Ánh Sao Rơi Vào Gió Cát

Chương 67: "Cô làm mồi, người mắc câu sẽ là tôi."




Vị trí của toà núi cát này đễ đánh lạc hướng, lưng núi như một trục hoành nghiêng, đất đai bằng phẳng. Cửa núi có đến mấy tòa cồn cát vây kín phía dưới, chỉ có duy nhất một vùng đất bằng. Vị trí của Cruiser nửa vời tựa như chim trong lồng, bị nhốt là điều đã định từ trước. Quay đầu xe vào lúc này là chuyện không thực tế.
Không kể đến đuôi xe Cruiser đã bị một xe việt dã chặn mà với sườn núi cát cái này xe sẽ rất khó phát lực trong khoảnh khắc rồi trở về theo đường cũ.
Đi xuống, thì cửa mở rộng. 
Hai chiếc việt dã một trái một phải vây kín Cruiser, góc độ xảo trá, bất kể Khúc Nhất Huyền tăng tốc hay giảm tốc đều không ngăn cản được cục diện bị hai xe kẹp chặt. Tính toán này quả nhiên là giọt nước không lọt.
Càng là tình thế nguy hiểm, ý chí chiến đấu của Khúc Nhất Huyền càng dâng trào. Nghịch phản và hung ác trong con người cô hoàn toàn bị kích phát, dưới chân quyết tâm đạp chân ga tới cùng, trong tiếng động cơ đột khởi gầm gừ cô đạp xuống ly hợp, thay đổi vị trí, đáp xuống từ trên núi cát.
Tốc độ Cruiser vốn là tăng nhanh theo quán tính xuống dốc, càng không nói đến Khúc Nhất Huyền còn đạp mạnh chân ga, động lực đã được cái tiến đưa Cruiser lao nhanh tựa tư thế mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng trượt xuống núi cát.
Trên dốc đứng chập trùng sáng rõ lên hình ảnh thân xe linh linh lang lang, tay cô cầm tay lái, thỉnh thoảng giảm tốc hộp số duy trì tốc độ xe.
Má phanh bị cô dẫm đến nóng lên, cách đôn xe cô phảng phất có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ gầm xe cuốn lên giống một đám pháo hoa sau khi bay lên, lên tới nơi, nướng nóng như lửa đốt.
Xe việt dã của Phó Tầm vẫn duy trì khoảng cách một thân xe an toàn với Cruiser, sau khi Cruiser tăng tốc anh bị vứt bỏ trên sườn núi xa xa. Nhìn theo góc độ từ trên cao nhìn xuống làm cho anh bất chợt chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Xe việt dã vây kín đã gần đến dốc thoải, Phó Tầm phỏng đoán, nếu theo kế hoạch lúc đầu, hai xe là muốn trong lúc Cruiser không cách nào thay đổi tình thế mới bất ngờ đánh tới, một trái một phải bao bọc lẫn nhau trực tiếp khống chế Khúc Nhất Huyền. Nhưng lúc này theo Cruiser tăng tốc, ba xe không còn tư thế tụ lại, mà là ở tư thế đồng quy vu tận sắp chạm vào nhau.
Dạng cường thế lao xuống như thế này, khó mà khống chế tốc độ xe, nếu thắng gấp chắc chắn sẽ lật xe. Nghiêm trọng hơn nữa là ba xe chạm vào nhau, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm.
Mu bàn tay đang cầm tay lái của Phó Tầm nổi gân xanh, hận không thể ngồi bên ghế phụ lái của Cruise ngay lúc này, anh đè nút còi, trong tiếng còi vang tận mây xanh, Cruiser lại tăng tốc một lần nữa, phảng phất giống như từ chối nghe lời cảnh cáo của anh.
Mắt thấy ba xe sắp chạm vào nhau, hai chiếc việt dã vây kín thấy tình thế không đúng, nhao nhao quay đầu xe, hiểm hiểm tránh khỏi Cruiser đang đà xuống dốc không thể ngăn được.
Thân xe trắng tinh ép lấy hạt cát, như tuấn mã lao nhanh, vạch ra một vệt cát vàng, dấy lên sương mù hầm hập.
Tay Khúc Nhất Huyền gắt gao cầm tay lái rốt cục cũng hơi buông ra, cô thở nhẹ một ngụm, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chiếc việt dã xông theo cô xuống dốc, vừa phanh vừa giảm tốc.
Thắng gấp dưới tốc độ cực nhanh gần như lật xe. Tăng thêm xuống dốc, má phanh nóng hổi, cô nương theo tay ổn, liên tục sát mấy cái mới khó khăn giữ Cruiser lao xuống cồn cát, dừng ở đất bằng trước cửa núi.
Cơ hồ là cùng lúc cô dừng lại hai chiếc việ dã sau lưng lại đuổi theo, dần dần tới gần. Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng chuẩn xác, chính là hướng về phía Khúc Nhất Huyền.
Bùi Vu Lượng hao tổn tâm cơ thuyết phục Giang Doãn phối hợp mất tích, dẫn cô ta vào sa mạc. Lại sắp xếp truy binh mai phục trong núi cát, ý đồ khống chế cô, hiển nhiên không đơn thuần là vì ngọc bội Câu Vân.
Nếu chỉ vì ngọc bội Câu Vân, hắn có thể trực tiếp làm giao dịch với cô là đủ.
Cô đã có thể vì Giang Doãn một mình xâm nhập vào, rõ ràng là vì đối với cô Giang Doãn rất quan trọng, chỉ là một viên ngọc bội đổi một Giang Doãn, cô có cái gì không đồng ý?
Hắn cần gì phải quanh co lòng vòng để bắt cô.
Nhưng bất kể động cơ của Bùi Vu Lượng ra sao, muốn vây khốn cô trong sa mạc quả thực người si nói mộng.
Cô một tay cầm hộp số, một tay cầm bộ đàm, liên lạc Phó Tầm: "Mục tiêu của Bùi Vu Lượng là tôi."
Sắc mặt Phó Tầm âm trầm, ngay tiếp theo ngữ khí cũng cực kỳ không vui: "Không phải đã bảo cô rời khỏi nơi này trước?" 
Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình, không hé răng. Bùi Vu Lượng đã có thể ẩn núp nhiều năm không lộ bóng dáng, đủ thấy được sự ẩn nhẫn và kiên nhẫn của hắn.
Cô uất ức một đường, từ Tây Ninh đến Đôn Hoàng luôn luôn bị hắn nắm mũi dẫn đi. Thật vất vả đuổi tới hành tung của hắn, hắn còn muốn đặt bẫy khống chế cô trong núi cát, cô làm sao có thể đáp ứng?
Rời đi đối với cô mà nói chỉ là hạ sách.
Cô không nguyện ý từ bỏ cơ hội khó có được này, cũng không nguyện ý lâm trận bỏ chạy.
Phó Tầm hiểu rõ cô, trong lòng cô đã có tính toán, sẽ không bởi vì dăm ba câu nói của anh mà thay đổi chủ ý.
Ngữ khí anh khẽ dừng lại, nói: "Mục tiêu của hắn là cô, tôi sẽ đi làm người trung gian thay cô đàm phán. Bùi Vu Lượng không quen thuộc địa hình sa mạc bằng cô, cũng không biết hắn có bao nhiêu át chủ bài. Lúc nên chịu thua cô phải linh hoạt, nhớ kỹ hành động tùy theo hoàn cảnh." Thanh âm của anh xuyên qua dòng điện, sàn sạt, tan vào trong tiếng động cơ ù ù, có chút không chân thực.
"Đàm phán cần phải mặt đối mặt, không kể chúng ta không biết Bùi Vu Lượng cần cái gì. Anh nghĩ chỉ dựa vào bản thân anh mà có thể nhốt ba chiếc xe trong cái cửa núi này á, còn thay đổi lấy Giang Doãn, không thực tế. Làm mạnh, đối phương cùng đường khó tránh khỏi sẽ phản công, chờ ăn phải cái lỗ vốn lại nghĩ cách cứu vãn, đường lui cũng mất."
Phó Tầm đánh lửa, đốt điếu thuốc, híp mắt nhìn Cruiser ở nơi xa, thấp giọng nói: "Tôi không muốn lại nhìn cô mạo hiểm."
"Có thể tránh khỏi xung đột cùng nguy hiểm, cô cứ để tôi thử một chút."
Sợi dây nào đó trong lòng Khúc Nhất Huyền bị anh gẩy mạnh như đàn tấu một khúc hành quân, dây cung thanh lạnh thấu xương.
Cô hơi hé môi, muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp, sau khi suy nghĩ liên tục, Phó Tầm coi như ngầm thừa nhận, lái xe xuống dốc, một đường đi tới trước xe Discovery. Lúc Cruiser đang bất động tại chỗ cùng hai chiếc xe việt dã bảo trì tình trạng giằng co, Bùi Vu Lượng liền phát hiện ý đồ của Phó Tầm.
Ý kiến của hai người đã đạt thành nhất trí, Bùi Vu Lượng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Hắn cắn khói, khuỷu tay chống cửa sổ xe, không nói một lời nhìn Phó Tầm xuống xe, nhàn nhã đi về phía hắn.
Bùi Vu Lượng đi theo Thiết Diệp đã từng gặp Phó Tầm mấy lần, biết trình độ giám định bảo vật của anh, dưới tình cảnh nh thế này, hắn đối Phó Tầm coi như cũng cung kính: "Phó tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Phó Tầm hít một hơi thuốc lá, ném cái cái bật lửa cho hắn. Chờ Bùi Vu Lượng tiếp nhận, anh giống như lơ đãng bàn, ánh mắt rơi vào trong xe.
Giang Doãn ngồi trên ghế phụ xe bị trói hai tay ra sau lưng, thần sắc cô ta trấn định, lúc nhìn thấy Phó Tầm trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ, hình như có lời muốn nói, lại ngại Bùi Vu Lượng còn ở bên người, trù trừ không biết nên mở miệng hay không. Phó Tầm mơ hồ liếc cô ta vài lần, xác nhận cô ta không bị tổn thương nên đoán Bùi Vu Lượng khá là lịch sự với cô ta.
Anh nhẹ phủi phủi khói bụi, tự tiếu phi tiếu nói: "Ai nói không có việc gì? Anh mời người của tôi đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, có phải quá không nói đạo lý hay không?" 
Anh đã đi thẳng vào vấn đề, Bùi Vu Lượng cười cười, trả lại cái bật lửa: "Nếu tôi nói trước với Phó tiên sinh chỉ sợ ngay cả gặp mặt cũng không được?"
Phó Tầm không muốn vòng vo với hắn, rủ mắt, ánh mắt hướng về cửa sổ xe đóng chặt phía sau, có chút chắc chắn, chợt cảm xúc không rõ thay đổi ánh mắt, nhìn về phía Cruiser ở xa xa: "Khoản tiền kia của anh ở Nam Giang cho đến nay tôi vẫn chưa tính toán rõ ràng, bây giờ trên người anh lại có án mạng Thẩm Chi Chi, chỉ vì một viên ngọc bội Câu Vân cũng không đáng nhỉ?"
Bùi Vu Lượng khẽ cười một tiếng, cách làn khói, vết sẹo trên thái dương của hắn nhàn nhạt, vẻ mặt hung mơ hồ cách một tầng mặt nạ, ôn hòa hơn không ít: "Tôi cho ngài mượn tên tuổi sinh sự, ngài khiến tôi không lăn lộn được ở Nam Giang, tôi lấy ngọc bội của ngài, ngài lại khiến tôi nhiều năm như vậy không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Phó tiên sinh, bây giờ ngọc bội đang ở chỗ ngài, ngài còn có tổn thất gì?"
Hắn cắn điếu thuốc, gõ gõ tay lái, nói: "Câu Vân ngọc bội giá trị ngàn vạn, tôi đã bị buộc đến đường cùng, bây giờ từ bỏ càng không đáng."
"Tôi xem ở phần mặt mũi của Phó tiên sinh cũng không làm khó tiểu Khúc gia. Chỉ cần cô ấy chắp tay nhường ngọc bội cho tôi, sau đó tìm đường sống giúp tôi..." Bùi Vu Lượng dừng lại, tay lại nhấc cổ áo Khương Doãn lên, không thương hương tiếc ngọc mà kéo cô ta từ ghế phụ xe hung hăng đập trên tay lái.
Giang Doãn bị đau, kịch liệt giãy dụa.
Bùi Vu Lượng thu lại lực tay, nhấn ót Giang Doãn lên tay lái, đánh cho đến khi vang lên hai tiếng rõ ràng hắn mới nới lỏng tay, cười tủm tỉm nói: "Người, ngài lĩnh đi. Đến lúc đó tôi còn hậu tạ."
Phó Tầm cười lạnh, lúc mở miệng thanh âm trầm thấp, hình như có khinh thường: "Ngọc bội có thể, cô ấy thì không được." Bùi Vu Lượng trào phúng cười hai tiếng, con mắt nhắm lại, lạnh giọng nói: "Phó tiên sinh không cần phải gấp gáp cự tuyệt tôi, tôi nói hậu tạ là hậu tạ, anh sợ là không làm chủ được cô ấy." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.