Nếu không phải bầu không khí quá quỷ dị, Giản Duy suýt thì định chụp lại cảnh tượng này, mười mấy đôi mắt trừng lớn, lông mày thì nhướn cao, quả thực giống hệt một màn hài kịch.
Trong phòng rất yên tĩnh, không ai nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở ở hai bên là có thể nghe rõ ràng.
Cuối cùng, có người tỉnh táo lại hỏi, “Cô… Cô không hề chỉnh sửa?!”
Quả nhiên điểm đầu tiên mà họ chú ý là đây. Giản Duy kìm nén xúc động muốn trừng người khác, trả lời: “Giờ công nghệ thẩm mỹ phát triển đến vậy sao? Hơn nữa, tôi cũng đâu có đủ thời gian.”
Trong nháy mắt mọi người ngộ ra.
Phẫu thuật thẩm mỹ là quá trình lâu dài, quả thật nếu Giản Duy copy chiếu theo Chu Bội Bội, ít nhất cũng phải mất thời gian là 3 năm rưỡi. Nhưng lúc đó Chu Bội Bội còn chưa nổi tiếng, trừ phi Giản Duy sớm như vậy đã nhìn trúng cô ta!
Hơn nữa, với sự tương tự cao như vậy, nếu thật sự có bác sĩ tay nghề cao siêu đến thế, đã sớm nổi tiếng khắp trong ngành!
Chỉ có điều, mọi người nhìn Giản Duy chằm chằm, không nhịn được nghĩ, nhìn qua mặt cô tự nhiên như thế. Trong đoàn phim có rất nhiều người hiểu biết mấy tin tám nhảm showbiz, so với cô, cái cằm nhọn của Chu Bội Bội mới càng giống chỉnh hơn…
Còn có người định hỏi gì đó, Giang Ngật chợt ho nhẹ một tiếng, âm thanh của người nọ lập tức nghẹn trong cổ họng.
Lúc này mọi người mới chú ý tới, hóa ra thầy Giang và cô Chu đều đã đến!
Thần sắc mọi người lập tức thay đổi, cũng có chút không kịp trở tay, không biết hai người kia đã nghe được bao nhiêu. Cũng may Giang Ngật chẳng hề để ý gì tới họ, trực tiếp nói với Giản Duy: “Em cùng tôi đi ra ngoài một chút.”
Giản Duy: “… Dạ, được.”
Cô ném cho Lý Mộng một ánh mắt, tỏ vẻ quay lại sẽ giải thích với cô ấy, sau đó đi ra ngoài. Mọi người theo bản năng nhường đường cho cô. Lúc đi qua Chu Bội Bội, nữ minh tinh nào đó khẽ hừ một tiếng, Giản Duy vờ như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh ra ngoài.
Hai người họ rời khỏi, mọi người đứng tại chỗ, đều có chút mơ hồ. Không ai đoán được, hỏi tới hỏi lui, cuối cùng lại tìm được kết quả như vậy.
Lại nhắc đến phản ứng của Giang Ngật và Chu Bội Bội, hai người kia cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc với tướng mạo của cô chủ, chẳng lẽ… Bọn họ đã sớm biết?
Mọi người thăm dò nhìn về phía Chu Bội Bội, đối phương khoanh tay, lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm gì? Chưa làm việc à!”
Giản Duy và Giang Ngật đi cùng nhau, tới thẳng cuối hành lang. Đứng trên sân thượng nhìn ra bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, cỏ cây um tùm, Giang Ngật để tay lên lan can, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Nét mặt Giản Duy không hề thay đổi, nghiêng đầu nhìn anh. Hai người nhìn nhau một lúc, khóe miệng cô dần dần giãn ra, cuối cùng “Xì” một tiếng bật cười.
“Ha ha ha chơi vui quá… Trước đây em cũng không nghĩ tới, thì ra một lần có thể dọa nhiều người đơ như vậy, làm như vậy rất thú vị!”
Giang Ngật nhìn cô. Nụ cười của Giản Duy sáng lạn như vậy, ánh nắng rơi vào trong mắt cô, giống như mảnh vụn của kim loại. Anh nhìn một lát, cũng bắt đầu cười, đút tay vào trong túi huýt sáo, “Xem ra người nào đó rất đắc ý.”
Rốt cuộc Giản Duy cũng dừng lại, le lưỡi, “Không dám nói là đắc ý, dù sao thật sự thoải mái là được.”
Trước còn đeo khẩu trang, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút gánh nặng, còn có cảm giác như làm kẻ trộm, dù sao cũng sợ hãi không cẩn thận, sẽ lộ ra. Giờ chọc thủng bí mật này, cô chỉ cảm thấy đã tháo xuống được một gánh nặng lớn, tiếp đến nên làm gì thì tính sau, nhưng khoảnh khắc này, cảm giác có thể lộ mặt một cách quang minh chính đại, thật sự rất là sảng khoái!
Cô tự vui vẻ trong chốc lát, quay đầu lại phát hiện, Giang Ngật vẫn ngưng mắt nhìn mình. Dưới ánh mặt trời, cô nhìn thấy đôi mắt anh, đen nhánh, trong trẻo, hắt ngược ra hai cái bóng nhỏ của chính mình, cả gò má không cần che đậy của cô.
Nụ cười của cô hơi thu lại chút, ngẫm lại, đột nhiên nói: “Có chuyện, em muốn hỏi anh.“
Giang Ngật: “Em nói đi.”
“Em với Chu Bội Bội, vẻ ngoài của bọn em, anh sẽ không cảm thấy mất tự nhiên sao? Dù sao thì, anh phải cùng lúc chung đụng với cả hai… Lúc Hiểu Sương vừa tới làm việc bên cạnh Chu Bội Bội, thường xuyên oán hận với em, nói cảm thấy rất kỳ lạ.”
Vấn đề này, thực ra cô vẫn tò mò, đặc biệt là Giang Ngật còn từng có liên hệ với Chu Bội Bội. Mình và người anh ấy không thích đều có vẻ ngoài như vậy, Giang Ngật gặp mình, có cảm thấy phiền không?
Hoặc là, anh cũng không ghét Chu Bội Bội, vậy anh ấy đối xử với mình đặc biệt, có phải một phần vì mình có vẻ ngoài giống với đồng nghiệp của anh ấy không?
Giang Ngật nhướn mày.
Anh cảm thấy có hơi buồn cười, đúng là vấn đề mà phụ nữ sẽ hỏi. Nhưng mà câu nói của cô cũng nhắc nhở anh, anh nghiêm túc nhìn Giản Duy thật kỹ, hồi tưởng lại mỗi lần chung đụng trước đây. Rõ ràng là ngũ quan giống nhau, rơi vào mắt anh, lại chưa từng kích thích giận chó đánh mèo, hoặc là cảm xúc khác.
Ánh mắt cô như khe suối trong giữa núi, trong vắt, nước suối chảy xuôi róc rách, có sức mạnh trấn an lòng người.
Giản Duy không ngờ anh đột nhiên lại nghiêm túc quan sát mình, ánh mắt trượt từ dưới trán, từng tấc lướt qua da thịt mình. Ánh mắt này rất có tính xâm lược, Giản Duy bị nhìn đến toàn thân căng thẳng, gần như hối hận bản thân đã nhắc đến vấn đề này.
Đang định đổi chủ đề, lại nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, nói: “Vẫn ổn, tôi nhìn thấy em sẽ không nghĩ tới Chu Bội Bội.”
Giản Duy: “Chưa từng ư?”
“Ngoài lần đầu nhận sai, thì không có.”
Giản Duy không nhịn được cong môi.
Cô không biết mình đang vui vì cái gì, nhưng chính là cảm thấy rất cao hứng. Như mới đây ở lớp học thêm, có một giáo viên rất dễ mến, cô hy vọng được bà chú ý, nhưng trong lớp đều là những đứa trẻ vô cùng thông minh, lợi hại. Cô rất lo mình ở trong đó, chẳng khác gì họ, nhưng một ngày nọ, bà lại nói cho cô biết, trong lòng bà cô là học trò xuất sắc nhất.
Lúc đó, chính là vui như vậy.
Giang Ngật chậm rãi bổ sung, “Dù sao, Chu Bội Bội cũng cao hơn em, lại gầy hơn em.”
Giản Duy: “…”
Giang Ngật liếc cô, “Sao thế?”
Giản Duy nói rất nghiêm túc: “Thực ra, anh có thể không cần bổ sung.”
Giang Ngật nhìn cô một lát, rốt cuộc cười rộ lên, đưa tay xoa đầu cô, “Ngốc.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông, khớp xương rõ ràng, dưới ánh nắng sáng long lanh như ngọc, cứ như vậy rơi xuống trên đầu cô. Khẽ xoa hai cái, lúc rời đi còn kéo theo một lọn tóc.
Xuất hiện quá đột nhiên, Giản Duy chớp mắt mấy cái, ngây ra.
Cô gần như ngây ngốc nhìn anh. Chỗ vừa bị chạm vào xúc cảm vẫn còn đây, rõ ràng như vậy, mà anh lại cười như không có việc gì, dường như chuyện vừa làm chỉ là chuyện nhỏ quá bình thường.
Giản Duy nuốt nước miếng.
Cái xoa đầu… Trong truyền thuyết?!
Cô như nai con chạy loạn, bàn tay đặt sau lưng của Giang Ngật cũng không nhịn được siết chặt.
Quá xúc động, hoàn toàn chưa hề suy tính, khiến cho bây giờ không biết nên làm thế nào để kết thúc.
Mà cô ấy vì sao vẫn còn nhìn mình…
“Giang Ngật, anh trốn ở đây!”
Một thanh âm chợt vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, chỉ thấy Lâm Trạch Quần sải bước tới, vung tay ra chính là một quyền!
Giang Ngật phản ứng rất nhanh, thân thủ né tránh, quả đấm kia mới không rơi xuống mặt anh. Nhưng lần dây dưa này, cả hai vẫn va chạm với nhau, Lâm Trạch Quần níu lấy cổ áo Giang Ngật, tức giận đến mức mắt cũng đỏ!
So với hắn, Giang Ngật tỉnh táo hơn nhiều, anh nhìn Lâm Trạch Quần, khẽ cười, “Thầy Lâm, lúc này chắc cô Bạch đang bận rộn giao tế giúp cậu, nhìn vào sự vất vả của cô ấy, cậu xác định còn muốn tăng thêm lượng công việc cho cô Bạch?”
“Anh còn dám nói? Là anh làm đúng không! Anh có thôi đi không, đánh cũng đánh trả rồi, còn sử dụng ám chiêu này, có phải hơi quá đáng rồi không!”
Hắn nói xong, vừa muốn động thủ, lại nghe thấy một tiếng hô to: “Dừng tay!”
Lâm Trạch Quần theo bản năng quay đầu lại, sau khi thoáng nhìn mặt đối phương thì biến sắc, “Bội, Bội Bội, sao chị lại ở đây?”
Hắn lập tức giải thích, “Chị ở đây thì tốt rồi, tôi cũng đang muốn tìm chị, chuyện đoạn clip tôi sẽ giải quyết, chị đừng lo…”
Đối phương cũng không lên tiếng, hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó, “Bội Bội, sao chị lại cùng Giang Ngật, hai người…” Chẳng lẽ là liên hợp với nhau tính kế mình một lượt!
“Đương nhiên tôi phải ở cùng với anh ấy rồi.” Giản Duy nói.
Không đúng, giọng nói này, Lâm Trạch Quần đột nhiên nhận ra, cùng lúc đó, con mắt hắn càng mở càng lớn, “… Cô Chu? Cmn, cô là ai!”
Phản ứng này Giản Duy đã nhìn đến ngán, trực tiếp tách hắn và Giang Ngật ra, Lâm Trạch Quần không hề phòng bị, bị đẩy đến lùi lại hai bước. Giản Duy xác định Giang Ngật không bị thương, mới quay đầu nói một cách thản nhiên: “Tôi sao? Là người sắp lên đầu đề với anh đấy.”
Qua hai giây Lâm Trạch Quần mới tỉnh lại, “Là cô?!”
Ánh nắng chiếu sáng sân thượng, Giản Duy không nói gì thêm.
Lâm Trạch hơi tỉnh táo lại. Khó trách lúc nào cô ta cũng đeo khẩu trang, khó trách ảnh chụp màn hình lại giống Chu Bội Bội, hóa ra là vậy.
Má nó, lại là như vậy!
Hắn vốn mang sự giận dữ đến đây, lại bị khuôn mặt của Giản Duy kích thích đến mức một ngụm khí đều trút hết, đứng ở kia thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Thật lâu sau, mới tỉnh táo lại, gật đầu với Giang Ngật, “Tôi vốn đã tính, nếu anh làm thế, chúng ta sẽ thực sự đến chết cũng không ngừng. Giang Ngật, anh thật sự muốn liều mạng với tôi?“
Giang Ngật thở dài, “Tôi cũng vậy không muốn sống chết với cậu.”
Lâm Trạch Quần cười lạnh, sự trào phúng không có lời nào diễn tả được. Giản Duy nói: “Là thật, clip đó không phải do anh ấy tung ra.”
“Các người nghĩ tôi là đứa trẻ 3 tuổi?”
“Anh nghĩ mình không phải?” Giản Duy bị hắn làm phiền, không nhịn được châm chọc, “Thật ra tôi đã sớm muốn nói, thầy Lâm, kính nhờ anh sau này làm việc gì cũng nên động não một chút. Đánh người ở cửa thang máy, anh không biết ở đâu có camera giám sát sao? Nếu như muốn điều tra, tôi cũng có thể tìm người, hack vào trong hệ thống khách sạn, đưa đoạn clip lên.”
Lâm Trạch Quần sững sờ, Giang Ngật cũng nhìn cô, Giản Duy nói: “Sao, tôi quen biết vài người bạn là hacker rất kỳ lạ à?”
Lâm Trạch Quần cười lạnh, “Vậy, là cô làm?”
Đúng là ngu hết thuốc chữa. Giản Duy không thể khống chế sự khinh bỉ trong giọng nói của mình nữa rồi, “Với tính tình của anh, xem ra ngày thường đã đắc tội không ít người, ai biết là vị hảo hán nào muốn thay trời hành đạo. Giờ anh phải cầu nguyện, tôi đừng lên mạng khóc lóc kể lể, chỉ trích anh ỷ mạnh hiếp yếu. Đừng quên, tài khoản của tôi cũng trăm vạn người theo dõi, anh thật sự nghĩ là tôi không dám kéo anh xuống nước à!”
Hình như Lâm Trạch Quần hoàn toàn không hề nghĩ tới còn có khả năng này, triệt để ngẩn người tại chỗ. Một lát sau, vẻ mặt hắn có hơi chần chừ, đang giãy giụa giữa nổi giận hay hòa hoãn để thương lượng. Cuối cùng, hắn chọn vế sau, cứng nhắc hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Tôi chả muốn thế nào cả, chỉ muốn anh cách tôi xa một chút.” Giản Duy nói xong, kéo Giang Ngật, đầu cũng không ngoảnh lại đi mất.
Lâm Trạch Quần đuổi theo hai bước, rồi dừng lại.
Chờ đi qua góc khuất, Giang Ngật mới hỏi: “Em sẽ lên mạng khóc lóc kể lể?”
Giản Duy: “Em? Đương nhiên là không rồi.”
Đối với cô mà nói, Giang Ngật giúp cô đánh trả quyền kia, chuyện này cứ thế kết thúc. Cô không thích yếu đuối bị bắt nạt, nhưng càng không thích cạn tàu ráo máng, đặc biệt là, còn phải trả giá bằng cuộc sống bình thường của bản thân.
Giản Duy chỉ cần tưởng tượng một chút, tướng mạo của mình bị bại lộ, cả thế giới đều biết cô bị Lâm Trạch Quần đánh, đã cảm thấy hậu hoạn vô cùng. Được thương hại là một mặt, Lâm Trạch Quần đang là thần tượng ăn khách, phần đông là fan cuồng, bản thân nói không chừng còn bị lột da ăn thịt, sau đó sẽ ảnh hưởng tới người thân trong nhà. Gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc, dù thế nào cũng thấy gây ồn ào bằng hình thức này rất không hay, rất bài xích.
Huống chi, cô cũng không thích tất cả mọi người chạy tới thương hại mình.
Giang Ngật: “Ừ, tôi cũng cảm thấy em sẽ không làm vậy.”
Giản Duy chợt phát hiện, bản thân vẫn còn kéo tay Giang Ngật, vội vàng buông ra. Thần sắc Giang Ngật như thường, cô cũng giả vờ cái gì cũng không xảy ra, quan sát xung quanh.
Tâm trạng phấn khởi trước đó không còn sót lại chút gì, nghĩ tới hỗn loạn sớm tinh mơ, chỉ cảm thấy đau đầu, cô không nhịn được oán hận, “Thật là phiền toái muốn chết, rốt cuộc là ai làm? Anh biết không?”
Cô hỏi vấn đề này, vốn chẳng ôm hy vọng, ai ngờ Giang Ngật dừng một chút, trầm giọng nói: “Tôi biết.”
“Cậu gọi tôi tới đây, là vì cái này?” Chu Tĩnh ngồi xuống chiếc sofa đối diện, hỏi như vậy.
Giang Ngật gật đầu, “Đúng, bảo thủy quân của chị dừng tay lại, đừng tiếp tục lôi kéo dư luận trên mạng, chuyện này không cần tiếp tục gây ồn ào.”
Chu Tĩnh cười, vắt chân lên, “Tôi không nghe nhầm chứ, cậu biết tôi làm những điều này là vì cái gì không?”
“Biết, nhưng chúng ta muốn đối phó với Lâm Trạch Quần, không nhất thiết phải dùng đến cách này.”
Nếu không phải Lâm Hạo thẳng thắn, Giang Ngật cũng không biết, hóa ra Chu Tĩnh ngẫu nhiên biết được từ chỗ cậu ta, chuyện Giản Duy bị Lâm Trạch Quần đánh. Lâm Hạo chỉ cho là nói lỡ miệng, sẽ chẳng có ảnh hưởng gì, ai ngờ Chu Tĩnh lại bắt lấy cơ hội này, quyết định giẫm đạp lên đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh nhất của Giang Ngật.
Giang Ngật nghĩ đến cuộc nói chuyện với Giản Duy sáng nay, tâm trạng có chút vi diệu. Mặc dù clip không phải do bản thân tung ra, nhưng Chu Tĩnh làm, cũng chẳng khác gì anh làm.
Chu Tĩnh nhíu mày, đứng bật lên, đi qua đi lại vài bước, mới cả giận nói: “Tôi thật sự không hiểu, nhược điểm được sắp đặt tốt như vậy lại không cần, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Có phải cậu cảm thấy, giờ cậu nổi hơn Lâm Trạch Quần, nên không cần bận tâm đến hắn? Tôi nói cho cậu biết, trong cái vòng luẩn quẩn này trở mình rất nhanh, đừng thả tâm sớm như vậy!”
Giang Ngật: “Làm việc là chuyện của làm việc, tôi không sợ cạnh tranh với cậu ta.”
“Hắn đánh người là sự thật, tôi không hề vu hãm cho hắn. Nếu cậu thật sự không thích có thể không cần nhúng tay vào, nhưng chuyện này, đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại!”
Đây cũng là chỗ mà Chu Tĩnh không tài nào hiểu được, quả thật Giang Ngật có nguyên tắc của bản thân, nhưng cũng không phải là hoa sen trắng. Từ những chuyện đã trải qua, chỗ nào nên dùng thủ đoạn, anh trước nay sẽ không hàm hồ.
Giang Ngật: “Đối với tôi là có lợi, nhưng còn với người khác? Giờ cả Bội Bội cũng bị kéo vào, chị Tĩnh, chị có nghĩ đến nên ăn nói thế nào với cô ấy không?”
Sắc mặt Chu Tĩnh hơi ngưng trọng.
Lời của Giang Ngật đã nói đến trọng tâm.
Lúc tung đoạn clip lên, xác thực Chu Tĩnh không hề nghĩ tới sẽ kéo Chu Bội Bội vào. Chị ta cho rằng Giản Duy đeo khẩu trang, sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ cư dân mạng lại phóng to ảnh chụp màn hình, hơn nữa chết tiệt là nửa gương mặt còn cực kỳ giống Chu Bội Bội!
Kể từ sau sự kiện thảm đỏ, quan hệ giữa Chu Tĩnh và Chu Bội Bội luôn duy trì sự cân bằng tế nhị. Chu Bội Bội không tiếp tục đối nghịch với Chu Tĩnh, Chu Tĩnh cũng không tiếp tục sắp xếp cho cô ta những công việc có thể gây mâu thuẫn, hai người tiến vào giai đoạn tương kính như tân.
Thực ra Chu Tĩnh rất quý trọng trạng thái này, nhưng sự kiện lần này vô cùng có khả năng phá vỡ thế cân bằng ấy.
Chu Bội Bội đang là ngôi sao mới nổi không lâu, đang muốn tạo nên chút khí chất cũng như hình tượng minh tinh cho bản thân, quả thực cô ta cần tin tức, nhưng tuyệt đối không phải loại tin tức bị nam đồng nghiệp đánh này.
Cứ tiếp tục ồn ào như vậy, đồng tình sẽ kiếm được, nhưng cảm giác khoảng cách cao cao tại thượng cũng sẽ tổn thất hơn phân nửa. Nữ ngôi sao ưu nhã trở thành người bị hại thê thảm, đối với Chu Bội Bội mà nói là lợi bất cập hại.
Chu Tĩnh không muốn chọc giận Chu Bội Bội, nhưng nếu cứ thế mà thu tay lại, dù thế nào cũng thấy không cam lòng. Từ lúc đoạn clip được tung lên đến giờ, vẫn chưa tới 20 tiếng, tin tức cũng có thời kỳ lên men, chuyện như vậy cũng cần thời gian nhất định để truyền bá, mới có thể gây nên ảnh hưởng khổng lồ.
Mà hiện tại, tất cả mới chính thức bắt đầu.
Giang Ngật cũng nhìn ra sự do dự của chị ta, chậm rãi ném ra một quả cân cuối cùng, “Hơn nữa chị có nghĩ tới không, nếu mọi người tiếp tục lột xuống, ảnh chụp của Giản Duy xuất hiện, khó bảo toàn không có người hoài nghi thảm đỏ lần đó…”
Cuối cùng sắc mặt Chu Tĩnh thay đổi. Các khác không nói, đào ra sự kiện kia là chị ta tuyệt đối không muốn!
Chu Tĩnh đứng ở kia, một lúc sau, thở dài một hơi, “Được rồi, cậu thắng. Tôi sẽ dừng tay lại.”
Mục đích đạt thành, Giang Ngật cũng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cười nói: “Chị Tĩnh, chị cũng đừng quá giận. Bất luận thế nào, tội danh đánh người của Lâm Trạch Quần cũng rửa không sạch, sự kiện này vĩnh viễn cũng là vết nhơ của cậu ta. Mục đích của chúng ta cũng coi như đạt được một nửa.”
Chu Tĩnh cười lạnh một tiếng, đối với kiểu an ủi chẳng hề hưởng thụ.
Chị ta lần nửa ngồi lại sofa, lấy điện thoại gửi tin tức, Giang Ngật biết rõ Chu Tĩnh đang sắp xếp những chuyện tiếp theo, cũng không quấy rầy.
Anh cũng lấy điện thoại ra, nhìn khung chat trong wechat với Giản Duy, tầm mắt dần nhu hòa.
Đang suy tư có nên gửi gì đó qua không, lại nghe thấy một thanh âm, “Chỉ có điều, cậu thật sự là vì Bội Bội, mới không muốn làm thế sao?”
Giang Ngật ngẩn ra.
Chũ Tĩnh ở đối diện chẳng biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, ánh mắt sắc bén.
Trong lòng anh lộp bộp một cái, lại cố làm ra vẻ như không có gì hỏi: “Sao?”
Chu Tĩnh quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần nghiền ngẫm, còn mang chút thăm dò, “Cậu với cô gái tên là Giản Duy kia, có phải… quan hệ có hơi thân thiết quá không?”