Anh Rể Không Chịu Buông Tay

Chương 62: Phiên ngoại 2




(( Mỵ Nhi))
Về phần Trịnh Thiếu Phàm, anh nhìn thấy Khương Duệ cùng Tích Tiểu Mỹ trải qua khổ nạn mới hạnh phúc bên nhau. Trong lòng đã sớm không còn nuối tiếc, chỉ thành tâm chúc phúc cho cô.
Anh tin rằng Khương Duệ sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Để mất cô dưới tay hắn là duyên số là ý trời đã định.
Nếu ngày xưa anh không lựa chọn đi du học mà chọn ỡ lại bên cô thì cục diện bây giờ có thay đổi hay không?
Không.
Hai người họ là số trời đã định, ngay từ ngày nhìn thấy cô trước cổng trường khi đến gặp Tích Tư Điềm thì Khương Duệ đã muốn có bằng được cô gái ấy.
Nụ cười trong trẻo hồn nhiên, đôi mắt to tròn long lanh của cô đã làm hắn không rời mắt được chỉ tiếc là cô không nhìn hắn. Cho đến khi đụng nhau ỡ bar, cô có biết không hắn vui sướng cỡ nào.
Từ đó sói đói thề sẽ không bao giờ buông con mồi này ra.
Còn Tích Tiểu Mỹ đôi khi nghỉ về duyên phận là cái gì mà lại ràng buộc nhau đến vậy.
Đối với Trịnh Thiếu phàm thật ra chỉ là cảm mến, trái tim non nớt của thiếu nữ thầm mến mộtc học trưởng anh tuấn tài hoa là điều thường tình. Nhưng đối với Khương Duệ mới chính là yêu là số kiếp mà cô mắc phải.
- ------
Sau khi con cô hơn một tuổi thì cuối cùng người bạn thân duy nhất trong đời của cô là Đan Đan cũng chịu lên xe hoa.
Ngày hôn lễ nhìn Đan Đan rực rỡ trong chiếc váy cưới tinh khôi khoác tay chú rễ anh tuấn bước vào lễ đường làm bao người ngưỡng mộ cùng chúc phúc cô đã mừng rơi nước mắt.
Chú rể là giáo sư của một trường đại học, trẻ tuổi tài cao tính tình lại ôn nhu điềm đạm.
Ngày Đan Đan gặp anh ta tại một buổi lễ đã bị tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Sau đó quyết tâm đeo đuổi đến tận 2 năm tình yêu này mới đơm bông kết trái.
Tính tình chú rể nhu thuận lại nhã nhặn kết hợp với cô dâu nóng nảy bốc đồng vừa đúng một đôi trời sinh có thể dung hòa cho nhau.
Nhưng chỉ là cô có phần lo lắng cho chú rể nếu để Đan Đan chiếm thế thượng phong thì... cả đời chỉ có thể nằm dưới thôi.
Đau lòng cho một thanh niên anh tuấn suất xắc đến vậy.
Thấy cũng tội mà thôi kệ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.