Dưới ánh mắt của mọi người.
Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.
Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.
Dịch ra văn bạch thoại có nghĩa là – phu nhân, về nhà mẹ đã lâu, đến lúc quay lại rồi.
Thế là, bảy ngày sau, Vi Vi viện lý do phải đến thành phố B thực tập, bắt đầu con đường trở về trường.
Quyển “Từ điển giám định thưởng thức thi từ lịch đại” mới mua được mở đặt trên chiếc bàn ăn, trong sự chòng chành rung lắc của máy bay, Vi Vi cúi đầu xem sách, nhưng nụ cười nhè nhẹ nở bên khóe môi và trang sách vẫn chưa được lật giở lại tố cáo với mọi người rằng, cô đã xuất thần từ lâu lắm rồi.
“Xin quý khách chú ý, máy bay sắp sửa hạ cánh, xin quý khách gập bàn ăn, thắt dây an toàn.”
“Xin quý khách chú ý…”
Tiếp viên hàng không lần lượt nhắc nhở hành khách chú ý thắt dây an toàn, Vi Vi dần tỉnh lại, thu dọn đồ đạc gọn gàng. Mười mấy phút sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô. Từ chối sự mời mọc của một quý ông có xe nào đó đi cùng chuyến bay, Vi Vi xách vali, bước chân nhanh nhẹn bước lên chiếc xe khách sân bay đi về hướng đại học A.
Lần trở lại này cô không nói với Đại Thần, có ý muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng, có thể là giật mình cũng không chừng?
Dù sao khiến anh kinh ngạc cũng tốt rồi >o
Tưởng tượng đến những phản ứng có thể xảy ra của Tiêu Nại, Vi Vi lại lần nữa bay bổng tâm hồn trên chiếc xe khách.
Chiếc xe chạy khoảng chừng nửa tiếng mới đến nơi, lại chuyển xe buýt, khi Vi Vi đến tòa nhà mà “Chí Nhất Khoa Kỹ” tọa lạc, thì đã sắp một giờ chiều rồi.
Có lẽ do cuối tuần nghỉ ngơi, trong tòa nhà không mấy người qua lại, rất vắng vẻ. Nhưng, đến cả thang máy mà cũng đòi nghỉ ngơi thì quá đáng thật.
Vi Vi nhìn tấm bảng “đang sửa chữa” dựng trước cửa thang máy, đành bất lực kéo vali bắt đầu trèo cầu thang bộ.
Cũng may công ty của Đại Thần chỉ ở lầu sáu, cứ trèo thế này cũng xem như có lợi cho sức khỏe >o
Mùa hè nóng nực, xách hành lý nặng nề leo lầu quả thực không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng lạ lùng một điều là, Vi Vi lại chẳng có cảm giác bực bội gì cả.
Vì hành lý quá nặng, sáu tầng lầu Vi Vi phải mất khoảng mười phút, vậy nhưng đợi đến khi cô đến cửa Chí Nhất Khoa Kỹ, thì nghe “ding” một tiếng, cửa thang máy kế bên mở ra, một người phụ nữ và hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra ngoài.
Thang máy…
Đã sửa xong rồi?
Vi Vi lau mồ hôi, rất có ước ao mãnh liệt chồm đến đạp cho nó mấy phát.
Đúng lúc này, cánh cửa kính của Chí Nhất Khoa Kỹ cũng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra ngoài, khuôn mặt vuông vức, mặc chiếc áo màu vàng, đó chính là Ngu Công.
Dù thế nào đi nữa thì người xinh đẹp luôn hấp dẫn con mắt người đời, Ngu Công vừa bước ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải một nữ hai nam ở trước mặt, mà là Bối Vi Vi đứng bên cạnh.
Ngu Công quả thực nghi ngờ mắt mình có vấn đề, kinh ngạc trợn mắt quan sát Vi Vi từ trên xuống dưới.
Vi Vi thực ra còn sững sờ hơn cả anh chàng, ngượng ngùng đưa tay lên với anh xem như là chào hỏi.
Ngu Công há há mồm, không phát ra tiếng. Anh vẫn không quên chuyện chính, dời mắt khỏi Vi Vi, bước lên mấy bước và bắt tay với người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy: “Giám đốc Phương, hoan nghênh hoan nghênh, ngày nóng nực thế này lại bắt chị phải đến đây, đúng là vất vả quá, tôi là Tiểu Vu ha ha.”
Người phụ nữ được gọi là giám đốc Phương ước chừng hai mươi bảy hai tám tuổi, mặc một chiếc váy áo ngắn có hoa văn, thắt một sợi dây lưng to bản màu vàng kim, từ trên xuống dưới toát lên vẻ thời trang đặc biệt. Chị mỉm cười bắt tay Ngu Công: “Chào anh.”
“Tổng giám đốc Tiêu vốn muốn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng lại có điện thoại…”
“Do chúng tôi đến không đúng lúc.” Giám đốc Phương cười bảo, “Quả thực là do hiệu quả âm thanh của cảnh hôm nay đã có, mới nóng ruột muốn mời các anh nghe một chút, Tổng giám đốc Tiêu của các anh rất giỏi lĩnh vực này, phải mời anh ấy chỉ giáo thôi.”
Vi Vi đứng một bên nghe họ nói những lời khách sáo, càng nghe càng ủ rũ.
Làm gì thế này! Đại Thần chẳng đã nói hôm nay chỉ mình anh ở công ty sao? Nên cô mới dám đến thẳng đây mà, bây giờ lại có chuyện gì đây? Không những có Ngu Công, mà những người này hình như cũng đến tìm Đại Thần…
Hay bây giờ cô chuồn đi là xong, buổi tối liên lạc lại với Đại Thần vậy.
Thế nhưng Vi Vi chưa kịp hành động…
“Vị này là nhân viên của quý công ty?” Giám đốc Phương nhìn Vi Vi với ánh mắt mang vẻ phức tạp.
Ngu Công sờ sờ cằm nói: “Ha ha, đây là người nhà của nhân viên công ty chúng tôi.”
Trong một lúc, mấy đôi mắt cùng nhìn về phía Vi Vi.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.
“Mời, mời, xin mời mọi người vào đây.” Ngu Công mở cánh cửa kính, mời giám đốc Phương và những người khác vào, sau đó vẫy tay với Vi Vi.
Vi Vi do dự một lúc rồi cũng kéo valy theo sau.
Công ty Chí Nhất vẫn như Vi Vi đến lần trước, bên trong không một bóng người. Nghe Đại Thần nói, nhân viên công ty đã làm thêm liên tiếp hai tuần rồi, có người còn ngủ lại ở công ty, thế là sau khi nhiệm vụ của giai đoạn này hoàn thành, anh cưỡng ép bắt mọi người nghỉ ngơi.
Nhưng tại sao Ngu Công lại không nghỉ…
Lúc Ngu Công mời khách vào cũng không quên nhiều chuyện, chầm chậm cố rớt lại phía sau vài bước, cười hề hề nho nhỏ: “Tam tẩu em đang bỏ chạy đó à?”
“Đây gọi là bỏ chạy ư?” Vi Vi phản xạ lại rất yếu ớt, “Rõ ràng em đang công diễn.”
Ngu Công vui quá, thì thầm với vẻ bí ẩn: “Vậy thời điểm em diễn xuất cũng quá trùng hợp, đánh phủ đầu người ta à.”
Vi Vi không hiểu, nghi ngờ nhìn anh chàng, Ngu Công đang định nói nhiều hơn thì ánh mắt Vi Vi đột ngột nhìn về một bên góc kia.
Đầu kia của văn phòng, một bóng dáng cao lớn nho nhã đang bước về phía họ.
Anh đang băng qua những gian phòng, dáng đi ung dung và ưu nhã, vẫn với vẻ như xung quanh chẳng có ai, bỗng trong tích tắc dáng người khựng lại, ánh mắt nóng bỏng chiếu về phía này.
Đôi mắt sâu đen nhánh, chạm vào ánh mắt của Vi Vi.
Vi Vi đã hơn một tháng không nhìn thấy anh rồi, đột ngột tim đập như đánh trống liên hồi.
Bước chân anh chỉ chậm một chút, rồi lại trở lại như bình thường, chớp mắt đã thấy anh đến trước mặt họ, giám đốc Phương bước lên trước một bước, đưa tay ra: “Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Nại đưa mắt nhìn, bắt tay với giám đốc Phương, rất nhã nhặn lịch sự: “Giám đốc Phương, tiếp đón chậm trễ rồi.”
“Đâu có, do chúng tôi đến đường đột.”
Tiêu Nại mỉm cười một lúc rồi lại nói vài câu khách sáo, ánh mắt nhìn Ngu Công. Ngu Công biết ý, lập tức mời giám đốc Phương và những người kia, “Giám đốc Phương mời sang bên này, thiết bị âm thanh của phòng hội nghị công ty chúng tôi là tốt nhất, chi bằng đến phòng hội nghị nghe thử hiệu quả xem sao.”
Ngu Công dẫn mọi người vào phòng hội nghi, Tiêu Nại đón lấy valy từ tay Vi Vi, giọng nói bình tĩnh: “Theo anh.”
Vốn là…
Không thể khiến anh vui mừng mà.
Vi Vi từ chạy trốn biến thành công diễn, nhiệt tình của cô nhận phải cú shock, lại thấy Tiêu Nại vẫn điềm nhiên như thường thì không nén được cảm giác hụt hẫng, tim đang dập trống thình thình cũng dần dần bình tĩnh lại. Tâm trạng này kéo dài mãi, thậm chí Vi Vi còn vô cùng nhạy cảm phát hiện ra rằng, bước chân lúc này của Tiêu Nại còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Chắc là sốt ruột muốn sắp xếp cho cô ổn thỏa để còn đi đón tiếp khách hàng?
Tuy đó là cách làm đúng đắn, nhưng mà… dù gì cũng nên hoan nghênh cô một chút chứ, bằng lời nói cũng được mà T_T
Vi Vi ủ rũ theo sau Tiêu Nại, anh mở cửa văn phòng, hơi nghiêng người để cô vào trước.
Vi Vi ỉu xìu bước vào trong.
“Cách.”
Sau lưng vẳng đến tiếng khóa cửa.
Vi Vi giật mình quay lại, chỉ cảm thấy eo lưng bị ai đó túm chặt, bàn tay nóng hổi giữ chặt lấy cô như một chiếc bàn ủi, hơi thở nóng hực áp đến từ phía sau, rồi cả người cô không biết xoay thế nào mà đã bị ấn chặt vào cánh cửa.
Valy “binh” một tiếng rơi xuống bên chân.
Tiêu Nại cúi người xuống, đôi chân dài ép lại gần, cúi đầu ép môi anh lên môi cô thật mạnh.
Đầu óc Vi Vi như cũng “cách” một tiếng, hoàn toàn mờ mịt.
Lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man mút mát rất mạnh, rồi dần dần, đối phương dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lý chuẩn bị, nên hàm răng Vi Vi vốn không hề khép chặt, dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào thật sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành lược địa, xoay vòng đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi trong miệng cô.
Theo sự xâm nhập thật sâu của môi và lưỡi, cơ thể họ trên dưới đều như dính sát vào nhau, nhưng cái người đã đè ép cô ấy lại thấy như không đủ, càng lấn ép cô sát hơn nữa. Phía sau là cánh cửa lạnh lẽo, phía trước mỗi một tấc gang tiếp xúc với anh lại nóng rực như lửa đốt, Vi Vi như ngập trong núi băng biển lửa, trước sau đều bị ép đến không có đường lui.
“Ôi…”
Vi Vi sắp nghẹt thở, theo bản năng muốn đẩy anh ra một chút, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn dẫn dụ sức ép mạnh mẽ hơn. Vi Vi mơ màng, quay cuồng, cảm thấy eo lưng mình sắp bị xiết đến đứt đôi. Hơi thở của anh như thông qua miệng truyền đến tứ chi mọi nơi trong cơ thể, rút đi hết toàn bộ sức lực của cô.
Không biết đã bao lâu, trong hỗn độn hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, văng vẳng có tiếng người đang gọi: “Tổng giám đốc Tiêu, để người ta chờ trong phòng hội nghị lâu quá thì không hay đâu.”
…
Giọng nói gian tà này, là Ngu Công ư?
Trong đầu Vi Vi lướt qua một tia tỉnh táo, nghĩ đến có người đứng phía ngoài cánh cửa mỏng manh này, đột nhiên thấy xấu hổ bất an, cô giật mình muốn lùi ra để tránh né, nhưng cái người ép sát cô kia dường như muốn trừng phạt sự phân tâm của cô, càng xâm chiếm cô mãnh liệt hơn.
Người ngoài cửa hình như đã bỏ đi.
Khi cô cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, cuồng phong đột ngột chấm dứt. Nhưng anh vẫn chưa rời khỏi cô, lưỡi môi như vuốt ve, nhè nhẹ mơn man lãnh địa vừa nãy bị chiếm đóng.
Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra hoàn toàn.
Vi Vi có được cơ hội hít thở, nhưng trong đầu vẫn không có chút sức lực nào để suy nghĩ. Bàn tay anh hơi buông lỏng gọng kìm, chân cô lại nhũn ra một cách rất vô dụng, suýt nữa đứng không vững, nên hai tay lập tức tự động vòng ôm lấy eo lưng rắn chắc của anh.
A!
Đợi đến khi Vi Vi sực tỉnh ra mình đang làm gì thì cảm giác xấu hổ lúng túng đã bao phủ, theo phản xạ là giải thích: “Đồ ăn… đồ ăn trên máy bay khó ăn quá…”
Mới nói được nửa câu, Vi Vi đã kịp thời thắng lại. Cũng may mà tỉnh táo đúng lúc, không nói hết câu, nếu nói thêm rằng mình chưa ăn no nên không có sức lực gì, cho dù Đại Thần không cười cô thì cô cũng sẽ đi treo cổ = =
Toàn thân cô rã rời, giọng nói cũng lí nhí, Tiêu Nại có vẻ như cả nửa câu trước cũng không nghe thấy, hơi thở hóng hổi dừng lại trên hõm cổ cô, lưu luyến không rời.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng hơi nhích ra, đôi mắt đen láy lung linh ánh sáng nhìn cô chăm chú từ một khoảng cách rất gần, rồi nâng tay cô lên hôn: “Đợi anh ở đây.”