Chiếc xe màu đen có rèm che vẫn tiến về phía trước, rốt cuộc cũng dừng lại trước thảm đỏ. Tiếng ồn bên ngoài gần như muốn phá vỡ cửa sổ, nhưng trong xe lại không có ai nói chuyện, giống như hai thế giới tách biệt.
Lại Hiểu Sương: “Mày mày… Thật sự định đi?”
Cô ấy sắp sụp đổ rồi. Dù có đập đầu mình, Lại Hiểu Sương cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi đến bước này, cô ấy nhìn Giản Duy chằm chằm, không nhịn được kéo kéo váy cô, “Trời đất ơi, mày suy nghĩ cho kỹ, đây không phải là chuyện đùa đâu…”
Nửa câu còn lại bị Chu Tĩnh cắt ngang, người đại diện bất mãn vì sự cản trở của Lại Hiểu Sương, lạnh lùng liếc một cái khiến cô ấy không dám nhiều lời nữa.
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Giản Duy tựa như không hề nghe thấy, chỉ đối mặt với Giang Ngật. Anh vẫn cười như cũ, không thúc giục, cũng không né tránh, ánh mắt thì như nước chảy đưa tình, chảy qua sông núi u cốc, nhưng chỉ đi qua, không muốn thay đổi dù chỉ một chút.
Giản Duy biết rõ, chỉ cần bây giờ mình nói một câu “Không”, lập tức có thể rời đi, rời khỏi tình cảnh không thể khống chế này.
Nhưng mà…
Cô nhớ tới mình những hôm trắng đêm không ngủ để viết nhật ký, chép lại bài hát. Chấp niệm trong lòng khắc sâu như vậy, không thể lay động, nếu như trên đời này có điều gì khiến bản thân không thể từ chối, thì điều đó chính là anh.
Chỉ có anh.
Giang Ngật hơi nghiêng người, hình như định buông tha, muốn rời đi.
Giản Duy đưa tay, nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo của anh.
Giang Ngật nhìn xuống, ngón tay của cô trắng trẻo, nắm lấy ống tay áo vest đen của anh.
Ngón tay ở giữa khuy tay áo kim cương lóe lên ánh sáng.
Giang Ngật nói: “Em tin tưởng tôi chứ?”
Mặc dù căng thẳng đến mức da đầu run lên, nhưng Giản Duy vẫn đón nhận ánh mắt của anh, gật đầu thật mạnh.
Giang Ngật cười, “Vậy thì nắm lấy tay tôi.”
Cửa xe được đẩy ra, giống như cánh cổng liên kết với dị giới, chậm rãi mở ra trước mặt Giản Duy.
Tiếng thét chói tai như thủy triều vọt tới, sau ánh sáng, là một thế giới khác mà cô chưa từng bước vào.
Giản Duy ngẩng đầu lên, vô số ánh đèn flash lóe lên, làm cô hoa mắt.
Chu Bội Bội ngồi trong xe, quay đầu có thể nhìn thấy cách đó không xa là biển người tấp nập, trước mặt để Macbook, đang trực tiếp nghi thức thảm đỏ gần trong gang tấc này.
Cô ta nhìn qua thời gian ở góc bên phải, mười bảy giờ năm mươi tám phút, những người kia còn chưa xuất hiện.
Chu Bội Bội nhếch môi cười, sửa sang lại làn váy. Uổng công mình cố ý thay một bộ lễ phục chạy tới đây, kết quả vẫn là giống với phỏng đoán của mình, bọn họ chỉ biết ngoài miệng nói đùa tỏ ra uy phong, chứ không dám làm thật.
Không biết sáng mai, Giang Ngật sẽ thu hoạch được bao nhiêu tin tức tiêu cực, mình đến sát giờ giở quẻ, chuyện này chắc chắn không nhỏ, những người có liên quan đến mình đều bị liên lụy. Nhưng mà cũng chẳng sao, với tiếng tăm hiện tại của anh ta, được lên báo đã là không tồi rồi, nói cho cùng, mình vẫn đang giúp anh ta thôi.
Di động đột nhiên vang lên một tiếng, là tin nhắn, người gửi là Giang Ngật.
Bây giờ anh ta còn lời gì muốn nói? Chắc không đến mức là chịu thua cầu hòa chứ.
Chu Bội Bội trào phúng cười một tiếng, tiện tay mở ra, đơn giản chỉ có ba chữ: Xem trực tiếp.
Cô ta nhướng mày, đột nhiên có dự cảm xấu.
Ánh mắt rơi xuống màn hình laptop, hiện tại đã 18h01, theo lý trực tiếp hẳn đã kết thúc, nhưng hình ảnh lại chưa dừng lại.
Chu Bội Bội nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của MC, ống kính vừa chuyển, ánh đèn flash lóe lên, hai người bước xuống xe, cùng nhau đi đến. Người đàn ông mặc âu phục giày da, tác phong nhanh nhẹn, cô gái bên cạnh váy áo thướt tha, kéo tay người đàn ông, quá xa, không thấy rõ ánh mắt của cô gái, chỉ có thể từ tiếng hét chói tai của fan đoán ra, cô ấy đang cười.
Chu Bội Bội nhìn gương mặt đó rất lâu, vẫn không nhịn được, “Bịch” một tiếng, hung hăng ném laptop xuống đất!
Mỗi một bước Giản Duy đều đi như giẫm xuống đụn mây.
Dưới chân là thảm đỏ, dài như vậy, dường như không có điểm cuối. Hai bên đầy người chen chúc, mặc dù có rào chắn cản trở, bọn họ vẫn liên tục chen tới trước. Vô số camera chiếu đến cô, tách tách chụp không ngừng, mà cô sa hoa từ đầu đến chân, là tiêu điểm của toàn trường.
Hàng vạn người thông qua chương trình trực tiếp, nhìn thấy mình trong phút chốc.
Hai mươi năm cuộc đời của Giản Duy, trước giờ chưa từng trải qua kích thích như vậy.
“Bội Bội, nhìn bên này! Nhìn bên này!”
“Giang Ngật, cười một cái! Đúng! Cùng với Bội Bội!”
“Hai người đứng gần một chút!”
Cánh truyền thông liên tục lên tiếng, Giản Duy cảm giác mình như bay ở giữa không trung, cả người đều lạc đến nơi không chân thực. Hình như mọi chuyện còn đáng sợ hơn so với mình tưởng tượng, những ống kính đen ngòm kia giống như ma quỷ, các khuôn mặt của phóng viên cũng không thấy rõ, trước mắt một mảnh mơ hồ, bước chân cũng càng ngày càng vô lực. Cô cố gắng thẳng lưng giống như cây cung sắp đứt. Nhưng cũng vô dụng, khủng hoảng trong lòng vẫn như thủy triều lan tràn. Từng lớp từng lớp, gần như cuốn cô đi.
“Đừng sợ.”
Âm thanh của Giang Ngật đột nhiên truyền đến, Giản Duy quay đầu, người đàn ông đang chào hỏi với truyền thông bên tay trái, vẫy tay xong rất tự nhiên nhìn sang.
“Em cười rất đẹp, đi cũng rất tốt. Tiếp tục cười, phất tay, phất tay về phía bên phải của em.”
Muôn người chú ý thảm đỏ, hào nhoáng danh lợi, anh áo mũ chỉnh tề, đặt mình vào trong đó, tình cảnh này trước kia Giản Duy đã nhìn thấy nhiều lần. Chỉ là khi đó, cô luôn canh giữ ở bên ngoài màn hình, nhìn anh từ xa không thể chạm đến.
Còn lần này, mình đang ở bên cạnh anh ấy.
Giản Duy cố nén không lộ ra manh mối, nhưng trong mắt vẫn không tự giác toát ra sự cầu xin giúp đỡ.
Ánh mắt như cún con, đáng thương nhìn anh chằm chằm, giống như đang chăm chú vào sự tồn tại duy nhất có thể dựa vào trên thế giới.
Giang Ngật lặng yên trong phút chốc, đột nhiên giang tay, tay phải rơi xuống sau thắt lưng mảnh mai của Giản Duy. Anh yếu ớt đỡ cô, ý bảo cô và mình, bày tư thế thích hợp để cho nhà báo chụp ảnh, môi lại ghé sát vào tai cô:“Nhìn bên trái.”
Giản Duy phản xạ có điều kiện nhìn lại, cạnh thảm đỏ, Chu Tĩnh, Lâm Hạo, Lại Hiểu Sương cùng với người bạn tới lái xe hộ đều đứng ở đó.
Cô sửng sốt, không hiểu anh có ý gì. Giang Ngật nói: “Tôi đang suy nghĩ, chiếc xe vừa rồi, chắc là có thể ngồi đủ năm người nhỉ?”
“Đúng… Đúng không?”
Giang Ngật nhướn mày, dùng thanh âm chỉ cô mới có thể nghe được nói: “Thật không nghĩ tới, chúng tôi dẫn theo một minh tinh giả đi thảm đỏ thì cũng thôi đi, quan trọng hơn là, chúng ta còn quá tải …”
Giản Duy ngạc nhiên ba giây, cuối cùng một phen bóp chặt tay anh: “Hiện tại trọng điểm là điều này sao?!”
Lại Hiểu Sương và Chu Tĩnh, nhìn chăm chú vào hai người đứng trên thảm đỏ. Giản Duy vốn phải rất khẩn trương, không biết Giang Ngật nói với cô ấy câu gì, trong nháy mắt Giản Duy sụp đổ, thậm chí quên mất nhìn ống kính, mà là nghiêng đầu đi nhìn anh ấy. Hai người đối mặt một lát, Giản Duy đột nhiên quay đầu, “Xì” một tiếng nở nụ cười.
Cả người cô bởi vậy mà thả lỏng, cái tương tác này cũng làm cho cánh nhà báo như đánh tiết gà, chụp ảnh luôn tay.
Chu Tĩnh có phần kinh ngạc:” Giản Duy kia, vẫn rất ổn nha. Cô ấy làm công việc gì?”
Chị ta cũng là sau khi đưa Giản Duy ra sân mới phản ứng lại, một người chưa từng trải qua huấn luyện đứng trước ống kính, lần đầu tiên đứng trước nhiều camera như thế, không phải chuyện đùa, cũng có thể bị hù dọa mà suy sụp ngay tại chỗ. Không nghĩ tới cô gái này lại kiên trì được! Còn có thể nói đùa với Giang Ngật!
Lại Hiểu Sương giật nhẹ khóe miệng:“Giản Duy còn đang đi học, nhưng cậu ấy đọc diễn văn rất hay, từ nhỏ đến lớn đều làm người khác chú ý, coi, coi như là có kinh nghiệm đi…”
Nguyên nhân chủ yếu hơn không dám nói. Dù sao cũng là người bị fan Chu Bội Bội bao vây chặn đánh qua, Giản Duy sớm đã gặp qua nhiều nên quen mặt…
Bởi vì đã vượt quá thời gian trực tiếp, hai người đi hết thảm đỏ liền tiến vào trong hội trường, giảm bớt phân đoạn phỏng vấn thảm đỏ của MC. Giản Duy cảm thấy thật sự là trời cũng giúp mình, bởi vì bất luận như thế nào, giọng nói của cô và Chu Bội Bội chưa bao giờ giống nhau, nếu như muốn mình trả lời vấn đề, phỏng đoán cũng chỉ có thể giả giọng.
Hội trường của thịnh điển hôm nay cũng không phải là đặc biệt lớn, ngoài sân khấu bắt mắt ngay phía trước, minh tinh và khách quý đều ngồi xuống theo hình thức bàn tròn, giống như đa số các bữa tiệc liên hoan, chỉ khác là trên bàn đặt nước lọc, không để đồ ăn.
Giản Duy đứng ở lối vào, nhìn qua đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, lối ra thật dài. Tim cô vẫn còn đang run rẩy, mọi thứ vừa rồi tràn ngập trong đầu, đèn flash chói mắt, người hâm mộ hú hét như sóng biển gào thét, cô gần như mãi sau mới hiểu được, mình vừa làm ra chuyện kinh tâm động phách thế nào.
“Đi qua bên này một chút, chắn lối đi rồi.”
Giang Ngật ở bên cạnh nói, cũng kéo cô đi sang bên trái, Giản Duy nghiêng đầu nhìn lại, hai tròng mắt như đốm sáng nhỏ, thẳng tắp xông vào tầm nhìn của anh.
“Chúng ta làm được rồi!” Cô đè thấp giọng, khó nén hưng phấn: “A Ngật, chúng ta làm được rồi!”
Đôi mắt của Giản Duy nhìn anh chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau, thần thái chói mắt, nếu như không phải là mặc váy dài quá mệt mỏi, quả thực muốn nhảy dựng lên tại chỗ.
Thần sắc Giang Ngật thản nhiên, chẳng hề đáp lời. Sự hưng phấn của Giản Duy cũng rút đi, thấp thỏm nhìn anh. Là do mình làm sai chuyện gì sao? Nhưng mà, không có…
Anh đột nhiên nở nụ cười, búng nhẹ lên trán cô: “Ừ, good girl. Em làm được rồi.”
Trong nháy mắt Giản Duy đỏ mặt, cái người này, lại còn trêu mình! Hơn nữa chính là, nửa điểm mình cũng không tức giận được!
Con mắt của Giang Ngật sáng ngời, dường như cũng rất khoái trá. Giản Duy nhìn anh, chợt nhớ tới vừa rồi, lúc ở trong xe, đôi mắt ấy cũng như sao, từng chút một hiện lên ý cười, như một tia sáng, chiếu sáng toàn bộ thế giới của cô. Anh ấy nói, chúng ta còn chưa thua. Khí phách thiếu niên như vậy, trong nháy mắt, lại làm Giản Duy nhớ tới thời điểm mình mới vừa thích anh, mặc dù lớn hơn mình năm tuổi, thực ra cũng chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, giấu gia đình đi tham dự cuộc thi.
Lúc đó, Giang Ngật nói anh ấy làm theo ý trái tim mình mách bảo.
Đã nhiều năm như vậy, thực ra anh ấy chẳng hề thay đổi chút nào.
Giản Duy cúi đầu xuống, che giấu đi sự đa cảm của bản thân vì quá mức vui sướng mà dâng lên. Cho dù ngắn ngủi, mình cũng quá may mắn, vượt qua khoảng cách lệch trời như vậy, xâm nhập vào thế giới của Giang Ngật, nhìn thấy cảm xúc chân thật của anh.
Không còn là những nụ cười vừa thân thiết lại xa xôi kia nữa, mà là anh chân thật nhất.
Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói: “Là chúng ta làm được …”
“Hả?” Anh nghe không rõ.
Giản Duy không nói lại nữa. Là nhóm của anh làm được, không phải là cô. Chuyện này có ý nghĩa với cô như thế, bởi vì đây là thử thách bọn họ cùng nhau hoàn thành. Cái khác đều không quan trọng, chỉ có điểm này, là tuyệt đối không thể thiếu.
Lâm Hạo chen ra khỏi đám đông, chạy tới: “Anh Ngật, khụ khụ, Chu, cô Chu, vất vả, hai người vất vả …”
Vẻ mặt của cậu ta phức tạp, Giang Ngật chỉ làm như không thấy: “Chị Tĩnh đâu?”
“Chị ấy bảo em đưa hai người đi ngồi trước, chị ấy có chút việc nhỏ phải xử lý, xử lý xong sẽ qua ngay…”
Có việc phải xử lý. Giản Duy lập tức phản ứng lại, cô chỉ thay Chu Bội Bội đi thảm đỏ, đợi tí nữa lên sân khấu nhận giải cần lên tiếng, còn có khả năng phát lên TV, là tuyệt đối không làm giả được. Cho dù Giản Duy dám lên đi nữa, Chu Tĩnh cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên, mục đích bọn họ làm điều này, chỉ là khiến Chu Bội Bội ngoan ngoãn trở về nhận giải. Tin rằng sau biến cố Chu Bội Bội nhìn thấy thảm đỏ, hơn phân nửa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rốt cuộc hiện tại hai bên đang tiến vào trình tự khai thông đi…
Nhiệt huyết giảm, cô đột nhiên cảm thấy không còn sức lực. Cô chán ghét Chu Bội Bội, cô muốn giúp Giang Ngật, nhưng khi mình thật sự giả mạo chị ta, lại sinh ra cảm giác chột dạ như có như không. Nói cho cùng, thực ra hai người họ cũng chẳng có ân oán gì.
Không biết tình huống bây giờ của Chu Bội Bội thế nào, Giản Duy động não một cái, cảm thấy… Chắc giờ đang nổi khùng…
“Anh thật sự có cách sao? Nếu như chị ta giận dữ, anh định kết thúc mọi chuyện như thế nào?” Giản Duy lo lắng: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Giản Duy quan sát xung quanh một cái: “Hơn nữa em nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy ngày hôm qua cô ta đột nhiên lại bỏ đi, không chỉ là vì tranh hơn thua với mọi người. Hẳn là có nguyên nhân khác…”
Giang Ngật trầm ngâm phút chốc: “Chuyện này em cũng không cần quan tâm. Tóm lại, cho dù muốn bốc cháy, cũng không thiêu đến người em.”
Tuy rằng Giản Duy cảm thấy, Chu Bội Bội mà trả thù, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ ai. Nhưng Giang Ngật vừa nói như thế, đột nhiên cô lại cảm thấy vô cùng an toàn: “Là anh nói đó. Nếu như cô ta trả thù em, thì anh phải bảo vệ em đấy! Em không muốn bị kéo vào trong ngõ tối đánh đâu!”
Cô nói đùa, nhưng vừa ra khỏi miệng lại hối hận, lấy quan hệ của bọn họ, có thể nói chuyện kiểu này sao…
Giang Ngật khẽ cười một tiếng: “Tôi đưa em đến, đương nhiên phải bảo vệ em.”