Cuộc thi đấu Esport tổ chức bởi các trường đại học được xác định vào tháng sau, các thành viên trong câu lạc bộ đều dành hết mọi thời gian rảnh để luyện tập, thứ năm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì được mời tham gia, nên kế hoạch lâm thời của Tần Ẩn và Đàm Lê đều phải sửa lại, tối thứ hai sau khi họp thường kỳ xong, Đàm Lê chủ động nhắc đến chuyện này với câu lạc bộ.
“Không sao không sao cả,” Mã Tĩnh Hạo cũng phóng khoáng, “Lê Tử em nói gì cũng thuộc trình độ chuyên nghiệp, trừ việc cọ đấu ra thì tham gia mấy cái giải đấu Esport cấp trường thế này cũng chỉ chơi chơi thôi ấy mà. Bỏ một hai buổi luyện tập cũng chẳng có gì.”
Đàm Lê cười xán lạn: “Được, đến lúc đó em sẽ xin chữ ký của các tuyển thủ về cho mọi người nhé.”
Thành viên trong đội nghe xong liền hăng hái hẳn: “Anh muốn thần Sheng!”
“Anh Nhất Dương anh Nhất Dương!”
“…Anh muốn nhờ anh Nhất Dương xin chữ kí của thần Lai.”
“….**, còn có cách làm như vậy nữa sao? Này phạm quy quá, nếu được thế thì tôi cũng muốn!”
“Đừng có mơ. Kiểu người Liar từ trước đến nay chưa từng lộ diện trước mặt công chúng, chỉ có ngày kỉ niệm nhập đội bố thí buôn bán thôi, thấy chữ ký không thấy mặt mũi, nhưng nói gì thì cũng không được mấy tấm có chữ ký lưu truyền ra ngoài cả.”
“Bây giờ ảnh giải nghệ rồi, càng không có chuyện kí đâu.”
Trong phòng im lặng hai giây, đột nhiên có người nghĩ đến chuyện gì đấy, tò mò hỏi Đàm Lê: “Anh Lê, em có chữ ký của Liar không?”
Đàm Lê tựa như không nghĩ đến đề tài sẽ chuyển lên trên đầu mình, giật mình một tí mới cười đáp: “Vốn đã có rồi, nhưng em không muốn.”
“Ớ?”
Mọi người đều đồng loạt kinh ngạc quay đầu lại.
Đàm Lê không bận tâm: “Chính là ngày kỷ niệm hai năm nhập đội của Liar ấy, bên nhân viên công tác của ZXN sau đó có liên hệ với em nói là sẽ bồi thường cho em chữ kí của ảnh.”
Mọi người ai nấy giật mình, Mã Tĩnh Hạo đánh bạo hỏi: “Vậy tại sao em lại từ chối?”
Đàm Lê suy tư: “Em cũng không từ chối thẳng thừng.”
“Hả?”
“Hình như lần đó em nói là, nếu như để Liar viết thêm câu nói kia lên trên đấy nữa, thì em đây sẽ nhận, còn không thì thôi.”
“….”
Mã Tĩnh Hạo rõ ràng đã ngu người luôn rồi.
Sực tỉnh lại, tất cả các thành viên trong câu lạc bộ cười ầm lên. Mã Tĩnh Hạo không khỏi cảm khái: “Không hổ là anh Lê nha.”
Đàm Lê cong cong khóe môi, đáy mắt run lên. Chỉ là cô nhanh chóng sực nhớ ra, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh—-
Mỗi lần họp thường kỳ người lãnh cảm nào đó sẽ không tránh khỏi lười biếng, lúc này đang nâng mắt, sâu xa nhìn chằm chằm vào cô.
Đàm Lê nghĩ, bỗng chột dạ một hồi, rồi vô tội chớp mắt: “Bọn họ nhắc trước mà, không phải em.”
Tần Ẩn biết Đàm Lê hiểu lầm ý tứ của anh, nhưng không giải thích. Anh theo thói quen nâng tay lên, như một phản xạ tự nhiên xoa xoa đầu cô bé:
“Ừm.”
Động tác này thuận tay đến độ mọi người chung quanh phải ngẩn ngơ một hồi. Là một đội trưởng, Mã Tĩnh Hạo đạo nghĩa không thể từ chối gánh vác trách nhiệm nuốt hết miếng thức ăn chó này rồi làm khuấy động bầu không khí—-
“Anh Ẩn, thứ năm này cậu cũng đi xem thi đấu?”
Tần Ẩn nhàn nhạt dời mắt.
Đàm Lê mở miệng thay anh: “Anh ấy đi với em. Sao thế, có gì không tiện à?”
Mã Tĩnh Hạo: “Cũng không đến mức….”
“Tiện,” Tần Ẩn nhàn nhạt nói tiếp, “Trong vòng đấu của trường tên tôi chỉ nằm ở danh sách bổ sung, cũng không lên sân, không tham gia huấn luyện cũng không sao.”
Nhắc đến chuyện này, Mã Tĩnh Hạo lại có một hồi xúc động lệ rơi đầy mặt: “Anh Ẩn à, thật sự cậu không có ý định tham gia chính thức sao? Hay là suy xét lại đi.”
Tần Ẩn lạnh lùng vô tình: “Feed(*), không đi.”
(*) Ám chỉ những người chơi có KDA kém, bị hạ giục nhiều mạng, không đóng góp được gì cho trận đấu.
Mã Tĩnh Hạo rưng rưng nghẹn ngào.
Đàm Lê lại chợt nhớ về chuyện sau khi dẫn người nào đó đi đánh đôi, đến cùng cũng không lên được cấp Thách Đấu—
Cô cũng rất nghiêm túc gật đầu: “Em làm chứng, anh ấy thực sự rất là feed.”
“Anh Lê, thứ năm này anh cũng đi xem đấu vòng loại này, các em ngồi ở chỗ nào vậy, đến lúc đó gặp nhau có thể nhờ người đổi chỗ ngồi gần nhau.” Bộ phận hậu cần có ai đó nói chen vao.
Đàm Lê nhớ lại: “Em nhờ người mua giùm, là ghế nội bộ, vị trí đầu. Còn cụ thế thì chưa nói cho em biết.”
“*** mịe.”
“Ghế nội bộ? Hàng đầu? Vậy thì chắc giá cũng phải mấy nghìn thậm chí là mấy chục nghìn nhỉ.”
(*) 1 tệ = 3521.98 VND
“Má ơi, tôi cũng biết là anh Lê rất có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến độ này.”
“Phú bà ơi, cầu nuôi dưỡng.”
“Tui cũng muốn tui cũng muốn.”
“…….”
Không biết ai là người nói ra câu trêu đùa này đầu tiên, vài người khác cũng náo cô, Đàm Lê hếch cằm cười: “Vậy thì không được, em đã bao nuôi anh trai nhỏ xinh đẹp nhất…..”
Âm cuối bỗng do dự một hồi, rồi dừng lại. Đàm Lê chần chờ ngoái đầu nhìn về hướng Tần Ẩn.
Tính tình cô quá phóng khoáng, hơn nữa mỗi lần livestream cứ cợt nhả tầm xàm với nhóm fan, nói giỡn là chuyện thường tình. Cũng như Tần Ẩn đã nói, đây là lần đầu tiên cô yêu đương.
Chính thức hẹn hò thật sự với một người, phải học cách khắc chế và cẩn thận, không hy vọng rằng trong quá trình ở bên nhau lại khiến cho anh ấy cảm giác không được thoải mái, những điều này cũng là lần đầu tiên.
Tựa như bây giờ, cô không biết khi mình nói đùa với người khác thế này có thể khiến cho anh bất mãn hay không nữa, vậy nên mới bất an quay đầu lại xem phản ứng của anh.
Tần Ẩn nâng mày, chạm vào ánh mắt của Đàm Lê, anh vừa nhìn đã hiểu được chút tâm tư nhỏ bé trúc trắc và có hơi không được tự nhiên của cô nhím nhỏ kia.
Tần Ẩn dời mắt đi, vẫn bình tĩnh tự nhiên tiếp câu: “Ừm, quan hệ bao nuôi, thời hạn hợp đồng chung thân, các anh không có cửa.”
“………”
Đã quen với thói tiêu chuẩn kép của thanh niên lãnh cảm nào kia, cả nhóm câu lạc bộ bị thồn một đống thức ăn chó vào mồm đành ngoảnh mặt đi.
Cuộc họp thường kỳ kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi tan họp, Mã Tĩnh Hạo lôi kéo Tần Ẩn giãy dụa lần cuối, ý đồ muốn khuyên anh tham gia trận đấu. Đàm Lê không muốn làm người ở giữa, nên trước khi Mã Tĩnh Hạo muốn xin giúp đỡ từ cô liền chớp chớp mắt với Tần Ẩn: “Em ra ngoài chờ anh nhé.”
Nói xong cô rất vô tình cất bước mà đi.
Là câu lạc bộ không được cưng chiều của trường, vị trí hoạt động của câu lạc bộ Esport cũng tương đối ‘hẻo lánh;, là một tầng hầm bên cạnh khu dạy học, hơn nữa còn nằm ở góc chết—-ngoại trừ thành viên trong câu lạc bộ ra thì gần như không còn ai khác đến đây.
Lúc này các thành viên đã rời đi, Đàm Lê dựa vào vách tường, di mũi chân chọt chọt mặt đất, nhẹ lắc lư.
Cho đến khi trước mặt cô có một bóng hình in dưới đất.
Đàm Lê còn tưởng là Tần Ẩn bèn tươi cười ngẩng mặt lên, nào ngờ đâu lại là một gương mặt khác: “Đàn anh…Cát Tĩnh?”
Đàm Lê có hơi bất ngờ.
Từ lần gặp mặt vòng phỏng vấn thứ hai đó xong, Đàm Lê vì bảo vệ Tần Ẩn nên cũng có những lời cứng nhắc với vị đàn anh này, xong người này cũng có đồng ý với cô.
Nhưng mà sau đấy cũng thôi, hoàn toàn không có liên hệ qua cho đến cái bữa liên hoan chào đón thành viên mới của câu lạc bộ ra.
Thế lần đó cô uống rượu say rồi có làm nên chuyện quái đản gì không….
Đàm Lê đang cố gắng nhớ lại, thì thấy Cát Tĩnh đã mở miệng: “Lê Tử, em, với Tần Ẩn, có quan hệ ngày càng tốt nhỉ.”
Đàm Lê hoàn hồn.
Mắt cô giật giật, sau đó lại nở nụ cười xán lạn: “Bọn em chính thức hẹn hò rồi, quan hệ tốt nói nghe sao cứ kỳ quái vậy.”
Ánh mắt Cát Tĩnh trở nên ảm đạm, tựa như có chút giãy dụa.
Đàm Lê thật sự không thích cái bầu không khí quanh co vòng vo ấp a ấp úng thế này, vậy nên chủ động mở miệng: “Đàn anh, anh có gì muốn nói à? Nếu không có thì em….”
Cát Tĩnh quyết tâm nói: “Tính cách Lê Tử rất thẳng thắn, nhưng lại quá đơn thuần, anh sợ em, bị người ta lừa.”
Đàm Lê: “?”
Cát Tĩnh cắn răng: “Em cực khổ kiếm tiền như vậy, lại phải trích ra mấy ngàn mấy chục ngàn để mua cho bạn trai em vé xem trận đấu. Anh biết là em sẽ không so đo đâu, nhưng vẫn nghĩ là nên khuyên em đôi ba câu, đừng khờ dại như vậy, nhỡ đâu cậu ta, cậu ta thật sự đúng là—-”
“Nhìn trúng tiền của em à?”
Đàm Lê từ thất thần bừng tỉnh ra, lúc này mới không nhịn được cười đến cong cong đôi mắt, chen lời cắt ngang.
Cát Tĩnh thay đổi vẻ mặt: “Anh biết là mình đang xen vào chuyện của người khác.”
Đàm Lê lắc đầu: “Đàn anh, em biết anh thật lòng lo lắng cho em, em cũng rất cảm ơn anh đã nhắc nhở. Chỉ là vấn đề cá nhân em, em và Tần Ẩn….”
Đàm Lê dừng lại, quan hệ thân mật cô cũng không muốn chia sẻ cho người ngoài, vậy nên chỉ có thể nghiêm túc nói với Cát Tĩnh: “Dù có như thế nào, vẫn cảm ơn ý tốt của anh.”
Cát Tĩnh nhìn ra tình cảm và sự tín nhiệm của Đàm Lê đối với Tần Ẩn khác xa ngày xưa, anh ta cũng không muốn tự tìm đến nhục nhã, sau khi nói tạm biệt xong thì ảm đạm rời đi.
Lúc Tần Ẩn đi ra, trên hành lang chỉ còn lại một mình Đàm Lê.
Cô bé đang dọc mái tóc dài của mình, khóe môi cong cong, tựa như đang nghĩ đến một câu chuyện anof đó rất thú vị.
Tần Ẩn đi đến, “Nghĩ gì thế.”
Đàm Lê bị âm thanh trong trẻo lạnh lùng này kéo ý thức quay về hiện thực, không chờ ngẩng đầu lên thì bên má đã hiện lên lúm đồng tiền xinh xẻo rồi: “Anh đoán đi.”
Tần Ẩn còn chưa trả lời.
Đàm Lê liền được nước làm tới, cười xán lạn: “Đoán không được thì sẽ thua, người thua phải trả một cái giá lớn.”
—Nhóc con xấu xa rành nhất là chơi xấu đấy.
Tần Ẩn nhìn ra cô không vội đi, đang dựa lưng trên tường, thế là anh chống trên mặt tường thành một góc nhọn nhốt cô gái ở trong lòng: “Ừm, anh nhận thua.”
Anh thản nhiên nói, ngữ điệu vẫn là sự dung túng.
Đàm Lê thực hiện được ý đồ nên cười lên: “Thật ra có người vừa nhắc nhở em, không nên cực khổ livestream kiếm tiền, rồi bị anh lừa hết tiền hết sắc.”
“…..”
Tần Ẩn im lặng.
Qua một hồi, người lãnh cảm lười nhác nheo mắt, thấp giọng lặp lại, ép cho tiếng nói trầm hơn, tựa như cười lại tựa như không: “Lừa tiền lừa sắc?”
Đàm Lê vô tội: “Không phải em nói à nha.”
Tần Ẩn: “Ai nói?”
Đàm Lê: “Không được, không thể nói, người ta có tâm nhắc nhở em, em không thể quay đầu liền bán đứng người ta được.”
Tần Ẩn: “Em tin?”
Đàm Lê không vội đáp, chầm chậm trừng mắt nhìn, rồi cô đến gần sát dưới tầm mắt anh: “Anh nói xem em…nên tin hay không?”
Gần sát nhau, mới đạt được hiệu quả tốt nhất mà Đàm Lê muốn. Nhưng chênh lệch chiều cao 20 cm thì quả thật không thể vượt qua nổi.
Đàm Lê lao lực kiễng mũi chân lên, lại phải hạ xuống, cô híp mắt lại, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Bạn trai à anh phải tự giác chứ, có một người bạn gái thấp hơn anh 20 cm, lúc cô ấy muốn ghẹo anh, anh phải phối hợp với cô ấy, hạ thấp người xuống.”
Khóe môi mỏng của người lãnh cảm con lên.
Anh nghe lời nâng tay lên, đặt lên hai vai của cô gái, sau đó hạ người xuống thấp giọng: “Thế này?”
Đàm Lê nhìn khoảng cách chỉ còn chừng mười cm, cười đến là đểu giả, cô tiếp tục khều tay: “Thấp nữa cơ.”
“Đủ rồi chứ?” Còn năm cm.
“Thấp nữa.”
“…..”
Tần Ẩn rốt cuộc cũng rũ mắt, đáy mắt không áp chế được ý cười nhàn nhạt, “Bé con, trong đầu em suốt ngày nghĩ đến chuyện gì vậy hả?”
Đàm Lê cũng rất hiểu chuyện nói tiếp: “Ồ, nên chiếm hời trên người anh như thế nào cho nhiều đây nhỉ?”
Nói xong Đàm Lê cũng phải tự bật cười, “Nói như vậy, anh lừa tiền em lừa sắc, quá công bằng….Ừm, đứng yên không cho nhúc nhích nhé, anh vừa mới thua phải trả giá—để cho em hôn một tí.”
Còn chưa nói dứt, ánh mắt Đàm Lê đã cong cong hôn lên khóe môi của anh.
Tiễn Đàm Lê về ký túc xá, Tần Ẩn cũng nhớ ra vấn đề lừa tiền lừa sắc mà Đàm Lê nhắc đến: “Gần đây livestream mệt lắm sao?”
Đàm Lê vô tâm nói: “Gần đây không có livestream, xin nghỉ nửa tháng còn chưa hết mà, không thể lãng phí.”
Tần Ẩn: “Không muốn livestream thì hủy hợp đồng đi, tiền vi phạm hợp đồng anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.”
Đàm Lê ngẩn ra, dừng chân ngoái đầu lại nhìn.
Tần Ẩn cũng dừng lại: “Để em lừa tiền lừa sắc anh, không tốt sao?”
Đàm Lê nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu đáp: “Không tốt.”
“Hửm?”
“Vẫn nên để em bao nuôi anh đi,” Đàm Lê lại nở nụ cười xán lạn, “Như vậy thì Bố Đường mới có thể an tâm lừa sắc chứ.”
Tần Ẩn rũ mắt, im lặng cười, không so đo với cái cách dùng từ loạn xạ của cô—
“Được.”
Thứ năm.
Thành phố P vào cuối thu, cảm giác mát lạnh còn mang theo mùi hương hoa tuyết.
Trận đấu tổ chức ở một thành phố khác, sáng sớm Đàm Lê đã hoàn thành xong ba tiết học như một sinh viên tốt, rồi mới cùng Tần Ẩn đến sân bay, chọn chuyến bay sớm nhất đến thành phố nơi trận đấu diễn ra.
Đàm Lê tự thấy bản thân cũng là một streamer có tiếng, hơn nữa còn có sự quan tâm đặc biệt từ fan của Liar vào tuần trước, nếu không phải vì năm nay là trận đấu chung kết toàn cầu, thì Đàm Lê không chút nghi ngờ danh tiếng của mình trên nền tảng XT sẽ rất lâu mới hạ nhiệt nổi.
Vậy nên để bảo đảm…, Đàm Lê cùng với Tần Ẩn chờ cho đèn tối lại rồi họ mới đi vào thính phòng ngồi xuống, tránh cho mọi người nhận ra, nảy sinh nhiều phiền phức không đáng có.
Tần Ẩn đương nhiên là đồng ý.
Từ sân bay thành phố X đi ra, dọc theo đường đi đến nơi thi đấu, Đàm Lê nhìn có vẻ hưng phấn nóng lòng muốn được xem lắm rồi.
Nhím con dán mặt vào cửa sổ nom bộ rất muốn ló đầu ra ngoài mà nhìn.
Tần Ẩn rũ mắt suy nghĩ, cười, “Sao em cứ như mới bị nhốt mười mấy năm, vừa được thả ra ngoài thế này?”
Đàm Lê quay đầu lại: “Lần đầu tiên đi xem thi đấu, có hơi kích động.”
Tần Ẩn khá bất ngờ chựng lại vài giây: “Trước kia, em chưa từng đi xem?”
Đàm Lê: “Không có đâu.”
“Cũng không xem Liar bao giờ.”
“Không luôn.”
Tần Ẩn: “Xem ra đối với em, trận đấu của Thịnh Sanh còn quan trọng hơn cả Liar nhỉ.”
Đàm Lê theo thói quen cợt nhả, mở miệng nói: “Đúng vậy, tình anh em bọn em thâm sâu cỡ nào à.”
“……”
Bầu không khí trong xe thoáng quỷ dị và im lặng khiến cho Đàm Lê quay đầu lại nhìn.
Đối diện là đôi mắt đen nhánh, Đàm Lê cũng trừng lại: “Không phải là anh, ghen với anh Sanh đấy chứ?”
Tần Ẩn không đáp.
Đàm Lê mỉm cười: “Em và anh Sanh là anh em trong sáng 24K đó, bức ảnh chụp hình anh ấy bị con nhóc Thịnh Nam lừa mặc váy từ chục năm trước em còn nhìn qua rồi, sau đó em mới phát hiện ra ảnh mặc váy còn đẹp hơn cả em nữa cơ, chúng em không thể có quan hệ nào khác được.”
Ánh mắt Tần Ẩn mới nhẹ lại.
Đàm Lê còn chêm thêm: “Hơn nữa trước kia em không đi xem thi đấu, chính vì em sợ gặp được Liar.”
Tần Ẩn nhíu mày: “Sợ cái gì.”
“Ờm.”
Đàm Lê ôm một cánh tay, chống lên má nâng mắt lên, bày ra dáng vẻ thật sự đang tự hỏi mình.
“Có thể là sợ nhìn thấy Liar sẽ không nhịn nổi……”
Im bặt ngay đoạn nguy hiểm nhất.
Rốt cuộc Đàm Lê cũng hoàn hồn, vô tội quay đầu lại: “Không, không có gì cả. Nếu mà nói thêm nữa chỉ sợ anh sẽ ghen mất.”
Ánh mắt Tần Ẩn thâm sâu, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, anh không ghen, em nói tiếp đi.”
“……” Đàm Lê lại càng không dám nói.
Trầm tư, cô xê dịch cố gắng hết sức để bản thân ngồi sao cho thật nhu mì ngoan ngoãn, ở ghế sau cô dịch qua ngồi sát cạnh Tần Ẩn.
Đàm Lê ôm cánh tay anh, cằm dựa vào bờ vai anh: “Bạn trai à anh thật sự không ghen sao?”
“Giả nhu mì ngoan ngoãn cũng vô dụng.” Tần Ẩn không động.
Đàm Lê nhận mệnh, nghiêm túc làm sáng tỏ: “Em thích Liar so với em thích anh không giống nhau.”
“Không giống thế nào?”
“Liar là tín ngưỡng, em kính ngưỡng thao tác, chiến tích và cánh tay thần của anh ấy, không giống với việc em kính ngưỡng nhan sắc tính cách của anh, một bên là tinh thần một bên là sự ỷ lại. Anh ấy đứng trên sàn đấu như một vị thần vậy, tựa như chỉ cần anh ấy đứng ở nơi nào, thì lá cờ chống đỡ cho tinh thần em sẽ không gục ngã.”
Đàm Lê nói hết một hơi mới nhìn vào ánh mắt u trầm của Tần Ẩn. Cô thoát khỏi cảm xúc, ánh mắt cũng tỉnh táo, nhìn chăm chăm phía trước.
Con nhóc xấu xa bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Anh tin em đi mà, trong giới Esport này rất nhiều người cũng có tín ngưỡng như em vậy đó.”
Tần Ẩn: “Nhưng bọn họ không có bảo Liar tỏ tình.”
“….” Đàm Lê nghẹn.
Tần Ẩn biêt sinh nhật Đàm Lê sắp đến rồi, cũng biết rằng ngày mà anh nói ra sự thật cho Đàm Lê, thì những chuyện trước kia anh đều phải trả một cái ‘giá lớn’ gấp chục gấp trăm lần.
Nhưng anh không nhịn được.
Đàm Lê chính là người duy nhất khiến cho anh lâm vào tình huống hãm sâu ‘không thể khắc chế’ nổi.
Trong sự yên lặng, Đàm Lê rốt cuộc cũng ủ rũ thẳng thắn thành khẩn: “Khi đó quả thật là em còn chìm trong trạng thái hư vinh tự tại quá đà, si tâm vọng tưởng muốn giữ lấy anh ấy. Nhưng đối với anh….”
Tần Ẩn: “?”
Đàm Lê chột dạ hừ một tiếng khe khẽ: “Không rơi vào chứng rối loạn em cũng muốn ngủ.”
Tần Ẩn khựng lại, rồi lạnh lùng thản nhiên nheo mắt: “Chưa từng có suy nghĩ ngủ anh ta?”
Đàm Lê: “…..”
Này là đề tài chí tử à.
Thấy nhím con sắp quay về dáng vẻ lùi bước, Tần Ẩn rốt cuộc cũng không nhẫn tâm ép cô nữa.
Anh nâng tay lên xoa xoa đầu trấn an cô nhóc: “Thật sự xin lỗi em.”
Đàm Lê vẫn đang ôm cánh tay trái của anh không buông, chậm rãi thở dài: “Người phải nói xin lỗi là em mới đúng. Em vừa mới suy nghĩ xong, nếu anh là em, em là anh, em nhất định cũng sẽ tức giận cắn anh cho xem.”
Tần Ẩn nheo mắt thản nhiên cười thành tiếng: “Giống như lần trước khi hỏi anh có phải có bạn gái cũ không à?”
Đàm Lê ảo não gật đầu.
Vài giây sau, tựa như hạ nhẫn tâm, cô nâng cánh tay trắng ngần của mình lên đến trước mặt anh.
Tần Ẩn rũ mắt nhìn: “?”
Sắc mặt Đàm Lê nghiêm túc: “Anh cắn em đi.”
Tần Ẩn cười khẽ.
Đàm Lê: “Em không cắn trả đâu.”
Tần Ẩn véo cô: “Em còn muốn cắn lại?”
Đàm Lê yên lặng vài giây, vẫn không nhịn được cơn bất an: “Có thể cắn nhẹ chút được không?”
Tần Ẩn: “Không thể.”
Đàm Lê ấm ức.
Sau đó, cô ấn hai ngón tay lành lạnh dưới cổ tay mình, nâng cổ tay lên.
Hơi thở gấp gáp.
Đàm Lê lại nhớ đến vừa rồi khi suy nghĩ đến việc thay đổi thân phận bản thân sẽ tức giận như thế nào, sợ đến độ nhắm tịt mắt lại.
Một lát sau, một tiếng cười khàn khàn bật ra—
Tay Đàm Lê được ai kia hôn khẽ.
“Được rồi.”
“?”
“Tha cho em.”
“…….”
Cho đến khi vào trong khu vực thi đấu, Đàm Lê vẫn cảm nhận được gương mặt mình còn nong nóng.
Rõ ràng nhưng chuyện thân mật hơn hôn tay cũng đã làm qua rồi, nhưng cô lại không có cách nào kiềm chế được cái mầm móng tự đáy lòng đang chui ra rồi càng ngày càng lớn dần lên.
Cũng may trong thính phòng ánh sáng tối tăm, dù đỏ mặt cũng không bị nhìn ra.
Địa điểm này tổ chức không ít các trận đấu Esport lớn nhỏ, Tần Ẩn đến đây không ít lần. Anh quen đường dẫn Đàm Lê đến hàng ghế đầu tiên.
Chỗ hai người là vị trí gần một lối đi nhỏ, không cần phải lo sau khi ngồi xuống sẽ gây cản trở tầm nhìn những người ngồi sau.
Trên sàn đấu rộng lớn đang bước vào màn ban&pick, đa số người xem đều tập trung nhìn lên trên màn hình lớn và thảo luận về những lợi và hại của các anh hùng cấm và chọn, không mấy ai chú ý đến hai người vừa đến muộn này.
Phàm luôn có ngoại lệ.
Hai vị trí cách lối đi nhỏ bên kia, một nữ sinh lôi kéo người bên cạnh, giọng nói được đè ép đến mức khẽ khàng.
“Bên cạnh có người ngồi.”
“Ừ xem trận đấu đi.”
“Cậu nhìn qua đi kia, nam sinh kia, đẹp trai muốn chết luôn ấy.”
“….”
Thính giác của cả hai người đều thuộc về cực tốt, nghe được giọng nói đó.
Tần Ẩn không có cảm xúc gì chỉnh ghế lại cho Đàm Lê, Đàm Lê lại không nén được bật cười. Nhân lúc ngồi xuống, cô cúi người thổi gió bên tai người nọ: “Loại đẹp trai muốn chết này là điềm xấu, chúng ta đổi đi?”
Tần Ẩn giương mắt, lãnh cảm bất đắc dĩ lườm cô. Anh dường như muốn nói gì đấy, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tần Ẩn đột nhiên nhăn mày lại.
Đàm Lê không kịp nghĩ, đã bị anh nghiêng người giấu ra phía sau.
Cùng lúc đó, vang lên một tiếng ‘tách tách’ phát ra từ chiếc camera.