Giản Duy sững sờ mất mấy giây, mới lấy lại tinh thần. Giang Ngật! Chạy tới Thành Đô! Còn trèo qua cửa sổ nhà mình!
Cô đứng phắt dậy:“Anh điên à!”
Giang Ngật thấy thế thì trợn mắt, “Lạnh lùng thế, uổng công anh đặc biệt bay từ Bắc Kinh qua đây. Đau lòng quá đi.”
Anh vẫn còn bám trên cửa sổ, sau lưng là tòa nhà ở đối diện. Gió đêm khẽ thổi làm chiếc áo T-shirt màu trắng của anh, khiến anh cũng lung lay theo như sắp ngã, nhìn thấy thế làm Giản Duy kinh hồn khiếp vía.
Không có thời gian để nghe Giang Ngật nói linh tinh, Giản Duy bắt lấy cánh tay của anh rồi nói: “Trước hết anh vào đây đã! Vào rồi nói sau, nhanh lên đi!”
Giang Ngật nhìn tay cô, cười rất đáng ăn đập nói: “Không vào. Em cầu xin anh, cầu xin anh, anh mới vào.”
Quả thực dáng vẻ vô lại của anh làm cho người ta phải nổi điên, nhưng Giản Duy thật sự rất lo lắng nên đành phải nói: “Em xin anh đó.”
“Xin như thế nào?”
Cô còn chưa có phản ứng gì, anh đã nhích người tới, hôn lên môi cô.
Gió đêm khô nóng mang theo cả hương hoa, trong khu phố có tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh sáng từ nhà hàng xóm hắt sang cửa sổ khiến từng ô cửa đều như được nhuộm bằng màu cam
Anh cứ thế treo mình ở giữa không trung, cách cửa sổ hôn môi người phụ nữ của mình.
Cô thở gấp, cảm nhận xúc cảm mềm mại. Rồi Giản Duy chầm chậm mở đôi mắt, nhìn thấy hàng mi vừa đen lại cong vút của anh.
Vị trí này không dùng sức được, cơ thể anh lập tức cảm thấy khó chịu đành phải buông ra, tay chống nhẹ lên bệ cửa, khẽ dướn người lên, một chân trèo qua, biến thành tư thế cưỡi trên cửa sổ.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, hai tay giữ lấy mặt của Giản Duy, hôn lên môi cô một lần nữa.
So với ban nãy thì nụ hôn này càng sâu hơn, anh nhấm nháp mút, đưa ngón cái vuốt ve hai bên má của cô. Lồng ngực cô phập phồng, dưới viền ren cổ áo ngủ, là xương quai xanh lung linh. Tay của anh lướt qua từng nơi một, rồi từ từ để vào sau gáy của cô, như móng vuốt của mèo làm cô thấy ngứa, anh lại kéo cô tới sát gần.
Chờ đến lúc Giang Ngật rốt cuộc cũng buông Giản Duy ra, mặt cô đã đỏ bừng, bởi vì nhịn thở. Giang Ngật cười rất đắc ý, Giản Duy lấy tay che miệng, lâu sau mới ra vẻ không cam lòng nói: “Anh bay tới đây, chính là vì điều này?”
“Vì cái này còn chưa đủ sao?” Giang Ngật cười hỏi ngược lại.
So về độ vô lại thì không thể bằng anh được, Giản Duy giơ tay nhận thua. Giang Ngật ngồi ở trên cửa sổ, bất luận như thế nào cũng an toàn hơn lúc nãy nhiều, cô cũng lười giục anh, chỉ hỏi: “Không phải anh nói, là ngày mai mới qua đây sao? Em còn nghĩ anh đang ở Bắc Kinh đấy…”
“Anh nói đoàn đội ngày mai qua đây, cũng không nói anh ngày mai qua đây.” Giang Ngật dùng ngón tay nâng cằm cô lên: “Anh qua đây trước, cứu công chúa Rapunzel đáng thương.”
Anh nói như thế, nhưng Giản Duy biết rõ, chắc chắn Giang Ngật đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo cho hôm nay, nếu không đến nơi mới mua vé máy bay cũng không nhanh được như vậy. Lúc cô gọi điện thoại cho anh, có khi Giang Ngật đã đến sân bay.
Nghĩ tới điều này, Giản Duy lại cảm thấy ngọt hết cả tim. Cô nhìn về phía Giang Ngật, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, hai người cứ nhìn nhau đắm đuối, mắt thấy anh lại muốn cúi đầu đến gần.
Giản Duy bỗng nhiên kéo anh một phát! Giang Ngật bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị chuẩn bị, ngã thẳng vào trong phòng. Bạn gái anh còn thấy chưa đủ, đá nhẹ vào người anh một cái rồi chen người ra phía cửa sổ, quả nhiên bác bảo vệ khu phố đã đứng ở trước vườn hoa dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên trên.
Thấy cô lộ diện, bác bảo vệ rọi đèn pin lên, ánh sáng lắc lư trên mặt cô: “Tiểu Duy à, hình như vừa nãy bác nhìn thấy bên ngoài cửa sổ nhà con có người. Không sao chứ?”
Giản Duy lắc đầu, đáp: “Không có đâu bác, phía bên ngoài cửa sổ nhà con làm sao lại có người được. Bác nhìn lầm rồi.”
“Là sao? Nhưng bác thật sự thấy một bóng người…”
Cô cắt đứt lời ông:“Bác Trương, không có, thật sự không có ai ạ.”
Bác bảo vệ cau mày, bán tín bán nghi. Giản Duy vội vàng nói sang chuyện khác: “Bác Trương, lần này con về nhà mang theo mấy món điểm tâm của Bắc Kinh, ăn rất ngon, ngày mai con đưa qua cho em Mộng Mộng. Vậy nha bác, giờ con muốn đi ngủ, chúc bác ngủ ngon ạ!”
Nói xong, không đợi bác bảo vệ trả lời, cô đã đóng kín cửa sổ. Cô dựa vào tường, che ngực thở phào một cái, “Nguy hiểm quá…” May là mình nhanh tay lẹ mắt, nếu không Giang Ngật sẽ bị coi là ăn trộm bắt đi!
Trong phòng yên tĩnh, cô vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy Giang Ngật còn nằm trên mặt đất. Người đàn ông tay dài chân dài, lại cong lưng không nhúc nhích, đôi mắt cũng đóng chặt.
Giản Duy giật mình, cho là mình ra tay không biết nặng nhẹ, đã làm anh bị đâu. Cô vội vội vàng vàng chạy tới, “Anh làm sao thế, bị thương à? Đau ở chỗ nào?”
Giang Ngật vẫn nằm bất động, Giản Duy thật sự sốt ruột rồi, lúc này người đang nhắm chặt mắt kia lại chậm rãi cất tiếng: “Em nói giọng Tứ Xuyên, nghe rất hay.”
Cách anh nói câu này khác với ngày thường, cũng là giọng Tứ Xuyên. Giản Duy nghe mà sững sờ trong giây lát.
Bởi vì mẹ là người Bắc kinh, bố vì phối hợp với bà, trong nhà cơ bản đều nói tiếng phổ thông, bà ngoại lại càng không cần nói đến. Cho nên bình thường Giản Duy gọi điện thoại với người nhà, đều là nói tiếng phổ thông. Nhưng vừa rồi bác bảo vệ nói giọng Tứ Xuyên, cô cũng rất tự nhiên nói theo.
Định đứng lên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh nói tiếng địa phương, cũng là lần đầu tiên anh nói với cô như thế.
“Đúng ha.” Giản Duy nháy mắt mấy cái.
Hai người nhìn nhau, rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng có thể là do giọng điệu lúc nãy, càng nghĩ cảm thấy buồn cười, cuối cùng cả hai đều không chịu nổi cùng nhau bật cười!
Giống như là chạm phải cái công tắc nào đó, cũng không có cách nào lý giải nó, hai người cười đến không dừng lại được!
Giang Ngật nằm trên mặt đất, chỉ vì cười mà từ nằm nghiêng chuyển thành nằm thẳng, Giản Duy cũng cười đến đau bụng, ngồi dưới đất xoa bụng nhưng vẫn không dừng lại được, còn giận lấy chân trần đạp anh:”Đều tại anh ha ha ha… Phiền chết …”
Giang Ngật bắt lấy chân cô: “Sao lại trách anh… cứ làm như em không có cười ấy…”
Anh bắt được còn không buông ra, Giản Duy không rút ra được, dứt khoát lấy chân khác ra đá tiếp, vừa vặn bị anh túm lấy, phịch một tiếng, cũng ngã xuống đất.
Hai người cứ nằm như vậy, ánh sáng nhu hòa chiếu vào bọn họ, tiếng cười cũng chầm chậm hòa hoãn. Anh lại ghé sát tới hôn cô một cái rồi xoay người đứng lên.
Giản Duy cũng đi theo đứng lên, Giang Ngật đút một tay vào trong túi, rốt cuộc cũng có thời gian quan sát phòng của cô.
Giản Duy từ sau hồi bảy tuổi dọn nhà đến đây, vẫn sống ở nơi này. Vì vậy căn phòng này có rất nhiều dấu vết năm tháng. Giấy dán tường là hình hoa hướng dương, ga giường in hình gấu Pooh, một góc của căn phòng là bàn đọc sách và giá sách, trên mặt bày các loại sách giáo khoa từ cũ tới mới.
Giang Ngật vừa xem, vừa hình dung ra cô bé mười mấy tuổi đã học tập, sinh hoạt như thế nào ở trong căn phòng này.
Mắt liếc sang phía khác, lại nhìn thấy một thứ rất quen thuộc trên tường.
Ở giữa sân khấu yên tĩnh vắng bóng ánh đèn, là thiếu niên mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean đang đứng hát.
Đó là, áp-phích của anh.
Giản Duy cũng nhận ra, xông tới định che đi. Nhưng mà áp-phích dán ở mặt tường trong giường, cô làm vậy không những không ngăn được, ngược lại càng khiến cho niềm vui trong mắt Giang Ngật thêm sâu sắc.
Cô thấy mặt hơi nóng, thật giống như bí mật của bản thân bị phát hiện, hết lần này tới lần khác Giang Ngật còn không thuận theo, nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc thảo luận với cô:“Đây là lúc anh thi đấu nhỉ? Có nghĩa là, từ lúc đó trở đi, em liền cưỡng ép anh cùng em chung chăn chung gối? Nhiều năm như vậy?”
Cái quái gì vậy!
Giản Duy bèn nhảy phắt lên giường, lần này thì vững vàng che được tấm áp-phích rồi: “Đây là của em! Không được nhìn! Anh không được phép nhìn!”
Giang Ngật chau mày, thế nhưng cũng đi theo đến giường thì dừng lại. Dưới ánh mắt trừng lớn của Giản Duy, anh nói: “Người ở trên này là anh, anh đương nhiên có thể xem. Sinh viên tài năng của khoa Toán, có muốn thảo luận một chút về quyền chân dung không?”
Giản Duy cứng họng một giây, nhưng vẫn đốp lại ngay: “Anh đi xuống! Đây là giường của em! Không cho anh lên!”
“Anh ngủ ở trên giường của em cũng nhiều năm rồi, anh muốn ngủ thì em tính sao? Cái đồ hẹp hòi, không công bằng, lần tới cho em ngủ trên sàn nhà… A, sàn nhà em cũng nằm qua rồi, chúng ta cùng nhau nằm…”
“A, im miệng! Câm miệng câm miệng!”
Hai người em đẩy anh lùi, đệm quá mềm, cuối cùng cả hai mất thăng bằng ngã xuống. Cô vừa vặn ngã ở trên người anh, hai chân tách ra quỳ ở trên người anh, trở thành tư thế cưỡi!
Giản Duy: “…”
Giang Ngật cũng không đoán được tình huống này, làm hàng lông mày của anh cũng dướn lên. Váy củaGiản Duy bị tốc lên một chút, bắp đùi trắng nõn, dưới thân là quần jean của anh và dây lưng lạnh buốt, mà chiếc quần lại mang theo làn hơi nóng mùa hè.
Giang Ngật huýt sáo: “Vì cái này bay đến, quả là đáng giá.”
Nghĩ hay nhỉ!
Giản Duy lấy tay chống lên ngực anh, Giang Ngật vốn chỉ định đùa một chút, ai ngờ cô cứ cọ rồi lại cọ mà không dậy nổi, ngược lại cọ đến mức khiến anh có cảm giác. Nhướng mày, anh kìm nén hít vào một hơi, muốn nói chuyện, lại đụng phải một thứ gì.
“Đây là cái gì?”
Rốt cuộc Giản Duy cũng xoay người lại ngồi thẳng người, nhìn đến tấm ảnh trong tay anh, “A? Cái này hả, bố đưa cho em, nói là tiến sĩ dưới tay ông…”
Nó vừa nãy bị cô tiện tay vứt qua một bên, hiện tại mới nhìn rõ tấm hình. Chàng thanh niên vừa hai mươi, mặc áo khoác trắng, đứng ở trong phòng thí nghiệm. Ngũ quan của anh chàng có vẻ rắn rỏi, nhưng vẫn có nét dịu dàng, nương theo ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, anh chàng mỉm cười nhìn về hướng ống kính, nho nhã không nói nên lời.
Giản Duy nhìn đến ngây người, không tự chủ được cầm ảnh chụp, “Êu! Bố thế mà không lừa em, thật sự rất tuấn tú…”
Thanh âm chợt mắc lại trong cổ họng, Giản Duy chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt bình tĩnh như núi của Giang Ngật.
“Vì sao, bố em lại đưa cho em cái này?”
Bỗng nhiên đề tài thay đổi trở nên rất nghiêm túc.
Giản Duy nghĩ đến anh vừa trêu mình, chợt nổi hứng đùa dai, cố ý gãi đầu, tỏ vẻ vô tội trả lời anh: “Bởi vì, bố muốn giới thiệu bạn trai cho em.”
Giang Ngật nghe vậy thì chợt im lặng không nói.
Cô thấy anh như vậy thì tiếp tục cố gắng:“Bố nói, vị su huynh này ở trường rất nổi tiếng, vẻ ngoài đẹp trai lại có nhân cách tốt, hơn nữa học thuật cũng loại ưu, rất được đàn em cùng nhóm yêu mến! Bố là dựa trên tình cảm cha con, mà đặc biệt giữ lại cho em.”
Giang Ngật nghe xong, tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Giản Duy hả hê đắc ý, tính chờ anh lên tiếng lại kích thích anh một chút, không ngờ người nào đó lại đứng lên đi ra ngoài.
Giản Duy sững sờ, vội vàng nhào tới giữ anh lại, “Anh đi đâu vậy?”
Giang Ngật: “Ra ngoài mua quà, sau đó chờ cô chú trở về, tự mình thăm hỏi.”
Giản Duy trợn mắt há hốc mồm, nhìn Giang Ngật có vẻ rất kiên quyết, không giống như nói đùa. Rốt cuộc cô cũng cảm thấy sợ hãi:“Em sai rồi! Anh zai em thật sự sai rồi! Anh tỉnh táo lại đi!”
“Không tỉnh táo được. Còn tỉnh táo bạn gái của anh sẽ phải đi xem mặt.”
“Xem mặt cái gì chứ, em nói đùa thôi! Em đã từ chối bố ngay từ lúc đầu rồi!”
Thấy anh còn định đi, Giản Duy bám chặt lấy anh, rồi hét to: “Giang Ngật!”
Anh đứng lại, nhìn cô nào đó chắp tay trước ngực, chỉ thiếu mỗi nước bái lậy anh thôi, “Đừng gây rối, em nhận thua, em cũng không dám đùa anh nữa đâu!”
Giang Ngật nhìn Giản Duy một cái, cuối cùng cũng chậm rãi quay lại ngồi ở bên giường, cô cũng ngoan ngoãn đi theo ngồi xuống, tay đặt ở trên đùi, ngồi ngoan như một đứa trẻ.
Anh lại cầm lấy tấm ảnh vừa rồi, nhìn một thoáng rồi nói: “Em khen anh ta đẹp trai.”
“Em nói nhảm đấy, chẳng có gì đẹp cả, em không thích kiểu này.”
“Không thích em còn giữ lại ảnh chụp của người ta?”
“Bố một mực nhét vào đưa em, em quên vứt đi! Không cần, thực sự em không cần!”
Giản Duy nói rồi, giựt lấy tấm ảnh ném vào trong thùng rác, động tác quyết liệt, dáng vẻ như muốn phân rõ giới hạn với nó.
Vứt xong tấm hình, cô xoay người lại thì thấy Giang Ngật vẫn còn ngồi đó, tuy mặt không thể hiện gì nhưng môi lại mím chặt.
Không biết có phải do cô bị ảo giác không, lại cảm thấy trông anh… Có chút oan ức.
Giản Duy cắn môi, chầm chậm bước tới, đưa bàn tay nhỏ bé ra kéo anh.
Giang Ngật liếc cô, người nào đó thỏ thẻ, “Anh ghen tị cái gì, ảnh của người ta em chỉ giữ lại một buổi chiều, nhưng áp-phích của anh… Em đã dán rất nhiều năm…”
Giang Ngật không lên tiếng nhưng lại trở tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của người anh yêu.
Giản Duy chưa ăn cơm tối, nên rất nhanh lại thấy đói. Cô mở cửa ngó ra ngoài, phòng khách không bật đèn, bố mẹ quả nhiên đã đi khỏi nhà, vừa vặn thuận tiện cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, bố biết rõ con gái rượu trở về, còn cố ý nấu canh gà, vàng óng ánh lại đậm mùi, đựng ở bát sứ trắng để trong tủ lạnh. Giang Ngật lấy nó ra, dùng nồi đun nóng, lại tìm được một gói mỳ Odon, cắt một phần jambon, thêm vài miếng nấm hương tươi, thả vào nồi canh gà đã đun xong, lại thêm cải xanh. Chờ đến lúc bưng lên bàn, chính là hai bát canh gà kết hợp với mỳ Odon thơm nức mũi.
Giản Duy đã lâu chưa ăn đồ Giang Ngật nấu, tâm trạng vô cùng tốt, chuyên tâm ăn gần nửa bát, mới có thời gian rảnh nói chuyện với Giang Ngật.
Giang Ngật gắp miếng nấm hương trong bát lên, miệng thì giống như vô tình hỏi: “Ban nãy anh nói muốn chào hỏi bố mẹ em, em làm sao lại sợ hãi như vậy? Không muốn cho anh gặp họ?”
Quả nhiên là hỏi cái này, Giản Duy ăn xong, mới nói: “Chỉ là em cảm thấy, muốn gặp mặt thưa chuyện, phải chọn thời cơ thích hợp. Hôm nay quá đột ngột, cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
“Ồ, vậy ý của em là, chỉ cần thời cơ thích hợp, em sẽ đồng ý cho anh gặp hai người họ?”
Giản Duy mím môi, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Giang Ngật cười rộ lên: “Thật là không dễ gì.”
“Là sao?”
“Bị giấu lâu đến thế, cuối cùng em cũng đồng ý cho anh gặp mọi người.”
Dựa theo cái nhìn của bên ngoài, rõ ràng cô mới là bạn gái bí mật của anh, nhưng từ đó tới nay, cô lại chính là người canh phòng nghiêm ngặt, sống chết cũng giữ khư khư.
Nghe cái giọng điệu này, xem ra người nào đó có vẻ rất chi là bất mãn…
Giản Duy hạ quyết tâm, nói: “Vậy chúng ta nói cho rõ, lần này vẫn là bỏ qua đi, chờ em nói một tiếng với bố mẹ, để bọn họ chuẩn bị tâm lý đã, rồi anh mới gặp bọn họ, có được không?”
Để tránh anh bất ngờ xông tới, làm bố bị dọa cho shock!
Giang Ngật không vui nhìn cô, Giản Duy không hiểu, anh nói: “Em đút anh đi. Anh ăn xong sẽ quyết định có đồng ý với em hay không.”
Giản Duy hé miệng cười, biết vâng lời gắp một miếng jambon đưa tới bên miệng anh. Giang Ngật há mồm, khẽ cắn một cái, bàn tay còn lại của hai người vẫn nắm chặt vào nhau, trong phòng là bầu không khí tình bể bình.
“Ầm!”
Giống như mặt đất chấn động, cửa nhà bị phá ra một cách mạnh mẽ!
Một giọng nói vang dội cũng theo đó truyền đến:“Con yêu! Con yêu con không sao chứ! Tiểu Trương nói nhà mình có trộm đến, con có ổn…”
Người đàn ông cầm chổi, đằng đằng sát khí xông tới, khi nhìn thấy rõ tình cảnh ở phòng khách thì đột ngột dừng bước.
Giản Duy cũng giật mình, cứ ngây ngốc nhìn ông, cùng với người phụ nữ đứng phía sau có vẻ mặt căng thẳng chẳng kém gì ông.
Bàn tay run lên, chiếc đũa lạch cạch rơi xuống bàn, cô bị thanh âm này kích thích, lắp bắp nói: “Bố, bố, mẹ,hai người tại sao lại về …”