Ánh Sáng Tự Cứu Rỗi

Chương 3:




7.
Tôi thấy rất kỳ lạ.
Đều là con gái của mẹ, tại sao mẹ lại thiên vị chị gái hơn chứ?
Những cặp sinh đôi khác ra đời chỉ chênh nhau khoảng một phút hoặc một giờ. Nhưng tôi và Lí Vãn Tinh lại là trường hợp ngoại lệ, chênh nhau hơn mười giờ.
Bà nội tôi tư tưởng cổ hủ, cứ cố chấp cho rằng sinh thường sẽ giúp em bé thông minh hơn nên kiên quyết không cho mẹ tôi sinh mổ.
Trong hơn mười giờ đó, mẹ tôi đã phải trải qua sự đau đớn kinh khủng nhất trong cuộc đời.
So với việc Lí Vãn Tinh chào đời một cách thuận lợi, sự chậm trễ của tôi đã khiến mẹ tôi nhất quyết cho rằng tôi là đứa con đến để đòi nợ, để hãm hại bà ấy.
Vì vậy, bà ấy luôn đối xử lạnh nhạt với tôi, thậm chí khi tôi còn nhỏ, mẹ cũng không muốn ôm tôi dù chỉ một cái.
Tôi cúi đầu, giả vờ suy sụp: "Con biết rồi."
Nhìn thấy tôi như vậy, mẹ tôi hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng:
"Nguyệt Nguyệt, không phải mẹ muốn làm khó con, chỉ là con thực sự không xứng với Thẩm Tự."
"Cháu trai nhà dì Hoàng bên cạnh cũng được lắm, mặc dù xuất thân từ nông thôn nhưng cậu ấy chịu thương chịu khó. Sau khi kết hôn với cậu ta con cố gắng làm ăn, ba mẹ cũng sẽ giúp đỡ con, cuộc sống sau này cũng sẽ thoải mái."
Những lời này của mẹ càng khiến tôi cảm thấy lòng nguội lạnh hơn.
Sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, đợi tới lúc có một chiếc xe taxi đi đến, tôi liền vẫy tay gọi lại.
Lúc lên xe, tôi nghe thấy bà ấy bực bội oán than: "Cái con bé này, không biết đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ gì cả."
Tôi nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế sau.
Không sao cả, không sao cả. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi.
Lúc mọi thứ ván đã đóng thuyền, tôi sẽ hoàn toàn được tự do.
8.
Ngày thứ hai sau khi chúng tôi đã tráo đổi lại danh tính, Lí Vãn Tinh vẫn không về nhà. Điều này cũng không làm tôi bất ngờ, chị ta lại qua đêm với Thẩm Tự.
Buổi tối lúc đang đọc sách, tiếng thông báo từ WeChat đột ngột vang lên, mở ra xem thì thấy Lí Vãn Tinh gửi đến rất nhiều ảnh, tất cả đều là ảnh của chị ta và Thẩm Tự.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà tôi đã cảm thấy ghê tởm, xông ngay vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Tính cách của Lí Vãn Tinh và tôi hoàn toàn đối lập, làm sao anh ta có thể không phát hiện ra được?
Chỉ có một lý do giải thích duy nhất, đó là Thẩm Tự không dễ gì mới tìm được một người phù hợp như Lí Vãn Tinh nên anh ta không nỡ buông tay.
Nghĩ thông điều này, tôi càng cảm thấy ghê tởm hơn.
Lí Vãn Tinh tiếp tục gửi cho tôi hơn chục bức ảnh mới dừng. Cuối cùng, chị ta còn gửi một biểu tượng cảm xúc thách thức.
Tôi thầm chửi rủa trong lòng: "Não bị úng nước à?!"
Sau đó nhấn xoá toàn bộ lịch sử trò chuyện đi.
Chị ta cho rằng tôi sẽ ghen tị đến phát điên lên, nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Lí Vãn Tinh ở nước ngoài ăn chơi phóng túng vừa hay xứng đôi với Thẩm Tự có sở thích đặc biệt. Đúng là một cặp trời sinh.
Ngày thứ ba, Lí Vãn Tinh đưa Thẩm Tự về nhà ăn sáng.
Phụ nữ có tình yêu đúng là khác biệt, má hồng hây hây.
Trong lúc ăn sáng, Thẩm Tự luôn ân cần hỏi han quan tâm đến chị ta.
Chị ta muốn đứng dậy xới cơm liền bị anh ta cản lại. Rất tự nhiên cầm lấy bát của chị ta, nói: "Để anh xới cho."
Mẹ tôi lườm Lí Vãn Tinh, nói: "Chẳng ra làm sao cả? Con để một giảng viên đại học như Thẩm Tự phục vụ con, học sinh cậu ấy mà biết được thì còn đâu là uy nghiêm nữa?"
Lí Vãn Tinh lè lưỡi, không bận tâm đến lời trách mắng của mẹ tôi.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Tự quét thoáng qua người tôi, cười nhạt: "Trước giờ con vẫn luôn đối xử với A Tinh như vậy."
Những lời này của anh ta khiến đáy lòng tôi lạnh buốt, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Sau bữa ăn, mẹ tôi muốn tôi rửa bát đĩa. Nhưng để tránh tiếp xúc với Thẩm Tự, tôi đã nhanh chóng chạy vào phòng khóa trái cửa lại.
Thẩm Tự vẫn tiếp tục ở lại nhà tôi.
Hơi thở của anh ta tràn ngập mọi ngóc ngách, bị chìm ngập trong đó khiến tôi suýt chút nữa chết ngộp.
Tôi lặng lẽ kéo Lí Vãn Tinh đến hỏi: "Sao chị đưa anh ta về nhà? Không sợ bị lộ tẩy à?"
Chị ta lườm tôi: "Khó chịu à? Có không thích thì cũng phải nhịn cho tao!"
Tôi: "..."
9.
Ngồi trong phòng, tôi luôn để mắt đến động tĩnh ở bên ngoài. Đợi đến khi cả hai người trở về phòng, tôi mới dám ra ngoài tắm rửa.
Nhưng không ngờ chỉ sau có vài phút, đã có một người sống sờ sờ đứng ở bên ngoài, là Thẩm Tự đang đứng ở ban công hút thuốc.
Ánh lửa đỏ lập lòe trong bóng tối làm tôi kinh hồn táng đảm. Đôi mắt đen tối của anh ta còn sáng hơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta quay lại nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc, sau đó quăng nó vào thùng rác.
Anh ta bước nhanh tới gần tôi, nói: "A Tinh, mấy ngày nay chơi có vui không?"
Tôi rùng mình, cố gắng giải thích: "Tôi là Lí Hàm Nguyệt."
Anh ta cười nhạt, như đang chế nhạo sự ngu ngốc của tôi: "Em thực sự cho rằng đến người yêu của mình là ai anh cũng không nhận ra được sao?"
Bỗng nhiên tôi thấy không còn hy vọng gì nữa. Chỉ có điều trong lòng vẫn nung nấu một chút may mắn, rằng Thẩm Tự thích gương mặt này, chứ không phải con người tôi.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì hết."
Tôi tiếp tục giả ngu.
Sắc mặt Thẩm Tự âm u: "Mấy ngày nay anh phối hợp với em chơi cái trò chơi ngớ ngẩn này để dỗ em vui, nhưng em không thể làm thật, đẩy anh cho người được?"
Câu hỏi này tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi nhắm mắt lùi lại một bước, từ chối sự tiếp cận của anh ta, lặp lại lần nữa: "Anh Thẩm, tôi là Lí Hàm Nguyệt, anh nhận nhầm người rồi."
Nói xong tôi quay đầu chạy đi thật nhanh.
Gió đêm thoảng qua tai, cũng khiến lời nói của Thẩm Tự trở nên rõ ràng hơn: "Anh sẽ tóm được chỗ sơ hở của em."
Qua cuối tuần, Thẩm Tự phải quay về đi làm.
Anh ta là giảng viên tại khoa Kỹ thuật Cơ khí của Đại học XX.
Lý do khiến tôi quen biết anh ta là vì khi đó tôi đang sống dở chết dở với bài luận phân tích số nên đã lên mạng tìm một người làm bài hộ mình. Lúc đó Thẩm Tự đã đến và giúp tôi.
Sau khi thêm thông tin liên hệ của anh ta, ban đầu tôi chỉ muốn trả tiền để anh làm giúp. Nhưng không ngờ anh ta lại cầm tay nhẫn nại chỉ dạy tôi viết bài luận đó!
Cuối cùng, bài luận đó của tôi được thông qua và đạt điểm cao.
Để cảm ơn sự "cứu mạng" của Thẩm Tự, tôi đã mời anh ta một bữa cơm. Qua lại như vậy hai người chúng tôi trở nên quen thuộc hơn.
Anh ta là giảng viên đại học, còn tôi là học sinh nên bất giác tôi có một loại cảm giác kính trọng và sùng bái.
Anh ta muốn hướng dẫn tôi học nghiên cứu sinh, còn là vào học tại ngôi trường đại học anh ta theo dạy.
Anh ta cũng từng đề nghị tôi chọn anh ta làm thầy hướng dẫn. Tuy nhiên, tôi đã từ chối một cách khéo léo.
Bây giờ nghĩ lại, lời đề nghị của Thẩm Tự căn bản chính là muốn giám sát tôi dưới mí mắt của anh ta.
Đại học năm cuối, chỉ trong tháng đầu tiên yêu đương, anh ta đã bắt đầu bộc lộ tính kiểm soát và huỷ diệt của bản thân.
Anh ta không cho phép tôi mặc quá gợi cảm, không cho phép tôi tiếp xúc với nam sinh khác, tôi phải báo cáo mọi lộ trình của mình cho anh ta.
Anh ta muốn đảm bảo rằng tôi luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Ban đầu, tôi không chịu nổi và đã phản kháng. Anh ta dịu dàng ôm tôi lòng, nói: "Em yêu, anh làm như vậy cũng vì muốn tốt cho em, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm."
Lặp đi lặp lại như vậy, chúng tôi diễn đi diễn lại vài lần cái kịch bản "Tôi đuổi, anh chạy, tôi có chắp thêm cánh cũng chạy đằng trời." Nhưng thực sự tôi không hề thấy nó lãng mạn chút nào.
Tôi đã cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng sau sự việc "bỏ nhà ra đi" lần trước, đã không còn ai muốn tin lời tôi nữa, càng không có khả năng báo cảnh sát vì anh ta không đe dọa đến sự an toàn của tôi, đánh giá xã hội về anh ta cũng rất tốt, nói anh ta là một kẻ điên, một kẻ cuồng kiểm soát thì ai sẽ tin?
Cùng lắm sẽ cảm thấy tôi không biết điều mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.