Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 37: Mạch thượng hoa khai




“Vi Vi,‘mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.”
Cái nóng oi bức ở thành phố B đã liên tục mấy ngày, dù đến tận lúc chạng vạng thì nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào.
Hội nghị đến tận sáu giờ mới tan, tan họp xong, Ngu Công theo đuôi Tiêu Nại đến văn phòng, định kiếm cớ để có cơm ăn. Khệnh khạng ngồi phịch xuống ghế salon, Ngu Công vừa mở miệng đã cợt nhả: “Ta nói, cậu và hoa khôi khoa ta cứ thế mà mỗi người một nơi à?”
Tiêu Nại tiến đến bàn làm việc, hơi chồm người đến, ngón tay gõ trên bàn phím, “Danh bất chính ngôn bất thuận, vẫn chưa đến đâu, cậu nghĩ tôi phải làm sao?”
Nghe nghe nghe nghe!
Câu này! Giọng điệu này!
Anh mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy!
Ngu Công hỉ hả, trong lòng thầm sung sướng, có điều vô cùng biết ý mà không để lộ bất cứ suy nghĩ nào ra ngoài, cái tên trước mặt tinh tướng quá, mà mình lại còn nợ người ta đến mấy trăm tệ!
“Haizzz, chuyện này, cũng buồn thật đấy.” Ngu Công tỏ vẻ thông cảm, đang định nói câu “Cùng là kẻ luân lạc nơi chân trời góc bể, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”, lại thấy Tiêu Nại tắt máy vi tính, có vẻ như muốn bỏ đi, Ngu Công giật mình thất sắc.
“Hôm nay chỉ thế rồi đi hả?”
“Ừ.”
“Đi làm gì?”
“Kết hôn sinh con.”
Thành phố W cùng thời gian đó, đang mưa bão dầm dề. Trong căn phòng đọc sách của một ngôi biệt thự lộng lẫy rộng rãi, Vi Vi đang giảng giải vài kiến thức sơ trung cho một cậu bé.
“Vẽ đường đối góc trước, rồi bên này vẽ thêm một đường phụ, chúng ta có thể ra được mấy đằng thức này… sau đó thế công thức vào… giải ra, như thế… hiểu chưa nào?”
Cậu bé lắc lắc đầu vẻ bất lực muốn khóc, giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Vi Vi.
“Hừm, không sao, chúng ta nói lại lần nữa vậy.”
Tuần trước Vi Vi về nhà, còn chưa kịp hàn huyên nhiều với bố mẹ đã bị bố cô đẩy đến đây làm gia sư cho cậu con trai của lãnh đạo, thuận tiện từ chối luôn yêu cầu mua di động của Vi Vi, bảo là, đến lúc đó con dùng thù lao gia sư mua đi.
Vi Vi nghĩ đến là không kìm được những giọt nước mắt buồn bã, biết thế thì hồi trước có được học bổng đã không giao nộp ra rồi. Cũng may cậu bé này rất ngoan, không khó dạy bảo cho lắm.
Chuyển sang cách giảng giải khác, cậu bé quả nhiên đã hiểu. Giảng thêm cho cậu thêm hai đề bài nữa, mưa cuối cùng đã ngừng, Vi Vi liền vội vã cáo từ ra về.
Sau cơn mưa lớn, mặt trời vẫn thản nhiên ló đầu ra, có điều uy lực đã giảm sút, trong không khí có vị thanh tân và mát mẻ đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Hứng cơn gió muộn mát mẻ, Vi Vi đạp xe, đội chiếc mũ xanh cỏ, xuyên qua những con phố quanh co, vội vã về nhà cho kịp giờ.
Hôm nay có việc rất quan trọng phải làm mà.
Về đến nhà ăn xong cơm rửa xong bát thì đã gần bảy giờ, Vi Vi chào bố mẹ một tiếng rồi lủi vào phòng mình. Đeo tai nghe vào, mở vi tính ra, đăng nhập vào game, Đại Thần đã ở trên đó.
Vi Vi điều chỉnh lại micro: “Anh lên lâu chưa? Hôm nay mưa lớn quá, em về trễ.”
Vi Vi đang dùng chat thoại.
Trước kia ở ký túc thì sợ làm phiền bạn bè cùng phòng, cơ bản đều trao đổi qua cách gõ chữ thông thường, bây giờ ở nhà rồi thì tất nhiên đã khác, tiện thế nào thì cứ làm thế ấy, dù gì phòng của cô và của bố mẹ cách một phòng khách, cửa khóa lại là họ chẳng thể nghe được gì cả.
Tiêu Nại trả lời: “Vừa lên.”
“Ô, bây giờ đi kết hôn?”
Kết hôn mà Vi Vi đang nói tất nhiên không phải chỉ hai người họ, mà là chỉ đám thần thú hổ của họ cơ.
Mấy hôm nay Vi Vi ngoài việc làm gia sư thì chỉ dắt vật cưng đi nâng cấp, tuy vật cưng cấp 30 đã kết hôn được rồi, nhưng lúc động phòng, thuộc tính và chức năng hai bên lại có thể ảnh hưởng đến chất lượng đời sau. Vậy nên Vi Vi luôn dẫn vật cưng theo để luyện đến mãn cấp, mới cho nó kết hôn với tiểu hổ của nhà Đại Thần.
Vật cưng kết hôn quá đơn giản, đến chỗ Thú Thần lãnh giấy chúc phúc là được, nhưng động phòng lại khá phiền phức.
Đầu tiên, phải có phòng mới.
Vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa thanh thiên bạch nhất XXOO thì không thể, nên game thủ phải tạo một căn phòng mới trong nhà mình cho bọn nó. Mấy hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại phân công, Vi Vi dẫn cục cưng đi thăng cấp, còn Tiêu Nại phụ trách mua gạch xây phòng.
Thêm nữa, phải là buổi tối, sau tám giờ.
Vẫn câu nói đó, vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa ban ngày ban mặt không làm, tất cả đều phải tiến hành lén lén lút lút trong bóng đêm.
Thỏa mãn được hai điều kiện đó, ok, động phòng có thể được bắt đầu.
Vi Vi và Nại Hà dẫn vật cưng đi kết hôn, đợi đến tám giờ, đưa bọn nó vào động phòng.
Nghe các game thủ trên diễn đàn nói rằng, cảnh tượng động phòng của vật cưng rất ư là dung tục, căn phòng cứ lắc la lắc lư liên hồi, lại còn trái tim màu hồng không ngừng chấp chới bay ra nữa chứ.
Vậy nhưng Vi Vi lại không có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, bởi vì vừa mới đưa vật cưng vào trong, hệ thống liền nhắc nhở cô - -
“Xin lỗi, vật cưng của bạn hạ thế chưa đủ 150 tiếng đồng hồ, vật cưng vị thành niên không thể tiến hành hành vi XX.”
……
Trò game này còn có thế biến thái hơn nữa không? Đã đến đẳng cấp được kết hôn rồi, lại còn không thể động phòng? Hệ thống lại bộc phát ra thêm mặt vô sỉ rồi!
Vi Vi há mồm trợn mắt một lúc sau, rồi hỏi Tiêu Nại: “Mộng Du 2 chắc không biến thái như thế này chứ?”
“Không…”
Tiêu Nại phủ nhận, mấy giây sau, chậm rãi tiếp: “… đến mức này…”
Vi Vi chỉ im lặng.
Rồi lại im lặng.
Ngoài cửa vẳng đến tiếng bước chân quen thuộc, Vi Vi nói một câu “Mẹ em đến rồi”, sau đó nhanh chóng gỡ tai nghe xuống, làm ra vẻ đang lướt net.
Thấy mẹ ý tứ gõ cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, cánh tay đưa lên vuốt vuốt mặt Vi Vi, vừa vuốt vừa than vãn: “Con gái học gì không học lại học vi tính, nghe người ta bảo nhìn vi tính nhiều mặt sẽ thành hình vuông, bức xạ lại không tốt cho da, trước khi lên mạng nhớ phải bôi chút kem dưỡng da…”
Vi Vi đã quen với điều này rồi, không hề cự lại mà để mặc mẹ mình xoa xoa vuốt vuốt gương mặt, miệng biện hộ: “Vậy mẹ đừng bắt con rửa bát nữa, nước rửa bát không tốt cho da tay.”
Bà Bối bảo: “Vậy con rửa rau đi.”
Nhà họ Bối lúc nấu cơm phân công rất rõ ràng, bà Bối rửa rau, ông Bối nấu chính, Vi Vi rửa bát. Nhưng Vi Vi thực sự rất ghét việc đó, có điều rửa rau…
Thôi thì cứ rửa bát vậy.
Bà Bối phản kích lại yêu cầu vô lý của con gái, trong lòng rất khoái chí, bôi kem ban đêm cho cô xong rồi bỏ ra ngoài. Vậy nhưng đúng khoảnh khắc bà đóng cửa lại, Vi Vi gào: “Mẹ, mẹ cũng ít xem tivi lại đi, tivi cũng hình vuông đó.”
Vi Vi lại đeo tai nghe lên, Đại Thần vẫn đứng đó trầm tư, Vi Vi hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Nghiên cứu máy rửa bát.”
“…”
Tiêu Nại nói thêm cho rõ: “Anh cũng không thích rửa bát.”
“… Anh nghe trộm mẹ con em nói chuyện.”
“Ôi, anh rất sẵn lòng nghe một cách quang minh chính đại.”
Vi Vi ho một hồi rồi tiếp: “…Mầm mống cách mạng nhú ra quá sớm sẽ bị giết chết ngay.”
Vi Vi vẫn chưa kể chuyện Tiêu Nại cho bố mẹ nghe, khoan hẵng nói ông bố phản đối chuyện cô yêu sớm khi vẫn học đại học, mà bà mẹ với bản lĩnh tra hỏi căn nguyên gốc rễ lẫn bản năng khoe khoang như thế, chắc chưa được mấy ngày thì tất cả họ hàng đều biết cô có bạn trai mất.
Tiêu Nại vẫn đeo bám: “Vi Vi, rễ mầm cần tác dụng quang hợp, thứ không quang hợp là giá đỗ.”
… Lạnh quá. Đại Thần không hổ danh là Đại Thần, nói chuyện tiếu lâm lạnh cũng thần cấp nữa, đang hè nóng nực mà người nghe cứ lạnh run bần bật.
“Anh chắc chắn không mở máy lạnh đó chứ?”
>o
Được thôi, cô cũng lạnh…
Vi Vi không trò chuyện thêm với anh nữa: “Em dẫn hồ của em đi cho đủ thời gian, anh cứ làm việc đi.”
“Ừ.”
Những tháng ngày này đều là thế, đeo tai nghe, muốn nói thì nói vài câu, không muốn nói thì ai làm việc nấy, luôn luôn là anh bên kia lập trình, Vi Vi bên này dẫn thú cưng đi luyện cấp, xem phim v.v… thỉnh thoảng còn xem những quyển sách lập trình đem theo về nhà.
Có lúc cả nửa tiếng chẳng nói gì, cũng không cảm thấy ngượng ngập.
Nhị Hỷ rất khinh thị cách trò chuyện kiểu này của họ, bảo họ cứ dây dưa mãi trong game chẳng có ý nghĩa gì cả, chí ít cũng phải tìm nơi nào non xanh nước biếc để đi du lịch chứ v.v…
Vi Vi không cho là thế, game thì có gì không hay nào, có non có nước có Đại Thần, rõ ràng rất là thần tiên rất là lãng mạn mà.
Vả lại còn tiết kiệm tiền điện thoại >o
Vừa nghe tiếng gõ chữ nhẹ nhàng có vần điệu của anh, Vi Vi vừa dẫn hồ nhà cô đi vòng vòng trong game.
Nói ra thì Đại Thần cũng rất vất vả, thường xuyên phải lập trình hoặc viết kế hoạch đến khuya. Thực ra làm ra một trò chơi, nếu cứ đi theo cái cũ một chút sẽ rất nhẹ nhàng, căn bản sẽ không cần đến một cao thủ như Tiêu Nại ra tay, anh chỉ cần phân chia hạng mục, giao nhiệm vụ từng phần cho từng người làm là được. Nhưng nếu mục tiêu là tạo ra cái mới, anh lại bắt buộc phải tốn khá nhiều công sức để viết những đoạn code mới, viết trình tự chính rồi cả cấu trúc nữa.
Có lẽ, những người là thiên tài, còn vất vả hơn cả những người bình thường nữa.
Đi vòng vòng trong game được một lúc, ông Bối thèm ăn nấu một nồi hoành thánh gọi Vi Vi ra ăn, Vi Vi trở về phòng với cái bụng căng phình ra vì ăn quá nhiều dưới ánh mắt long sòng sọc của mẹ cô, rồi tâng bốc tay nghề nấu ăn cực đỉnh của bố mình với Đại Thần, sau đó thuận miệng hỏi xem buổi tối Tiêu Nại ăn gì.
Đại Thần trả lời: “Quên mất, nhưng bây giờ hơi đói rồi.”
Vi Vi vừa định nói anh đi tìm gì đó để ăn, lại nhớ ra cha mẹ Đại Thần hình đến di tích đào cái gì đó rồi, bây giờ trong nhà chỉ có mình anh thôi.
Vi Vi nghĩ ngợi rồi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, phòng khách không có ai, lại khẽ khàng chui ra ngoài, gọi điện thoại gọi liên tỉnh. Lát sau lại lỉnh vào phòng trở lại, hỏi Tiêu Nại: “Anh có tiền lẻ đó không?”
Tiếng gõ bàn phím không thay đổi, người nào đó đang lơ đãng: “Hử?”
“Không có gì.”
Khoảng nửa giờ sau đó, Tiêu Nại nói: “Có người gõ cửa, anh đi xem đã.”
Vi Vi cười híp mắt.
Lại mấy phút nữa qua đi, bên kia vẳng đến âm thanh tai nghe được nhấc lên.
“Em gọi cửa hàng ăn đó à?”
“Vâng, cơm thịt bò chỗ này ngon lắm.” Vi Vi rất ư đắc ý, “Sao anh đi lâu thế?”
“Không có tiền lẻ, đi hỏi mượn nhà kế bên.”
Vi Vi toát mồ hôi.
Tiêu Nại cười, “Em có biết nhà hàng xóm của anh là ai không?”
“… Chắc không phải hiệu trưởng chứ?”
“Chủ nhiệm khoa chúng ta.”


Tiếp tục tiếp tục nói chuyện bâng quơ đến tận mười một giờ, Vi Vi bị bà mẹ xem tivi xong đuổi lên giường. Nhưng nằm mãi mà không ngủ được, Vi Vi lại lồm cồm bò dậy.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, Vi Vi tựa vào cửa sổ, khe khẽ ngâm nga, ngắm ánh trăng.
Đó là một ngày mùa hạ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại tràn ngập niềm vui và cảm giác hài lòng, đều do những thứ nhỏ nhặt và bình thường mà thôi.
Vào cuối tháng, Cha Đại Thần và Mẹ Vi Vi cuối cùng đã chào đón sự ra đời của tiểu hổ, có điều chú nhóc này kém cỏi, thuộc tính cực yếu. Tuy nói là thần thú và thần thú chưa chắc sinh ra thần thú, nhưng kém đến mức này thì quả cũng hiếm thấy. Chắc đây gọi là “vật cấp tất phản” đây mà.
Rất nhiều game thủ đã thẳng tay vứt các vật cưng không cần thiết đó đi, Vi Vi lại không nỡ, nên đi tìm rất nhiều thuốc linh đơn để bồi bổ, cuối cùng đã làm cho thuộc tính được nâng cao hơn.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Vi Vi đã làm gia sư được tròn một tháng. Vi Vi vì phải chạy tới chạy lui nên da bị hong nắng hơi sạm đi, nhận được hai ngàn tệ tiền lương rồi lập tức chạy ra phố mua điện thoại di động.
Vi Vi mua di động rất gọn.
Hiệu không cần chọn, là hiệu của Đại Thần.
Số máy không cần chọn, giống của Đại Thần.
Còn màu sắc, Đại Thần là màu trắng bạc, cô đành chọn màu hồng vậy.
Ừ, cô tuyệt đối không có ý định mua máy di động tình nhân gì gì đó! Chỉ là… tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của Đại Thần mà thôi ^_^
Trên đường về nhà, Vi Vi cứ nghĩ ngợi xem nên gửi tin nhắn gì cho Đại Thần, thì đó là lần gửi đầu tiên trong máy điện thoại mới của cô mà, nhất định phải rất ý nghĩa mới ổn.
Đến khi về nhà chợt linh cảm lóe lên, Vi Vi đã gửi một tin nhắn như sau:
“Tập đoàn Quy Thị Hương Cảng mừng hai mươi năm thành lập, trân trọng đáp lại tình cảm của quý khách hàng, chúng tôi đang mở một hoạt động rút thăm trúng thưởng, số điện thoại của bạn đã trúng giải ba, phần tưởng là một chiếc máy laptop, sau khi trừ thuế và phí thủ tục một ngàn tệ, chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh phần thưởng cho bạn.”
Loại tin nhắn lừa gạt cũ rich này Nhị Hỷ lần nào nhận được cũng đem đọc oang oang cho cả phòng nghe, Vi Vi nghe nhiều rồi nên lúc bấm phím chữ cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì. Để chắc chắn hơn cho tính chân thực, Vi Vi còn lật giở thẻ ngân hàng của mình ra, nhập y nguyên tài khoản vào đó.
Nhập tin nhắn xong, tự thưởng thức hai lần rồi Vi Vi mới đắc ý gửi tin nhắn đi. Hê hê, Đại Thần chắc chắn nghĩ tin nhắn này là rác nên sẽ xóa ngay, đến tối báo cho anh biết đó là do cô gửi, phản ứng của anh chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.
Loại tin nhắn này đương nhiên chẳng có ai thèm hồi đáp, Vi Vi gửi tin nhắn xong bèn đi ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ đợi lát nào gặp anh rồi sẽ trách móc anh thế nào đây - - Em gửi tin nhắn cho anh thế mà anh chẳng đếm xỉa gì đến em!
Vi Vi vừa nghĩ vừa cảm thấy rất vui sướng.
Không ngờ, cô đang ăn cơm thì chuông tin nhắn réo vang, số di động của cô vẫn chưa thông báo rộng rãi mà, ai lại gửi tin nhắn cho cô nhỉ, Vi Vi tò mò đến xem.
Người gửi thư: 777795559
Là gì thế này?
Mở ra.
“Xin chào bạn Bối Vi Vi! Tiêu Nại đã gửi 1000 tệ vào tài khoản ngân hàng số XXXX của bạn thông qua ngân hàng mạng X. Chú thích: Không.”
Vi Vi nghệch ra.
Không ngó ngàng gì đến ánh mắt kỳ lạ của bố mẹ, Vi Vi cầm điện thoại trốn vào phòng gọi điện. Bên kia đã có người bắt máy rất nhanh chóng, câu đầu tiên Vi Vi nói là: “Sao anh lại chuyển khoản thật chứ, là lừa gạt thôi mà.”
Vi Vi thật sự là choáng muốn chết đây.
Bên kia Tiêu Nại cười khẽ, chậm rãi đáp: “Anh biết là em lừa anh.”
Vi Vi nghe thế bèn run bắn lên, trong thoáng chốc không nói nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: “Sao anh biết là em?”
“Kiểm tra mã số vùng, cùng là mã số thành phố em ở.”
Ối…
“Lần nào anh nhận được thư rác cũng kiểm tra địa chỉ á?”
Đại Thần anh có thú vui gì kỳ quặc quá vậy.
“Không phải, chỉ do tài khoản ngân hàng em gửi thấy khá quen, sau đó mới kiểm tra lại. Vi Vi trình độ lừa gạt của em chẳng tới nơi tới chốn gì cả, chuyển khoản mà đến tên chủ khoản cũng không viết.”
Tiêu Nại thong thả chỉ rõ cho cô biết.
Vi Vi choáng. Thì ra sơ hở ở điểm này, nhưng mà thẻ ngân hàng đó cũng chỉ rút tiền trong trường có một lần, chỉ lấy ra trước mặt anh một lần, vậy mà anh lại có ấn tượng ư?
Đúng là thua anh thật rồi!
“Anh biết là em, vậy mà còn chuyển khoản…”
“Mua vé máy bay đi!”
Vi Vi ngẩn ra.
Bên kia đầu dây là thành phố B, trong văn phòng, Tiêu Nại ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào một chậu xương rồng đang nở hoa. Ngắm những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt Tiêu Nại trở nên dịu dàng.
“Vi Vi, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.