Ánh Sáng Trắng

Chương 149: Không phải là nàng





Mặt hồ khẽ khàng lay động như đương đáp lại tiếng gọi của chàng, bóng hai người họa lên đó cũng sáp lại gần nhau, cuối cùng hòa tan làm một.
Đã bao lần trong giấc mộng, tiếng gọi ấy cứ miên man trở đi trở lại, xâm chiếm tâm trí nàng.
Để rồi khi mộng tàn... mắt mơ màng nhìn ánh trăng lạnh vỡ tan trên bệ cửa sổ, lệ cô quạnh tràn mi, cuối cùng chỉ còn biết đối mặt với nỗi đau xót bẽ bàng như thủy triều cuộn trào không cách nào ngăn được.
Cứ ngỡ rằng cả đời này, khoảnh khắc người gọi tên ta... mãi mãi chỉ tồn tại trong kí ức, nơi trái tim bị phủ bụi đầy theo năm tháng.
“Trần Hy Hy...”
Thiếu nữ mỉm cười lặp lại cái tên ấy, giọng lành lạnh như hàn mai bay tản mác giữa ngày đông giá rét.
Tựa như tỉnh mộng ngàn năm, trong lòng khẽ siết chặt, đôi mắt trong suốt thoáng hiện lên ý cười giễu cợt:
“Thái tử Đại Nam quốc... đang muốn nhắc đến vị thê tử quá cố của mình sao?”
Không khí tức thì tràn ngập hơi thở băng lãnh sau câu trả lời của nàng. Trần Hy Hy nhìn thấy ánh mắt thăm thẳm kia đang nhìn chằm vào khuôn mặt nàng qua mặt hồ, một tia khó hiểu như có như không phảng phất.
Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng, nàng không phải Trần Hy Hy.
Thực ra trên đời này, người giống người đâu phải chuyện hiếm gặp?
Cánh tay Triệu Minh thoáng dừng giữa không trung, đôi mắt Trần Hy Hy chợt chạm chiếc khăn khi ấy bị rơi đang nằm trong bàn tay chàng, hàng mi lập tức hơi run.
Nàng cố nén tình cảm dâng lên như thủy triều trong lòng, lạnh lùng quay người muốn rời đi.
Cổ tay bỗng bị người trước mặt nắm lấy, bàn tay kia vẫn lạnh như trong kí ức.
Nàng chưa bao giờ quên, duy chỉ có đôi môi, toàn bộ cơ thể chàng đều lạnh. Đã có lần nàng tự nhủ, cả đời này... nhất định sẽ sưởi ấm nó, cũng sưởi ấm trái tim chàng.
Nếu không thể, nàng sẽ lạnh cùng chàng.
Trần Hy Hy hơi giương mắt, mày liễu như khói cũng chau lại.
Trong mắt Triệu Minh dâng lên một chút thở dài, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như nước chảy:
“Nàng dám khẳng định mình không phải Trần Hy Hy? Vậy tại sao... chỉ nhìn thoáng qua mặt hồ, nàng lại biết người đó là bản cung?”
Đối diện với lý lẽ sắc bén kia, trong khoảnh khắc Trần Hy Hy chỉ còn biết ngây người.
Phải rồi! Liên phi chưa từng gặp Triệu Minh, làm sao có thể biết thân phận chàng được?
Bình tĩnh đi Trần Hy Hy ơi, lúc này ngươi tuyệt đối không thể để bản thân lộ ra một chút sơ hở nào được. Với thân phận hiện tại của hai người, nếu ngươi xúc động lao vào vòng tay chàng, tất sẽ khiến chàng rơi vào tình thế nguy nan.
Bởi vậy, Trần Hy Hy chỉ còn cách đẩy vấn đề này trở ngược lại Triệu Minh. Nàng không cố giãy ra khỏi bàn tay chàng, chỉ nâng môi cười nhạt:
“Nghe đồn Thái tử Đại Nam phong tư bất phàm, mạo tựa thiên tiên, thực sự khiến ta mới nhìn qua cũng cảm thấy choáng ngợp. Vốn còn đang nghi ngờ, vừa rồi lại nghe thấy chính ngài tự lên tiếng xác nhận thân phận, ta quả thật là có phúc.”
Hiển nhiên Triệu Minh cũng không ngờ người con gái trước mặt lại có thể đảo ngược tình thế trong nháy mắt như vậy.
Quả thực vừa rồi, hắn đã ngầm thừa nhận thân phận.
Nắng thu vàng óng ả chầm chậm phủ lên hình bóng hoa lệ của Triệu Minh, chàng vẫn đứng trước mặt nàng, không hề có ý định buông tay.
Vì ngược sáng nên Trần Hy Hy không cách nào nhìn rõ thần sắc trên dung nhan ấy. Thiếu nữ hít sâu một hơi, trong trẻo mà lạnh lùng tiếp lời:
“Thái tử Đại Nam quốc, xin ngài buông tay. Nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
Hàng mày như họa của Triệu Minh chợt nhướng lên, tưởng như trong lồng ngực đương dâng trào một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Chẳng nói chẳng rằng, bước chân hắn đột nhiên tiến lên phía trước.
Theo bản năng, Trần Hy Hy liền lùi lại. Nhưng phía sau nàng là hồ sen, thiếu nữ khẽ nghiêng đầu, rốt cuộc chàng muốn làm cái gì?
Nếu Triệu Minh còn tiến thêm một bước nữa, nguy cơ nàng bị ngã xuống hồ là rất lớn.
Giây phút đế hài cảm nhận được cái lạnh của nước truyền đến, cơ hồ một tia hoảng loạn vụt qua, theo phản xạ, nàng lập tức giơ tay túm chặt vạt áo Triệu Minh. Suối tóc mềm mại theo động tác mà múa một vòng trên không trung, vài sợi khẽ rơi xuống mặt hồ.
Gió thu nhè nhẹ trôi, mặt nước gợn sóng lăn tăn, cũng in lên đó hình bóng hai người. Khoảng cách gần trong gang tấc, mắt đối mắt, chóp mũi chạm chóp mũi, đến cả nhịp tim của chàng truyền đến tay nàng cũng mạnh mẽ như vậy.
“Thái tử Đại Nam quốc... ta đã đặc tội gì với ngài?”
Trần Hy Hy nghiến răng, mắt lạnh khẽ trừng trừng nam nhân trước mặt.
Khóe môi Triệu Minh vẫn tao nhã vẽ lên ý cười thản nhiên. Hắn không đưa tay đỡ nàng, cũng không lạnh lùng đẩy ra, chỉ cười cợt:
“Sao hả? Nam nữ thụ thụ bất tương thân.  ‘Liên phi' sao lại nắm chặt bản cung không buông thế?”
Trần Hy Hy sững sờ, nơi nào đó trong kí ức phủ đầy sương mờ tưởng như có một cơn gió mạnh mẽ quét qua.
Đêm trăng rằm trong kì tuyển tú năm ấy, trên mái cung ngập tràn gió lớn, chàng cũng giảo hoạt buông những lời như vậy để giễu cợt nàng.
Sao nàng lại có thể quên, Triệu Minh so với nàng, còn thông minh và giảo hoạt hơn nhiều!
Ngẩng đầu nhìn đáy mắt giễu cợt ẩn chứa những tia tình cảm phức tạp không thể gọi tên ấy, trong lòng Trần Hy Hy bỗng cảm thấy chán ghét cùng phẫn nộ.
Tại sao lúc nào chàng cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng?
Chỉ thấy khóe môi đỏ thắm của thiếu nữ mơ hồ giương lên nụ cười lạnh, bàn tay đang nắm chặt vạt áo nam tử đột ngột buông lơi.
Hồ nước cuối thu đượm vẻ lạnh lẽo, nàng có thể tưởng tượng ra, nếu rớt xuống thì cái lạnh ấy sẽ từng đợt từng đợt xâm chiếm cơ thể nàng thế nào.
Nhưng điều ấy... đã không còn quan trọng nữa.
Dung mạo hoa lệ bức người của Triệu Minh nhanh chóng nhuốm một tia kinh hãi. Hắn không thể tin được, người con gái này sẽ có phản ứng như vậy.
Hình bóng thanh mảnh của thiếu nữ cơ hồ chạm đến mặt hồ, Trần Hy mặc cho cơ thể sắp rơi xuống nước, nhẹ nhàng khép mắt.
Bỗng lúc này, bên eo tựa như có cánh tay vòng qua. Liền ngay sau đó, một lực mạnh lập tức  kéo đến lôi nàng trở lại.
“Sao vẫn bướng bỉnh như thế?”
Bước chân còn chưa đứng vững, đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh kia vang lên, âm điệu còn chất chứa một chút giận dữ, một chút xót thương, và cả... một chút bất lực.
Hàng mi dài khẽ run, chỉ bởi vì câu vừa rồi, Triệu Minh dùng từ “vẫn”. Rốt cuộc, chàng nắm chắc nàng là Trần Hy Hy được bao nhiêu phần? Chàng đột ngột xuất hiện ở hồ sen này, là tình cờ... hay là...?
Trong lòng Trần Hy Hy rối bời, nàng cố gắng bình tĩnh lùi lại phía sau, bàn tay nắm nhẹ chiếc khăn đã ướt, thầm điều chỉnh hơi thở, rành rọt nói:
“Xin Thái tử đừng quên người ấy đã chết rồi, hơn nữa là chính ngài đã xác nhận. Thái tử đã quen nhìn mọi hồng trần thị phi ở đời, ắt cũng biết người với người trên thế gian này có vài phần tương tự không phải chuyện hiếm gặp. Thịnh yến hẳn cũng sắp bắt đầu, ta phải đến Càn Thừa cung rồi. Đa tạ Thái tử đã giúp ta nhặt khăn tay.”
Không nghe tiếng Triệu Minh đáp lại, Trần Hy Hy khẽ động mi ngước mắt nhìn hắn, lại thấy đôi mắt sâu như hàn đàm kia đang rơi vào phía sau nàng.
Trần Hy Hy hơi nghiêng đầu, lập tức chạm phải màu vàng kim chói lóa của long bào. Sắc vàng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi?
Phương Hạo Thiên từ phía sau bước đến, khóe môi đỏ thẫm hơi giương lên, nửa thật nửa giả dịu dàng nhìn thiếu nữ:
“Liên phi của trẫm thì ra là ở đây.”
Nói rồi, còn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Dẫu biết rằng hiện tại đang phải sắm vai sủng phi của Phương Hạo Thiên, nhưng hành động thân mật này vẫn khiến Trần Hy Hy cảm thấy kinh hãi, nụ cười cố tỏ vẻ e thẹn trên môi càng trở nên cứng ngắc.
Bàn tay người thiếu nữ thoáng run rẩy, Phương Hạo Thiên vờ như không thấy, lại bâng quơ hỏi:
“Lạnh sao?”
Khi Trần Hy Hy vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của hắn, cả người đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp. Hương mai thanh lạnh như có như không phảng phất nơi đầu mũi nàng.
Phản ứng đầu tiên của Trần Hy Hy là choáng váng. Nàng thực sự không ngờ, trước mặt Triệu Minh hắn lại có thể hành động như vậy.
Bên tai chợt có hơi thở ấm áp khe khẽ thổi qua:
“Ngươi nói xem, nhìn cảnh này, liệu hắn có kiềm được xúc động không?”
Trái tim Trần Hy Hy đau nhói, tựa như có vô số đàn kiến đang gặm nhấm. Nàng âm thầm nhìn nét mặt Triệu Minh, thấy chàng vẫn nở nụ cười thanh lãnh không xa không gần như cũ.
Trần Hy Hy khẽ cựa quậy muốn cách xa Phương Hạo Thiên, cuối cùng lại im lặng tựa vào lòng hắn.
Bởi vì nàng hiểu rõ, chỉ cần nàng dám có một hành động bất cẩn, người gặp nguy sẽ là chàng.
Phương Hạo Thiên vẫn ôm chặt thiếu nữ, không ai nhìn thấy một thứ tình cảm mãnh liệt vừa bùng lên trong mắt hắn. Phượng mâu quét đến nam nhân vận huyền bào cao quý, nhàn nhạt cười:
“Thái tử, Liên phi của trẫm quả thật có vài phần giống với Thái tử phi quá cố, nhưng chung quy cũng không phải cùng một người.”
Mỗi lời Phương Hạo Thiên cất lên, Trần Hy Hy như nghe thấy tiếng trái tim bị vỡ vụn từng mảnh. Nàng gắng duy trì nụ cười trên môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn chàng.
Vẫn biết rằng, trên thế gian này không ai có thể che giấu mọi cảm xúc bằng nụ cười thản nhiên như chàng, nhưng hiện tại... nàng vẫn không kiềm nỗi được lo lắng đang âm ỉ lan tràn.
Hương nắng mai hòa quyện với hương hoa thơm ngát, chàng đứng đó, vẫn là dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, vẫn là nụ cười không chạm đến đáy, xa cách khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trần Hy Hy chợt nhận ra, đó không phải là cười, mà là một cái nhếch môi đầy khinh mạn. Đôi mắt đen láy kia, thời khắc này tựa như phủ đầy giễu cợt, sương giá, và cả châm biếm. Cuối cùng, chỉ còn lại một mảnh trầm tĩnh.
“Đúng vậy, nếu nàng ấy là Thái tử phi, sẽ không đối với bản cung xa cách như vậy.”
Nụ cười trên môi Trần Hy Hy thoáng chốc cứng lại, nàng thoáng chớp mi, nhẹ cất giọng:
“Thái tử quý quốc lòng mang thiên hạ, vậy mà đối với thê tử quá cố lại một lòng nhung nhớ, bổn cung thật ngưỡng mộ.”
Đôi mắt trong suốt ngước lên nhìn Phương Hạo Thiên, nụ cười dịu dàng e thẹn như hoa chớm nở:
“Hoàng thượng, đến giờ tổ chức thịnh yến rồi, chúng ta đến Càn Thừa cung thôi.”
Phương Hạo Thiên như giật mình trước nụ cười dịu dàng ấy, hắn ôm vai nàng rời đi, còn không quên nói với Triệu Minh một tiếng.
Trần Hy Hy khẽ liếc qua nam nhân huyền bào cao quý, cảm nhận rõ nỗi đau trong lòng từ từ dâng lên. Gió thu thổi qua, mang theo một cơn lạnh thấm vào lòng người.
Đây... là số mệnh của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.