Anh Thắng Thế Giới

Chương 53: Fan CP battle




Gần về hoàng hôn, những tản mây đen tích tụ nơi đường chân trời rốt cuộc cũng tan. Ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn chỉ lấp lóe cái đuôi, trải một màu đỏ vàng rực rỡ nơi cuối chân trời, tựa như vệt bột màu nhòe trên tấm vải, lúc nông lúc sâu.
Dưới tòa nhà cũ phía Tây Nam trường, sau cơn mưa rừng cây ướt dầm ướt dề, như một bức tranh thủy mặc, vào cuối thu cành lá rơi xuống cũng thật sống động.
Đàm Lê đang ở trong rừng cây, có điều không còn tâm tư thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
Cô dẫm lên những tán lá cây rơi rụng ướt đẫm nước bên đường nhỏ, điện thoại đặt bên tai bất đắc dĩ nói: “Thật sự là trước khi đến lớp tứ để điện thoại ở chế độ im lặng, không nghe tin nhắn và cuộc gọi đến, vậy nên mới không trả lời cậu.”
“Ui hu hu hu hu tớ mặc kệ đó! Còn có lần sau nữa là cậu toi, hức, toi mạng cậu đấy!”
“……”
Bên kia khóc nấc làm cho Đàm Lê vừa cảm động vừa đau lòng và buồn cười: “Được được được, còn có lần sau nữa thì tớ chịu đòn nhận tội với cậu.”
“Đó, hức, khỏi cần đợi. Chờ lát nữa tớ đến trường học các cậu, cậu mời tớ đi ăn, ăn cơm là được.”
Đàm Lê sửng sốt: “Đến trường tớ? Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Tớ thấy tin nhắn cậu gửi đến, gọi điện thoại lại cho cậu thì không được, nên tớ đương nhiên lập, lập tức mua vé máy bay đến thành phố P rồi! Bây giờ….bác tài xế ơi, chúng ta còn bao lâu nữa thì tới đại học F thế?”
Bên trong truyền đến một giọng nói xa lạ mơ hồ: “Chừng 10 phút nữa.”
“Ồ, cảm ơn bác tài xế.” Thịnh Nam mang the giọng mũi bực dọc nói lại, “Cậu nghe thấy rồi chứ, khoảng 10 phút nữa tớ sẽ đến trước mặt cậu. Cậu nên suy nghĩ là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế nào hoặc mời tớ ăn một bữa lớn đi!”
Đàm Lê đau đầu day day huyệt thái dương.
Thịnh Nam nín thở: “Sao, cậu không chào đón tớ.”
“Tớ nào dám,” Đàm Lê bật cười, “Cậu đừng, đừng khóc nữa mà, hôm nay thị trấn P mưa đủ lớn rồi, cậu muốn chèo thuyền đến gặp tớ à?”
“Hừ, tớ không khóc đâu.” Thịnh Nam mặt đầy nước mắt, nhưng lại trở mặt không nhận, “Đúng ròi, cậu gặp anh trai nhỏ nhà cậu chưa?”
“——–”
Nụ cười của Đàm Lê đột nhiên cứng lại: “…..Sao đột nhiên nhắc đến anh ấy làm gì.”
Thịnh Nam không phát hiện ra: “Trước đó tớ gọi cậu mãi không được, nên sốt ruột quá, tớ liền gọi đến chỗ phòng giáo vụ của trước các cậu, rồi lại liên hệ cho giảng viên chủ nhiệm, sau đó thì hỏi thăm lớp trưởng của các cậu, cuối cùng mới tìm được số điện thoại của Tần Ẩn.”
Đàm Lê: “Vậy nên cậu liền gọi cho anh ấy?”
“Đúng thế. Tớ nghĩ cậu đang ở cạnh anh ấy, kết quả ảnh lại không có ở trường học, có điều khi nhận điện thoại của tớ liền lập tức quay lại tìm cậu ngay.” Thịnh Nam khụt khịt, giọng nói mang âm mũi, dùng từ cũng ậm ờ, “Xem ra là thật lòng yêu cậu rồi, cậu đừng đẩy người ta ra nữa, nhận đi.”
Đàm Lê nghẹn họng.
Thịnh Nam chờ một hồi, nghi hoặc hỏi lại: “Sao không nói gì, thế cuối cùng ảnh có tìm được cậu không?”
“…….Tìm được rồi.”
“Vậy sao giọng điệu của cậu nghe nặng nề thế?” Thịnh Nam bất an hỏi, “Không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“……..”
Trong điện thoại yên tĩnh hẳn, thậm chí tiếng hít thở cũng không nghe được. Ngay khoảnh khắc Thịnh Nam nghi ngờ có phải Đàm Lê bị giật mất điện thoại không, đang tính giơ điện thoại ra trước xem còn kết nối không, thì cô nghe thấy bên kia đầu dây truyền ra một tiếng cười trầm thấp, xen lẫn biết bao cảm xúc phức tạp, chửi thề: “…..***.”
Thịnh Nam: “!”
Anh Lê của cô ấy trước nay chưa bao giờ chửi tục đâu đó!
Thịnh Nam nóng nảy: “Anh ta anh ta anh ta làm gì cậu rồi! Cậu nói tớ nghe! Anh ta dám làm chuyện gì có lỗi với cậu tớ gọi anh tớ đánh chết ổng.”
Trong rừng cây.
Đàm Lê dừng bước chân.
Trước mắt của cô tựa như minh họa lại bức tranh nọ.
Bên dưới cửa sổ sát tường, trong không gian u ám, trong căn phòng ẩm ướt tối tăm, người con trai ngồi dựa vào góc tường tay chống trên đầu gối, giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá.
Sương khói lượn lờ, ánh mắt đen nhánh lãnh cảm kia nhấc lên, hạ đầu nhìn cô. Và rồi, thuốc lá bên môi anh dời đi, hầu kết khẽ động, khóe môi khẽ mở.
【…Lại đây.】
“—-”
Ánh mắt Đàm Lê lóe lên, đôi chân lùi về sau nửa bước, đụng phải một thân cây cổ thụ ẩm ướt.
Đàm Lê hoàn hồn.
Bên kia điện thoại Thịnh Nam hẵng còn bực bội, đương muốn tìm Tần Ẩn tính sổ.
Đàm Lê khẽ thở dài: “Anh ấy không làm gì tớ cả, là tớ làm gì anh ấy mất rồi.”
Thịnh Nam ngẩn ngơ: “Ớ, thế cậu làm gì ảnh?”
Đàm Lê nghĩ nghĩ, không đứng đắn nghiêng đầu, “Cũng xem như, thiếu chút nữa là thịt người ta rồi?”
Thịnh Nam: “???”
*
Một quan cà phê bên ngoài đại học F.
Nghe Đàm Lê nói xong những hiểm nguy vừa trải, Thịnh Nam cười đến nỗi hai vai đều run rẩy.
Đàm Lê không nhìn nổi, chống cằm híp mắt, tức giận nói: “Đừng có cười, phục vụ nhìn cậu mấy lần rồi đó. Cậu còn cười nữa, nhất định anh ta sẽ nghĩ cậu bị điên rồi gọi 120 cho cậu bây giờ.”
“Không….không phải, nhưng thật lòng tớ không nghĩ ra được, anh Lê cậu thế mà cũng có…..” Thịnh Nam cười đến đau dạ dày, một hồi sau mới ngừng được, “Cậu cũng có ngày sợ sệt như vậy cơ?”
Đàm Lê nghiêm mặt: “Tớ sợ chỗ nào, tớ dũng cảm biết bao nhiêu. Đổi thành một trăm người khác đến xem, có tà tâm cũng không có gan trộm, còn tớ là nhào thẳng vào đó.”
Nói đến đoạn sau, Đàm Lê cũng bị cơn tức của mình làm cho nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Nam không lưu tình vạch trần: “Cậu có bản lĩnh nhào lên, vậy phải có bản lĩnh sau khi hoàn hồn thì đừng chạy chứ.”
Đàm Lê: “……”
Bắt được cơ hội để cười nhạo Đàm Lê thật không dễ dàng, Thịnh Nam thẳng thừng đánh giá cô: “Cậu nhìn xem, túi cũng quăng, chỉ còn lại mỗi cái điện thoại trên người——có phải giày thủy tinh chạy trốn cũng mất một chiếc rồi không, Đàm lọ lem?”
Đàm Lê chống hai má, vô cảm liếc xéo cô ấy: “Tớ không nên nói cho cậu mới phải.’
Thịnh Nam cười càng thêm vui vẻ.
Đàm Lê thấy Thịnh Nam thoải mái như thế, cảm xúc cũng phai nhạt đi, ánh mắt dần mềm mại lại—–
Ngoại trừ hai con mắt vì khóc quá nhiều mà ửng hồng ra, thì cảm xúc của Thịnh Nam hiển nhiên đã khôi phục bình thường lại rồi.
“Vậy cậu tính sẽ làm thế nào bây giờ?” Chờ cười cho đã xong, Thịnh Nam nằm úp mặt lên bàn trườn đến trước mặt Đàm Lê, học cô chống hai má.
“Cái gì mà tính thế nào.”
“Còn chuyện gì nữa, đừng có mà giả ngu,” Thịnh Nam nháy mắt với cô, “Đương nhiên là bạn trai cũ bị cậu lợi dụng trước khi chia tay đấy. Chúng ta cũng không thể làm kẻ tồi được, anh Lê à.”
Đàm Lê đau đầu dời mắt ra ngoài cửa sổ: “Tớ biết. Tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Tớ đang từ từ….Ôi?”
“Sao vậy sao vậy?”
Thịnh Nam vội vàng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Đàm Lê. Bên ngoài cửa sổ sát đất của quán cà phê, chạng vạng chiều trung tâm nhộn nhịp bán buôn, dòng người chen chúc xô đẩy, cuối chân trời ánh nắng ráng chiều cuồn cuộn diễm lệ.
Thịnh Nam không thu hoặc được gì bèn quay đầu lại: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn nhầm rồi.” Trong tầm mắt, người nào đó nghiêng đầu qua, lộ ra một gương mặt xa lạ.
Thịnh Nam: “? Cậu nhìn thành ai?”
Đàm Lê rũ mắt, cầm muỗng cà phê bình tĩnh khuấy: “Mém chút nữa là tớ đã chuẩn bị trốn xuống gầm bàn, vậy cậu đoán xem tớ nhìn thành ai?”
Thịnh Nam cười rộ lên: “Xem ra anh Lê nhà chúng ta thật sự tài ba đó, nhớ người ta quá nên sinh ra ảo giác luôn à?”
Cái muỗng trong tay Đàm Lê khựng lại: “Bớt đặt điều đi.”
“Được được được cậu cứ từ từ, tớ không quấy rầy cậu nữa….à đúng rồi, nửa tháng không livestream, có phải cậu không xem tin tức gì cả không?”
“Ừm, không đăng nhập vào nữa, sao thế?”
Thịnh Nam nở nụ cười như vừa đạt được mục đích: “Vậy để tớ chia sẻ cho cậu một người rất thú vị này.”
Đàm Lê: “?”
Thịnh Nam lấy điện thoại của mình ra vào app XT phần livestream, vui vẻ khi thấy người gặp họa lại nói: “Thứ hai rồi không phải là cậu đã đăng tải một tấm ảnh chụp chung của cậu và Tần Ẩn sao? Fan trung thành nhà cậu tranh cãi ầm ĩ trong phần bình luận rồi.”
“Hả?” Đàm Lê bất ngờ nâng mặt.
“Tuy rằng ảnh chụp mờ nét, nhưng các cậu vẫn bị nhận ra—trong phần bình luận có người lấy ảnh hai người các cậu cùng nhau đi học trên Tieba đại học F, hình như là sinh viên khác chụp lén, sau đó các fan trung thành của cậu đương nhiên là lần ra được danh tính của hai cậu rồi.”
Đàm Lê nhíu nhíu mày: “Vậy thì có gì mà tranh cãi?”
“Đây mới chính là nguồn cơn sung sướng của tớ này ha ha ha ha ha…..”
Thịnh Nam đứng dậy khỏi ghế của mình, ôm di động với vẻ mặt rất happy chạy đến bên cạnh Đàm Lê, sau đó mở một giao diện ra đưa đến trước mặt Đàm Lê: “Có người đăng mấy tấm ảnh của Tần Ẩn lên, tớ thấy thì đều là chụp lén, nhưng mà thật sự chịu không nổi với người đàn ông của cậu mà, quá tuyệt vời—nên nhanh chóng thu về rất nhiều fan mê đẹp, muốn ship CP hai bọn cậu đó.”
Đáy lòng Đàm Lê nảy sinh ra cảm giác bất an.
Thịnh Nam lại tiếp tục giải thích: “Nhưng mà cậu cũng biết, fan trung thành của cậu có một bộ phận nhỏ thuộc dạng yêu ai yêu cả đường đi, cậu kiên định làm fan Liar lâu thế rồi, tâm nguyện lớn nhất của bọn họ chính là muốn nhìn cậu và Liar thành một đôi—-kết quả giấc mơ tan thành mây khói, tình cảm cũng vì vậy vơi đi chút ít.”
Đàm Lê: “Thế rồi?”
Thịnh Nam lướt đến khu bình luận, cười đến là ranh mãnh: “Thế rồi hai bên CP tranh cãi ầm ĩ lên.”
Đàm Lê: “……..”
Đàm Lê cúi đầu lướt qua.
【Cái thằng khốn Esport kia thì có gì mà tốt? Trừ chơi game khá ổn ra, tính thì tệ, người thì lãnh cảm, miệng độc, vẻ ngoài chắc cũng bình thường!】
【Bạn trai của anh Lê chính là sinh viên hàng đầu của đại học F, giá trị nhan sắc còn đỉnh vl, đối xử với anh Lê nhất định cũng không tệ, người con trai vậy thắp đèn lồng cũng tìm không ra được】
【Dẹp mịe đi, Liar chính là Đi rừng số một thế giới, không bàn đến danh hiệu là người dẫn đội hai lần quán quân giải S, thì anh ấy có biết bao nhiêu cái huy chương vàng giải lớn giải bé rồi? Tần gì gì đó cũng chỉ là sinh viên, đẹp trai mài ra được cái gì?】
【Chỉ là sinh viên? Nghe mùi chua vậy. Người ta là sinh viên chính quy đại học F đó, mấy tên cào bàn phím này có thi cả đời chắc cũng chẳng vào được.】
【Không sai, lầu trên có biết anh này có thành tích đứng đầu đại học F không đó, nói không chừng sẽ là viện sĩ tương lai, đến lúc đó có thể tạo ra biết bao nhiêu cống hiến cho xã hội—-nếu thật sự mà so thì mấy cái huy chương của game so cái quần gì được?】
【…….】
Đàm Lê càng đọc càng phồng cả đầu: “Cậu đừng nói với tớ, mấy cô nàng này battle ở phần bình luận cả ngày trời đó chứ?”
Thịnh Nam cười không nhịn nổi: “Cậu xem nhẹ các cô nàng rồi—không phải là một ngày, mà là một tuần, đến giờ còn chưa ngừng đâu.”
Đàm Lê: “.”
“À đúng rồi, các cô này còn làm một cuộc bình chọn trên diễn đàn nữa đó.”
Đàm Lê: “?”
Thịnh Nam cầm điện thoại lướt lướt, ánh mắt sáng lên: “Tìm được rồi, là một fan nhỏ trung thành nhà cậu đăng.”
Đàm Lê nhận điện thoại, tập trung đọc.
【Bỏ phiếu】:
Người đi đầu anh Lê @Lê Tử Lizi sẽ ở bên ai, để lại một phiếu bình chọn của các bồ đi nào!
Tần Ẩn (Không có tài khoản)
Liar (@Liar)
Đàm Lê trầm tư nhìn mục bình chọn này chừng mấy giây, rốt cuộc mới phát hiện ra một chỗ không ổn—-
“Các cô ấy còn @ Liar??”
Thịnh Nam mỉm cười vỗ vai cô: “Có cảm động không?”
Đàm Lê: “………….”
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Liar: cảm động.
Đàm lê: không, không dám động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.