Anh Thắng Thế Giới

Chương 50: Em không kỳ thị anh




Căn cứ chiến đội WWW, 2:45 phút chiều.
Cuối hành lang dài ngoằng trên lầu 2 của căn cứ, một cửa phòng chất gỗ hoa văn mộc mạc nhạt màu bị đẩy ra, Thịnh Sanh mặc đồ ở nhà giản dị đi từ trong phòng ra.
Dì Khiêu làm hết phận sự của mình đi đến mở từng cái cửa sổ hai bên sườn trên hành lang dài, những làn gió thu mát mẻ thổi qua, Thịnh Sanh khẽ rùng mình một cái.
Anh ấy quay đầu lại nhìn một căn phòng đang khép cửa, nghĩ nghĩ vẫn lười quay lại lấy áo khoác quá. Thế là Thịnh Sanh ngẩng đầu, đi về hướng cầu thang giữa hành lang.
Căn cứ của chiến đội WWW có tổng 4 lầu, lầu một chủ yếu là khu vực huấn luyện, lầu 2 là phòng ngủ của từng đội viên. Trong phòng đều trang trí cực đơn giản nhưng hiện đại, hai bên hành lang treo những bức tranh, còn hành lang và cửa sổ đều được trang trí giống nhau, từng nơi đều gợi nên phong cách sắc nét và sạch sẽ.
Nếu nói đến nơi duy nhất không hợp với căn cứ này nhất…..
Thịnh Sanh dừng trước cầu thang.
Nhìn cầu thang bên dưới chân được phủ toàn bởi cái thảm đỏ rực, anh ấy khẽ thở dài một tiếng.
Cái cầu thang vốn dĩ được làm bởi đá cẩm thành đánh bóng sáng loáng có thể soi được gương, nhưng hiện tại đã bị thay bởi cái thảm đỏ dày tận mấy cm.
Công lao này phải thuộc về Tiêu Nhất Dương—–khi bọn họ vừa mới vào căn cứ không được bao lâu, Thịnh Sanh không cẩn thận bị vấp chân ở lầu một ngay hai bậc thang dưới cùng, khiến cho cẳng chân bị bầm tím một mảng nhỏ.
Chuyện cũng chỉ cần một chút thuốc Vân Nam là có thể giải quyết được vấn đề rồi, nhưng Tiêu Nhất Dương lại chạy đến chỗ quản lý cáo trạng về cái cầu thang. Thế là sang ngày hôm sau, chỗ này biến thành cái hiện trường hôn lễ với một tấm thảm đỏ trải dài từ lầu 4 xuống.
Hai ba năm trước các đội viên ai cũng kêu rên, Thịnh Sanh buồn cười lắc đầu, đi xuống tấm thảm mềm mại xuống dưới lầu.
Đến lầu một, Thịnh Sanh đi về phía phòng ăn của căn cứ.
Trong phòng bếp, dì phụ trách quan tâm đến bữa ăn của bọn họ đang chuẩn bị ‘bữa sáng’. Nhìn thấy Thịnh Sanh đi vào, dì ở căn cứ nhiều năm nên cũng quen thuộc với anh ấy, bèn chào hỏi: “Dậy rồi à?”
“Vâng, chào buổi chiều dì Đinh.” Thịnh Sanh cười ôn hòa, duỗi tay mở một cánh cửa tủ lạnh trong bốn cánh ra.
Anh ấy hạ thắt lưng, ngựa quen đường cũ lấy ra một hộp sữa bò, vặn nắp ra.
Dì nhìn với qua thấy, bất đắc dĩ phải nói: “Rõ ràng là thường xuyên kêu than vì đau bao tử, vậy mà cứ thích để bụng rỗng uống sữa—cái thói quen hư này của cháu thật không biết đến bao giờ mới sửa được nữa.”
Thịnh Sanh uống một ngụm, lại cười: “Mới tỉnh dậy nên còn mơ hồ, phải nhờ nó nâng cao tinh thần.”
“Vậy không ăn sáng à?”
“Vâng, không ăn ạ. Dì Đinh cứ chuẩn bị cho những người khác là được rồi.”
Thịnh Sanh nói xong, đặt hộp sữa bò đã vơi một nửa về vị trí cũ, anh ấy quay đầu lại: “Nhất Dương chưa dậy à dì?”
Dì không quay đầu lại, vừa chiên bánh mì vừa cằn nhằn: “Đúng thế, không biết hôm nay nó bị làm sao, vừa qua giữa trưa đã dậy rồi. Một mình ngồi trong khu huấn luyện cũng lâu lắm thì phải? Cũng không đến đây ăn sáng, dì lại không dám quấy rầy nó luyện tập. Mấy thằng nhóc bọn cháu, thân thể mình thì chẳng thèm quan tâm, cứ lo kiếm cho nhiều tiền, ba mẹ trong nhà cũng phải lo lắng lắm….”
Thịnh Sanh đã quay lại, cầm lấy một cái dĩa trắng sứ hình vuông trên bàn đồ ăn: “Đây là chuẩn bị cho cậu ấy ạ, cháu đem ra cho cậu ấy là được rồi.”
“Ôi tay cháu sao lại cầm đồ được, để dì để dì.” Dì Đinh như gặp phải lửa.
Thịnh Sanh cười cười rời đi: “Dì làm việc của mình là được. Chỉ vết thương cũ, không đến mức cái dĩa cũng cầm không nổi.”
“Vậy cháu cẩn thận chút nhé.”
“Vâng.”
Thịnh Sanh bưng dĩa đi vào khu huấn luyện, liền nhìn thấy Tiêu Nhất Dương cách mình mấy mét đang tập trung tinh thần dán vào cái màn hình máy tính trước mặt, hoàn toàn không phát hiện ra anh ấy vừa đi vào.
Thịnh Sanh dừng bước, tầm mắt đảo qua—–
Bàn phím không động, con chuột bên cạnh, không phải tập luyện, giao diện trên máy hình như là đang ở một trang web nào đó.
Thịnh Sanh theo thói quen đưa ra mấy cái phán đoán giản lược, cuối cùng khi đã có kết luận thì mới đến bên cạnh Tiêu Nhất Dương: “Bữa sáng của cậu.”
Thịnh Sanh đặt bên cạnh bàn.
Tiêu Nhất Dương sợ tới mức chửi ‘đờ mờ’, sau khi kinh ngạc quay đầu nhìn Thịnh Sanh xong, phản ứng đầu tiên của cậu là che đi nội dung trên màn hình.
Chờ khi cánh tay che hết rồi mới có thời gian suy nghĩ cẩn thận lại hành vi giấu đầu hở đuôi này của mình, thế là xấu hổ rụt tay về lại: “Anh, anh Sanh, sao anh lại dậy sớm vậy?”
“Sắp ba giờ rồi, còn sớm nữa à.” Thịnh Sanh nói xong thì đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tiêu Nhất Dương, “Còn cậu đó, sao lại dậy sớm thế? Thấy tôi đến đây thì nhảy dựng lên, đang xem phim người lớn một mình đấy à?”
“Hơ, tôi là cái loại người này sao?”
Thịnh Sanh vung tay, dùng lực khá mạnh vỗ lên cái ót của Tiêu Nhất Dương, giọng nói ôn hòa cũng mang chút ý tứ trêu đùa: “Sắp tới kỳ đấu vòng bảng rồi, chuyên tâm vào, huấn luyện viên mà phát hiện ra cậu không tập luyện đàng hoàng, cẩn thận bị tập huấn đặc biệt đấy.”
“Ôi….” Tiêu Nhất Dương đuối lý, ôm đầu than thở, “Tôi nhỏ hơn anh Sanh một tuổi đấy, anh đừng có xem tôi như một đứa con nít nữa, ở LOL tôi cũng được xem là một lão tướng đó…”
“Cậu, lão tướng?”
Thịnh Sanh định rời đi rồi, được nửa bước lại quay về lại. Trước mặt bọn họ tính anh ấy luôn ôn hòa, bị trêu tức cũng xem như gió xuân quất vào mặt vậy.
Thịnh Sanh cúi người, vui đùa nâng kính mắt: “Lão tướng sáng sớm không đi tập luyện, lại xem—-”
Tiếng trêu chọc dừng lại.
Trong lòng Tiêu Nhất Dương khẽ rung, vội vã ngẩng đầu lên. Nhưng đã chậm rồi——Thịnh Sanh hiển nhiên đã nhìn rõ mồn một cái màn hình giao diện vừa nãy.
Nhìn chăm chú vào giây, Thịnh Sanh chống tay lên bả vai của Tiêu Nhất Dương, chậm chạp quay đầu lại đối diện với ánh mắt chột dạ của cậu: “Cậu dậy sớm vậy, là vì để rình rập động thái của Lê Tử?”
Chuyện bị bại lộ, Tiêu Nhất Dương cam chịu bưng cái dĩa đồ ăn sáng đến, nhét hai miếng lòng đỏ trứng được chiên hồng đào vào mồm, ngoái đầu lại, “Anh Sanh không phải rất thân quen với Lê Tử sao, anh có biết chuyện ngày hôm qua cô ấy công khai chuyện tình yêu không?”
“Không biết.” Thịnh Sanh bình tĩnh dời mắt đi, nhìn bức ảnh cùng với bài đăng mới nhất kia, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người con trai này.”
“Ồ, thế, thế à?” Tiêu Nhất Dương chột dạ dời mắt.
May mà lúc này sự chú ý của Thịnh Sanh đã va phải tấm ảnh, không phát hiện ra dáng vẻ mất tự nhiên này Tiêu Nhất Dương.
Tấm ảnh này dường như cố tình bị làm mờ, hơn nữa ở góc chụp này ánh đèn còn khá tối, ngũ quan hai nhân vật chính không được rõ nét, chỉ có thể nhìn ra được mơ hồ hình dáng.
Càng nhìn kỹ hơn, sẽ thấy hai cổ tay của họ đặt cạnh nhau đều mang bao cổ tay màu hồng nhạt.
“Con mẹ nó, cậu ta lại bắt đầu lẳng lơ rồi….” Tiêu Nhất Dương nhai cơm, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mơ hồ kia nói.
Thịnh Sanh quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
“Ôi? À, không, không có gì đâu.” Tiêu Nhất Dương đối diện với đôi mắt ôn hòa sau cặp mắt kính kia, đầu óc nhảy số rất nhanh, “Ý tôi nói đến cái màu sắc của bao cổ tay kia, ha ha, hồng nhạt lẳng lơ, vậy mà cũng dám mang cái màu này, quả nhiên cô nàng Lê Tử này lá gan cũng lớn lắm ahahaha.”
“Thật không?” Thịnh Sanh đỡ bả vai của Tiêu Nhất Dương chậm chạp đứng dậy.
“……..”
Tiêu Nhất Dương cảm thấy trên vai mình nặng tựa ngàn cân.
Cho đến khi Thịnh Sanh rời tay đi, dường như là xoay người đi đến chỗ ngồi của anh ấy. Tiêu Nhất Dương mới nhẹ nhõm thở phào, chột dạ nhét thêm một miếng cơm vào mồm.
Nhưng đúng lúc này, Thịnh Sanh vồn đã đi được vài bước đột nhiên quay đầu: “Cậu quen người đàn ông trong ảnh?”
“Phụt—-khụ khụ khụ…..”
Một trận ho đau tim đau phổi, phải qua mấy chục giây mới bình ổn lại được.
Tiêu Nhất Dương ho đến đỏ cả mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi ngẩng đầu lên. Thịnh Sanh đang mang một ly nước đến cho cậu, mặt mỉm cười bình tĩnh gập chân ngồi xuống trên bàn Tiêu Nhất Dương.
Tiêu Nhất Dương cảm thấy bản thân quá trượng nghĩa, vừa rồi ho đến nửa chết nửa sống, ấy thế mà vẫn cố gắng điều động đại não liều mạng tìm lý do để bảo vệ Tần Ẩn—–
“Anh Sanh, anh cũng biết cách nói giỡn qua, Lê Tử tôi còn chưa gặp qua bao giờ, sao có thể quen được bạn trai của cô ấy chứ?”
Thịnh Sanh cười đến hiền dịu: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cậu không cần phải kích động như vậy.”
“Không kích động, chỉ là đồ ăn dì Đinh làm hôm nay có hơi khô quá, anh lại đột nhiên lên tiếng nên tôi hoảng sợ, không cẩn thận nuốt trọng.” Tiêu Nhất Dương nào có ổn được thế.
“Nếu cậu không biết Lê Tử, cũng không quen bạn trai của em ấy, vậy mới sớm ra đã lên xem ảnh và bài đăng của em ấy để làm gì?”
“……..”
Tiêu Nhất Dương nghẹn, tim cũng đau: “Anh Sanh, thật không dám dấu diếm, lần trước sau khi xem cô ấy livestream xong, tôi liền nhất kiến chung tình với cô ấy!”
Thịnh Sanh thật sự không ngờ lại là đáp án này.
Anh ấy sửng sốt hai giây, rồi xoay người cười rộ lên: “Cậu thích Lê Tử?”
Tiêu Nhất Dương cẩn thận: “Chẳng lẽ, anh Sanh cũng vậy?”
“Tôi xem Lê Tử như em gái, đừng nghĩ nhiều.” Thịnh Sanh nói xong, đứng dậy khỏi bàn của Tiêu Nhất Dương, “Tôi thấy em ấy có bạn trai rồi, cậu hãy bỏ cuộc đi.”
Dường như Thịnh Sanh tin rồi, Tiêu Nhất Dương vội vã gật đầu: “Nhất định rồi, tôi tuyệt đối sẽ không phạm nguyên tắc đâu.”
“Ừm, vậy cậu ăn cơm đi.”
Thịnh Sanh không đi đến chỗ của mình, mà xoay người đi ra khỏi khu huấn luyện.
Chờ đi khỏi tầm mắt của Tiêu Nhất Dương, anh ấy mới rũ mắt nhìn những giọt nước đọng trên hộp sữa. Thịnh Sanh cười khẽ: “Dùng mấy cái loại chuyện ma quỷ này để gạt người, còn dám nói mình trưởng thành nữa cơ.”
Nhìn hơi nước chảy xuống thân bình, trong trí nhớ Thịnh Sanh vuột qua một tin tức.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Nhất Dương kỳ quái là hôm đấu rank, cũng là lần đầu chạm mặt Lê Tử, lúc đó cậu ấy cũng nói những lời mâu thuẫn, rõ ràng là chột dạ.
Lần thứ hai kỳ quái là cuộc gọi của chủ nợ lớn nhất kia, dựa theo những gì mà người trong đội nói cùng với Tiêu Nhất Dương sau khi kết thúc cuộc gọi, không khó để đoán ra người đó là Liar, mà sau khi quay về khu huấn luyện, cũng là lần thứ hai Tiêu Nhất Dương nhắc đến Đàm Lê.
Lần thứ ba chính là hôm nay…….
Trí nhớ anh ấy lại quay về lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp mơ hồ kia, Thịnh Sanh chậm rãi nheo mắt lại.
Vài giây sau, anh ấy khoanh tay đặt hộp sữa về lại bàn trong phòng khách. Thịnh Sanh lấy điện thoại ra, đi đến một cái cửa sổ sát đất nằm ở cuối hành lang trong một góc tối của lầu một căn cứ.
Khi dừng lại ở một chùm nắng tràn vào sàn nhà, trong điện thoại của anh ấy đã vang lên một giọng nói của một cô gái: “Anh Sanh?”
“Ừm, là anh.”
“Ồ, các anh không phải đang bận tập cho vòng bảng à, sao còn có thời gian gọi điện thoại cho em thế này?”
“Anh nhìn thấy bài đăng của em.”
“À, chuyện đó….” Giọng nói của cô gái hiếm khi có chút tự ti.
Thịnh Sanh ôn hòa cười lên: “Em có thể tìm được bạn trai làm anh rất vui vẻ, không cần phải giải thích gì với anh đâu. Anh gọi chỉ là muốn hỏi thăm em, có muốn dẫn bạn trai cùng nhau đến xem vòng bảng năm nay không?”
Đối phương trầm mặc vài giây: “Anh Sanh, em không đến khu thi đấu trực tiếp, anh cũng biết mà.”
“Anh biết, vì em sợ nhìn thấy Liar.” Ngữ điệu của Thịnh Sanh khá thoải mái, “Nhưng năm nay không giống, anh ta sẽ không xuất hiện ở khu thi đấu——đối với em đây cũng là một chuyện tốt, không phải sao?”
“………”
Nhận ra được sự chần chờ, Thịnh Sanh hạ mắt, rồi tung đòn sát thủ: “Có phải là vì anh đường đột quá không? Thật ra là vì, năm nay nói không chừng sẽ là lần cuối cùng anh tham gia trận chung kết toàn cầu với tư cách tuyển chính, anh sợ sau này không còn cơ hội để em được nhìn thấy nữa, vậy nên mới nói như thế. Nếu em thấy khó xử, thì thôi quên đi.”
“Sao thế được ạ? Dựa vào trạng thái của anh, ít nhất còn có thể đánh thêm hai năm ở vị trí tuyển chính!” Giọng Đàm Lê có hơi sốt ruột, sau đó cô hạ giọng, “Được rồi, vậy chờ khi nào có sắp xếp cụ thể quy trình thi đấu, em nhất định sẽ đến xem.”
Thịnh Sanh: “Nhớ mang cả bạn trai mới của em theo. Tuy rằng sẽ không nhúng tay vào, nhưng anh vẫn muốn nhìn xem người đàn ông thế nào mà có thể bắt được Lê Tử của chúng ta.”
“A…Được rồi, em cố gắng vậy.”
“Nói như vậy là hứa rồi nhé.”
“Vâng ạ.”
Tắt điện thoại đi, Thịnh Sanh đỡ kính mắt. Trên thấu kính xẹt qua một tia sáng sắc bén. Chờ đến khi anh ấy xoay người, thì nụ cười tươi trên mặt cũng ôn hòa như ngày thường.
Sau khi quay trở lại phòng khách vắng vẻ, ánh mắt thong dong nhất quán của Thịnh Sanh lại xẹt qua chút mờ mịt nho nhỏ—–
Hộp sữa anh ấy vừa mới đặt trên bàn đâu rồi?
“Anh Sanh, anh tìm sữa à?” Một giọng nói truyền ra từ trong phòng bếp.
Thịnh Sanh quay đầu lại.
Tiêu Nhất Dương chạy từ trong ra, lung lay hộp sữa bò trong tay: “Ở chỗ tôi này, đây.”
“Cảm ơn…” Thịnh Sanh cầm lấy, rũ mắt.
Trên hộp sữa không còn chút hơi nước lạnh nào nữa.
Mà ấm áp.
Thịnh Sanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Nhất Dương nhe hàm răng trắng đều cười với anh ấy, đắc ý dào dạt khoe: “Đã bị đau dạ dày rồi thì đừng có động tí là uống sữa lạnh, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu đó. Còn nói tôi con nít nữa chứ, tôi thấy anh Sanh anh lắm lúc tùy hứng lên cũng không giống người lớn đâu.”
Tiêu Nhất Dương nói xong thì xoay người, ôm gót đi về khu huấn luyện, lúc đi vào còn không quên bày vẻ như dỗ con nít thất thường—–
“Phải uống cho hết đó, nếu không lát nữa tôi sẽ bảo quản lý kiểm tra.”
Thịnh Sanh ngẩn ra vài giây, rũ mắt. Nhìn hộp sữa bò nóng trong tay, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Dì Đinh ở phòng bếp thấy một màn như vậy, cũng cười nói với Thịnh Sanh: “Nhất Dương ngày thường nhìn tùy tiện vậy thôi, chứ cẩn thận lắm. Mỗi lần ăn cơm xong đều tự dọn vào lại phòng bếp cả.”
Tô Diễn cười cười: “Quả thật.”
Dì Đinh đi được nửa đường thì dừng lại, dì chợt nhớ ra: “Chuyện lần trước lót thảm lên cầu thang cũng là chủ ý của nó đó, đột nhiên chạy đến phòng ăn, kéo quản lý của bọn cháu ra nói thể nào cũng phải trải thêm thảm lên. Quản lý của mấy đứa cũng không phải con nít, làm sao mà té ngã được, cháu có biết lúc ấy Tiêu Nhất Dương đã nói thế nào không?”
Thịnh Sanh giương mắt.
Dì Đinh cười ha hả nói: “Nó nói, người khác thì không sao hết, nhưng anh Sanh thì không được. Anh Sanh mang kính thì nhất định sẽ thấy gạch men trước mắt bằng phẳng như nhau, nhỡ đâu ngã từ trên lầu xuống, cầu thang cứng như vậy, ngã ngu người luôn thì phải làm sao? Fan nhất định sẽ nói mấy anh ngược đãi đội viên! ——Quản lý của bọn cháu bị chọc tức, sang ngày hôm sau liền thay hết thành thảm.”
“….”
Sau khi dì Đinh rời đi, Thịnh Sanh đứng trong phòng khách thêm một lát nữa. Anh ấy nhìn vào tấm kính mờ của phòng huấn luyện, cười cười rồi thở dài.
“Tên ngốc dễ bị ăn hiếp như vậy, đúng là có hơi xấu hổ.”
*
Ba bốn giờ chiều thu trời vẫn còn nắng, hắt vào rừng cây bên cạnh cổng trường phía đông đại học F.
Cả con đường trải đầy lá cây rụng xuống và ánh nắng mặt trời vàng lóe, Đàm Lê kết thúc cuộc gọi với Thịnh Sanh, đi về hướng đường chính của đại học F.
Tần Ẩn vẫn đang chờ cô.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, người nọ mới ngước mắt lên, mang theo chút lo lắng.
Trong lòng Đàm Lê khẽ run, trên mặt đã mang nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, chúng ta về đi.”
Tần Ẩn hỏi: “Điện thoại của bạn?”
“Ừm,” Đàm Lê gật đầu, “Là Hỗ trợ duy nhất của chiến đội WWW, thần Sheng.”
Tần Ẩn khựng lại: “Em và anh ta quen thân lắm sao?”
Đàm Lê ngoái đầu lại nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, Thịnh Nam là em gái ruột của anh ấy, mà tôi quen biết Thịnh Nam từ khi mới biết đi cơ, gia đình chúng tôi cũng có quan hệ không tồi.”
“………”
Qua vài giây không thấy ai đáp lại, Đàm Lê bất ngờ quay đầu lại, sau đó cô chợt ngẩn ngơ: “Anh cười cái gì?”
Tuy rằng không hiện rõ, nhưng người lãnh cảm lúc này vì thả lỏng suy nghĩ rồi cười rộ lên, dáng vẻ ấy quả thật rất động lòng người.
Tần Ẩn: “Cười là vì vui thôi.’
“Vui chuyện gì?”
“Em.”
“?”
Đàm Lê mờ mịt, Tần Ẩn lại bình tĩnh đi đến bên cạnh cô, rồi dừng lại: “Tôi nhận ra, em đã bắt đầu nhận định tôi rồi. Nếu là trước kia, em sẽ không bao giờ giải thích với tôi về các mối quan hệ và bạn bè ở xung quanh em.”
Đàm Lê cứng đờ.
Chính bản thân cô cũng không phát hiện ra,
“Đừng lùi lại nữa, nhím nhỏ.” Tần Ẩn cúi thấp người, ánh mắt anh ôn hòa và tràn ngập chân thành, “Tôi cố gắng lâu thế rồi, chỉ mới được chút bộc lộ nho nhỏ này—-đừng bị tôi dọa mà rụt lùi lại.”
Ánh mắt Đàm Lê bừng tỉnh: “Anh mới là nhím ấy.”
Tần Ẩn còn muốn nói gì, nhưng Đàm Lê đã nhanh chóng dời chủ đề: “Kể ra, những chuyện mà hôm nay cậu tôi hỏi trước đó tôi đều xem nhẹ—-hóa ra anh nghĩ học ba năm là vì bị bệnh à?”
Tần Ẩn không đáp, tựa như ngầm thừa nhận.
Đàm Lê đút tay vào túi tiền, vừa đi vừa nghiêng đầu quan sát Tần Ẩn: “Nhưng nhìn anh rất giống bình thường, không giống dáng vẻ như bị bệnh chút nào.”
Tần Ẩn bất đắc dĩ nhìn cô.
“À.” Đàm Lê đột nhiên nhớ ra, vài giây sau, trên mặt cô hiện lên nụ cười bỡn cợt, “Chẳng lẽ là….”
Âm cuối ngân nga mang ý tứ sâu xa.
Tần Ẩn khựng lại, khinh khỉnh nheo mắt nhìn: “Là gì?”
“Không có gì không có gì.” Đàm Lê cười không tim không phổi.
Chờ đi được vài bước, cô vẫn nhịn không được, đi đến nâng cao tay vỗ vỗ bả vai Tần Ẩn.
Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn, liền thấy cô gái nhỏ nở nụ cười xấu xa còn có chút ác độc vương vấn trên khuôn mặt xinh đẹp ấy—–
“Không sao, tôi không kỳ thị anh. Thật đó.”
Tần Ẩn: “?”
——–
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Lê Tử sau này: Hối hận, quá hối hận.
.
Anh Sanh trước đó đã lên sân khấu vài lần, tui thấy rất nhiều cục cưng cũng đã đoán ra được tuyến tình cảm của anh ấy, nhưng anh ấy không có cảm xúc mấy đâu ahahaha, không nghĩ tới không có cục cưng nào đoán ra, khi đó chôn vùi luôn chuyện Liar quay ngựa
Min: Có ai đoán ra được anh Sanh có hint CP với ai khum

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.