Ánh Sao Chiều

Chương 3:




Jimmy O’connor, người thon lẳn, cường tráng, khoẻ mạnh với đôi vai rộng và những cánh tay vạm vỡ, thích chơi golf và quần vợt, từng ở trong đội khúc côn cầu trên băng của Đại học Harvard, là một vận động viên xuất sắc lúc còn ở trường, đến giờ vẫn chưa mất đi cái phong độ ấy. Anh ta có bằng cao học về tâm lý ở UCLA, trong khi làm công tác thiện nguyện ở Watts. Một năm sau đó anh trở lại trường lấy bằng về công tác xã hội, và chưa bao giờ rời bỏ Watts, với số tuổi 38 O’Connor đã có được một cuộc sống, một nghề nghiệp mà anh yêu thích, và cũng cố dành một ít thì giờ chơi thể thao anh đã tổ chức một đội bóng đá và một đội bóng mềm cho đám trẻ anh đang đảm trách. Anh bố trí đưa trẻ đến những nơi nuôi dưỡng, đem chúng ra khỏi những nhà đã hành hạ đánh đập chúng, bế những đứa bé người dính đầy bột trắng hay bị bỏng đến những phòng cấp cứu, và cũng nhiều lần đem chúng về nhà ở tạm cho đến khi tìm được một ngôi nhà nuôi dưỡng tử tế. Những người từng làm việc với anh, ai cũng bảo Jimmy có một quả tim vàng. Anh mang vẻ của một người Ailen tiêu biểu, tóc đen nháy, nước da trắng, mắt đen lớn, đôi môi mời mọc gợi cảm, và nụ cười làm xiêu lòng phụ nữ, nụ cười đã từng làm cho Maggie hay Magaret Monaghan say mê. Cả hai đều ở Boston, gặp nhau ở Harvard và cùng đến vùng biển miền Tây sau khi tốt nghiệp đại học. Hai người đã chung sống với nhau từ những năm còn là sinh viên, và tình trạng kéo dài mãi cho đến khi họ đem nhau ra toà thị chính chính thức kết hôn sáu năm trước đây. Với cả hai, chuyện này cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua là để thoát khỏi sự giám sát của bố mẹ. Nhưng rồi hai gia đình cũng thú nhận với nhau là cưới hỏi như thế không những không có gì bất tiện mà còn là một điều tốt nữa.
Maggie nhỏ hơn Jimmy một tuổi, với anh cô là người phụ nữ khôn ngoan nhất mà anh biết, không có người nào như cô trên quả đất này. Cô cũng có bằng cao học về tâm lý, và đang tính lấy bằng tiến sĩ, nhưng còn chưa dứt khoát. Cũng như anh, Maggie làm việc với đám trẻ trong nội thành. Cô muốn nhận nuôi một đám trẻ nhưng thay vì có những đứa con riêng của hai người. Jimmy là con ruột, còn cô là chị lớn của 9 đứa tất cả. Cô sinh trưởng trong một gia đình tốt, gốc Ailen, vững chắc, quê ở Country, giọng nói mà cô đã bắt được y hệt. Gia đình Jimmy rời Ailen được bốn đời, có họ xa với nhà Kennedy. Maggie đã khám phá ra điều này và đã trêu chọc anh, gọi anh là “Fancy Boy”, nhưng không tiết lộ cho ai biết điều đó, chỉ thích dùng nó để trêu chọc thôi vừa tài giỏi, vừa mạnh mẽ, xinh đẹp, can đảm, với mái tóc đỏ rực, đôi mắt xanh lơ, và chỗ nào cũng có tàn nhang, Maggie là cô gái trong mơ của anh, là tình yêu của cuộc sống anh. Không có một điều gì ở cô mà anh không ưa thích cả, ngoài điểm cô không nấu nướng được và chẳng hề quan tâm đến chuyện này. Vì thế anh phụ trách việc nấu ăn cho cả hai, và tự hào mình cũng là tay bếp khá.
Jimmy đang thu dọn đồ trong nhà bếp, thì viên quản lý cao ốc bấm chuông rồi bước vào nhà. Ông ta lớn tiếng chào để Jimmy biết sự có mặt của mình ở đây. Ông ta đưa khách vào trong nhà. Đây là một căn hộ rất nhỏ nằm trên Venice Beach mà vợ chồng anh rất yêu thích. Maggie thích trượt giày trên các đường phố như mọi người ở đây vẫn làm. Họ còn thích bãi biển nữa.
Jimmy đã để thông báo cho thuê nó tuần trước đây, và sẽ dọn đi vào cuối tháng. Anh không biết mình sẽ đi đâu, bất cứ đâu cũng được, miễn không phải ở đây.
Viên quản lý cao ốc đang chỉ căn hộ cho đôi trai gái sắp cưới nhau. Cả hai nam nữ đều mặc quần Jean ô, áo vải bông dài tay và mang dép, trông hãy còn ngây thơ và rất trẻ, chỉ độ trên dưới 20. Cả hai từ miền Tây, vừa tốt nghiệp đại học, chợt thấy mến L.A và cho Venice là nơi tốt nhất.
Căn hộ này rất hợp với họ. Viên quản lý giới thiệu hai người với Jimmy. Anh gật đầu bắt tay rồi trở về lại công việc thu dọn của mình, để họ tự đi xem căn hộ. Đây là một căn hộ, ngăn nắp gồm một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ rất nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc giường, một phòng tắm hai người phải đứng sát nhau mới đủ chỗ, và một khu bếp mà anh đang dọn đồ. Họ chẳng cần chỗ rộng hơn, như vậy là quá đủ, và Maggie lúc nào cũng nằng nặc đòi trả phần nửa tiền thuê nhà. Cô rất bướng bỉnh trong những chuyện như thế. Hai người vẫn chia đôi các chi phí kể từ ngày gặp nhau, và ngay cả khi lấy nhau “em sẽ không để cho mình bị xem là phụ nữ đâu Jimmy O’Connor ạ” cô đã bắt chước giọng bố mẹ mình bảo anh như thế trong khi mái tóc đỏ rực đang lắc mạnh quanh cổ. Anh không muốn có con với cô để trong nhà có đầy cả những đứa bé tóc đỏ, cả hai đã bàn chuyện có con cái trong 6 tháng qua, nhưng Maggie cũng muốn có con nuôi nữa. Cô muốn những đứa bé này có được một cuộc sống tốt đẹp hơn là cuộc sống chúng có thể có được sau này.
“Vậy 6 đứa này, 6 đứa nọ được không?” Jimmy trêu cô.
“6 đứa của chúng ta và 6 đứa con nuôi. Em muốn chu cấp cho những đứa nào?”. Cô đành phải nhượng bộ để anh chu cấp cho chúng, ít nhất cũng một số, không đủ sức để nuôi một số đông như họ muốn. Nhưng hai vợ chồng thường nói đến con số 5 hay 5.
- Có bếp Gaz không? – Cô gái đi thuê nhà mỉm cười hỏi. Jimmy chỉ gật đầu. – Tôi thích nấu ăn. – Anh muốn bảo cô gái nọ là mình cũng thế, nhưng không muốn bắt chuyện với họ. Chỉ gật đầu rồi tiếp tục công việc thu dọn.
Năm phút sau họ đi. Viên quản lý xây dựng lớn tiếng cảm ơn, rồi Jimmy nghe ông ta đóng cửa lại. Anh không biết họ muốn thuê căn hộ này không. Nhưng cũng chẳng sao, sẽ có người khác. Đây là một căn hộ tốt, sạch sẽ, có một tầm nhìn rất đẹp. Maggie đặc biệt đòi cho được phải có một tầm nhìn tốt dù có phải tốn kém thêm. Sống ở Venice mà không có được một cảnh nhìn đẹp thì chẳng bõ công, cô đã nói thế bằng thứ giọng địa phương, cái giọng mà cô thường trêu cợt anh và lúc nào cũng làm anh vui thích. Thỉnh thoảng hai vợ chồng đi ăn món Pizza, và trong suốt bữa ăn họ đã làm như mình là người Ailen và khiến mọi người tưởng thật. Cô còn tự học ngôn ngữ Celtix của người Ailen, cả tiếng Pháp nữa, và còn muốn học cả tiếng Trung Hoa để có thể làm việc và trò chuyện với đám trẻ di dân xóm giềng.
- Ông ấy trông chẳng thân thiện lắm. – một trong hai người xem nhà đã thì thầm trong phòng tắm khi họ quyết định lấy căn hộ. Họ có đủ tiền, lại thích tầm nhìn ở đây cho dù các phòng có hơi nhỏ.
- Ông ấy là người tốt – viên quản lý nọ vốn rất thích hai vợ chồng Jimmy đã lên tiếng biện hộ cho anh – chẳng qua vừa gặp chuyện – Ông dè dặt không biết có nên tiết lộ cho đôi bạn trẻ câu chuyện của Jimmy không, nhưng nghĩ lại nếu ông không nói thì thế nào cũng có người khác cho họ biết, mọi người trong toà chung cư đều yêu mến O’Connor nên ông thấy buồn khi anh bỏ đi, nhưng thông cảm cho trường hợp của anh, vào địa vị anh chắc ông cũng làm thế.
Cặp trai trẻ nọ thắc mắc không hiểu phải Jimmy bị đuổi hay được yêu cầu phải rời đi, vì thấy anh có vẻ rất khổ sở, gần như hằn học trong khi dọn đồ đạc.
- Ông ấy có cô vợ trẻ đẹp, tuyệt vời, 32 tuổi, tóc đỏ và rất khôn ngoan.
- Hai người chia tay nhau à? – Cô gái vô tình hỏi, giọng mang chút thương cảm. Jimmy chợt vứt mạnh mấy cái xoong nhỏ vào thùng giấy trong một cử chỉ giận dữ khi nghe cô gái nói thế.
- Cô ấy chết cách đây một tháng. Thật kinh khủng. Bị ung thư bướu ở não. Cách đây vài tháng, thoạt đầu cô ấy bảo bị nhức đầu kinh khủng. Họ đưa cô ấy đến bệnh viện xét nghiệm scan não, MRI, CAT, đại khái thế, rất nhiều xét nghiệm và khám phá thấy cô ấy bị một cục bướu ở não, cố dùng phẫu thuật cắt bỏ nó đi, nhưng cục bướu khá lớn và lan rộng sang nhiều phần khác của não. Cô ấy chết trong vòng hai tháng. Người ông ta như chết theo cô gái. Tôi chưa thấy cặp vợ chồng nào yêu thương nhau đến thế. Lúc nào họ cũng vui cười, chuyện trò, đùa cợt với nhau. Ông ấy mới cho tôi biết ý định cho thuê tuần vừa rồi, bảo không thể ở lại đây nữa, kỷ niệm làm ông ấy quá buồn khổ. Tôi thấy thương ông ấy quá, con người rất tốt. – Những giọt nước mắt đã long lanh trên đôi mắt ông.
- Ôi, tội nghiệp thật! Cô gái nọ nói trong khi nước mắt cũng như sắp trào ra. Câu chuyện thật bi thảm, và cô gái đã tìm thấy những bức ảnh hai vợ chồng treo khắp nơi trong căn hộ.
- Quả là một cú sốc lớn đối với ông ấy.
- Cô ấy rất can đảm. Mãi đến tuần lễ cuối cùng, hai vợ chồng vẫn đi dạo chơi, ông ấy nấu ăn cho vợ, đem vợ xuống tận bãi biển, vì cô ấy rất yêu thích biển. Nếu có quên được, chắc ông ấy phải mất một thời gian lâu lắm. Sẽ chẳng bao giờ ông ấy tìm được một cô gái khác như thế.
Viên quản lý đưa tay lên lau nước mắt trong khi đôi trai gái nọ xuống dưới. Ông vốn được vợ chồng Jimmy thương mến vì tính cương trực của ông. Câu chuyện đã ám ảnh họ suốt cả ngày hôm ấy. Và đến chiều tối thì viên quản lý nọ đã chuồi qua cửa Jimmy một mảnh giấy, báo anh biết là người nọ đã đồng ý lấy căn hộ, anh sẽ rời nó trong ba tuần lễ nữa.
Jimmy nhìn đăm đăm mảnh giấy nọ. Đây đúng là ý muốn của anh, anh biết mình sẽ phải làm thế, nhưng lại chẳng nơi nào để đi. Anh chẳng còn thiết tha gì đến nơi ở của mình. Chuyện này giờ với anh chẳng quan trọng, anh có thể ngủ trong một cái túi ngủ ở ngoài đường. Có lẽ vì vậy mà nhiều người đã trở thành những kẻ vô gia cư. Họ chẳng còn thiết tha gì đến nơi họ sống hay liệu họ có sống hay không. Anh đã tính chuyện tự vẫn sau khi Magie chết, chỉ cần lặng lẽ đi vào đại dương, thế là giải toả được hết nỗi đau buồn hiện tại. Sau ngày Maggie chết, anh đã ra bờ biển ngồi hàng giờ nghĩ đến chuyện này – và rồi anh nghe tiếng nói của cô, tiếng nói vô cùng giận dữ bảo anh là kẻ hèn nhát, với cả giọng nói đặc địa phương của cô nữa. Mãi khi màn đêm buông xuống anh mới trở về nhà ngồi than khóc nhiều tiếng đồng hồ trên ghế nệm.
Gia đình hai bên từ Boston đã đến ngay đêm ấy. Lễ cầu nguyện và đám tang kéo dài mấy ngày sau đó. Anh đã từ chối không cho gia đình đem cô về chôn ở Boston. Cô từng bảo muốn sống ở California với anh, nên đã chôn cô ở đây. Khi mọi người về hết Jimmy lại thấy cô độc. Bố mẹ, anh chị em Maggie đã vô cùng đau khổ trước sự mất mát của anh hay hiểu được cuộc sống của cô có ý nghĩa như thế nào với anh. Maggie là cuộc sống trọn vẹn của anh, và anh biết chắc mình sẽ không bao giờ yêu một người phụ nữ nào khác như đã yêu cô, hay chẳng bao giờ yêu thương ai nữa cả. Anh không thể kiếm một người phụ nữ nào khác trên đời này. Làm thế có khác gì đi làm nhái một cách vụng về một món đồ. Và làm sao có được một người phụ nữ như cô với tất cả sự nồng nhiệt, đam mê, tài năng, niềm vui và sự can đảm ấy? Cô là con người gan dạ nhất mà anh biết, ngay cả với cái chết cũng không hề sợ hãi. Cô chỉ chấp nhận nó như là số phận của mình. Chính anh mới là người đã khóc van xin thượng đế thay đổi ý muốn của người. Anh mới là người đã hoảng hốt, kinh sợ, là người không thể tưởng tượng đến một cuộc sống mà không có cô, thật không thể tưởng tượng được.
Không sao chịu đựng được. Không sao tha thứ được. Và giờ thì anh đang trong tình trạng như thế này. Nàng đã ra đi cả tháng nay rồi, nhiều tuần lễ, bao nhiêu ngày giờ đã trôi qua mà anh giờ đây vẫn còn như đang lê lết trong những ngày còn lại của cuộc sống.
Jimmy đã trở lại làm việc một tuần lễ sau khi cô Maggie chết. Các đồng nghiệp đã tỏ ra nhẹ nhàng, tế nhị đối với anh. Anh đã làm việc toàn thời gian với đám trẻ, nhưng bây giờ đấy chẳng còn niềm vui nào cho cuộc sống, chẳng còn tinh thần nào và chẳng còn sự sống nào trong con người anh nữa. Anh chỉ còn phải tìm cách để đưa những bước chân mình bước tới trước trong suốt cuộc đời còn lại, để giữ mình tiếp tục thở, tiếp tục thức dậy mỗi buổi sáng, hoàn toàn không có lý do nào khác. Một phần con người anh muốn ở lại mãi mãi trong căn hộ này, phần kia không chịu được cảnh thức giấc mà không tìm lại được cô bên cạnh. Anh biết mình phải rời khỏi nơi này, chẳng cần biết đi đâu, chỉ cần ra khỏi đây thôi, anh đọc thấy tên người đại diện địa ốc trên mục quảng cáo, gọi điện thoại cho ông ta. Tất cả nhân viên đều vắng nên anh để lại tên và số điện thoại của mình rồi trở lại thu xếp đồ đạc. Nhưng khi lục đến phần nửa tủ, nơi để đồ đạc riêng của cô, anh chợt có cảm tưởng như bị Mike Tyson tống một quả đấm mạnh vào ngực làm anh muốn ngạt thở. Cái thực tại mạnh đến độ như hút tất cả không khí từ lồng ngực, hút tất cả máu từ trái tim anh ra. Anh đứng sững trông như đang đứng cạnh mình trong phòng, “Tôi phải làm gì bây giờ đây?”. Anh nói lớn trong khi nước mắt cứ trào ra, tay phải bám chặt vào khung cửa. Một sức mạnh siêu phàm nào đó hầu như quật ngã anh. Sự mất mát quá to lớn đến độ anh khó mà giữ cho mình khỏi ngã.
“Jimmy, anh phải tiếp tục sống”, anh nghe giọng nói của cô vang lên trong đầu. Không thể bỏ cuộc được vẫn giọng đặc địa phương “tại sao lại không bỏ cuộc được?”. Cô đã không làm thế. Cô đã không bao giờ bỏ cuộc cô đã can đảm chiến đấu đến phút cuối. Hôm ra đi vĩnh viễn, cô đã tô môi son, đã gội đầu tóc sạch sẽ và đã mặc chiếc áo trắng cô thích nhất. Cô không chịu bỏ cuộc. “Anh không muốn tiếp tục nữa”. Anh lớn tiếng đáp lại giọng nói vừa nghe trong trí và khuôn mặt mà anh sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
“Nhấc cái mông bự thối tha của anh lên”. Anh nghe rõ tiếng nói ấy của cô, rồi chợt cất tiếng cười lớn qua làn nước mắt, đứng nhìn đống quần áo của cô.
“Được rồi Maggie… được…”. anh nói rồi từ từ lấy khỏi mắc áo những chiếc áo dài của cô xếp lại cẩn thận vào hộp như chắc là một ngày nào đó Maggie sẽ trở lại dùng chúng.
ng��0ib0�融� tâm sự. Quả anh đang cần thật, nhưng lại quá chán nản. Không muốn đi đâu cả.
- Không, cám ơn, - Mark cố mỉm cười, - để khi khác vậy.
- Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh, - Abe hứa. Ông không biết lỗi của vụ ly dị này. Anh chàng cũng không có cô gái nào khác. Ông tự hỏi không biết có phải lỗi của cô vợ Mark hay không, vì cô ta rất xinh đẹp. Hai người trông như một cặp vợ chồng Mỹ hoàn hảo, như anh trai và cô gái ở nhà kế bên, cả hai đều có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, và mấy đứa con trông như những người một nông trại trải dài tận vùng Trung Tây nước Mỹ mặc dầu Janet đã lớn trong cùng những khu phố ở nam New York với Mark. Họ cũng dự những buổi khiêu vũ ở trường trung học nhưng lại không gặp nhau ở trường luật Yale. Một cuộc sống hoàn hảo, nhưng ông không biết gì nhiều hơn.
- Mark ở lại văn phòng, sắp xếp giấy tờ mãi đến 8 giờ tối mới về lại khách sạn. Trên đường về anh tính ghé tiệm kiếm một miếng xăng uých bỏ bụng, nhưng lại không thấy đói. Anh đã hứa với vị bác sĩ sẽ cố gắng uống. Tự hứa là ngày mai sẽ ăn, giờ thì anh chỉ muốn lên giường nhìn vào màn ảnh truyền hình. Rồi có lẽ cùng sẽ ngủ thiếp đi.
- Vừa về đến phòng thì điện thoại reo. Jessica gọi. Con bé bảo hôm nay ở trường nó được điểm tốt, điểm cho bài kiểm tra lớp. Nó đang học năm thứ hai trung học, nhưng ghét ngôi trường mới. Jason cũng vậy, thằng bé đang học lớp 8. Cả hai đang phải vất vả điều chỉnh với môi trường mới. Jason đang chơi bóng đá, còn Jessica thì ở trong đội tuyển khúc côn cầu vẫn đổ lỗi cho Mark về mọi khó hiểu trong vụ ly dị này.
- Anh đã không cho nó biết là đã đóng cửa ngôi nhà, hay nói là hai đứa sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ngôi nhà cũ nữa, mà chỉ hứa sẽ sớm qua New York và bảo nó chuyển lời hỏi thăm má nó. Sau đó, anh gác máy, rồi cứ ngồi như thế, nhìn đăm đăm vào màn ảnh truyền hình, nước mắt chảy dài xuống má.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.