Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực nói: “Vi Vi, chẳng nhẽ cậu không biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?”
Ánh chiều tà rải rác trên người anh, phủ lên một lớp sáng như ảo mộng, Vi Vi nhìn đôi mày đen nhánh của anh, hoàn toàn đờ người. Một lúc lâu sau, sâu trong tâm khảm cô mới có một cảm giác, rất phức tạp và cực đoan, một loại được gọi là tim đập muốn chết, một loại khác là ủ rũ tuyệt vọng.
Họ… họ đã có quan hệ đó từ khi nào chứ! Tuy rằng cô cũng rất muốn có được mối quan hệ đó, nhưng mà tuyệt đối không phải là như thế này…
Vậy nhưng nói đi nói lại thì, lúc đầu cô đã có chủ ý muốn cưa cẩm Đại Thần, bây giờ bản thăng cấp là Đại Thần đã ngỏ lời trước, cô không chấp nhận thì há chẳng phải là chịu thiệt thòi hay sao?
Chấp nhận thì lỗ, mà không chấp nhận cũng thiệt, rốt cuộc vậy là sao đây…
Logic của Vi Vi bắt đầu hỗn loạn, mắt thấy trình tự đại não rơi vào vòng tuần hoàn chết, Vi Vi vội vã gào lên với chính mình…
Dừng!
Đừng nghĩ nữa!
Đừng có nghĩ lung tung theo lời Đại Thần nói, đó là con đường chết, xem như chưa nghe thấy, xem như chưa nghe thấy, xem nó là virus cần cách ly…
Cố gắng thúc giục bản thân mình như vậy, vành tai dường như cũng sắp cháy đến nơi, Vi Vi cố làm ra vẻ trấn tĩnh đón ánh mắt của Tiêu Nại: “Nếu thời gian sắp không kịp nữa thì đi xe đạp vậy…”
Đây không phải là thỏa hiệp, mà do cô bỗng ý thức được rằng – nếu đi bộ, chắc chắn sẽ càng khiến người ta tò mò hơn là đi xe đạp, sẽ gặp càng nhiều người hơn. Chẳng thà đi xe đạp cho xong, tốc độ cũng nhanh, không chừng lúc người ta chưa nhìn rõ dáng cô thì đã bị bỏ xa đằng sau rồi cũng nên.
Thật là… Nếu hôm nay đã có cuộc đấu bóng sao lại còn hẹn nữa, ngày mai cũng được mà, hơn nữa lúc đầu anh còn hẹn sáu giờ, bảy giờ là thi đấu, hẹn sáu giờ… chẳng lẽ họ trực tiếp đến sân đấu bóng để hẹn hò ư?
Không đúng không đúng, không phải hẹn hò, là gặp mặt là gặp mặt…
Ngược ánh sáng, Tiêu Nại chăm chú nhìn cô. Phòng thủ của cô quả thực quá mỏng manh, là tiến công hay là thúc thủ, là chiến khí ngất trời hay là từ từ rút lui?
Tốc độ tính toán của anh vốn thần tốc, trong tích tắc đã có quyết định, giọng nói bình thản gọi tên của cô: “Vi Vi.”
“Huhm?”
“Thực ra anh lái xe cũng không tệ đâu.”
Hả? Vi Vi nhìn anh vẻ không hiểu.
“Cho nên, vẻ mặt của em không cần phải như…” Tiêu Nại chậm rãi nói tiếp, “Thấy chết đến nơi.”
Vi Vi: “…”
Thì ra, vẻ mặt của cô đã bi tráng đến thế cơ à…
Mang theo một ý nghĩ lành mạnh là “chỉ là đi dạo thôi mà”, Vi Vi ngồi lên xe. Vậy nhưng trong tích tắc ngồi lên đó, vẫn có được tâm trạng nào đặc biệt cả thì Vi Vi đã thấy hối hận, vì lúc này cô mới sực nghĩ ra, hôm nay cô mặc váy ngắn mà…
Chiếc váy vốn ngắn hơn đầu gối vài phân, ngồi lên xe rồi lại biến luôn thành mười mấy phân, tuy chưa đến nỗi lộ hết, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta dòm ngó, xe đạp mới chạy mất có mấy phút, thế mà đã dẫn dụ biết bao con mắt kỳ dị của người qua lại.
Vi Vi sắp có ý nghĩ nhảy xuống xe, nước mắt lưng tròng bỏ chạy rồi, chân ý thức khép chặt lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, chiếc túi xách lại quá nhỏ, không đủ che được gì cả… Đều do Đại Thần vừa nãy quá là lay động lòng người, hại cô chẳng nghĩ gì đến chuyện này.
Lại có hai nam sinh vừa đạp xe vừa quay đầu lại nhìn.
Tiêu Nại phanh xe thật mạnh.
Vi Vi ngẩn ra một lúc rồi nhảy xuống, Tiêu Nại lạnh lùng nói: “Anh đi mua chút đồ.”
Vi Vi nhìn theo dáng người cao ráo của anh bước đến cửa hàng nhỏ ven đường, lát sau xách một túi đồ to trở lại, đưa cho cô.
“Gì vậy ạ?”
“Nước uống, món ăn hôm nay mặn quá, lát nữa để em uống.”
Đâu có mặn đâu, vả lại cho dù có mặn thật cũng đâu cần mua nhiều đến thế, ngoài đồ uống ra còn có các thứ ăn vặt nữa, Vi Vi ôm túi đồ to đó thắc mắc, có điều khi ngồi lại lên xe, Vi Vi phát hiện ra điểm tốt của túi đồ này là gì rồi, hây hây hây, vừa hay lấy để che đùi.
Bớt đi những ánh mắt kỳ lạ, Vi Vi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự ngượng ngùng lúng túng của mình. Không cần đối diện trực tiếp với Tiêu Nại, Vi Vi cũng lần đầu tiên trong hôm nay có thời gian để bình tâm nghĩ ngợi một chút.
Nhưng thực ra thì cũng chẳng có gì để nghĩ cả.
Ngọn gió trong lành vào lúc trời chiều mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua, chiếc xe đạp xuyên qua ánh nắng rót xuống của tịch dương, xuyên qua từng hàng cây xanh mướt rậm rạp, bon bon trên con đường trường rộng lớn…
Tất cả đều đẹp đẽ như thế.
Vi Vi nghĩ, mình phải dũng cảm hơn một chút.
Tiêu Nại, Tiêu Nại thì sao? Sau này anh mới là Tiêu Nại, bây giờ đối với cô, anh đa phần là Nại Hà, chỉ là Nại Hà, và cô, thích anh.
Không xa phía trước có một con dốc, Vi Vi mím mím môi, vươn tay ra, nhẹ nhàng, nắm lấy áo người phía trước thật chặt.
Tốc độ bỗng chậm lại một lúc.
Khóe môi Vi Vi dần dần nhếch lên một chút, một tay kia ôm khư khư túi đồ to.
Đương nhiên, chuyện dũng cảm này cũng còn phải tùy thuộc thời gian và địa điểm nữa, dũng cảm hiện giờ của Vi Vi tuyệt đối không bao gồm việc cùng sánh vai với Nại Hà cùng vào sân thi đấu bóng rổ dưới bao con mắt tò mò của đám đông.
Thế là, khi đến bên ngoài sân bóng, nhân lúc Tiêu Nại khóa xe, Vi Vi ném lại một câu “Em tìm bạn cùng phòng cùng xem đấu bóng, buổi tối lên mạng gặp lại nhé”, rồi bỏ lại Đại Thần chuồn đi trong tích tắc, không quên mang theo túi đồ ăn kia.
Vừa chuồn đi vừa làm công tác tư tưởng, đây không phải là bỏ trốn tại trận, là “lùi để mà tiến” thôi! Đúng, là lùi để mà tiến, muốn chào đón cũng từ chối!
Tóm lại, đây chính là chiến lược trong truyền thuyết.
Vi Vi từ cửa hông bước vào nhà thi đấu bóng.
Còn tới mười mấy phút nữa mới bắt đầu, nhưng trong nhà thi đấu đã ngồi kín người, thậm chí còn rất nhiều người đứng nữa. Vi Vi tìm kiếm bạn cùng phòng trên khán đài, mấy hôm trước đã nghe họ bàn tán về trận thi đấu này rồi, chắc sẽ đến xem thôi. Nhìn quanh một lượt lại không tìm thấy, lúc đưa mắt tìm lần thứ hai, thì Nhị Hỷ nhìn thấy cô trước, đứng dậy vẫy tay gọi cô đến.
Lúc này những người trong nhà thi đấu đều chú ý đến cô, không khí vốn náo nhiệt rõ ràng càng nóng hơn nữa.
Vi Vi chạy đến chỗ bạn mình, đã không còn chỗ ngồi nữa, Hiểu Linh đuổi Đại Chung, bạn trai mình, đi nơi khác, “Anh xuống ngồi dưới kia đi, nhường chỗ cho Vi Vi.”
Đại Chung ngoan ngoãn đứng dậy nhường ghế, Vi Vi có phần ngượng ngùng ngồi xuống.
Nhị Hỷ nhìn thấy cô nên rất kích động: “Vi Vi cậu cũng đến rồi à, hôm nay náo nhiệt lắm đây!”
“Sao vậy?”
Nghe thấy hai chữ “náo nhiệt” này, Vi Vi cảm thấy mình hơi vờ vịt một cách kỳ lạ.
“Nhiều người đẹp đến quá.” Nhị Hỷ nói ra liền hai cái tên, hứng chí, “Mạnh Dật Nhiên cũng đến nữa, ngồi sau chúng ta ba, bốn hàng gì đó.”
Ty Ty tiếp lời: “Vi Vi, Mạnh Dật Nhiên cậu vẫn nhớ chứ? Chính là cô nàng mà năm ngoái tranh chức đệ nhất mỹ nữ của bảng xếp hạng trường mình, cuối cùng đánh bại cậu nhờ sự trong sáng đó!”
Vi Vi: “… Cậu đừng dùng từ ‘tranh’ có được không?”
Cô rõ ràng e ngại, trốn tránh còn không kịp nữa là. Theo Vi Vi thấy thì, danh hiệu Đệ nhất mỹ nữ của Đại học A cũng phiền phức như đệ nhất cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp vậy. Lúc ấy khi Vi Vi biết được mình lại bị kéo vào vòng bình chọn, còn tranh chấp một thời gian dài, cũng may cô còn có ưu điểm là “không trong sáng”, cuối cùng đã không bị chọn.
Hiểu Linh đế vào: “Hôm nay có phải là lần đầu tiên hai đại mỹ nữ của trường ta xuất hiện cùng lúc không?”
“Ừ ha, hình như là vậy.”
Hiểu Linh rầu rĩ: “Nếu biết sớm là em gái Mạnh cũng đến, Vi Vi cậu nên mặc bộ váy màu đỏ kia, chắc chắn sẽ đè bẹp được cô nàng.”
“Đúng đúng đúng, dáng người của em Mạnh kém hơn Vi Vi nhà ta nhiều.”
“Thực ra mặt mũi Vi Vi nhà ta cũng đẹp hơn cô nàng, ai da, năm ngoái tấm hình bình chọn của Vi Vi chẳng biết là đứa nào chụp trộm, quá kém cỏi, thật là… so với bức hình của Mạnh Dật Nhiên thì đúng là thua thiệt quá!”
“Chính thế, Vi Vi còn không chịu để bọn mình đăng tấm khác đẹp hơn lên!”
“Dừng! Ăn đi này!”
Vi Vi vội vã ném cho họ túi đồ ăn, để bọn họ khỏi phải càng nói càng hăng, mấy lời này mà để người khác nghe được, cô sẽ thấy mất mặt lắm có biết không.
Nhị Hỷ lập tức đón lấy chiếc túi, nhìn qua rồi kêu lên, “Woa, Vi Vi cậu giàu rồi hả, mua bao nhiêu đồ ăn thế này, tốn hết bao nhiêu tiền thế?”
“…” Làm sao cô biết được.
Cũng may bọn Nhị Hỷ không thèm quan tâm đến câu trả lời của cô, mà chỉ bận tranh nhau đồ ăn, Hiểu Linh nói: “Úi trời, khoai lang sao cậu lại mua loại này, không ngon bằng của Lạc Sự.”
Nhị Hỷ: “Lạc Sự cũng có, có điều vị này không ngon đâu.”
Vi Vi im, Đại Thần mua cả một túi to này trong vòng có ba phút, các bạn còn mong chờ anh ấy chọn lựa kỹ à?
Ty Ty dò hỏi: “Vi Vi có phải cậu phỏng vấn thành công rồi, nên mới mua đồ ăn về chúc mừng?”
“… Xem là vậy đi.”
Vi Vi thẫn thờ mở khoai lang ra ăn.
Nhị Hỷ có được đồ ăn, chợt nhiên cũng có luôn tình bạn học, hỏi với vẻ quan tâm: “Phỏng vấn qua rồi à? Thế nào?”
Vi Vi im lặng nhìn trời, nói thế nào đây nhỉ? “Ừ… quá trình khá thất bại, kết quả lại khá bất ngờ.”
“Quan tâm đến bất ngờ làm gì, chỉ cần qua là được rồi.” Nhị Hỷ không quan tâm đến chuyện này nữa, “rốp rốp” ăn khoai lang ngon lành, tiếp tục nhiều chuyện, “Quan trọng là, Vi Vi à, hôm nay Tiêu Nại chắc chắn sẽ đến!”
Vi Vi lặng lẽ ăn khoai lang ing, tớ cũng biết anh ấy sẽ đến mà, vì đồ các cậu đang ăn là do anh ấy mua đó.
Ty Ty nói: “Haizzz, ta nói, hôm nay là trận thi đấu giữa khoa Công nghệ thông tin của chúng ta và khoa Kiến Trúc, Mạnh Dật Nhiên chẳng phải thuộc khoa âm nhạc sao, đến đây làm gì?”
Nhị Hỷ đáp: “Ty Ty, lần này cậu sai rồi, trai đẹp là tài nguyên chung của vũ trụ, không thể nói thế được.”
Bọn họ ngồi bên đó tíu ta tíu tít, Vi Vi cũng không nghe gì, ánh mắt luôn dõi về phía cửa chính, Tiêu Nại sao vẫn chưa vào nhỉ? Vừa lúc nghĩ như thế, thì thấy một bóng dáng tuấn tú mặc áo sơ mi trắng giản dị xuất hiện ở ngay cửa.
Mọi thứ xung quanh hình như đột ngột lắng đọng, Vi Vi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực. Cứ nghĩ rằng hôm nay mình gặp được anh nhiều rồi, chắc sẽ không còn cảm giác xúc động quá nữa, vậy nhưng trên thực tế thì lại là, nhịp tim hiện giờ của cô còn nhanh hơn bất kỳ lần gặp nào đó trước đây.
Cô và anh, sau này sẽ khác rồi.
Cho dù chỉ nhìn nhau từ xa xa, không hề tiếp xúc, cũng có những ràng buộc chặt chẽ.
Tiêu Nại vừa vào, liền có hai nam sinh cao to như anh chạy đến, ló đầu ngó quanh quất phía sau lưng anh, có một người thậm chí còn chạy ra ngoài cửa nữa. Vi Vi thấy buồn cười, hai người này chắc là hai người trong điện thoại, có khi nào là Ngu Công và Hầu Tử Tửu không nhỉ?
Vì khoảng cách rất xa nên Vi Vi nhìn thẳng mà không sợ sệt gì, vậy nhưng Tiêu Nại vốn đang nói chuyện với chiến hữu, lúc này đột ngột nhìn về phía khán đài, Vi Vi vừa nãy còn bỏ Đại Thần ở lại nơi đỗ xe chợt có ý thức muốn lấy gói đồ ăn che mặt mình lại, tất nhiên, chỉ là mong muốn mà thôi…
Ánh mắt của Tiêu Nại đảo qua khán đài một vòng, cuối cùng dừng lại ở nơi cô ngồi, khựng lại chừng vài giây, sau đó anh nhìn đi nơi khác, bước vào trong phòng thay đồ.
Vi Vi lâu sau mới định thần lại, nghe thấy bọn Ty Ty đang kích động bàn tán.
Ty Ty: “Tiêu Nại vừa nãy nhìn ai đó?”
Nhị Hỷ: “Mạnh Dật Nhiên?”
Ty Ty: “Chưa chắc, hôm nay nhiều người đẹp đến lắm mà.”
Nhị Hỷ: “Nhưng Tiêu Nại nhìn về phía chúng ta mà, bên này chỉ có Mạnh Dật Nhiên thôi mà. Tớ nhớ ra rồi, Mạnh Dật Nhiên không chừng quen với Tiêu Nại, lần liên hoan đầu tiên của trường mà Tiêu Nại tham gia, Mạnh Dật Nhiên cũng lên biểu diễn. Tuy không cùng một tiết mục, nhưng người ta đều chơi nhạc cụ dân tộc mà, không chừng đã quen nhau rồi ấy chứ.”
Hiểu Linh nói: “Tiêu Nại chưa chắc nhìn nữ sinh mà, các cậu sao lại nghĩ anh ấy tầm thường thế.”
Nhị Hỷ: “Làm ơn đi Hiểu Linh, đừng có ngây thơ quá, Tiêu Nại có bao giờ để ý đến khán đài đâu, người ta trước giờ luôn thờ ơ hờ hững, chắc chắn có mục tiêu rồi.”
Họ thảo luận rất hăng hái, Vi Vi bỗng đặt tay mình lên tay Hiểu Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chân tướng chỉ có một thôi!”
Bạn bè cùng phòng vẻ mặt đầy chờ đợi, háo hức nhìn cô.
Vi Vi càng nghiêm trang hơn: “Anh ấy nhìn tớ.”
Hiểu Linh: “…”
Ty Ty: “…”
Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực nói: “Vi Vi, chẳng nhẽ cậu không biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?”