“Anh Ngật, sao đi lên cũng không nói một tiếng, em còn ở dưới lầu tìm anh.”
Hai người theo tiếng nói quay đầu lại, Lâm Hạo thuận hành lang đi tới, thấy thế có chút ngoài ý muốn, “Cô Giản, cô cũng ở đây à.”
Giản Duy vô thức giấu điện thoại ra sau người, giống như ở trên đó có cái gì không thể gặp người. Giang Ngật nhìn thấy thì chau mày.
Cô nói: “Anh Lâm Hạo…”
“Đừng, đừng khách khí như vậy.” Lâm Hạo khoa trương khoát tay, “Hôm qua nhờ có cô, giúp được việc lớn! Tôi còn nói với anh Ngật, cô Giản tình sâu ý nặng như vậy, chính nghĩa trời cao, không thể mời người ta một bữa cơm sao? Cô đây chính là Quan Vân Trường thời nay!”
Giản Duy cảm thấy anh ta trêu ghẹo có hàm ý khác, gấp rút cắt đứt nói: “Cái đó, tôi còn phải ở lại đoàn phim thêm mấy ngày, bên chỗ cô Chu, có điều gì cần tôi chú ý sao? Tối qua, các anh nói như thế nào rồi?”
Lâm Hạo cũng biết rõ chuyện này, hỏi: “Lúc cô thấy cô Chu, cô ấy không làm gì khó dễ cô chứ?”
“Không có.”
“Vậy thì được rồi. Cũng không cần chú ý gì cả, ít tiếp xúc đi. Tóm lại, chuyện cô ấy cố ý tìm phiền toái, sẽ không xảy ra nữa. Yên tâm.”
Giản Duy không nhịn được liếc sang Giang Ngật. Anh nói anh có cách, mặc dù cô tin anh, cũng không nghĩ tới, lại thật sự có thể giải quyết được hoàn mỹ như thế. Lẽ nào trước đây, anh vẫn nhường Chu Bội Bội sao?
Lâm Hạo sợ cô truy hỏi, cười nói: “Tôi nghe nói, cô Giản nuôi mèo đúng không? Còn là con mèo có tên tuổi! Cho tôi xem được không, minh tinh thì tôi thấy nhiều rồi, chứ thú cưng nổi tiếng còn chưa trông thấy bao giờ!”
Có lẽ là mấy ngày nay Tròn Ung Ủng bị nhốt ở trong chuồng, trước lại để cho nhiều người vây xem như vậy, náo loạn giận hờn. Lúc Giản Duy ôm nó đi ra, nó còn ríu rít kêu, lắc đầu không nhìn cô, cô xoa xoa lỗ tai nó, “Tiểu cô nương không vui à.”
Dưới ánh mặt trời bộ lông của con mèo phản chiếu lên ánh sáng nhu hòa, con mắt xanh thẳm trong veo. Lâm Hạo xoa xoa tay, muốn ôm, rồi lại rụt về, “Aiya, mày được nuôi dưỡng quá cao sang, tao cũng không dám ôm.”
“Nó tên là gì?” Giang Ngật hỏi.
Giản Duy ý thức được anh đang hỏi mèo, trả lời: “Tròn Ung Ủng.”
Giang Ngật nhướn cao mày, “Cái gì?”
Cô cho rằng anh nghe không rõ, nghiêm túc giải thích, “Tròn Ung Ủng, Tròn trong tròn vo, Ung Ủng là tiếng bụng kêu. Tròn Ung Ủng. Đáng yêu không?”
Giản Duy vừa nói vừa kích động. Oa, giờ thì nam thần không chỉ biết rõ tên mình, còn biết mèo nhà mình tên gì! Đời này sống không uổng rồi!
Giang Ngật im lặng nhiều giây, mới nói: “Ừ, đáng yêu. Tên rất hay.”
Cô giãy dụa nhiều giây, vẫn là không nhịn được giống như mẹ đẻ đưa con ra phơi nắng vậy, đưa em mèo như hiến vật quý lên, “Vậy anh có muốn ôm một chút không? Chắc là con bé không sợ anh đâu, dù sao…” Dù sao, lần trước ở phòng làm việc, nó cũng chủ động lại gần anh ấy mà.
Tròn Ủng Ủng trừng to mắt, dường như rất sủng sốt tại sao mình lại bị giơ lên. Hai chi trước bị nâng lên, chi sau treo lơ lửng giữa không trung nhoáng một cái rung động, lộ ra cái bụng trắng phớ.
… Đi, đi hết đi! Σ (°△°|||) ︴
Giang Ngật nhìn nó một chút, lại nhìn Giản Duy một chút, chậm rì rì vươn tay, nhận lấy em mèo. Con mèo nhỏ quả nhiên không hề né tránh, ngoan ngoãn để anh ôm lên khuỷu tay, Giản Duy đứng rất gần, duỗi tay vuốt ve nó. Tròn Ung Ủng đưa đầu lưỡi màu phấn hồng ra, vẹo đầu đi liếm mu bàn tay cô chủ, cô không nhịn được cười khúc khích, “Nhột quá, đừng nháo mà!”
Vừa ngẩng đầu, lại chạm phải tầm mắt của anh. Đen nhánh, như ánh sáng hiện trên mặt nước, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Nhịp tim bỗng chốc ngừng lại, hết thảy xung quanh đều yên lặng.
Giản Duy gần như quên cả ngôn ngữ.
Lâm Hạo dùng cùi chỏ đụng đụng vào Giang Ngật, cười hỏi, “Sao, tiếp xúc thân mật với nhân vật nổi tiếng trên mạng, kích động à?”
Làn da cánh tay phải của cô trắng trẻo, lông con mèo nhỏ cũng màu trắng, một cái lại một cái, vô thức sờ qua, dịu dàng như vậy. Giang Ngật nhớ tới hôm nào đó, cô ấy ôm mèo trốn dưới gầm bàn, đáng thương nhìn mình…
Anh miễn cưỡng hạ mí mắt, “Đã tiếp xúc thân mật.”
Giản Duy âm thầm hít vào một hơi, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Anh ấy nói là mèo, không phải là mình!
Đầu tiên Lâm Hạo sửng sốt, nhìn anh, lại nhìn lướt qua Giản Duy, ánh mắt toát ra chút mờ ám. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, “A. suýt thì quên. Ở thời điểm chúng tôi không nhìn thấy, hai người cũng đã gặp mặt sao…”
Chờ đến khi trở lại phòng nghỉ, vẻ mặt của Lâm Hạo vẫn còn nhộn nhạo.
Giang Ngật không để ý tới cậu ta, nằm ở trên ghế nghịch điện thoại, phải qua một lát Lâm Hạo mới phát giác bầu không khí có hơi ngưng trọng, hắng giọng, “Anh đừng cảm thấy em lắm chuyện, mà là anh ấy, quả thật biểu hiện của anh làm cho người ta không nhịn được nghĩ nhiều. Anh nói thật với em đi, rốt cuộc anh đối với cô Giản kia…”
Giang Ngật giơ điện thoại đến trước mặt cậu ta, quơ quơ, Lâm Hạo không hiểu, “Có ý gì?”
“Giọng của chị Tĩnh, nghe không?” Anh nói.
Quăng vấn đề ra mà không được đáp lại, Lâm Hạo hậm hực, nhưng mà giọng của Chu Tĩnh thì không dám không nghe. Cậu ta ấn xuống tin nhắn âm thanh kia, vừa mở ra đã nghe: “A Ngật, hôm nay chị không thể tới đoàn phim, cậu tự mình coi chừng, có vấn đề thì trực tiếp gọi cho chị.”
Lâm Hạo không hiểu, “Bây giờ còn có thể có vấn đề?”
Giang Ngật: “Ai biết được, Chu Bội Bội đi.”
Lâm Hạo vui vẻ, “Cô ta cũng đáng lo. Trải qua tối qua, cô Chu còn có thể tìm anh gây sự? Chuyện giữa cô ta và người đàn ông Lý kia, chúng ta vẫn biết rõ, chưa từng lấy ra để uy hiếp cô ta. Lần này nếu không phải là do cô ta gây náo loạn quá mức, chúng ta cũng sẽ không đề cập đến, dù sao cũng là dây dưa không rõ với đàn ông có vợ, nữ minh tinh đang nổi không thể có nhất…
Giang Ngật liếc cậu ta một cái, Lâm Hạo lập tức ngậm miệng. Mặc dù đang ở phòng nghỉ, cũng phải để ý tai vách mạch rừng, loại tin tức này, ngay cả Chu Tĩnh anh cũng chưa nói.
Nói đến điều này, anh cũng cảm thấy không còn gì để nói. Hóa ra ngày hôm qua, Giang Ngật sớm đã đoán được Chu Bội Bội đột nhiên mất tích, là đi tìm bạn trai của cô ta, nhưng ngay cả chút ẩn ý cũng không lộ ra. Nếu không phải mọi chuyện cứ từng bước từng bước thoát ly khỏi tầm tay, e rằng đến cùng anh cũng sẽ không cần dùng đến chiêu này.
Lâm Hạo còn nhớ rõ, mười mấy tiếng trước, tại bãi đậu xe yên tĩnh, người đàn ông cười nói với người phụ nữ hoa phục xinh đẹp: “Tôi biết rõ hôm nay cô đi gặp ai. Cô Chu, thực ra tôi rất không thích xen vào việc của người khác, nhưng cô không thể cả ngày lẫn đêm trêu tôi.”
“Tôi sẽ thuyết phục công ty bỏ qua kế hoạch tuyên truyền, cô cũng đừng suốt ngày tìm tôi gây phiền toái, về sau ngoài công việc, chúng ta không can thiệp đến chuyện của nhau. Đương nhiên, nếu như cô thật sự muốn khiến mọi chuyện huyên náo khó coi, tôi sẽ không để ý mà theo đến cùng, chỉ là đến lúc đó, cô đừng cảm thấy tôi không thương hoa tiếc ngọc.”
Cô Giản còn hiếu kỳ anh ấy sao bây giờ mới đến, nếu để cô ấy nhìn thấy một mặt này của Giang Ngật, cô gái nhỏ đơn thuần ngây thơ ấy, còn không biết sẽ có phản ứng gì đây!
Cả buổi trưa, Giản Duy đều không yên lòng, không biết Lại Hiểu Sương chạy đi đâu, mình gọi mấy lần mà không được, tìm không thấy người đành bỏ qua. Cho đến khi thời gian nghỉ trưa gần kết thúc, cô mới giữ vững tinh thần, đến trường quay buổi chiều.
Ai ngờ đi vào, liền nhìn thấy Giang Ngật và Chu Bội Bội, mỗi người chiếm một góc trong khu làm việc, cúi đầu xem kịch bản, bên cạnh đều có người vây quanh, mà hình như chính họ cũng không tính trao đổi.
Giang Ngật đã đổi đồ hóa trang, áo lông màu xám phối với quần đen, trên sống mũi đeo chiếc kính không gọng, nhã nhặn tuấn tú lại sâu sắc. Giản Duy nhớ tới ánh nhìn trong chớp mắt kia, lại cảm thấy tâm trí lay động, gấp rút làm cho mình tỉnh táo lại. Cũng may rất nhanh có người chú ý tới cô, cùng với Tròn Ung Ủng trong lòng cô, tươi cười tiến lên, “Đại minh tinh của chúng ta lại tới rồi!”
Những người này giảm bớt lúng túng cho Giản Duy, cô cũng giả vờ không chú ý tới Giang Ngật, đi theo các cô ấy nói cười.
Đang chơi vui vẻ, chợt nghe thấy một âm thanh, “Mọi người, chào buổi chiều, cả đêm không gặp, có nghĩ tới tôi không?”
Người đàn ông đi vào khu làm việc, cười tủm tỉm phất phất tay. Hắn ta trẻ tuổi tuấn mỹ, diện mạo có vài phần âm nhu, là loại hình mỹ nam đặc biệt lưu hành hiện nay.
Quần chúng cười nói: “Thầy Lâm, ngài đến rồi!”
Giản Duy nhìn thấy anh ta, có phần bất ngờ.
Người đến tên là Lâm Trạch Quần, là nam hai của bộ phim này. Khác với Giang Ngật vừa mới gia nhập, hắn ta đã đến được gần nửa tháng, chỉ muộn hơn Chu Bội Bội vài ngày, nhưng trước kia cô vẫn chưa chạm mặt.
Mặc dù là đóng vai phụ, nhưng luận về độ hot, Lâm Trạch Quần có thể coi là cao hơn Giang Ngật nhiều. Không vì cái gì khác, trong “Đại hán phi yến” của Chu Bội Bội, hắn ta cũng đóng nam hai, một vị tướng quân si tình dùng cả đời để thủ hộ Triệu Phi Yến. Từ trước đến nay kiểu nhân vật này luôn hút fan nhất, sau khi drama hot, vô số thiếu nữ vì Lâm Trạch Quần mà tan nát cõi lòng, đem tôn hắn ta thành nam thần mới mà tôn sùng.
Trong đoàn cũng có không ít các chị em xem qua “Đại hán phi yến”, sau vì cách xử sự của Chu Bội Bội mà tình yêu đối với nữ chính đã bị hủy không còn mấy, nhưng nam phụ vẫn là ánh trăng sáng trong lòng. Giờ phút này chính chủ xuất hiện, mặc dù mọi người kiềm chế không biểu hiện quá rõ ràng, cả đám vẫn rầm rì nhỏ to.
Lâm Trạch Quần nói: “Buổi chiều tôi có thông cáo, đương nhiên phải tới đây rồi. Tiện thể mời mọi người uống cà phê.”
Sau lưng trợ lý khiêng thùng lớn vào, bắt đầu phát cà phê, nhân viên hô to vạn tuế, tươi cười nhận lấy. Có lẽ là vui đến hồ đồ, lá gan của mấy cô gái cũng lớn, tiến đến bên cạnh hắn ta tiếp lời. Mặc dù trước đó cũng háo sắc Giang Ngật, nhưng rất rõ ràng, Lâm Trạch Quần đang nổi mới là đối tượng mà mọi người muốn đến gần.
Giản Duy cũng được chia một ly, cô nhận nhưng không uống, để ý tới Lâm Trạch Quần sau khi nhận hết sự săn đón của các cô gái, tự mình cầm một ly cà phê, đi đến trước mặt Giang Ngật.
Hắn ta cười nói: “Anh Ngật, cuối cùng cũng nhìn thấy anh.”
Giang Ngật bắt tay hắn ta, “Đừng khách khí như vậy, gọi tên tôi là được.”
“Sao em dám chứ, anh là tiền bối của em mà.”
Lâm Trạch Quần cầm lấy cà phê, dường như chuẩn bị đưa cho Giang Ngật, nhưng một giây sau lại nói: “Cái đó, ladyfirst, em trước đưa Bội Bội, anh sẽ không để bụng chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Từ trong kịch bản Chu Bội Bội ngước mắt lên, “Latte, hai phần sữa?”
“Chính xác, biết rõ chị thích uống loại này, đặc biệt mua cho chị.”
Chu Bội Bội ừ một tiếng, “Bày đặt.”
Hai người không hổ đã hợp tác qua, từ đối thoại có thể nghe ra rất quen thuộc. Như bọn họ, ngược lại làm cho Giang Ngật giống như bị gạt sang một bên.
Lâm Trạch Quần năm nay hai mươi mốt tuổi, mới vừa tốt nghiệp từ học viện điện ảnh, thậm chí “Đại hán phi yến” là bộ phim đầu tay của hắn ta. Nếu như phải nói theo cách khác, Giang Ngật là đã từng nổi tiếng, sau này liên tục chìm nổi trong tuyến ba tuyến bốn, còn Lâm Trạch Quần chính là từ tuyến mười tám mãnh liệt xông lên. Thị trường còn chưa phản ứng hoàn toàn, cho nên trước mắt còn làm nền cho Giang Ngật, nhưng nếu như anh không thể có chỗ đột phá về mặt sự nghiệp, tình huống như thế không dùng được lâu, thì sẽ phát sinh sự thay đổi.
Chẳng qua cho dù là hiện tại, lấy Lâm Trạch Quần thuận buồm xuôi gió, trẻ tuổi khí thịnh, trong lòng chắc cũng có bất mãn…
Giản Duy tự nói với mình, giới giải trí có cạnh tranh, quan hệ giữa nam chính nam phụ không tốt là rất bình thường. Cô không nghĩ sẽ vì chuyện này mà có ý kiến gì với Lâm Trạch Quần, mặc dù cả trái tim cô đều không thể khống chế chán ghét hắn ta.
Cô thâm trầm thở dài, cảm thấy mỗi ngày của nam thần đích xác có phần không dễ chịu, đóng phim mà hai người hợp tác cùng đều khó đối phó.
“Ừ, mày đang tìm cái gì?” Giang Ngật đột nhiên khom lưng, mọi người nhìn qua, mới phát hiện không biết từ lúc nào, Tròn Ung Ủng đã chạy đến bên chân anh, đang cọ ống quần làm nũng.
Lâm Trạch Quần nói: “Đây là con mèo buổi chiều phải dùng đến? Sao lại chạy lung tung thế, chủ của nó mặc kệ à?”