Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi

Chương 2:




4.
Khi ở bên cạnh Thẩm Tự, tôi luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí.
Thậm chí còn không dám tức giận, hệt như một con chó không có nhân quyền, cũng không có quyền từ chối.
Tôi phải tuân theo anh ta, phối hợp với anh ta, thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của anh ta.
Nếu tôi làm trái ý, anh ta sẽ tìm mọi cách để tra tấn tôi.
Anh ta đánh tan phòng thủ của tôi từng chút một, khiến tinh thần tôi suy sụp.
Ban đầu, khi tôi bắt đầu phát giác ra bộ mặt thật của anh ta, tôi đã bỏ trốn xuyên đêm đến một thành phố khác.
Tôi gửi tin nhắn chia tay trên WeChat, chặn tất cả các phương tiện liên lạc của anh ta, tháo thẻ SIM, khóa điện thoại.
Tôi cứ cho rằng như vậy đã có thể kết thúc mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng không ngờ anh ta lại lợi dụng tất cả bạn bè chung của chúng tôi để tìm tôi.
Anh ta nói do anh ta làm tôi giận nên tôi mới bỏ đi, sợ tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Khi bạn bè tìm thấy tôi, tôi thậm chí còn thấy rất cảm động, cảm thấy may mắn khi có những người bạn đáng tin cậy. Nhưng không ngờ sau lưng tôi họ lại thông báo cho Thẩm Tự.
Anh ta đội mưa to đến, cả người ướt như chuột lột. Nhưng ánh mắt nhìn tôi lại tỏ ra ngạc nhiên, hạnh phúc hệt như khi mất đi lại có được.
Bạn bè khéo léo nhắc tôi không nên quá làm mình làm mẩy.
Tôi liều mạng muốn bóc trần bản chất xấu xa của anh ta, thế nhưng lại khiến bản thân không khác gì một thằng hề nhảy múa trên sân khấu mà chẳng có ai buồn để ý đến.
Cuối cùng, tôi bị Thẩm Tự đưa về.
Anh ta đóng cửa lại, dùng ngón tay gồ ghề miêu tả khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "A Tinh, anh rất yêu em, đừng làm gì thách thức giới hạn của anh. Nếu không, anh sẽ may em thành búp bê, để em mãi mãi ở bên anh."
Lời nói của anh ta khiến tôi lạnh gáy.
Tôi từng nghĩ Thẩm Tự là thiên thần cứu rỗi tôi.
Nhưng ai ngờ anh ta lại là ác quỷ đẩy tôi xuống địa ngục.
Tôi cảm thấy kinh tởm anh ta, cũng ghét cái tên "A Tinh".
Không ai nhớ tôi là Lí Hàm Nguyệt cả!
Những kí ức trong quá khứ hiện lên trong tâm trí tôi như một cơn gió thoáng qua.
Khi tôi chạy ra khỏi tòa nhà chung cư, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy tôi.
Tôi duỗi tay ra, ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, tự do giống như chỉ cần đưa tay là chạm tới. Trở lại rồi.
Tất cả đã trở lại.
Tên của tôi, cuộc sống của tôi.
Từ bây giờ, tất cả sẽ do tôi quyết định.
5.
Tôi bị ba mẹ gọi một cuộc điện thoại réo về.
Vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp thay giày, một cái tát như trời giáng đã tát vào mặt tôi. Cú tát này gần như là dùng hết sức, đánh mạnh đến mức tôi thấy đầu óc mơ hồ, tai ù đi.
Cổ họng có mùi máu xộc lên, tôi chầm chậm ngẩng đầu, nhìn người đã đánh mình, là ba tôi. Mặt ông xám ngoét:
"Lí Hàm Nguyệt, tao bảo mày nhường người yêu cho chị mày, chứ không bảo mày đổi lại thân phận! Có phải mày vẫn ghi thù về vụ chị mày thay mày đi học ở nước ngoài không? Muốn nhân cơ hội này trả thù chị mày phải không?"
Đúng là nực cười.
Vừa muốn có bạn trai vừa muốn có học vấn cao.
Tôi là đứa ngốc bất cứ ai cũng có thể lợi dụng sao.
Tôi che giấu nỗi căm hận trong mắt mình, bình tĩnh nói: "Ba, Thẩm Tự có thân phận như thế nào? Giảng viên đại học đấy, anh ta có thể chấp nhận chuyện đổi bạn gái hoang đường thế này sao?"
"Sao lại không?" Ba tôi tức đến lồng ngực phập phồng.
"Cậu ta cũng không ngu, một người học đại học tầm thường và một người du học nước ngoài, cậu ta sẽ biết nên chọn ai!"
Anh ta không ngu. Anh ta chỉ điên thôi.
Tôi nhếch mép cười mỉa.
Mỉa mai sự ngu xuẩn ngây thơ của ba tôi.
Tôi nói: "Lí Vãn Tinh đã ngủ với Thẩm Tự rồi, nếu bây giờ phanh phui ra thì không ai cứu được chị ta đâu."
Nghe tôi nói câu này, Lí Vãn Tinh đang làm như không phải chuyện của mình ngồi trên ghế sofa lập tức đứng bật dậy.
Vẻ mặt ba tôi ngạc nhiên, tỏ ra không thể tin nổi.
Hình như ông không ngờ rằng đứa con gái ông nâng niu trong lòng bàn tay, lại vì một người đàn ông mà vội vã đến mức đó.
Tôi phớt lờ vẻ kinh ngạc của họ, nhịn đau thay giày, quay về phòng.
Tôi lấy hộp thuốc, chuẩn bị xử lý vết sưng trên mặt.
Lí Vãn Tinh kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, đứng dựa cạnh cửa phòng, bắt đầu chế giễu tôi: "Đúng là đồ vô dụng, tao không ở nhà tranh tình thương với mày, mà mày vẫn không được ba mẹ thiên vị."
Tôi cười nhạo: "Cả đời chị chỉ biết tranh giành, ghen ghét thế mà thôi."
"Mày."
Lí Vãn Tinh nghẹn họng, không phục nói: "Thẩm Tự nói với tao, anh ấy muốn kết hôn với tao rồi."
Ánh mắt tôi khẽ dao động.
Thẩm Tự trước đây cũng từng nhắc đến chuyện anh ta muốn đăng ký kết hôn với tôi vài lần, chỉ có điều gia đình anh ta không thích xuất thân của tôi, Thẩm Tự đã an ủi tôi:
"Chúng ta yêu nhau là đủ, giấy kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy, có cũng được không có cũng không sao."
Tôi không biết tại sao bây giờ anh ta lại đề cập đến vấn đề này. Nhưng dù sao những chuyện này cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Hai người bọn họ nên nhanh chóng kết hôn, ràng buộc chặt chẽ mối quan hệ thì càng tốt.
Tôi nói: "Vậy thì chị phải diễn cho tốt vào, đừng để anh ta phát hiện ra thân phận thật của chị."
Lí Vãn Tinh đắc ý: "Tất nhiên rồi, tao giỏi diễn kịch nhất."
"Cứ vậy đi."
Nếu thế thì tôi an tâm rồi.
6.
Thẩm Tự đã đặt một phòng riêng mời cả gia đình chúng tôi đi ăn tối.
Lí Vãn Tinh trang điểm lòe loẹt, ngay khi thấy Thẩm Tự chị ta đã vội vàng nhào vào lòng anh ta bắt đầu làm nũng.
Thẩm Tự cưng chiều xoa xoa đầu chị ta, hỏi: "A Tinh, sao em lại trở nên quấn người như vậy hả?"
Lúc anh ta nói câu ấy, ánh mắt lại nhìn về phía tôi.
Tôi nuốt nước bọt, siết chặt tay, không ngừng nhắc nhở bản thân phải trấn tĩnh.
Bây giờ tôi là Lí Hàm Nguyệt.
Lí Vãn Tinh không hề phát giác ra chuyện này, những ngón tay xinh đẹp bò lên bả vai anh ta, hỏi ngược lại: "Anh không thích sao?"
"Thích."
Thẩm Tự lạnh nhạt trả lời, sau đó đẩy chị ta ra, đứng dậy đón tiếp ba mẹ tôi.
Sau khi lễ phép chào hỏi họ, anh ta mới quay sang nhìn tôi: "Đây là em gái sinh đôi của A Tinh, Lí Hàm Nguyệt phải không? Không hổ là cặp song sinh, tôi gần như không thể phân biệt hai người."
Rất thần kỳ, phải không?
Tôi và Lí Vãn Tinh là cặp chị em sinh đôi giống hệt nhau.
Khi chúng tôi im lặng đứng trước mặt nhau, nhìn không khác gì đang soi gương.
Việc giả làm đối phương càng dễ như trở bàn tay.
Đã có rất nhiều lúc, nhìn thấy Lí Vãn Tinh vui vẻ, hoạt bát tôi lại có ảo giác như mình chỉ là cái bóng của chị ta mà thôi.
Vẻ mặt bố mẹ tôi hơi chột dạ, cười gượng gạo nói: "A Nguyệt luôn học ở nước ngoài, mới về cách đây không lâu."
"Vâng, vậy chắc chúng con sẽ có nhiều chủ đề chung để nói đấy." Thẩm Tự nói.
Ngay tức thì, ánh mắt mọi người trên bàn ăn đổ dồn về phía tôi, đặc biệt là Lí Vãn Tinh.
Tôi trầm giọng, làu bàu nói: "Nhiều cái đ*o gì! Đừng có dùng đôi mắt đầy dâm tà đó nhìn tôi, hệt như một tên háo sắc."
"Lí Hàm Nguyệt, nói năng kiểu gì vậy?" Ba tôi chỉ trích tôi.
Mẹ tôi nhanh chóng hòa giải: "Được rồi, ông cũng biết tính của Hàm Nguyệt mà, đừng chấp nó làm gì."
Thực ra là họ đang lo lắng tôi sẽ làm hỏng bữa ăn này.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn bàn bạc về việc cưới hỏi.
Thẩm Tự rất hào phóng. Sính lễ hơn một trăm vạn (hơn 3 tỷ VND), cộng thêm một căn nhà và một chiếc xe đứng tên "tôi". Hơn nữa chi phí tổ chức hôn lễ cũng do một tay anh ta lo toàn bộ, gia đình tôi không cần chi một đồng nào hết.
Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ, Lí Vãn Tinh vui đến mức cười không khép được miệng.
Lúc đi vào nhà vệ sinh, chị ta chanh chua nói: "Không ngờ Thẩm Tự yêu mày đến thế, tiêu tiền cho mày không tiếc tay."
Sau đó chị ta lại phấn khích: "Có điều bây giờ tất cả những thứ này đều là của tao."
Ừ, của chị tất.
Thẩm Tự vẫn muốn dẫn Lí Vãn Tinh đi hẹn hò tiếp.
Mẹ tôi lo sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện tốt này nên trong khoảng thời gian đó luôn theo dõi tôi chằm chằm.
Đợi đến khi Thẩm Tự và Lí Vãn Tinh lái xe rời đi, vẻ mặt hiền từ của mẹ tôi cũng lạnh xuống.
"Chị mày thay mày đi du học ở nước ngoài, mày chẳng tốn chút công sức nào cũng có được bằng cấp cao. Nếu mày vẫn muốn phá tan hạnh phúc của chị mày thì mày đúng là cái loại vô ơn."
Giọng điệu của mẹ tôi tràn đầy sự ghét bỏ và cảnh cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.