Đàm Lê quay lại khách sạn, dùng điều khiển từ xa kéo màn qua che kín ánh sáng, chờ đến khi trong phong là một mảnh tối tăm như màn đêm, cô thay áo ngủ rồi chui vào trong cái giường mềm mại trống vắng.
Có thể là ly cà phê kia không có tác dụng, hoặc có chăng là vì tối qua ngủ không được tốt, ý thức Đàm Lê thanh tỉnh không được bao lâu đã nặng nề chìm vào giấc ngủ rồi.
Cảm giác mê man.
Điện thoại trên đầu giường rung lên túm Đàm Lê ra khỏi giấc mộng, Đàm Lê mở bừng hai mắt. Trước mắt cô là một mảnh tối đen như mực, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, không gian không một tia sáng này khiến cho ý thức của Đàm Lê mơ hồ, tựa như không thể nhớ ra được là mình đang ở đâu, đang mấy giờ rồi.
Cũng may không bao lâu sau, lý trí của cô cũng quay về với đại não.
Tay Đàm Lê lần mò sờ qua bên cạnh gối đầu, vớ được cái điện thoại đang không ngừng rung.
Căn phòng u tối đột ngột phát sáng làm chói lóe lên làm mắt không thích nghi nổi, ánh mắt Đàm Lê bị ánh sáng đâm vào, không thể nhìn được tên hiển thị trên màn hình, nên chỉ có thể quen tay nhận cuộc gọi.
“A lô?” Đàm Lê đặt di động luồn vào mái tóc dài để bên tai, mi tâm nhăn chặt lại rốt cuộc cũng có thể thả lỏng đôi chút.
Hình như đầu bên kia khá bất ngờ, im lặng một lát mới hỏi: “Con đang ngủ à?”
Đàm Lê khựng người.
Ánh mắt bấy giờ cũng miễn cưỡng có thể thích ứng được với ánh sáng ở cường độ cao, cô hạ điện thoại xuống nhìn, quả nhiên không phải ảo giác.
Chán ghét, buồn bực và khó chịu đan xen nhảy lên cùng lúc, Đàm Lê từ từ hòa hoãn giọng điệu, mới để điện thoại lên: “Ngài Đàm có chuyện gì không?”
Đàm Văn Khiêm trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé con gái.”
“……..!”
Ánh mắt Đàm Lê run lên.
Vài giây sau cô liền xốc chăn lên, xoa mái tóc dài rối tung đang xõa trên áo ngủ, cười khẽ ngồi dậy. Nụ cười kia vươn chút lạnh nhạt bạc bẽo và chê cười.
“Không dám nhận đâu, cảm ơn ngài đã không nhớ nhầm sinh nhật con, con thật sự được chiều mà sợ hãi đó—-ngài còn chuyện gì khác nữa không? Không có gì thì con cần phải đi uống nước cho đỡ sợ nữa.”
Đàm Văn Khiêm thở dài: “Không lẽ con muốn mãi mãi dùng cách này để nói chuyện với ba sao?”
Đàm Lê: “Ngài có thể lựa chọn không nói, không nghe mà.”
Đàm Văn Khiêm trầm mặc.
Đàm Lê nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, đồng tử co rút mãnh liệt—-thật sự cô đã ngủ trong cơn hoảng loạn đến tận tối, không biết là cái ly cà phê mà cô gọi kia có phải đã bỏ thuốc ngủ vào không nữa.
Nghĩ đến kết quả trận đấu đã có rồi, tim Đàm Lê bỗng chốc đập thình thịch, cô siết chặt điện thoại: “Ngài còn chuyện gì nữa không? Không có thì con cúp trước.”
“Khoan,” Đàm Văn Khiêm gọi cô lại, “Hiện tại ba đang ở trường của con.”
“Con không ở trường.” Đàm Lê đáp mà không hề nghĩ ngợi.
“Ba biết. Con đang ở cùng với Tần Ẩn đến thành phố T, đúng không?”
“…Ba điều tra con?”
Động tác xuống giường của Đàm Lê dừng lại, cô lạnh lùng nhăn mày.
Đàm Văn Khiêm: “Là chú Tần của con nói cho ba biết.”
“Tần nào—-”
Đàm Lê vừa nói liền nín thin.
Một hai giây sau đáy mắt của cô liền cứng đờ, sau đó một hồi xấu hổ dâng lên: “Ba, Tần Ẩn à?”
“Ừm.”
Đàm Lê: “……….”
Tuy rằng đã nghe qua các bậc phụ huynh đều thích con gái rụt rè tí, nhưng nếu như mẹ Tần Ẩn đã biết được sự thật rằng bọn họ đều đã ‘ở chung’ với nhau, vậy thì thuê phòng khách sạn này nọ lọ chai, hẳn cũng không phải là chuyện lớn đâu nhỉ?
Đàm Lê càng nghĩ càng chột dạ, đến lúc mở miệng còn mang theo chút lo lắng: “Nhà anh ấy tại sao lại liên hệ với ba vậy.”
Đàm Văn Khiêm: “Bàn chuyện công việc, thuận miệng nhắc đến hai đứa.”
Đàm Lê mím môi.
Đàm Văn Khiêm cũng yên lặng, một hồi sau mới nói tiếp: “Nếu đã ra ngoài rồi thì đi chơi thật vui chủ yếu là giải sầu. Tần Ẩn là đứa trẻ nguyên tắc tự chủ từ nhỏ rồi, cái gì nó cũng tốt, để nó đi chung với con ba cũng yên tâm….quà sinh nhật của con ba có đưa cho bạn cùng phòng của con rồi, chờ hai đứa trở về các bạn con sẽ đưa lại.”
Đàm Lê nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Bên kia cũng đợi rất lâu, nhưng mãi không có tiếng đáp lại. Đàm Văn Khiêm thở dài một hơi, tắt điện thoại đi.
Trong căn phòng tối tăm, Đàm Lê ngồi bên giường im lặng thật lâu.
Cho đến khi điện thoại khóa màn hình, ánh sáng duy nhất trong bóng tối tắt ngóm đi, cô mới sực tỉnh táo. Nhớ ra có chuyện cần làm, Đàm Lê nhảy dựng khỏi giường đi ra mở đèn phòng lên.
Bỏ qua các thông báo khác, Đàm Lê lại mở điện thoại lên, vào app nền tảng XT.
【Chiến đội ZXN thua 2-3】
Trong lòng Đàm Lê trầm hẳn đi.
Vẫn thua.
Dù lý trí nhắc mình không nên vào xem, nhưng ngón tay Đàm Lê vẫn kìm lòng không đặng kéo đến cái bài đăng này mở ra.
Cô lướt nhanh như gió những dòng tường thuật lại trận đầu, chết lặng người kéo đến phần bình luận.
Không ngoài dự đoán, khu bình luận là một mảnh đẫm máu tanh nồng.
【Bị đối thủ hai giết ba, cừ thật】
【Tháng 8 này thấy tin Liar giải nghệ tui đã đoán được rồi sẽ có ngày hôm nay mà】
【Chán nản, không muốn nói gì nữa, sáu năm làm fan già của ZXN, hôm nay lui giới, hết thanh xuân】
【ZXN thật sự nát bét】
【Vốn thắng hai ván còn tưởng ổn, Living thật sự cũng có chút bóng dáng của Liar đó, nhưng kết quả cuối cùng lại là trạng thái này….cay mắt méo chịu được á, nếu không phải là hình ảnh phát sóng trực tiếp, tui còn tưởng là người máy đấy】
【Đây là Đi rừng thiên tài được ZXN tâng bốc, được giới thi đấu quốc nội tung hô? Buồn cười chết cha tao, ván cuối cùng Đi rừng chẳng khác gì rank Bạc. Cậu ta bị ép cổ vào đội à? Nói rank Vàng có khi còn là sự sỉ nhục của rank Vàng nữa là.】
【Gà, quá gà, trước kia ai tâng nó là tiểu Liar vậy? Tao thấy thần Lai mà có cột một bàn tay lại cũng còn đánh hay hơn nó】
【Xin ZXN mở mắt ra mà xem lại quyết sách của mình hộ, nhìn xem người thay thế Liar rốt cuộc là cái vẹo gì, không phải cái thứ gì cũng được lên chính thức ok?】
【………】
Chửi rủa như thác lũ.
Trước khi chạm vào điểm cực hạn cô không lướt xuống xem nữa, chậm rãi thoát khỏi bài đăng cất điện thoại lên mép giường.
Cũng không phải là chưa từng dự đoán đến kết cục này.
Trên thực tế, là một ‘fan già’ trước cả khi Liar nổi tiếng nên luôn chú ý đến anh, Đàm Lê chính mắt nhìn thấy ZXN mỗi năm thay đổi luân phiên thành viên trong suốt 3 4 năm qua, cũng chứng kiến quá trình hình thành dần dần và ổn định từ mô hình đến chiến thuật của họ.
Bộ đôi đường dưới Youup và Treasure nổi tiếng vững vàng, dù là khi ngược gió cũng chưa bao giờ thấy thất bại, điều tiếc nuối là tính chủ động không đủ; lão tướng Dida, vào nghề trước mấy năm cũng là một trong những game thủ xuất sắc nhất của giới Liên minh, chỉ là tuổi tác ngày một cao; Đường giữa Fengqi, phong cách như đàn anh cùng vị trí, năm trước còn được nằm trong đội tuyển dự bị của ZXN, thao tác sắc bén, nhưng kinh nghiệm lại không đủ…..
Với một team thế này thì chỉ huy đóng vai trò rất quan trọng, tích hợp lợi thế và tránh điểm yếu đã đòi hỏi ý thức siêu thần đến khủng khiếp, mà trừ điều này, Liar càng dựa vào tốc độ tay đứng top đầu của mình để tận dụng cơ hội, vô số lần hỗ trợ các thành viên của mình với thao tác cực hạn và trình xuất quỷ nhập thần.
Chính vì vậy nên anh mới có quang vinh nhận danh hiệu Đi rừng số một thế giới, mới được fan gọi là ‘Tu la đường Đi rừng’.
Thậm chí có đôi khi Đàm Lê không rõ, là Liar làm ra ZXN, hay ZXN tạo ra Liar nữa.
Nhưng cô biết, trơ mắt nhìn cục diện đến nước này, nhất định anh là người không muốn nhất.
Hơn nữa…….
Đàm Lê trở mình lật điện thoại lên, lo lắng nhìn thoáng qua nguyên nhân mà Liar bị cue vào để tấn công.
Cô buông tiếng thở dài, vào danh bạ.
Đến tên ‘người lãnh cảm’, ngón tay cô lơ lửng một hồi lâu, Đàm Lê vẫn chưa quyết định được là nên gọi điện thoại cho anh hay chỉ nhắn tin thôi.
Trận đấu kết thúc đã hơn một tiếng, cả đội ZXN hẳn là còn đang đắm chìm trong cảm xúc bại trận, lúc này gọi điện thoại qua thì sẽ là an ủi hay quấy rầy đây….
Nhóc xấu xa không tim không phổi lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ ngợi, nghiền ngẫm xem xét đến tâm trạng của người khác, khi tách lớp tơ thứ hai ra để phân tích, thì điện thoại rung lên ầm ĩ làm cô lạnh sống lưng.
Tỉnh táo lại Đàm Lê nhìn thoáng qua di động—-là thông báo hiển thị trên màn hình, đến từ nền tảng XT, có hai thông báo.
Đàm Lê quen tay lướt qua, chuẩn bị xóa đi.
Mà một giây khi nhấn trượt qua để xóa đi, ánh mắt Đàm Lê dừng lại ở hai tiêu đề của thông báo—-
【Lần đầu tiên sau khi giải nghệ Liar đích thân đến hậu trường trận đấu?】
【Ối! Thua trận chung kết, nội bộ ZXN lục đục nội chiến, suýt nữa động tay động chân!】
Đồng tử Đàm Lê co rút mãnh liệt, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Một khi tuyển thủ đại diện thi đấu chính thức mà đánh nhau, thì sẽ bị Liên Minh cấm thi đấu trực tiếp từ nửa năm trở lên. Nếu nội bộ ZXN thật sự có người bị cấm thi đấu vào lúc này, thì thật sự chỉ sợ là….
Đàm Lê đứng ngồi không yên. Sắc mặt cô tái nhợt nắm chặt điện thoại đứng dậy, lấy áo khoác trong tủ đồ thay vội rồi chạy nhanh ra ngoài.
Mới đầu cô định đến thẳng khách sạn của chiến đội ZXN. Đến khi xe taxi dừng lại, cô liền phát hiện ra một đám paparazzi núp ở mấy góc nhỏ bên đường, lén la lén lút khiêng cái đống ‘pháo đạn’ trên người.
Không biết là phóng viên của tờ báo hay trang web nào, nhưng hiển nhiên nhìn là nghe được tên khách sạn của ZXN liền đến nằm vùng.
Nhìn bộ dạng thập thò của họ thì chắc là chiến đội ZXN còn chưa về.
Lúc này Đàm Lê cũng bất chấp nghĩ quá nhiều, cô vừa tìm số điện thoại gọi đi, vừa nói với tài xế: “Phiền chú chờ một lát, có thể tính cả phí chờ đợi, cháu đi xuống gọi một cuộc điện thoại.”
“À, được, có điều cháu ở trong xe cũng được—-”
Tài xế còn chưa nói xong, Đàm Lê đã cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng chuông vang lên chừng hơn mười giây đối phương đã bắt máy. Đàm Lê nghe ra chút khàn khàn từ giọng của Tần Ẩn, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự mệt mỏi của anh dù cách một cái điện thoại.
“……. Lê Tử?”
Giây phút nghe được âm thanh này, ngực Đàm Lê sao mà đau đớn quá.
Cô đau lòng cho anh.
Đàm Lê dịch điện thoại ra xa hít một hơi thật sâu, rồi mới kéo điện thoại về lại bên tai mình.
Tần Ẩn khe khẽ nói: “Xin lỗi em, đêm nay có thể sẽ về trễ một chút, em…..”
“Các anh đừng về khách sạn.” Đàm Lê cắt ngang lời anh, giọng nói cố gắng đè thật nhỏ, “Khách sạn của ZXN hiện tại đang bị vây quanh, các anh mà về lúc này sẽ bị chụp mất. Tối nay tốt nhất nên tìm một khách sạn tư nhân, có tính bí mật cao ấy—-nếu các anh không liên hệ được, vậy em có thể hỏi…ba em, để ông giúp mọi người sắp xếp.”
Trong điện thoại yên tĩnh đi.
Đàm Lê chờ một hồi vẫn không nghe được động tĩnh nào, đương lúc cô còn nghi hoặc có phải người nọ không cẩn thận cúp máy không, muốn lấy điện thoại ra kiểm tra, thì cô nghe thấy bên kia người ấy thấp giọng thở dài một tiếng.
“Em đang ở đâu?”
Đàm Lê không ngờ anh lại hỏi câu này, sửng sốt một lát mới quay đầu lại theo phản xạ, nhìn thấy cái biển tên chạy đèn LED rất lớn và bắt mắt của của khách sạn phía sau, cùng với ánh mắt nhìn cô kỳ quái của nhóm paparazzi.
Đàm Lê: “Ặc, bên cạnh….nhóm paparazzi?”
Tần Ẩn: “Em ra ngoài thế nào, có mặc áo khoác không?”
Đàm Lê cúi đầu.
Thì, dép lê của khách sạn, cẳng chân trần trụi trắng ngần, váy ngủ tơ lụa màu hồng cánh sen, áo khoác dài màu xám đậm….và cả mái tóc đang bay rối loạn trong gió.
Đàm Lê mới chợt phát run lên giữa cái lạnh đầu đông.
Cô lặng lẽ cuốn một lọn tóc đang xõa trước tai ra sau vành tai. Lơ đi ánh mắt của những người đi đường, Đàm Lê ra vẻ bình tĩnh đáp lại anh: “Mặc mà, tuy đồ không được đẹp nhưng ấm lắm. Này không phải trọng điểm, trọng điểm là các anh cơ.”
Đàm Lê tự nhớ ra chuyện quan trọng mới sực hoàn hồn, giọng nói của cô trở nên nghiêm túc và đầy đe dọa: “Anh không nhìn thấy mấy bài đăng trên XT sao? Hiện tại ai cũng biết anh đang ở cùng với các thành viên của ZXN, nếu anh mà xuất hiện thì có tin là truyền thông sẽ bắt anh về giải phẫu sống không?”
Tần Ẩn im lặng một lát, đến khi mở miệng thì âm thanh chợt lạnh cả người: “Anh đã sắp xếp chỗ cho họ cả rồi.”
Đàm Lê nhẹ nhàng thở hắt ra: “Vậy là tốt rồi……”
Tần Ẩn: “Vậy nên em không cần lo lắng cho bọn họ, nên lo cho bản thân em đi.”
Đàm Lê: “?”
Không hiểu sao, trong giọng nói ở đầu dây bên kia, cô lại nghe ra được chút ý lành lạnh của gió đêm đầu đông.
Người ấy khắc chế vài giây, mới đè ép giọng nói chuyện với cô: “Còn lại để nói sau. Em vào xe ngồi trước đi.”
Đàm Lê ngơ ngác, cô chầm chậm quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe taxi cách mình hai mét đỗ bên kia: “Sao anh lại biết em………..”
Đàm Lê dừng lại, quay đầu nhìn trong đám người chung quanh và quan sát—-nhưng không nhìn thấy một thân ảnh nào có dáng dấp giống anh hoặc chiếc xe khả nghi nào.
“Đừng tìm nữa.” Anh vẫn nhẫn nại, nhưng giọng nói lại trầm hơn vài phần, “Vào trong xe rồi sẽ giải thích cho em.”
“…….Ồ.”
Tưởng tượng đến những lời nói hùng hồn ‘đồ tuy không đẹp nhưng khá ấm’ vừa nãy, cô chỉ đành xám xịt quay về lại xe.
Khép cửa xe lại.
Đàm Lê nhịn không được vẫn ló đầu dòm ra bên ngoài: “Rốt cuộc là anh đang ở đâu vậy? Chẳng lẽ trên lầu khách sạn sao?”
“Không phải anh, là em.”
“Hả?”
Bên kia điện thoại, Tần Ẩn khẽ cụp mắt, đẩy máy tính bảng ra: “Bên ngoài khách sạn có người mở livestream. Mà em, vừa mới xuất hiện trước mắt hàng triệu người xem trên trang chủ của nền tảng XT với màn trình diễn như một nghệ sĩ.”
Đàm Lê: “……..”
Đàm Lê: “Quay đẹp không vậy? Bọn họ nhận ra em sao?”
Huyệt thái dương của Tần Ẩn giật giật, giọng nói cũng lạc đi: “Em muốn biết những chuyện này?”
Đàm Lê nghe ra được dấu hiệu của một cơn mưa gió bão bùng sắp ập đến. Cô lập tức ‘ngoan ngoãn’ lắc đầu: “Không, đột nhiên em không muốn biết nữa.”
Tần Ẩn than: “Anh gửi định vị cho em, em bảo tài xế chở em đến đây đi.”
Đàm Lê tiếp tục ngoan ngoãn đáp lời: “Được.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc được nửa phút, một tin nhắn gồm biển số nhà cùng với địa chỉ cụ thể được gửi đến điện thoại Đàm Lê.
Đàm Lê liền nói với tài xế.
Tài xế vừa khởi động xe vừa lo lắng hỏi: “Cô bé, một mình cháu đi được không? Có muốn gọi thêm hai người bạn đi cùng không?”
Đàm Lê ngẩn người, ngửa đầu hỏi: “Gọi bạn để làm chi ạ?”
Tài xế tận tình khuyên nhủ: “Cháu cũng không cần ngại nói ra đâu, xuống xe gọi điện thoại nữa mà? Làm công việc này bọn chú riết rồi cũng quen. Hơn nữa người xấu hổ đâu phải là cháu, chồng cháu mới là thằng không biết xấu hổ đó, cháu phải suy nghĩ thật cẩn thận, đừng hồ đồ.”
Đàm Lê nghe càng hồ đồ: “Chồng cháu?”
“Hả?” tài xế liếc qua kính chiếu hậu để nhìn Đàm Lê, “Không phải cháu đi đến chỗ bắt kẻ thông dâm à?”
Đàm Lê: “………..”
Bắt cái khỉ gì??
Đàm Lê ngồi trong xe, nghe chú tài xế dọc đường đi cứ dạy bảo ‘đã ngoại tình một lần thì sẽ có n lần’ ‘đừng tin lãng tử quay đầu’ ‘đừng cần thằng chồng thùng rác’, rốt cuộc cũng bình an đi đến dưới lầu mà Tần Ẩn vừa gửi định vị qua cho cô.
Trước hiên có một chiếc xe thương vụ đang đỗ, trên hành lang mờ ảo dưới ngọn đèn dầu có một thân ảnh thon dài đang đứng.
Xe vừa dừng lại.
Đàm Lê vừa định quét mã trả tiền, cửa ghế sau đã bị kéo ra.
Người đàn ông mở cửa xe cúi người, mặt mày lãnh cảm và hình dáng ngũ quang được ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa xe mạ vào sắc bén đẹp đẽ.
Giọng nói cũng lạnh như băng.
“Ra ngoài.”
Chào đón bằng một cơn gió lạnh, Đàm Lê hụt hơi ba phần: “Em còn chưa trả….”
Mấy tờ tiền màu hồng bị ngón tay thon dài kẹp lấy đưa cho tài xế: “Cảm ơn.”
Tài xế ngây người rồi nhận lấy.
Đàm Lê cũng hết cách, chỉ có thể lết người chậm chạp đi ra ngoài.
Cô đã làm tốt công tác tư tưởng chuẩn bị chào đón ‘bão tuyết’, nhưng mà chờ đến khi cô đứng vững, một tấm áo khoác lông vũ siêu dày siêu mềm trùm kín từ đầu đến chân.
Đàm Lê ngốc vài giây, ló cái đầu ra ngoài.
Trước mặt không có ai hết—–
Thân ảnh nọ đã quỳ gối xuống, kéo cái khóa kéo của tấm áo dày dài này từ dưới mắt cá chân của cô lên tận trên cổ.
Đàm Lê có hơi cảm động, nhưng mà.
“Chồng ơi từ từ tay em còn chưa đút vào cổ tay—-”
Cho đến khi cô sực nhận ra được cái từ xưng hô mà mình vừa mới phát ngôn kia là gì, tiếng líu lo tắt ngúm.
Một trận gió lạnh gào thét lướt qua cửa hiên.
Tần Ẩn vẫn còn giữ trạng thái nửa khom lưng trước mặt cô, vẫn duy trì cánh tay cứng đờ đang kéo khóa.
Một hai giây sau anh mới nheo mắt hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Đàm Lê: tài xế hại cháu rồi.
Ánh mắt u ám của Tần Ẩn cũng nhạt đi.
Anh nghe thấy tiếng trái tim yên ắng của mình cuối cùng đã sinh động đập lại, chỉ đơn giản là một xưng hô sai, thế mà nó lại chẳng có tí tiền đồ nào mà vui vẻ đập thình thịch.
Anh rũ mắt quay đi, khóe môi thản nhiên cong lên, khóa kéo trong tay vô tình không cho cô gái phản ứng đã kéo tít lên trên cùng.
“Gọi chồng cũng vô dụng.”
Rồi anh niết cằm cô nâng lên.
Gương mặt hồng hồng, không biết là vì lạnh quá hay xấu hổ quá, đôi môi bị cắn nên đậm màu hơn, ánh mắt cũng lấp lánh ánh nước muốn nói lại thôi.
Cô đã xinh đẹp rồi, nhưng khoảnh khắc này, đứng dưới ngọn đèn dầu càng khiến cô trở nên mĩ lệ động lòng người hơn.
“Lên lầu.”
“….Vâng.”
Cô bé bị áo khoác buộc hai cánh tay, chán nản theo sau.
Các tầng đều rất cao, được thiết kế một tầng một căn với một cầu thang, từ diện tích bề ngoài thì mỗi tầng phải rộng chừng hai đến ba trăm mét vuông.
Thang máy yên lặng vận hành, tốc độ không phải là quá nhanh. Đàm Lê lạnh cóng đến cứng người cũng dần dần được áo khoác lông vũ ủ ấm cơ thể.
Cô nhìn Tần Ẩn ấn tầng 33, cửa thang máy vừa khép thì bên tai cũng an tĩnh hẳn đi.
Trầm mặc vài giây, Đàm Lê muốn chủ động bắt chuyện: “Em đọc tin thấy nội bộ ZXN cãi nhau?”
“Ừm.”
“Thật sự cãi nhau à? Em nhớ mấy năm này trong đội luôn hài hòa, chưa bao giờ gây chuyện….á, không lẽ là hai người mới, Fengqi và Living?”
“Ừm.”
“Bọn họ không động tay động chân đó chứ?”
“Ừm.”
Đàm Lê: “……..”
Chuyện là, bạn trai lãnh cảm vì tui không mặc áo khoác đã chạy ra ngoài nên tức giận, mà kiểu tức giận thế này, tui nên làm gì bây giờ?
Đàm Lê nghĩ nát cả đầu cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Thang máy nhanh chóng dừng ở tầng 33, cô đi sau mông Tần Ẩn theo anh ra ngoài, nhìn anh ngừng lại trước cánh cửa phòng trộm của căn phòng duy nhất, ấn mật khẩu.
‘Tạch’ một tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra.
Tần Ẩn kéo cửa đi thẳng vào nhà.
Đàm Lê cúi đầu chậm rãi lết người vào trong.
Cửa sau lưng cô tự động đóng lại.
Đàm Lê nhìn Tần Ẩn thay cô mở khóa kéo, cởi ‘trói buộc’ ra. Áo khoác lông dài theo tay trượt xuống, Tần Ẩn vẫn không chịu nói chuyện với cô, dường như là muốn đi vào.
Trong lòng Đàm Lê chua xót.
“Tần Ẩn.”
Người nọ dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn cô.
Đàm Lê: “Em vì thấy tin tức nên lo lắng cho mọi người lắm, sốt ruột nữa nên mới không kịp thay đồ mà.”
Tần Ẩn đưa lưng về phía cô.
Đàm Lê không nhìn ra được vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh: “Chỉ với tin tức một chiến đội tranh chấp nội bộ, mà em dám mặc đồ như thế này đi ra ngoài vào mùa đông, vậy sau này có người nào đó báo với em anh bị tai nạn giao thông, có phải em sẽ không cần đến mạng luôn không?”
Đàm Lê vừa vội vừa tủi thân: “Anh tức giận thì tức giận, nhưng đừng nói xúi quẩy bản thân mà!”
Tần Ẩn: “…….”
Đàm Lê thử thăm dò đi lên trước từng bước, thỏ thẻ lầm bầm: “Em biết anh tức giận em không lo cho thân thể của mình, nhưng mà em quen thói….sau này em sẽ sửa mà, được không anh?”
Tần Ẩn: “Sau này?”
Đàm Lê đứng lại, lắc lắc đầu: “Không, sửa ngay lập tức, sửa liền luôn.”
Tần Ẩn không đáp.
Đàm Lê lại cẩn thận hỏi thêm: “Nhưng sao anh lại không quay đầu nhìn em vậy?”
Đàm Lê giả vờ ra bộ ấm ức lắm: “Có phải anh hết yêu em rồi đúng không.”
“………..”
Biết là con nhóc thối này xấu xa, nhưng Tần Ẩn vẫn không thể không buông tiếng thở dài.
Anh quay người lại rũ mắt bất đắc dĩ nhìn Đàm Lê: “Nhìn em? Nhìn rồi thì dạy dỗ em thế nào?”
Đàm Lê hết tủi thân ngay, nở nụ cười xán lạn rực rỡ cho anh xem: “Là vì em quá đáng yêu, nên mới không đành lòng dạy dỗ đúng không?”
Tần Ẩn tức cười: “Em giống đáng yêu cái chỗ nào?”
“Hừ.”
Tần Ẩn bị dáng vẻ ủ rũ này chọc cho bật cười, khàn giọng gọi: “Đến đây.”
Ánh mắt Đàm Lê sáng lên, cô bước qua huyền quan thật nhanh rồi nhảy bật đến trên người Tần Ẩn, ôm chặt lấy cổ anh: “Em không đáng yêu sao!”
Tần Ẩn thỏa hiệp dưới ‘móng vuốt’ của cô, không nhịn được bật cười: “….Đáng yêu.”
Đàm Lê: “Y, không chân thành gì cả. Phải phạt anh.”
Tần Ẩn: “Phạt cái gì.’
“Em phải nghĩ nghĩ đã.”
Đàm Lê nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó sáng mắt: “Có rồi.”
Tần Ẩn ngước mắt nhìn cô: “?”
Đàm Lê nóng lòng muốn thử: “Vậy phạt anh, đêm nay thị tẩm!”
Tần Ẩn cứng đờ.
Cơ hồ cùng lúc đó, ngay hướng huyền quan truyền đến một âm thanh khá to—-
“Hắt xì!’
Bầu không khí tĩnh mịch một hồi.
Một vài tiếng nghị luận rầm rầm rì rì vang lên.
“Tiểu Phùng, thời khắc mấu chốt đó, chú mày hắt xì làm vẹo gì hả?”
“Em xin lỗi anh Đạt ơi, nhưng em không, không nhịn nổi.”
“Thế mày xong đời rồi, hạnh phúc cả đời của anh Lai chú mày đã chôn vùi trong tiếng hắt xì của mày đó.”
“Dạ??”
“Hai người đừng làu bàu nữa, không giấu được rồi—-lão Địch cậu đứng ra bên ngoài đi ra chào hỏi đi.”
“……….”
Trong bầu không khí trầm mặc không ai dám hít thở, Đàm Lê đang treo trên người Tần Ẩn mơ màng nhìn ra sau anh.
Bốn thành viên của chiến đội ZXN trừ Living ra, từng người từng người xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ. Gương mặt tang thương đi đầu nhìn hai người nở một nụ cười lộ tám cái răng——-
“Em xin lỗi nha thần Lai, ảnh hưởng đến thị tẩm tối nay của anh rồi.”
Đàm Lê: “……..”