” Lương Triệu an ủi cô ta: “Chúng ta cứ đợi ở đây đi, chắc lát nữa sếp sẽ gọi điện cho tôi thôi.”
Hôm sau, Lâm Tô đã có căn cước công dân của riêng mình.
Vẫn không có mạch đập… Tần Trọng kinh ngạc.“Ừm.” Tiểu Nam ngồi xổm xuống dọc theo bức tường, ngáp một cái rồi lấy điện thoại ra: “Tôi gọi cho mẹ tôi đã.”
“Tuy phải nói rõ ràng mới tốt.” Tần Trọng nói: “Nhưng thật ra trong lòng tôi có một ý tưởng tuyệt vời, cơ mà phải xem phu nhân có đồng ý hay không.”
Chỉ là… không ngờ ông chủ mua quan tài của cô, ấy vậy mà lại tên là Tần Trọng.
Tần Trọng lắc đầu, xoay người: “Tôi rất ít khi bàn bạc với người khác, như này đi, tôi dẫn cô đi gặp con cháu cô trước đã.”*
Beta: Maria, KimH
“Cô… không tò mò về mình à?” Tần Trọng nói: “Cô không thở, tim cũng không đập.”
Tần Trọng giống như không nghe thấy, nhíu chặt mày: “Nhưng mà bố mẹ tôi sắp đến đây rồi. Lúc nãy họ gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng năm phút nữa họ sẽ đến nơi.”
Lâm Tô cúi đầu, không nhìn anh: “Nếu anh đã mua rồi thì chúng là của anh.”Tần Trọng lấy một chiếc găng tay cao su ra rồi đeo vào, cẩn thận cầm tay Lâm Tô.
“Việc này nghiêm trọng vậy à!” Lâm Tô sợ tới mức không cầm chắc cốc nước trong tay, tỉnh lại lâu như vậy, cô đã biết hai phút là bao nhiêu: “Anh Tần, anh cũng là người có tài, sao không nói thẳng?”
Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Triệu, nhưng rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi, tôi tự làm vậy.”
“Haha, tìm được con dâu rồi lão Tần ơi. Tôi nói rồi mà, con trai của chúng ta chỉ giác ngộ hơi muộn thôi.”Những người này cũng sẽ không nói việc cô chết đi rồi sống lại ra ngoài, cô cũng không bị xem như là quái vật trong buổi triển lãm. Mấy ngày nay… cũng coi như là viên mãn.…Làn da trơn bóng mịn màng, trắng như sứ, nhưng không có nhiệt độ hay mạch đập. 
Tần Trọng thấy ánh mắt Lâm Tô nhìn mình liền hiểu rõ. Rất nhiều phụ nữ đã nhìn anh như vậy, bọn họ đều muốn leo lên vị trí Tần phu nhân, nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
Tần Trọng mở cửa xe, mời cô ngồi vào ghế phụ, sau đó gọi điện thoại cho Lương Triệu: “Dẫn cô gái kia đến gara.”Mái tóc dài được búi lên, cố định bằng một chiếc trâm vàng nạm ngọc, kiểu dáng mang phong cách cổ xưa trông rất đặc biệt, vừa nhìn là biết đây không phải đồ vật tầm thường.
Tần Trọng cười: “Theo ghi chép, cô là chủ nhân cuối cùng của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhỉ? Tính cách bất cần này không giống một chủ tiệm cầm đồ chút nào.”
Sau khi Lâm Tô rời đi, Tiểu Nam nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
“Tôi có chuyện muốn nói với phu nhân.” Tần Trọng kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Lần đầu tiên trên mặt anh lộ chút buồn bã: “Nhờ phu nhân mà tôi được nhà nước thưởng một số tiền lớn, từ khi cô ở đây, chúng tôi đã có rất nhiều tư liệu lịch sử quý giá.”“Bảo vệ cô không phải là vấn đề. Có thể bảo vệ một di vật văn hóa có giá trị như cô là vinh dự của tôi.” “Tiêu nhiều tiền như vậy xem ra cũng không lỗ.” Tần Trọng cong khóe môi, nhìn lên mặt Lâm Tô.
Tần Trọng cười: “Theo ghi chép, cô là chủ nhân cuối cùng của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhỉ? Tính cách bất cần này không giống một chủ tiệm cầm đồ chút nào.”
*“Cô đáng giá hơn cây trâm kia.” Tần Trọng đưa ra kết luận: “Nhưng giao nộp cho quốc gia vẫn tốt hơn, tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
“Ừm, cô nói cũng đúng.” Tần Trọng nói: “Nhưng để đề phòng cô chết thêm lần nữa, tôi sẽ tìm người có chuyên môn kiểm tra cơ thể cho cô. Cô có đồng ý không?”
“Theo tôi thì cô và người sống thật có điểm khác nhau.” Tần Trọng nói: “Tôi bỏ tiền mua di tích văn hóa “sống” là cô, sao có thể để cô rời đi được.”
“Việc này nghiêm trọng vậy à!” Lâm Tô sợ tới mức không cầm chắc cốc nước trong tay, tỉnh lại lâu như vậy, cô đã biết hai phút là bao nhiêu: “Anh Tần, anh cũng là người có tài, sao không nói thẳng?”Lâm Tô và Tần Trọng ngồi cạnh nhau, đối diện là bố mẹ Tần Trọng.Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Triệu, nhưng rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi, tôi tự làm vậy.”
Để cô tạm thời ở bên cạnh anh, đợi đến khi Tần Trọng tìm được người mà mình yêu, cô sẽ rời đi.
Lâm Tô ngượng ngùng gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài.
Dịch: Tiêu Thiên ThanhDịch: Tiêu Thiên ThanhAnh cúi người đưa hai tay ra chuẩn bị bế Lâm Tô lên.
Ở một góc phía sau Lâm Tô, Tiểu Nam dựa lưng vào tường, lấy tay che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh.
“Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người biết giữ kín miệng.” Tần Trọng nói: “Tôi thật lòng muốn giúp cô.”
“Được.”“Cần phải bảo mật.”“Đúng vậy…” Tần Trọng thở dài một tiếng: “Về tình trạng thể trạng cơ thể cô, bây giờ chưa nghiên cứu ra được gì thì không cần vội nghiên cứu, ý của nhà nước là, sau này cô sẽ ở chỗ tôi và tôi sẽ bảo vệ cô.”Vừa nâng đầu Lâm Tô lên thì cô mở mắt.
Tần Trọng lắc đầu, xoay người: “Tôi rất ít khi bàn bạc với người khác, như này đi, tôi dẫn cô đi gặp con cháu cô trước đã.”
“Tuy phải nói rõ ràng mới tốt.” Tần Trọng nói: “Nhưng thật ra trong lòng tôi có một ý tưởng tuyệt vời, cơ mà phải xem phu nhân có đồng ý hay không.”Beta: Maria, KimHNgoài ra còn có một số nhà nghiên cứu của thời đại này, ngày nào họ cũng đến hỏi cô một số việc của triều đại cô sống.Đôi mắt cô như được bao phủ một lớp sương mù, có chút đượm buồn.
*
Lâm Tô chớp mắt: “Trông anh có vẻ không vui cho lắm.”
Tần Trọng gật đầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống: “Cô có thể tự đứng dậy không?”Mặc dù Tần Trọng đã quen với đủ sóng to gió lớn, nhìn thấy không ít chuyện lạ nhưng giờ phút này anh lại bị chấn động đến nỗi suýt nữa buông tay.
*
Trừ việc không có mạch đập, nhịp tim và các cơ quan nội tạng không hoạt động thì cơ thể của Lâm Tô vẫn bình thường.
Lâm Tô và Tần Trọng ngồi cạnh nhau, đối diện là bố mẹ Tần Trọng.
“Việc này nghiêm trọng vậy à!” Lâm Tô sợ tới mức không cầm chắc cốc nước trong tay, tỉnh lại lâu như vậy, cô đã biết hai phút là bao nhiêu: “Anh Tần, anh cũng là người có tài, sao không nói thẳng?”Nhưng anh bình tĩnh lại.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Lời đồn về chuyện sống lại chắc chắn là thật! Mà bí mật về việc chết đi rồi sống lại nằm trong chiếc trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm! Chắc chắn là như vậy!
Tần Trọng lấy một chiếc găng tay cao su ra rồi đeo vào, cẩn thận cầm tay Lâm Tô.Lâm Tô nhìn Tần Trọng, ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Tôi đang nằm mơ à? Tần Trọng, ​​phu quân…”
Chương 03: Bảo vệ em
Lâm Tô nhìn bóng lưng rời đi của Tần Trọng, vươn tay sờ trâm vàng nạm ngọc trên đầu, gật đầu, nói nhỏ: “Tần Trọng, ​​nếu không phải nhìn thấy kiếp sau của anh, em sẽ lựa chọn chết thêm lần nữa.”
Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Triệu, nhưng rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi, tôi tự làm vậy.”“Cảm ơn sự tin tưởng của cô, tôi sẽ không để cô thất vọng.” Tần Trọng gật đầu với cô.Tần Trọng gật đầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống: “Cô có thể tự đứng dậy không?”
Ngoài ra còn có một số nhà nghiên cứu của thời đại này, ngày nào họ cũng đến hỏi cô một số việc của triều đại cô sống.
“Ừm, cô nói cũng đúng.” Tần Trọng nói: “Nhưng để đề phòng cô chết thêm lần nữa, tôi sẽ tìm người có chuyên môn kiểm tra cơ thể cho cô. Cô có đồng ý không?”
“Cảm ơn sự tin tưởng của cô, tôi sẽ không để cô thất vọng.” Tần Trọng gật đầu với cô.Tần Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Đi đăng ký trước đi, không vội tổ chức ạ.”Đôi mắt cô như được bao phủ một lớp sương mù, có chút đượm buồn.Lâm Tô lau mắt, chống tay, từ từ đứng dậy, cuối cùng cũng đứng lên được.
“Tiêu nhiều tiền như vậy xem ra cũng không lỗ.” Tần Trọng cong khóe môi, nhìn lên mặt Lâm Tô.
Nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu nói anh không phải là Tần Trọng đầu thai thì sợ là chính cô cũng không tin.
Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Triệu, nhưng rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi, tôi tự làm vậy.”Tần Trọng đưa tay ra: “Để tôi dìu cô xuống.”
“Cô… không tò mò về mình à?” Tần Trọng nói: “Cô không thở, tim cũng không đập.”
“Đây không phải nơi để nói chuyện, tôi đưa cô về nhà tôi để nghỉ ngơi một lát trước.” Tần Trọng nói: “Vị… phu nhân này, tôi cũng không biết rõ về chuyện cô sống lại, nhưng tôi nghĩ cô nên đến bác… đại phu thì tốt hơn.”
Anh hất cằm ý chỉ lên đồng hồ treo tường: “Còn hai phút nữa, phòng cô còn có nhiều thiết bị y tế như này, muốn chuyển đi cũng không kịp, vì thế tôi chỉ còn cách bàn bạc với cô xem chúng ta nên làm gì. Chuyện của cô là bí mật quốc gia, trừ người được chỉ định riêng, người ngoài không được biết, nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ trở thành người có tội.”
Mái tóc dài được búi lên, cố định bằng một chiếc trâm vàng nạm ngọc, kiểu dáng mang phong cách cổ xưa trông rất đặc biệt, vừa nhìn là biết đây không phải đồ vật tầm thường.Lâm Tô ngượng ngùng gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài.
“Tiêu nhiều tiền như vậy xem ra cũng không lỗ.” Tần Trọng cong khóe môi, nhìn lên mặt Lâm Tô.Vẫn không có mạch đập… Tần Trọng kinh ngạc.
“Đúng là khó tin mà! Anh Tần, dù không cần tim bơm máu đi nhưng máu của cô ấy vẫn chảy bình thường.” Khuôn mặt của bác sĩ không giấu nổi kích động dù cách một lớp khẩu trang: “Tuy các cơ quan nội tạng không hoạt động nhưng cơ thể vẫn giữ được sự cân bằng một cách kì lạ. Theo tôi thấy thì ngoài một lượng nước nhỏ sẽ thoát hơi qua da thì cô ấy không cần bổ sung thức ăn.”
Chỉ là… không ngờ ông chủ mua quan tài của cô, ấy vậy mà lại tên là Tần Trọng.“Đúng đúng, anh Tần nói đúng.” Bác sĩ nói: “Anh Tần, chuyện này…”“Xin lỗi, hồi nãy tôi nhầm người.” Lâm Tô thu tay về: “Anh không phải Tần Trọng, ​​cũng không có khả năng là Tần Trọng.”
Nhưng cứ nghĩ đến việc Tần Trọng kết hôn với người khác, cô lại thấy rất khó chịu.
Vẫn không có mạch đập… Tần Trọng kinh ngạc.Hóa ra bây giờ Lâm Tô không có hơi thở và nhịp tim, cô đang sống bằng trạng thái vô cùng kỳ lạ. Mà hồi nãy cô bị ngất là do nhớ đến Tần Trọng, trước cô chết vì anh còn bây giờ thì bị ngất vì anh, tình trạng này tốt hơn mấy trăm năm trước nhiều.
Đó cũng không phải việc không nói được, cô biết gì nói đấy, trông bọn họ rất hài lòng.
Tần Trọng lấy một chiếc găng tay cao su ra rồi đeo vào, cẩn thận cầm tay Lâm Tô.
“Đúng là khó tin mà! Anh Tần, dù không cần tim bơm máu đi nhưng máu của cô ấy vẫn chảy bình thường.” Khuôn mặt của bác sĩ không giấu nổi kích động dù cách một lớp khẩu trang: “Tuy các cơ quan nội tạng không hoạt động nhưng cơ thể vẫn giữ được sự cân bằng một cách kì lạ. Theo tôi thấy thì ngoài một lượng nước nhỏ sẽ thoát hơi qua da thì cô ấy không cần bổ sung thức ăn.”
“Đây không phải nơi để nói chuyện, tôi đưa cô về nhà tôi để nghỉ ngơi một lát trước.” Tần Trọng nói: “Vị… phu nhân này, tôi cũng không biết rõ về chuyện cô sống lại, nhưng tôi nghĩ cô nên đến bác… đại phu thì tốt hơn.”
Chỉ còn Tần Trọng mà thôi, cô muốn nhìn thấy kiếp này của anh bình an hạnh phúc đến hết đời.
Lâm Tô nhìn những thứ mới lạ này từ trái qua phải, trong lòng dần dâng lên cảm giác rối rắm và lo lắng. 
Ở một góc phía sau Lâm Tô, Tiểu Nam dựa lưng vào tường, lấy tay che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh.“Được rồi, tôi hiểu rồi.”Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, con cháu tôi đâu rồi? Hồi nãy bọn họ vẫn ở đây, tôi sống cùng họ là được rồi.”
Tần Trọng ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe: “Lâm phu nhân, đã qua hơn 300 năm kể từ thời đại mà cô sống. Quan tài của cô được đào lên, những thứ chôn cùng đều là vàng bạc châu báu. Tôi đã mua một ít, chắc tôi sẽ trả lại cho cô.”
Thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, tuy cô vẫn là cô, nhưng người trước mặt… cho dù Tần Trọng đã đầu thai, cho dù anh giống hệt Tần Trọng, ​​nhưng đây không phải là Tần Trọng của cô nữa rồi.“Cô… không tò mò về mình à?” Tần Trọng nói: “Cô không thở, tim cũng không đập.”
Tần Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Đi đăng ký trước đi, không vội tổ chức ạ.”
Mặc dù Tần Trọng đã quen với đủ sóng to gió lớn, nhìn thấy không ít chuyện lạ nhưng giờ phút này anh lại bị chấn động đến nỗi suýt nữa buông tay.Để cô tạm thời ở bên cạnh anh, đợi đến khi Tần Trọng tìm được người mà mình yêu, cô sẽ rời đi.Lời đồn về chuyện sống lại chắc chắn là thật! Mà bí mật về việc chết đi rồi sống lại nằm trong chiếc trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm! Chắc chắn là như vậy!Lâm Tô nhíu mày giơ tay chạm vào ngực.
Đôi mắt cô như được bao phủ một lớp sương mù, có chút đượm buồn.“Theo tôi thì cô và người sống thật có điểm khác nhau.” Tần Trọng nói: “Tôi bỏ tiền mua di tích văn hóa “sống” là cô, sao có thể để cô rời đi được.”
Chỉ còn Tần Trọng mà thôi, cô muốn nhìn thấy kiếp này của anh bình an hạnh phúc đến hết đời.
*Lâm Tô thả tay xuống: “Anh cần tiền à? Tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu?”
“Được.”
Anh hất cằm ý chỉ lên đồng hồ treo tường: “Còn hai phút nữa, phòng cô còn có nhiều thiết bị y tế như này, muốn chuyển đi cũng không kịp, vì thế tôi chỉ còn cách bàn bạc với cô xem chúng ta nên làm gì. Chuyện của cô là bí mật quốc gia, trừ người được chỉ định riêng, người ngoài không được biết, nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ trở thành người có tội.”
Mấy hôm nay Lâm Tô thấy rất vui vẻ, ngày nào cũng nói chuyện và cười đùa với mấy người trẻ tuổi của chín gia tộc. Có không ít người đến thăm cô, tất cả đều là con cháu của đầy tớ nhà họ Lâm năm xưa. Cô cảm thấy náo nhiệt như vậy rất tốt.Tần Trọng lắc đầu, xoay người: “Tôi rất ít khi bàn bạc với người khác, như này đi, tôi dẫn cô đi gặp con cháu cô trước đã.”
Tần Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Đi đăng ký trước đi, không vội tổ chức ạ.”
Lâm Tô gật đầu, giây phút nhìn về phía Tần Trọng, cô chợt mở to mắt.
*
“Di vật văn hóa…” Lâm Tô cười tự giễu, sau đó khẽ nói: “Cũng đúng ha.”Bớt hình hoa mai!
Nhưng anh bình tĩnh lại.“Có phải là tôi tham lam quá không?” Lâm Tô tự hỏi: “Nếu tôi kết hôn với Tần Trọng, chẳng phải anh ấy… không thể có đứa con của riêng mình và một người vợ bình thường?”Trên gáy của người trước mặt cũng có một vết bớt hình hoa mai giống hệt Tần Trọng nhà cô.
“Trong khoảng thời gian này chú Trương sẽ chịu trách nhiệm theo dõi tình trạng cơ thể của cô ấy.” Tần Trọng nói: “Trước khi nhà nước phái người đến đón cô ấy.”
Lâm Tô nhìn những thứ mới lạ này từ trái qua phải, trong lòng dần dâng lên cảm giác rối rắm và lo lắng. *
Tần Trọng mở cửa xe, mời cô ngồi vào ghế phụ, sau đó gọi điện thoại cho Lương Triệu: “Dẫn cô gái kia đến gara.”
Tần Trọng mở cửa xe, mời cô ngồi vào ghế phụ, sau đó gọi điện thoại cho Lương Triệu: “Dẫn cô gái kia đến gara.”
Lâm Tô nhìn những thứ mới lạ này từ trái qua phải, trong lòng dần dâng lên cảm giác rối rắm và lo lắng. 
Đôi mắt cô như được bao phủ một lớp sương mù, có chút đượm buồn.
Thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, tuy cô vẫn là cô, nhưng người trước mặt… cho dù Tần Trọng đã đầu thai, cho dù anh giống hệt Tần Trọng, ​​nhưng đây không phải là Tần Trọng của cô nữa rồi.
Thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, tuy cô vẫn là cô, nhưng người trước mặt… cho dù Tần Trọng đã đầu thai, cho dù anh giống hệt Tần Trọng, ​​nhưng đây không phải là Tần Trọng của cô nữa rồi.
“Đây không phải nơi để nói chuyện, tôi đưa cô về nhà tôi để nghỉ ngơi một lát trước.” Tần Trọng nói: “Vị… phu nhân này, tôi cũng không biết rõ về chuyện cô sống lại, nhưng tôi nghĩ cô nên đến bác… đại phu thì tốt hơn.”Tần Trọng ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe: “Lâm phu nhân, đã qua hơn 300 năm kể từ thời đại mà cô sống. Quan tài của cô được đào lên, những thứ chôn cùng đều là vàng bạc châu báu. Tôi đã mua một ít, chắc tôi sẽ trả lại cho cô.”
…Làn da trơn bóng mịn màng, trắng như sứ, nhưng không có nhiệt độ hay mạch đập. Tần Trọng gật đầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống: “Cô có thể tự đứng dậy không?”Sau khi Lâm Tô rời đi, Tiểu Nam nắm chặt tay, nhắm mắt lại.Lâm Tô cúi đầu, không nhìn anh: “Nếu anh đã mua rồi thì chúng là của anh.”
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn sống trong nhà Tần Trọng, nhà của anh có các biện pháp an ninh đặc biệt để ngăn chặn tin tức của cô bị rò rỉ ra ngoài.
Tần Trọng lấy một chiếc găng tay cao su ra rồi đeo vào, cẩn thận cầm tay Lâm Tô.
“Thay vì cho cô ngồi trong một cái lồng bảo vệ thì cho cô ra ngoài phơi nắng tốt hơn nhiều.” Tần Trọng đưa thẻ căn cước cho cô: “Cô có máu thịt, có tư tưởng và linh hồn. Tôi… không nên coi cô là di sản văn hóa nữa.”Lâm Tô quay đầu nở nụ cười xinh đẹp: “Bởi vì tôi đã chết một lần rồi nên suy nghĩ của tôi phải khác chứ.”Anh hất cằm ý chỉ lên đồng hồ treo tường: “Còn hai phút nữa, phòng cô còn có nhiều thiết bị y tế như này, muốn chuyển đi cũng không kịp, vì thế tôi chỉ còn cách bàn bạc với cô xem chúng ta nên làm gì. Chuyện của cô là bí mật quốc gia, trừ người được chỉ định riêng, người ngoài không được biết, nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ trở thành người có tội.”Tần Trọng cười: “Theo ghi chép, cô là chủ nhân cuối cùng của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhỉ? Tính cách bất cần này không giống một chủ tiệm cầm đồ chút nào.”
“Bảo vệ cô không phải là vấn đề. Có thể bảo vệ một di vật văn hóa có giá trị như cô là vinh dự của tôi.”
Lâm Tô ngồi thẳng người: “Anh nói đi, nếu như tôi có thể giúp được anh, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Lâm Tô cầm tấm thẻ nhỏ kia, trong lòng như được khai sáng: “Tần Trọng, ​​cảm ơn anh.”Lâm Tô quay đầu nở nụ cười xinh đẹp: “Bởi vì tôi đã chết một lần rồi nên suy nghĩ của tôi phải khác chứ.”
Lâm Tô ngượng ngùng gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài.
Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lương Triệu, nhưng rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi, tôi tự làm vậy.”
Lâm Tô nhíu mày giơ tay chạm vào ngực.“Ừm, cô nói cũng đúng.” Tần Trọng nói: “Nhưng để đề phòng cô chết thêm lần nữa, tôi sẽ tìm người có chuyên môn kiểm tra cơ thể cho cô. Cô có đồng ý không?”
“Anh tốt bụng thật.” Nụ cười của Lâm Tô không thay đổi: “Một người cổ xưa sống từ mấy trăm năm trước như tôi đột nhiên sống lại, cho dù sống ở thời đại nào cũng sẽ bị coi là quái vật ha…”
Tần Trọng thấy ánh mắt Lâm Tô nhìn mình liền hiểu rõ. Rất nhiều phụ nữ đã nhìn anh như vậy, bọn họ đều muốn leo lên vị trí Tần phu nhân, nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
“Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người biết giữ kín miệng.” Tần Trọng nói: “Tôi thật lòng muốn giúp cô.”
Trên gáy của người trước mặt cũng có một vết bớt hình hoa mai giống hệt Tần Trọng nhà cô.
Hết chương 03!
“Không sao, con người anh ấy tốt lắm, cũng không phải kẻ xấu.” Lương Triệu an ủi cô ta: “Chúng ta cứ đợi ở đây đi, chắc lát nữa sếp sẽ gọi điện cho tôi thôi.”Tần Trọng gật đầu: “Lâm Tô, tôi không biết bí mật sống lại của cô, có thể là cả đời cũng không biết được, nhưng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ cô.”Nhìn nụ cười của Tần Trọng, ​​Lâm Tô nhất thời ngẩn người. Không biết trong cơ thể của người đàn ông trước mặt này có phải là linh hồn của Tần Trọng hay không?
Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, con cháu tôi đâu rồi? Hồi nãy bọn họ vẫn ở đây, tôi sống cùng họ là được rồi.”
“Có phải là tôi tham lam quá không?” Lâm Tô tự hỏi: “Nếu tôi kết hôn với Tần Trọng, chẳng phải anh ấy… không thể có đứa con của riêng mình và một người vợ bình thường?”
Lâm Tô ngồi thẳng người: “Anh nói đi, nếu như tôi có thể giúp được anh, tôi nhất định sẽ không từ chối.”Tần Trọng thấy ánh mắt Lâm Tô nhìn mình liền hiểu rõ. Rất nhiều phụ nữ đã nhìn anh như vậy, bọn họ đều muốn leo lên vị trí Tần phu nhân, nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
Lâm Tô chớp mắt: “Trông anh có vẻ không vui cho lắm.”Cuối cùng Lâm Tô cũng thỏa hiệp, cô nhìn vào mắt Tần Trọng, trịnh trọng nói: “Tôi tin anh một lần.”
“Không sao, con người anh ấy tốt lắm, cũng không phải kẻ xấu.” Lương Triệu an ủi cô ta: “Chúng ta cứ đợi ở đây đi, chắc lát nữa sếp sẽ gọi điện cho tôi thôi.”
“Đúng là không có tình người mà.” Tiểu Nam ảo não nói: “Làm sao bây giờ? Anh ta và cô chủ Lâm đang ở riêng với nhau đấy!”Tần Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Đi đăng ký trước đi, không vội tổ chức ạ.”“Cảm ơn sự tin tưởng của cô, tôi sẽ không để cô thất vọng.” Tần Trọng gật đầu với cô.
*
Tần Trọng gật đầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống: “Cô có thể tự đứng dậy không?”
“Xin lỗi, hồi nãy tôi nhầm người.” Lâm Tô thu tay về: “Anh không phải Tần Trọng, ​​cũng không có khả năng là Tần Trọng.”
“Cô đáng giá hơn cây trâm kia.” Tần Trọng đưa ra kết luận: “Nhưng giao nộp cho quốc gia vẫn tốt hơn, tôi không có hứng thú với phụ nữ.”Trừ việc không có mạch đập, nhịp tim và các cơ quan nội tạng không hoạt động thì cơ thể của Lâm Tô vẫn bình thường.
Bớt hình hoa mai!
Dịch: Tiêu Thiên Thanh“Ừm, cô nói cũng đúng.” Tần Trọng nói: “Nhưng để đề phòng cô chết thêm lần nữa, tôi sẽ tìm người có chuyên môn kiểm tra cơ thể cho cô. Cô có đồng ý không?”“Đúng là khó tin mà! Anh Tần, dù không cần tim bơm máu đi nhưng máu của cô ấy vẫn chảy bình thường.” Khuôn mặt của bác sĩ không giấu nổi kích động dù cách một lớp khẩu trang: “Tuy các cơ quan nội tạng không hoạt động nhưng cơ thể vẫn giữ được sự cân bằng một cách kì lạ. Theo tôi thấy thì ngoài một lượng nước nhỏ sẽ thoát hơi qua da thì cô ấy không cần bổ sung thức ăn.”
Bớt hình hoa mai!
Nhưng anh bình tĩnh lại.Lâm Tô và Tần Trọng ngồi cạnh nhau, đối diện là bố mẹ Tần Trọng.Nhìn nụ cười của Tần Trọng, ​​Lâm Tô nhất thời ngẩn người. Không biết trong cơ thể của người đàn ông trước mặt này có phải là linh hồn của Tần Trọng hay không?“Nội tạng không hoạt động thì bổ sung thức ăn kiểu gì.” Tần Trọng liếc mắt nhìn ông ta: “Theo tôi, cô ấy cần bổ sung nước tinh khiết.”
Lâm Tô ngượng ngùng gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài.“Đúng đúng, anh Tần nói đúng.” Bác sĩ nói: “Anh Tần, chuyện này…”
“Không sao, con người anh ấy tốt lắm, cũng không phải kẻ xấu.” Lương Triệu an ủi cô ta: “Chúng ta cứ đợi ở đây đi, chắc lát nữa sếp sẽ gọi điện cho tôi thôi.”
“Việc này nghiêm trọng vậy à!” Lâm Tô sợ tới mức không cầm chắc cốc nước trong tay, tỉnh lại lâu như vậy, cô đã biết hai phút là bao nhiêu: “Anh Tần, anh cũng là người có tài, sao không nói thẳng?”
“Xin lỗi, hồi nãy tôi nhầm người.” Lâm Tô thu tay về: “Anh không phải Tần Trọng, ​​cũng không có khả năng là Tần Trọng.”“Cần phải bảo mật.”
–“Anh tốt bụng thật.” Nụ cười của Lâm Tô không thay đổi: “Một người cổ xưa sống từ mấy trăm năm trước như tôi đột nhiên sống lại, cho dù sống ở thời đại nào cũng sẽ bị coi là quái vật ha…”“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Chỉ là… không ngờ ông chủ mua quan tài của cô, ấy vậy mà lại tên là Tần Trọng.“Trong khoảng thời gian này chú Trương sẽ chịu trách nhiệm theo dõi tình trạng cơ thể của cô ấy.” Tần Trọng nói: “Trước khi nhà nước phái người đến đón cô ấy.”
Tần Trọng lắc đầu, xoay người: “Tôi rất ít khi bàn bạc với người khác, như này đi, tôi dẫn cô đi gặp con cháu cô trước đã.”
Lâm Tô thả tay xuống: “Anh cần tiền à? Tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu?”
“Được.”
“Bảo vệ cô không phải là vấn đề. Có thể bảo vệ một di vật văn hóa có giá trị như cô là vinh dự của tôi.”
“Cần phải bảo mật.”
Lâm Tô cầm một cốc nước tinh khiết, đang ngồi trên giường uống từng ngụm thì cửa phòng mở ra, Tần Trọng bước vào.Bố Tần: “Đúng, đúng, hai đứa đã sống chung rồi. Chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ thôi.”*
Nhưng cứ nghĩ đến việc Tần Trọng kết hôn với người khác, cô lại thấy rất khó chịu.
Mấy hôm nay Lâm Tô thấy rất vui vẻ, ngày nào cũng nói chuyện và cười đùa với mấy người trẻ tuổi của chín gia tộc. Có không ít người đến thăm cô, tất cả đều là con cháu của đầy tớ nhà họ Lâm năm xưa. Cô cảm thấy náo nhiệt như vậy rất tốt.
“Được.”
Anh cúi người đưa hai tay ra chuẩn bị bế Lâm Tô lên.Ngoài ra còn có một số nhà nghiên cứu của thời đại này, ngày nào họ cũng đến hỏi cô một số việc của triều đại cô sống.
Lâm Tô cầm tấm thẻ nhỏ kia, trong lòng như được khai sáng: “Tần Trọng, ​​cảm ơn anh.”
Hôm sau, Lâm Tô đã có căn cước công dân của riêng mình.Đó cũng không phải việc không nói được, cô biết gì nói đấy, trông bọn họ rất hài lòng.
Anh cúi người đưa hai tay ra chuẩn bị bế Lâm Tô lên.
Những người này cũng sẽ không nói việc cô chết đi rồi sống lại ra ngoài, cô cũng không bị xem như là quái vật trong buổi triển lãm. Mấy ngày nay… cũng coi như là viên mãn.
Lâm Tô nhìn Tần Trọng, ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Tôi đang nằm mơ à? Tần Trọng, ​​phu quân…”Chỉ là… không ngờ ông chủ mua quan tài của cô, ấy vậy mà lại tên là Tần Trọng.
Hôm sau, Lâm Tô đã có căn cước công dân của riêng mình.
Trừ việc không có mạch đập, nhịp tim và các cơ quan nội tạng không hoạt động thì cơ thể của Lâm Tô vẫn bình thường.
Những người này cũng sẽ không nói việc cô chết đi rồi sống lại ra ngoài, cô cũng không bị xem như là quái vật trong buổi triển lãm. Mấy ngày nay… cũng coi như là viên mãn.Nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu nói anh không phải là Tần Trọng đầu thai thì sợ là chính cô cũng không tin.
Thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, tuy cô vẫn là cô, nhưng người trước mặt… cho dù Tần Trọng đã đầu thai, cho dù anh giống hệt Tần Trọng, ​​nhưng đây không phải là Tần Trọng của cô nữa rồi.
Tần Trọng thấy ánh mắt Lâm Tô nhìn mình liền hiểu rõ. Rất nhiều phụ nữ đã nhìn anh như vậy, bọn họ đều muốn leo lên vị trí Tần phu nhân, nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.“Muộn như này rồi mà anh Tần vẫn chưa ngủ à?”
“Xin lỗi, hồi nãy tôi nhầm người.” Lâm Tô thu tay về: “Anh không phải Tần Trọng, ​​cũng không có khả năng là Tần Trọng.”Lâm Tô cầm một cốc nước tinh khiết, đang ngồi trên giường uống từng ngụm thì cửa phòng mở ra, Tần Trọng bước vào.
Anh cúi người đưa hai tay ra chuẩn bị bế Lâm Tô lên.
Chương 03: Bảo vệ emTrong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn sống trong nhà Tần Trọng, nhà của anh có các biện pháp an ninh đặc biệt để ngăn chặn tin tức của cô bị rò rỉ ra ngoài.
“Ừm.” Tiểu Nam ngồi xổm xuống dọc theo bức tường, ngáp một cái rồi lấy điện thoại ra: “Tôi gọi cho mẹ tôi đã.”
“Cô đáng giá hơn cây trâm kia.” Tần Trọng đưa ra kết luận: “Nhưng giao nộp cho quốc gia vẫn tốt hơn, tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
“Tôi có chuyện muốn nói với phu nhân.” Tần Trọng kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Lần đầu tiên trên mặt anh lộ chút buồn bã: “Nhờ phu nhân mà tôi được nhà nước thưởng một số tiền lớn, từ khi cô ở đây, chúng tôi đã có rất nhiều tư liệu lịch sử quý giá.”
Dịch: Tiêu Thiên Thanh
Tần Trọng đưa tay ra: “Để tôi dìu cô xuống.”Lâm Tô ngồi thẳng người: “Anh nói đi, nếu như tôi có thể giúp được anh, tôi nhất định sẽ không từ chối.”Lâm Tô chớp mắt: “Trông anh có vẻ không vui cho lắm.”
Vừa nâng đầu Lâm Tô lên thì cô mở mắt.
“Đúng vậy…” Tần Trọng thở dài một tiếng: “Về tình trạng thể trạng cơ thể cô, bây giờ chưa nghiên cứu ra được gì thì không cần vội nghiên cứu, ý của nhà nước là, sau này cô sẽ ở chỗ tôi và tôi sẽ bảo vệ cô.”
…Làn da trơn bóng mịn màng, trắng như sứ, nhưng không có nhiệt độ hay mạch đập. 
“Vì phải bảo vệ tôi nên anh mới thấy không vui à?” Lâm Tô thấy lồng ngực hơi khó chịu: “Không sao, tôi có thể đến chỗ của chín gia tộc để ở.”
“Theo tôi thì cô và người sống thật có điểm khác nhau.” Tần Trọng nói: “Tôi bỏ tiền mua di tích văn hóa “sống” là cô, sao có thể để cô rời đi được.”
Tần Trọng ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe: “Lâm phu nhân, đã qua hơn 300 năm kể từ thời đại mà cô sống. Quan tài của cô được đào lên, những thứ chôn cùng đều là vàng bạc châu báu. Tôi đã mua một ít, chắc tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Bảo vệ cô không phải là vấn đề. Có thể bảo vệ một di vật văn hóa có giá trị như cô là vinh dự của tôi.”
Lâm Tô cầm tấm thẻ nhỏ kia, trong lòng như được khai sáng: “Tần Trọng, ​​cảm ơn anh.”
*
Bố Tần: “Đúng, đúng, hai đứa đã sống chung rồi. Chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ thôi.”Nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu nói anh không phải là Tần Trọng đầu thai thì sợ là chính cô cũng không tin.“Di vật văn hóa…” Lâm Tô cười tự giễu, sau đó khẽ nói: “Cũng đúng ha.”
Hóa ra bây giờ Lâm Tô không có hơi thở và nhịp tim, cô đang sống bằng trạng thái vô cùng kỳ lạ. Mà hồi nãy cô bị ngất là do nhớ đến Tần Trọng, trước cô chết vì anh còn bây giờ thì bị ngất vì anh, tình trạng này tốt hơn mấy trăm năm trước nhiều.
Tần Trọng giống như không nghe thấy, nhíu chặt mày: “Nhưng mà bố mẹ tôi sắp đến đây rồi. Lúc nãy họ gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng năm phút nữa họ sẽ đến nơi.”
Lâm Tô cúi đầu, không nhìn anh: “Nếu anh đã mua rồi thì chúng là của anh.”
Lâm Tô nhìn Tần Trọng, ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Tôi đang nằm mơ à? Tần Trọng, ​​phu quân…”Anh hất cằm ý chỉ lên đồng hồ treo tường: “Còn hai phút nữa, phòng cô còn có nhiều thiết bị y tế như này, muốn chuyển đi cũng không kịp, vì thế tôi chỉ còn cách bàn bạc với cô xem chúng ta nên làm gì. Chuyện của cô là bí mật quốc gia, trừ người được chỉ định riêng, người ngoài không được biết, nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ trở thành người có tội.”
Chỉ còn Tần Trọng mà thôi, cô muốn nhìn thấy kiếp này của anh bình an hạnh phúc đến hết đời.“Việc này nghiêm trọng vậy à!” Lâm Tô sợ tới mức không cầm chắc cốc nước trong tay, tỉnh lại lâu như vậy, cô đã biết hai phút là bao nhiêu: “Anh Tần, anh cũng là người có tài, sao không nói thẳng?”
“Di vật văn hóa…” Lâm Tô cười tự giễu, sau đó khẽ nói: “Cũng đúng ha.”
“Tuy phải nói rõ ràng mới tốt.” Tần Trọng nói: “Nhưng thật ra trong lòng tôi có một ý tưởng tuyệt vời, cơ mà phải xem phu nhân có đồng ý hay không.”
*Lâm Tô ngồi thẳng người: “Anh nói đi, nếu như tôi có thể giúp được anh, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Cuối cùng Lâm Tô cũng thỏa hiệp, cô nhìn vào mắt Tần Trọng, trịnh trọng nói: “Tôi tin anh một lần.”Cuối cùng Lâm Tô cũng thỏa hiệp, cô nhìn vào mắt Tần Trọng, trịnh trọng nói: “Tôi tin anh một lần.”*
Lâm Tô quay đầu nhìn Tần Trọng, trong lòng ​​không nói rõ được là cảm giác gì.
Lâm Tô và Tần Trọng ngồi cạnh nhau, đối diện là bố mẹ Tần Trọng.
Ngoài ra còn có một số nhà nghiên cứu của thời đại này, ngày nào họ cũng đến hỏi cô một số việc của triều đại cô sống.
Nhưng anh bình tĩnh lại.
Hóa ra bây giờ Lâm Tô không có hơi thở và nhịp tim, cô đang sống bằng trạng thái vô cùng kỳ lạ. Mà hồi nãy cô bị ngất là do nhớ đến Tần Trọng, trước cô chết vì anh còn bây giờ thì bị ngất vì anh, tình trạng này tốt hơn mấy trăm năm trước nhiều.“Haha, tìm được con dâu rồi lão Tần ơi. Tôi nói rồi mà, con trai của chúng ta chỉ giác ngộ hơi muộn thôi.”
Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, con cháu tôi đâu rồi? Hồi nãy bọn họ vẫn ở đây, tôi sống cùng họ là được rồi.”Soát lỗi: Một míBố Tần: “Đúng, đúng, hai đứa đã sống chung rồi. Chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ thôi.”
Mẹ Tần: “Để hai đứa trẻ tự quyết định đi, nếu không các con đi đăng ký kết hôn trước cũng được.”
Tần Trọng giống như không nghe thấy, nhíu chặt mày: “Nhưng mà bố mẹ tôi sắp đến đây rồi. Lúc nãy họ gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng năm phút nữa họ sẽ đến nơi.”
Để cô tạm thời ở bên cạnh anh, đợi đến khi Tần Trọng tìm được người mà mình yêu, cô sẽ rời đi.Tần Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Đi đăng ký trước đi, không vội tổ chức ạ.”
“Thay vì cho cô ngồi trong một cái lồng bảo vệ thì cho cô ra ngoài phơi nắng tốt hơn nhiều.” Tần Trọng đưa thẻ căn cước cho cô: “Cô có máu thịt, có tư tưởng và linh hồn. Tôi… không nên coi cô là di sản văn hóa nữa.”
Tần Trọng giống như không nghe thấy, nhíu chặt mày: “Nhưng mà bố mẹ tôi sắp đến đây rồi. Lúc nãy họ gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng năm phút nữa họ sẽ đến nơi.”Lâm Tô quay đầu nhìn Tần Trọng, trong lòng ​​không nói rõ được là cảm giác gì.
Dịch: Tiêu Thiên Thanh
“Anh tốt bụng thật.” Nụ cười của Lâm Tô không thay đổi: “Một người cổ xưa sống từ mấy trăm năm trước như tôi đột nhiên sống lại, cho dù sống ở thời đại nào cũng sẽ bị coi là quái vật ha…”
Hôm sau, Lâm Tô đã có căn cước công dân của riêng mình.
Thời đại này rất tốt, mọi người đều an cư lạc nghiệp, con cháu đời sau của đầy tớ nhà họ Lâm đều sống rất tốt, ai cũng có sự nghiệp riêng, cô đã không còn lưu luyến hay lo lắng gì nữa rồi.
Beta: Maria, KimH
Mặc dù Tần Trọng đã quen với đủ sóng to gió lớn, nhìn thấy không ít chuyện lạ nhưng giờ phút này anh lại bị chấn động đến nỗi suýt nữa buông tay.“Thay vì cho cô ngồi trong một cái lồng bảo vệ thì cho cô ra ngoài phơi nắng tốt hơn nhiều.” Tần Trọng đưa thẻ căn cước cho cô: “Cô có máu thịt, có tư tưởng và linh hồn. Tôi… không nên coi cô là di sản văn hóa nữa.”
Lâm Tô nhíu mày giơ tay chạm vào ngực.“Muộn như này rồi mà anh Tần vẫn chưa ngủ à?”Lâm Tô cầm tấm thẻ nhỏ kia, trong lòng như được khai sáng: “Tần Trọng, ​​cảm ơn anh.”
Lâm Tô thả tay xuống: “Anh cần tiền à? Tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu?”
Anh cúi người đưa hai tay ra chuẩn bị bế Lâm Tô lên.Lâm Tô cầm một cốc nước tinh khiết, đang ngồi trên giường uống từng ngụm thì cửa phòng mở ra, Tần Trọng bước vào.Tần Trọng gật đầu: “Lâm Tô, tôi không biết bí mật sống lại của cô, có thể là cả đời cũng không biết được, nhưng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lâm Tô nhìn bóng lưng rời đi của Tần Trọng, vươn tay sờ trâm vàng nạm ngọc trên đầu, gật đầu, nói nhỏ: “Tần Trọng, ​​nếu không phải nhìn thấy kiếp sau của anh, em sẽ lựa chọn chết thêm lần nữa.”
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn sống trong nhà Tần Trọng, nhà của anh có các biện pháp an ninh đặc biệt để ngăn chặn tin tức của cô bị rò rỉ ra ngoài.Thời đại này rất tốt, mọi người đều an cư lạc nghiệp, con cháu đời sau của đầy tớ nhà họ Lâm đều sống rất tốt, ai cũng có sự nghiệp riêng, cô đã không còn lưu luyến hay lo lắng gì nữa rồi.
“Nội tạng không hoạt động thì bổ sung thức ăn kiểu gì.” Tần Trọng liếc mắt nhìn ông ta: “Theo tôi, cô ấy cần bổ sung nước tinh khiết.”Chỉ còn Tần Trọng mà thôi, cô muốn nhìn thấy kiếp này của anh bình an hạnh phúc đến hết đời.
Vẫn không có mạch đập… Tần Trọng kinh ngạc.
“Vì phải bảo vệ tôi nên anh mới thấy không vui à?” Lâm Tô thấy lồng ngực hơi khó chịu: “Không sao, tôi có thể đến chỗ của chín gia tộc để ở.”“Có phải là tôi tham lam quá không?” Lâm Tô tự hỏi: “Nếu tôi kết hôn với Tần Trọng, chẳng phải anh ấy… không thể có đứa con của riêng mình và một người vợ bình thường?”
Lâm Tô gật đầu, giây phút nhìn về phía Tần Trọng, cô chợt mở to mắt.
Lời đồn về chuyện sống lại chắc chắn là thật! Mà bí mật về việc chết đi rồi sống lại nằm trong chiếc trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm! Chắc chắn là như vậy!
Nhiều việc trùng hợp như vậy, nếu nói anh không phải là Tần Trọng đầu thai thì sợ là chính cô cũng không tin.Nhưng cứ nghĩ đến việc Tần Trọng kết hôn với người khác, cô lại thấy rất khó chịu.
Nhưng anh bình tĩnh lại.
“Nội tạng không hoạt động thì bổ sung thức ăn kiểu gì.” Tần Trọng liếc mắt nhìn ông ta: “Theo tôi, cô ấy cần bổ sung nước tinh khiết.”
Để cô tạm thời ở bên cạnh anh, đợi đến khi Tần Trọng tìm được người mà mình yêu, cô sẽ rời đi.
Mẹ Tần: “Để hai đứa trẻ tự quyết định đi, nếu không các con đi đăng ký kết hôn trước cũng được.”
Lâm Tô gật đầu, giây phút nhìn về phía Tần Trọng, cô chợt mở to mắt.“Cô đáng giá hơn cây trâm kia.” Tần Trọng đưa ra kết luận: “Nhưng giao nộp cho quốc gia vẫn tốt hơn, tôi không có hứng thú với phụ nữ.”Ở một góc phía sau Lâm Tô, Tiểu Nam dựa lưng vào tường, lấy tay che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh.
“Đúng là không có tình người mà.” Tiểu Nam ảo não nói: “Làm sao bây giờ? Anh ta và cô chủ Lâm đang ở riêng với nhau đấy!”
Anh hất cằm ý chỉ lên đồng hồ treo tường: “Còn hai phút nữa, phòng cô còn có nhiều thiết bị y tế như này, muốn chuyển đi cũng không kịp, vì thế tôi chỉ còn cách bàn bạc với cô xem chúng ta nên làm gì. Chuyện của cô là bí mật quốc gia, trừ người được chỉ định riêng, người ngoài không được biết, nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ trở thành người có tội.”Lời đồn về chuyện sống lại chắc chắn là thật! Mà bí mật về việc chết đi rồi sống lại nằm trong chiếc trâm vàng nạm ngọc của cô chủ Lâm! Chắc chắn là như vậy!
“Anh tốt bụng thật.” Nụ cười của Lâm Tô không thay đổi: “Một người cổ xưa sống từ mấy trăm năm trước như tôi đột nhiên sống lại, cho dù sống ở thời đại nào cũng sẽ bị coi là quái vật ha…”
Sau khi Lâm Tô rời đi, Tiểu Nam nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
Hết chương 03!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.