Ánh Sao Duy Nhất

Chương 51:




Sau một trận bão tuyết ồ ạt, ngày kế lễ giáng sinh giảm bớt tuyết rơi, bầu trời trong xanh, là thời tiết thích hợp để ra ngoài vui chơi. Trên weibo cũng bắt đầu đăng hình ảnh Bắc Kinh sau trận tuyết, nhưng một tin tức chưa được kiểm chứng vừa xuất hiện đã phá vỡ sự yên bình.
Tạ Bân – đạo diễn nổi tiếng tụ tập đánh bạc ở khách sạn. Vì có người tố cáo, vào bốn giờ sáng đã bị bắt ở Bắc Kinh. Tin tức rất nhanh lan truyền trên mạng, dẫn tới sự bàn tán vô cùng sôi nổi.
Mấy năm gần đây, người nổi tiếng bị bắt càng ngày càng nhiều. Nhưng về cơ bản đều tập trung vào hai loại tội danh “Hít thuốc phiện” và “Chơi gái”. Sự việc này của Tạ Bân vừa ra, rất nhiều người đều bày tỏ, cốt cách của đạo diễn Tạ thật là trong sạch, ngoài hai tiểu đội hít thuốc phiện và chơi gái lại mở ra một nghiệp vụ mới. Cũng có nhiều người châm chọc, nhân dân Triêu Dương lại lập được công lớn, nhiều đến mức sổ sách cũng không ghi hết được!
Từ những bình luận này có thể nhìn ra, công chúng cũng không phải quá căm phẫn. Dù sao thì đánh bạc cũng có khác biệt lớn so với hai loại kia, tính nguy hại thấp hơn nhiều. Hơn nữa đạo diễn chỉ là người ở hậu trường, nổi tiếng cũng có giới hạn, đa phần mọi người đều không biết ông ta, cũng sẽ không bị tình cảm đặc biệt tác động.
Mặc dù cũng bàn tán, nhưng thực ra độ chú ý cũng không tính là cao.
Tin tức ra được hơn nửa ngày dần dần trở nên nhạt đi. Mắt thấy nó sẽ giống như rất nhiều tin tức khác, được người đọc xem qua rồi quên, nhưng bỗng nhiên lại mọc ra chi tiết mới.
Doanh tiêu hào Bái Da Lão Tổ đi đầu tiết lộ, nói lúc Tạ Bân bị bắt, Giang Ngật – diễn viên đang lên cũng có mặt tại hiện trường. Nói cách khác, chắc hẳn anh cũng là một thành viên trong vụ tụ tập đánh bạc phi pháp!
Đồng thời doanh tiêu hào còn đăng thêm vài tấm hình. Một nhóm người liên hoan ở khách sạn, có Giang Ngật và cả Tạ Bân. Mọi người nâng ly cạn chén, nói cười ríu rít, bầu không khí vô cùng tuyệt vời. Kết hợp với bài viết, là hình ảnh được chụp đêm Giáng sinh hôm qua, khách sạn kia chính là nơi Tạ Bận bị bắt, ăn uống xong tất cả đều lên phòng của ông ta, vài tiếng sau thì cảnh sát xuất hiện.
Lần này mới thật sự dẫn tới sóng to gió lớn!
Khác biệt chính là ngôi sao đang lên, nửa tiếng sau, các cụm từ “Giang Ngật”, “Giang Ngật đánh bạc”, “Giang Ngật Tạ Bân” đều lần lượt leo lên hot search. Đương nhiên người hâm mộ sẽ nhảy ra biện hộ cho thần tượng trước tiên, còn những người qua đường cũng không còn tỏ ra không nóng không lạnh như lúc bàn tán về Tạ Bân. Các cuộc phản bác, cãi nhau dần dần làm cho sự tình khuếch trương.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm thì coi như là đánh bạc với nhau, những người nhìn ảnh mà phán đừng mạnh mồm vậy! Hơn nữa bọn họ nói ảnh được chụp từ tối qua thì thực sự là tối qua chụp sao? Nói không chừng là lão Đồ để bôi đen người ta ấy chứ!”
“Ai nói ảnh chụp là giả thì tỉnh lại đi. Đúng là tối qua Giang Ngật có dùng cơm với Tạ Bân, anh ta cũng thực sự đến khách sạn kia, lúc đó trên weibo còn có người chụp được đó, không tin thì tìm lại xem. Muốn tẩy trắng sao, tôi đề nghị mấy người hãy đổi hướng đi. [ mỉm cười ]
“Không phải trước đây vẫn đồn Giang Ngật sẽ quay phim “Cung đường tuyết” sao. Phim này hình như đạo diễn là Tạ Bân? Hai người đó có đi chung cũng chẳng có gì kỳ lạ. Chậc chậc chậc, uống công trước đây mị còn cảm thấy Giang Ngật không tồi, không nghĩ tới lại là loại người này…”
Về mặt khác, bản thân sự kiện “Tụ tập đánh bạc” cũng nhiều lần được nhắc tới, trở thành tiêu điểm thảo luận.
“Cứ coi như cá cược thật, vậy thì sao, các người có dám nói bình thường chưa từng đánh bài? Cũng có phải là dùng chất cấm đâu, cứ làm như chuyện gì to tát lắm!”
“F*ck, mị không nhìn lầm đi, lời như vậy cũng há mồm ra nói được? Có vài em gái cảm thấy đánh bạc không phải vấn đề lớn? Ha ha, cái này không giống như các em ở nhà đánh mạt chược đâu. Nếu bị bắt thì chính là đánh lớn rồi! Cứ cá cược thì đều tính là phạm tội, hiểu không?”
“Đột nhiên nhớ ra, bộ phim trước của Tạ Bân không phải là quay một nửa thì ngừng sao. Khi đó nghe nói giải thích là, tài chính rạn nứt. Vốn còn tưởng rằng là bên đầu tư chạy mất, giờ nghĩ lại, có khi là Tạ Bân cầm tiền đi đánh cược! Má nó, đúng là điên rồ!”
“Làm con gái của một kẻ cờ bạc, tôi hoàn toàn thấu hiểu, nghiện đánh bạc chẳng khác gì hút ma túy. Bố tôi năm đó vì đánh bạc, chém đứt ba ngón tay của chính mình, suýt nữa thì đem mẹ tôi đi gán nợ… Giờ tôi đã ngoài ba mươi, đến một tài khoản gửi ngân hàng cũng không có, còn thiếu nợ! Cũng may tôi và mẹ tôi đã thoát khỏi bố, có thể làm lại từ đầu. Tôi dùng kinh nghiệm xương máu của mình nói cho mọi người biết, thật sự là không nên dây vào dân cờ bạc!!!”
“Bị ví dụ của lầu trên hù rồi … Làm sao đây, Giang Ngật thật sự cũng là loại người này sao? Đáng sợ quá! “
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Người khác thì tôi không biết, nhưng đổi lại là tôi, không thể chấp nhận đàn ông nghiện cờ bạc. Xin hãy mang người đi!”
Giang Ngật mới vừa bật lên được mấy tháng. Giai đoạn này đúng là thời điểm mọi người còn thấy mới mẻ với anh, bất luận là fan hay là người qua đường đều rất nhiệt tình. Nhưng thường thì lúc này, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất củamột người nghệ sĩ. Bởi vì thời gian nổi lên quá ngắn, vẫn chưa thể tạo nên một hình tượng kiên cố trong lòng của công chúng, rốt cuộc mọi người đối với anh thế nào còn chưa xác định được. Niềm tin còn chưa có, tất cả chỉ giữ thái độ quan sát.
Giống như một tòa nhà cao tầng, nền móng không kiên cố thì chỉ đẩy nhẹ một cái sẽ thành tro bụi.
Lúc trước dư luận về Giang Ngật rất tốt, vô số người theo phong trào gọi anh là nam thần. Có rất nhiều người hóng hớt, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt. Giờ thì cuối cùng cũng đến thời điểm cắn trả rồi.
Thời gian chưa đến nửa ngày, tin tức càng truyền càng rộng, đã vậy còn biến thành tam sao thất bản. Thậm chí bắt đầu có người nói, bị bắt không chỉ dừng lại ở Tạ Bân, ngay cả Giang Ngật cũng bị bắt, bây giờ còn đang ở trong trại tạm giam.
Dù sao thì có liên quan đến ngục tù vẫn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu đựng. Quần chúng gặp được một kích này bắt đầu không dừng lại được.
Các doanh tiêu hào không ngừng cố gắng, lại đăng lên một tấm hình chụp Giang Ngật đang đánh bài. Rốt cuộc lời nhục mạ, mắng chửi như vỡ đê, ồ ạt nện lên người anh…
“Có người giở trò! Nhất định có người ở sau lưng giở trò!” Chu Tĩnh không kìm được cơn giận quăng tờ báo xuống quát.
Đây là báo chiều của ngày hôm nay, trang nhất là chuyện này. Rõ ràng mọi chuyện còn chưa được xác nhận, tờ báo này đã nói y như thật, chụp mũ “Tụ tập đánh bạc phi pháp “, “Đã bị bắt” cho Giang Ngật.
Giang Ngật ngồi trên ghế sofa ở đối diện, trầm mặc không nói.
Sắc mặt của anh rất kém, đôi mắt sắc sâu hun hút, vẻ mặt cũng có chút tiều tụy. Thông cáo của hôm nay đã hủy bỏ toàn bộ, vốn là suy tính đến chỉ cần vừa lộ mặt, sẽ bị truyền thông vây kín, mà loại chuyện như vậy cũng không thích hợp để anh đáp lại. Ai ngờ về sau lại đồn đại anh cũng bị bắt, cứ như vậy việc anh không lộ diện càng giống như lời đồn.
Trong lòng cười khổ, Giang Ngật duỗi tay cầm lấy tờ báo, trên mặt ngoài ảnh chụp liên hoan tối qua, chính là tấm hình trong sòng bạc đang được chia sẻ như vũ bão. Anh ngồi sau chiếu bạc, trong tay là bài, trước mặt chính là thẻ đánh bạc. Bên cạnh đầy ắp người, mà anh ngậm điếu thuốc, cười một cách lười nhác, dường như rất vui vẻ.
Tấm hình này mang ý nghĩa rất khủng khiếp, trước đó doanh tiêu hào đã thêm mắm dặm muối nhiều như vậy, rất nhiều người không nhiều thì ít bắt đầu dao động, chỉ thiếu một kích cuối cùng. Tấm hình này vừa đăng, trong nháy mắt tất cả hoài nghi đều có điểm dừng chân, quần chúng thi nhau chửi: “F*ck, cái điệu bộ này, cái đức hạnh này, không phải là mê bài bạc sao! Khó trách có thể chơi với Tạ Bân, đúng là rắn chuột một ổ mà!”
Giang Ngật vẫn còn chút ấn tượng, đó là sự việc từ hai năm trước. Địa điểm cũng không phải tại Bắc Kinh, mà là ở Ma Cao. Anh qua bên đó du lịch với bạn bè, cứ thế thuận lý thành chương tới sòng bạc. Chính anh cũng quên tấm hình chụp lúc đó, càng không hề ngờ tới đã một thời gian dài trôi qua, bây giờ nó lại trở thành bằng chứng chứng minh anh “Nghiện cờ bạc”.
Anh đè lên trán, từ hôm qua chỗ đó bắt đầu đau nhức. Hiện giờ nó vẫn không có chiều hướng giảm bớt, khiến anh không nhịn được chau mày.
Thực ra không cần Chu Tĩnh nói, anh cũng nhìn ra. Làn sóng công kích anh vừa nhanh lại mạnh như vậy, thêm vào đó là các loại “Chứng cớ” được thả ra. Nếu như không phải là có người ở sau lưng phối hợp thì chuyện này tuyết đối không thể xảy ra! Kể cả những người dùng từ ngữ cực đoan biện hộ giúp anh, cũng không phải là fan thật, mà là đối thủ đang cố ý khơi mào mâu thuẫn, để quần chúng càng thêm ghét anh.
Trong phòng làm việc trừ hai người họ còn có Lâm Hạo, bộ phận PR và tổ trợ lý của Chu Tĩnh, tất cả đều không dám nói một lời. Chu Tĩnh đi qua đi lại hai vòng, bỗng xoay người: “Không thể ngồi chờ chết, chúng ta phải nghĩ cách! Cậu nói cho tôi nghe, tối hôm qua rốt cuộc cậu đã đi đâu? Lâm Hạo nói cậu không hề ở lại, vậy cậu đi làm cái gì?”
Đây là vấn đề Chu Tĩnh quan tâm nhất, chỉ khi biết rõ điều này, chị ta mới có thể suy nghĩ đối sách bước tiếp theo, không thể để đến mức ở tình trạng thiếu thông mà đưa ra quyết định sai lầm.
Dưới tầm mắt khác lạ của Chu Tĩnh, Giang Ngật lại trầm mặc. Chị ta nhìn một lúc, sắc mặt đột nhiên biến đổi:“Cậu… Có phải lại đi tìm cô gái kia không? Cậu ở cùng cô bé kia có đúng không?!”
Giang Ngật ngước mắt lên.Không biết nghĩ đến chuyện gì, trên mặt anh xẹt qua chút u ám, môi mấp máy, nhưng cái gì cũng không nói.
Chu Tĩnh nhìn anh, biết bản thân đã đoán đúng rồi.
Bản năng chị ta muốn nổi giận, nhưng một giây sau lại nhớ tới, ở chung với Giản Duy ít ra vẫn tốt hơn ở chung với Tạ Bân. Cưỡng ép mình phải kìm lửa giận lại, chị ta lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn số.
Giang Ngật phát giác không đúng, sải một bước dài đi tới qua, đè tay chị ta lại:“Chị định làm cái gì?”
Đứng lên mới phát hiện, quả nhiên bản thân bị bệnh không hề nhẹ, ngay cả đứng cũng không vững. Toàn thân lúc lạnh lúc nóng, anh cố hết sức trợn to đôi mắt, mới có thể nhìn rõ phía trước.
Nhưng là Chu Tĩnh không hề phát hiện, chỉ lạnh lùng nói: “Còn có thể làm cái gì? Tìm bạn gái bí mật của cậu hàn huyên một chút, xem sự việc tối hôm qua nên giải quyết như thế nào. Cô ta chiếm đoạt cậu qua hết giáng sinh, đương nhiên phải thu dọn cục diện rối rắm này, chứ chẳng lẽ định mặc kệ như vậy?”
Giang Ngật chỉ cảm thấy, mỗi câu của Chu Tĩnh đều là châm chọc. Trong gió tuyết, hoa mai nở rộ một góc trời, bóng dáng của hai người đó rõ ràng đến thế. Bọn họ đang cười đùa, anh lại chỉ có thể ngồi tỏng xe, bất lực nhìn ra ngoài.
Mà rõ ràng, người ở bên cạnh cô nên là anh.
Giang Ngật đột nhiên cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Chị Tĩnh, tôi nhớ không lầm, là chị ép tôi đi quay bộ phim này. Nếu như không phải nhận nó, tôi cũng sẽ không đi dùng cơm với Tạ Bân. Cái cục diện rối rắm này, phải do chị giải quyết mới đúng.”
Chu Tĩnh sững sờ, không thể tin nhìn về phía anh, thanh âm trong nháy mắt cất cao:“Cậu có ý gì, trách tôi sao?”
Tạ Bân gặp chuyện không may, quả thật chị ta có chút đuối lý, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy đây chỉ là chuyện bất ngờ. Trong vòng luẩn quẩn này rất nhiều người đánh bạc, lần này rõ ràng là Tạ Bân đã đắc tội với ai, mới có thể bị bắt, chị ta làm sao có thể đoán trước được!
Sắc mặt Giang Ngật lạnh lùng, Chu Tĩnh chỉ cảm thấy anh đang gây hấn với mình, không nhịn được nói: “Tôi biết, cậu muốn đóng bộ phim kia, tôi không cho cậu đi, trong lòng cậu rất giận, nhưng cậu thật sự nghĩ là tôi làm tất cả đều vì tiền sao? Tôi là suy tính cho tương lai của cậu! Giờ tình hình của cậu rất tốt, phải diễn những vai chính diện, những bộ phim truyền hình có kịch bản tốt để đứng vững vị trí này. Đóng vai phản diện cái gì chứ! Có thể tranh giải có thể thu hút được fan không? Cái gì cũng không được, tôi điên mới có thể cho cậu làm xằng làm bậy!”
Chị ta càng nói càng tức: “Nói thật cho cậu biết, đừng nói có “Cung đường tuyết”, cho dù không có, tôi cũng sẽ không cho cậu nhận phim điện ảnh kia!”
Trong phòng làm việc im ắng, chỉ có thể nghe được đè nén tiếng thở dốc.
Giang Ngật nhìn Chu Tĩnh.
Những lời này chị ta chưa từng nói với anh. Anh biết rõ chị ta có tật xấu nổi nóng nói lung tung, nhưng có nhiều chuyện, nếu như không phải là thật sự nghĩ như vậy thì sẽ không nói ra.
Anh vốn cho rằng chị ta chỉ muốn tiền, anh thà rằng chị ta là vì tiền!
Chu Bội Bội đã từng nói, ham muốn khống chế củaChu Tĩnh rất mạnh, không tha thứ cho sự bất đồng ý kiến. Trong lòng anh luôn hiểu, cũng cho là mình có thể tha thứ, nhưng đây là sự nghiệp của anh, chị ta không phải chúa tể quyền lực!
Nghĩ đến bản thân còn từng cố gắng điều chỉnh lịch trình cho hai bộ phim, hy vọng có thể vẹn toàn đôi bên, bây giờ nhìn lại, từ lúc vừa mới bắt đầu đã là một câu chuyện cười rồi chính là câu chuyện cười.
Giang Ngật gật đầu, dường như cuối cùng đã phân biệt được trắng đen, cười nói: “Tôi vốn cho rằng, chúng ta chỉ là có chút khác biệt, hóa ra, cũng không phải như vậy.”
Thần sắc anh quá khác lạ, Chu Tĩnh nhìn mà thấy hoảng hốt.
Giang Ngật xoay người đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, thì thấy có người đẩy cửa vào. Là đồng nghiệp trong công ty, lo lắng nói: “Chị Tĩnh, anh Ngật, không hay rồi! Những phóng viên kia không biết làm như thế nào, tìm đến công ty! Bây giờ đang chặn ở dưới lầu, bọn họ hỏi… Hỏi anh Ngật có phải thật sự bị bắt không!”
Giang Ngật ngừng bước, sau lưng Chu Tĩnh muốn đuổi theo anh cũng ngừng lại.
Lâm Hạo hỏi: “Anh Ngật, làm sao bây giờ? Phải đi xuống sao?”
Trong lỗ tai ong ong rung động, đầu đau giống như muốn nổ tung.
Đằng sau là người hợp tác như nước với lửa, phía trước là vòng vây sài lang hổ báo của truyền thông, tiến thoái lưỡng nan. Tất cả mọi người nhìn anh, Giang Ngật bỗng cảm thấy, tất cả thật buồn cười.
Anh buông tha cho sự thật lòng quan tâm, buông tha cho người làm anh vui vẻ, đổi lại là những điều này sao?
Những thứ mà anh có được, thật sự là điều anh muốn sao?
Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, Giang Ngật chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cố gắng tỉnh táo muốn đi ra ngoài, hai chân lại mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước!
“Bịch” một tiếng vang thật lớn, vẻ mặt của mọi người vừa sợ hãi lại choáng váng. Chỉ thấy dưới sàn nhà, Giang Ngật nằm sấp, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, quả thật đã hôn mê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.