Fi Ahn | Lynn
Cả khoang đều truyền tai nhau, Chu Bội Bội đang có mặt trên chuyến bay này.
Chỗ Giản Duy ngồi ở cạnh cửa sổ, bên ngoài biển mây cuồn cuộn, từng đám từng đám giống như kẹo đường. Máy bay mới vừa tiến vào tầng bình lưu, hành khách được giải thoát khỏi cảm giác không trọng lượng từ khi cất cánh, đèn hướng dẫn một lần nữa bật lên, trong khoang khôi phục lại sự náo nhiệt.
Giản Duy đắm mình trong ánh đèn vàng ấm áp, có chút hoài niệm cảm giác tối tăm vừa rồi. Cô sờ lên mặt, phù, may là khẩu trang vẫn còn đeo, lúc này mới có cảm giác an toàn.
Bên cạnh là một cặp đôi, dáng vẻ vẫn còn là sinh viên, cô gái với mái tóc xoăn kéo cánh tay bạn trai nói: “Có phải là thật không anh? Trước khi cất cánh em tranh thủ từng giây lướt weibo, hôm nay ở sân bay Song Lưu quả thật có người nhìn thấy Chu Bội Bội, ở cửa khẩu an ninh kiểm tra, mặc…” Cô ấy đột nhiên quay đầu, chỉ vào Giản Duy nói: “Mặc kiểu váy màu xanh này.”
Hai người đều nhìn sang, ánh mắt của cô gái rơi xuống chiếc khẩu trang Giản Duy đang đeo, trong nháy mắt tỏa sáng, dường như không thể tin được bản thân lại có vận may đến thế.
Dưới khẩu trang, Giản Duy nuốt nước miếng, nói ra lý do chuẩn bị từ lâu: “Không phải bạn hoài nghi tôi là Chu Bội Bội chứ? Chị ấy là đại minh tinh, cho dù có đi máy bay, nhất định cũng phải ngồi khoang hạng nhất.”
Đây là chuyến bay từ Thành Đô đi Bắc Kinh, mấy giờ trước, nữ minh tinh nổi tiếng – Chu Bội Bội xuất hiện ở cửa khẩu kiểm tra an ninh. Tin tức nhanh chóng truyền khắp khu vực phía sau, Giản Duy lên máy bay chưa được bao lâu, thì nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán, hình như Chu Bội Bội đang ở trên chuyến bay này.
Chỉ có điều tất cả mọi người và Giản Duy đều có chung một suy nghĩ, cho dù là thật, Chu Bội Bội chắc chắn cũng phải ở khoang hạng nhất, chứ không thể xuất hiện ở khoang phổ thông.
Cô gái tóc xoăn cũng cảm thấy có lý, nhưng cô ấy không bị thuyết phục ngay lập tức, híp híp mắt, quan sát Giản Duy.
Giản Duy để tóc ngắn chạm vai màu đen nhánh, phần đuôi khẽ cụp vào trong. Tóc mái thưa dài đến giữa lông mày, nổi bật lên một đôi mắt hạnh to mà trong vắt. Khóe mắt trái có một nốt ruồi hình giọt lệ, ở trên da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi, giống như vẽ rồng điểm mắt, trong nháy mắt làm cho đôi mắt thêm vài phần hoạt bát linh động, sóng mắt lưu chuyển, càng nhìn càng xinh.
Cô gái nhìn đến ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại.
Ánh mắt của Giản Duy lộ ra sự căng thẳng, cô gái cho là mình đã hù đến cô, lúng túng nói: “Xin lỗi bạn, là mình nghĩ quá nhiều, lại cho rằng bạn là Chu Bội Bội…”
Giản Duy thở phào nhẹ nhõm, cố ý cười nói: “Tôi rửa sạch hiềm nghi rồi?”
Cô gái kia ngượng ngùng nói: “Phải. Dù sao, khóe mắt của Chu Bội Bội cũng không có nốt ruồi như bạn…”
Tiếp viên hàng không đẩy xe đến gần, bắt đầu phát bữa tối. Cô gái tóc xoăn và bạn trai – hai người chọn hai phần cơm khác nhau một cơm thịt kho và cơm thịt hầm, đến lượt Giản Duy, cô khoát khoát tay đáp: “Cảm ơn chị, tôi không cần đâu.”
Cách khẩu trang, thanh âm của cô có chút rầu rĩ. Trải qua sự việc vừa rồi, cô gái tóc xoăn cùng cô cũng coi như có chút trao đổi, hỏi: “Chao ôi, sao bạn lại đeo khẩu trang? Nếu như bạn để lộ mặt, thì mình cũng không hiểu lầm.”
Giản Duy nói: “Mặt tôi bị dị ứng, không muốn bị mọi người thấy.”
Cô gái đồng tình gật đầu, quay đầu cùng bạn trai bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào chia sẻ đồ ăn.
Giản Duy ngửi thấy mùi thơm, vô ý thức sờ sờ bụng. Buổi trưa cô chỉ ăn có một ít, đã sớm tiêu hóa hết, nhưng… Khẩu trang thì không thể bỏ xuống, nhịn một chút đi, dù sao thức ăn trên máy bay này cũng không ngon.
Cô rất có tinh thần AQ an ủi bản thân, miệng ở sau khẩu trang chu lên, như chú chuột hamster không cam tâm.
Cô gái tóc xoăn cơm nước xong, lại cùng bạn trai hàn huyên một lát, cảm thấy nhàm chán nên lấy ipad ra bắt đầu xem phim. Phim thì đã sớm down về máy, là phim truyền hình cổ trang thể loại cung đấu – “Đại Hán Phi Yến”, mấy tháng trước do rất nhiều nguyên nhân mà cứ trì hoãn mãi, chưa kịp xem.
Giản Duy nghe được âm nhạc quen thuộc, quay đầu nhìn lại liền sửng sốt. Trên màn hình là cung điện hoa lệ, có nữ tử mặc áo đỏ thẫm, tóc dài rối tung, nàng khẽ ngước mặt lên, đối diện với quân vương cười một tiếng.
Xinh đẹp đến vậy, dường như khiến toàn bộ cung Vị Ương đều nở hoa.
Cô gái tóc xoăn nói: “Chu Bội Bội đúng là đẹp xuất sắc. Tạo hình này siêu đẹp mắt, diễn sủng quan lục cung Triệu Phi Yến rất có sức thuyết phục!”
Chính là “Đại Hán Phi Yến”, trong lúc phát sóng không chỉ lập nên nhiều kỷ lục rating được ghi nhận, còn dẫn tới việc bàn tán khắp nơi trên mạng, được coi là phim truyền hình của năm. Là nữ chính của bộ phim này, Chu Bội Bội cũng một đêm thành danh. Truyền thông nói cô ấy là bạo hồng, Giản Duy cảm thấy chưa đủ chính xác, phải là “Đặc biệt đặc biệt bạo hồng”!
“Bạn có xem qua phim này chưa? Đừng tiết lộ, bên cạnh mình mọi người đều xem hết rồi, mỗi ngày mình đều lo lắng đề phòng, rất sợ họ kể cho mình nội dung phim.”
Giản Duy nói: “À, yên tâm đi, tôi không có xem phim này.”
Cô gái có phần kinh ngạc: “Bạn không xem? Chu Bội Bội gần đây nổi tiếng như vậy, mình còn tưởng rằng nhân dân cả nước đều xem hết rồi.”
“Đại Hán Phi Yến” cũng không phải là bộ phim truyền hình được khảo cứu cẩn thận, nói trắng ra, chỉ là một bộ phim thần tượng khoác vỏ bọc lịch sử cổ trang, hơn nữa lại còn Mary Sue. Nhưng bởi vì các diễn viên chính đều có giá trị nhan sắc siêu cao, cùng với nội dung lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng cẩu huyết một tí, nhìn qua vô cùng thu hút người xem.
Tập này vừa vặn đến đoạn Triệu Phi Yến bị bắt cóc xuất cung, thay thế nàng là nữ tử Nguyệt Cơ – người giống nàng như đúc, kể cả hoàng đế và tất cả mọi người đều bị lừa gạt, cho rằng nàng ta chính là Triệu Chiêu nghi thật.
Chu Bội Bội một mình diễn hai vai, cực kỳ có sức thuyết phục, từ thần thái có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai nhân vật.
Cô gái tóc xoăn lại chê: “Mỗi lần mình nhìn thấy nội dung này đều không còn gì để nói, trên thế giới thật sự có hai người lớn lên giống nhau như thế sao? Triệu Hợp Đức là muội muội của Triệu Phi Yến, lớn lên còn không giống nàng ấy, Nguyệt Cơ này với nàng vốn không quen biết, lại có cùng khuôn mặt, mình mãnh liệt đề nghị hai người họ nên đi xét nghiệm DNA.”
Cùng người như thế này xem phim đúng là thú vị, bởi vì được nghe bình luận miễn phí, chỉ có điều Giản Duy lại không cười nổi.
Cô sờ sờ trán, phát hiện mình thế nhưng không có tiền đồ đổ mồ hôi.
Cô gái kia xem hết một tập, thở dài cất ipad, “Aiza, không xem nữa. Ngồi máy bay thật nhàm chán, bạn đi Bắc Kinh làm gì, du lịch sao?”
Giản Duy hỏi ngược lại: “Bạn thì sao?”
“Bọn mình đi du lịch. Sắp vào năm cuối rồi, thừa dịp kỳ nghỉ hè này vui chơi nhiều một chút, coi như là lần điên cuồng cuối cùng trước khi tốt nghiệp!”
“Ừm, tôi đi công tác.”
“Bạn đã đi làm? Cảm giác bạn và mình không lớn hơn nhau là mấy.”
“Tôi cũng tầm tuổi bạn, chẳng qua nghỉ hè nhận việc làm thêm, phải đi Bắc Kinh một chuyến.”
Cô gái bưng ly nước chanh: “Vậy chúc bạn công tác thuận lợi nha!”
Máy bay tròng trành một cái, tay cô ấy run lên, ly nước chanh không nghiêng không lệch hắt lên mặt Giản Duy. Cô gái thấy thế thì sợ hết hồn, vội vàng tiến lên giúp cô thu dọn, bạn trai bên cạnh cũng nhanh trí rút khăn giấy đưa tới.
“Xin lỗi thật sự rất xin lỗi, mình không cố ý đâu. Trời ạ đầu tóc của bạn đều ướt hết rồi, còn khẩu trang nữa, bạn tháo xuống lau đi…”
Giản Duy không kịp ngăn cản, trên mặt một cỗ sức kéo đánh tới, đợi cô lấy lại tinh thần, khẩu trang vốn treo ở trên lỗ tai đã nằm trong tay đối phương.
Dưới sự hoảng loạn cực độ, cô mạnh mẽ xoay người qua một bên, mặt quay về vách khoang máy bay, chỉ để lại phần lưng đối diện hai người kia.
Cô gái kia ngẩn người, động tác của Giản Duy quá nhanh, cô ấy chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt loáng một cái đã biến mất, cái gì cũng không thấy rõ. Nhớ tới chuyện cô nói bị dị ứng, cô ấy an ủi: “Bạn chớ suy nghĩ quá nhiều, mặt mình trước kia cũng từng có nốt đỏ do bệnh sởi lưu lại. Yên tâm, mình không cười bạn đâu …”
Giản Duy vẫn đưa lưng về phía cô ấy, một hồi lâu mới nói: “Không sao đâu, dính có chút nước, tôi tự lau được.”
Cô vẫn giữ nguyên tư thế, tay với ra sau, mò vào hư không. Bởi vì hụt mấy lần, có chút buồn cười. Cô gái cùng bạn trai liếc mắt nhìn nhau, yên lặng đem khăn giấy đưa tới. Giản Duy rút lấy thật nhanh, đưa lưng về phía bọn họ lau mặt, sau đó lau tóc. Đồng thời tay kia thăm dò vào trong túi, lấy ra một cái khẩu trang mới, đeo lên thật nhanh.
Cô gái: “… Khẩu trang của bạn còn nhiều thật.”
Giản Duy xoay người lại, tóc mái ẩm ướt, hỗn độn dính trên trán. Có điều cô rất trấn định, đeo xong khẩu trang, tựa như tìm lại bản thân, thâm trầm nói: “Ừm, đề phòng khói bụi.”
Lúc máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Bắc Kinh, đã là chín giờ tối.
Suốt hành trình Giản Duy đều lo lắng đề phòng, giờ phút này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa đi lấy hành lý, vừa gọi điện thoại.
Đầu kia điện thoại là bạn của Giản Duy – Lại Hiểu Sương, hẹn tối nay tới đón cô: “Bảo bối, đoàn phim có chuyện nên tao tới muộn, mày ở sân bay chờ một lát, muộn nhất là nửa tiếng nữa, nhất định tao sẽ có mặt!”
Giản Duy: “Tao không làm được! Bắc Kinh rộng lớn của chúng mày thật là đáng sợ! Bây giờ tao cảm thấy ngước mắt không thân, bốn bề khốn đốn, tao muốn tìm một chỗ trốn đi!”
Lại Hiểu Sương vui sướng: “À chuyện mày ở sân bay Song Lưu bị chụp, liên quan gì đến Bắc Kinh chứ, đừng nghĩ lung tung.”
Giản Duy lại sụp đổ: “Huhu, mày cũng xem ảnh rồi hả? Tao ở cửa khẩu an ninh kiểm tra giống như con khỉ bị chụp ảnh, đã nói không phải là Chu Bội Bội, những người kia vẫn cứ chụp…”
Cô nhớ lại bốn tiếng trước, cô đứng ở chỗ cửa kiểm tra an ninh của sân bay Song Lưu, mắt điện tử muốn chụp hình, Giản Duy chậm rãi tháo khẩu trang xuống. Sau khi lộ mặt trong không khí, bốn phía bắt đầu xôn xao như thủy triều, hành khách đã thông qua kiểm tra an ninh lần lượt quay đầu lại, người xếp hàng đằng sau hướng lên phía trước nhìn quanh, cúi đầu cũng nghe thấy tiếng bàn tán.
Nhân viên kiểm tra là một cô gái vừa tròn hai mươi, nhìn cô, rồi lại nhìn thẻ căn cước trong tay, kinh ngạc đến mức giọng nói cũng biến đổi: “… Giản Duy???”
Cô thật sự rất muốn đáp lại cô ấy một câu: “Đúng, Giản Duy. Không phải Chu Bội Bội.”
Lại Hiểu Sương: “Tao cảm thấy đoàn đội của Chu Bội Bội nhất định cũng rất mơ hồ, rõ ràng hôm nay không có đi Song Lưu, lại có ảnh chụp tung lên mạng, còn có nhân chứng nhìn thấy tận mắt bày tỏ thật sự thấy cô ấy, ha ha ha cười chết tao rồi!”
Giản Duy: “Đồng tình đâu? Quan tâm đâu? Tao với mày có còn là bạn bè không!”
Con mèo nhỏ xù lông, Lại Hiểu Sương cũng không gấp, ho nhẹ một tiếng, cười xấu xa đáp: “Mày cũng đừng oán hận. Nếu không nhờ phúc của tao, sao mày có cơ hội được nhìn thấy người nào đó mà mày tâm tâm niệm niệm?”
Nghe đến đây, tim Giản Duy đập mạnh: “Mày… Mày nhìn thấy anh ấy rồi?”
“Còn chưa đâu. Nhưng nghe phó đạo diễn nói, ngày mai nam chính sẽ vào đoàn, cho nên đêm nay anh ấy phải trở lại Bắc Kinh rồi. A, có khi hiện tại đã đến sân bay Bắc Kinh…”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, là thanh âm hưng phấn của các cô gái.
Giản Duy theo bản năng nhìn sang.
Đại sảnh sân bay biển người chen chúc, phía trên màn hình hiện lên tin tức từng chuyến bay một, từng chuỗi từng chuỗi con số khiến người ta nhìn mà lóa mắt. Người đón máy bay cũng chờ ở lối ra, cô rất nhanh phát hiện có một số người không đúng cho lắm.
Đều là thanh niên ngoài hai mươi, cùng mặc áo T-shirt ngắn tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Phần lớn là con gái, xen lẫn vài chàng trai, đếm sơ qua ít nhất phải từ hai mươi người trở lên.
Cô ngạc nhiên: “Đây là…”
“Hình như là fan đón máy bay.” Bên cạnh không biết ai đáp lời: “Đã đến được một lúc lâu, một nhóm toàn con gái đón thần tượng, ôi, nhìn đến là đông đúc!”
Người kia còn nói gì đó, giống như đang bàn luận hiện tại sao đổi ngôi quá nhanh, đến bản thân cũng không biết là ai.
Giản Duy không còn nghe rõ. Ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn qua phía trước, nhìn rõ bóng người tại đại sảnh sân bay, thân ảnh cao lớn gầy gò đó.
Mặc áo Polo màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang, trên cổ còn treo cái tai nghe cực lớn, có lẽ vừa rồi vẫn còn nghe nhạc, sau đó nhìn thấy fan mới cố ý tháo xuống.
Anh hơi cúi người, tay đút trong túi quần, giống như chú mèo lười nhác. Bởi vì quá cao, bị các cô gái vây quanh, vẫn như hạc giữa bầy gà.
Đám người xung quanh không ảnh hưởng đến bước chân anh, thoải mái đi lên phía trước, fan cũng rất hiểu chuyện, đi theo anh. Chỉ là hưng phấn vì cuối cùng cũng đợi được người, cả đám đều líu ríu nói gì đó.
Trong chốc lát, nửa cái sân bay đều nhìn qua phía họ.
Bọn họ càng đi càng xa, rất nhanh rời khỏi tầm mắt của Giản Duy.
Cô giống như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, chẳng cần suy nghĩ đã kéo vali đuổi theo.
Trong đầu có rất nhiều ý tưởng, đến cuối cùng toàn bộ lại hóa thành một – – lần này không nhờ phúc của Lại Hiểu Sương, mình cũng có thể nhìn thấy anh ấy!
Đáng tiếc cách nhau quá xa, đợi cô thở hồng hộc chạy đến mở miệng, quản lý đã đóng kín cửa xe. Tài xế còn chưa khởi động xe, fan vây quanh ở bên ngoài, định xuyên qua cửa sổ xe để nhìn thần tượng vài lần.
Giản Duy cũng chen lấn trong đám đông, bị đẩy tới đẩy lui, gần như không đứng vững được. Cuối cùng không cẩn thận giẫm phải chân người bên cạnh, đối phương tức giận nhìn sang, sau khi nhìn rõ mặt Giản Duy lại sững sờ.
Đột nhiên cô sinh ra dự cảm xấu. Vừa nâng tay sờ lên, hóa ra chẳng biết lúc nào, chiếc khẩu trang vì bị chen lấn rớt một nửa, nay đã lung lay sắp rớt còn mắc trên lỗ tai.
Cô gái chỉ tay về phía cô, không thể tin kêu lên: “Bội Bội Bội Bội – – Chu Bội Bội?!”