Đàm Lê bị Tần Ẩn xách về phòng ngủ chính, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa vô tình đóng chặt lại ngay trước mắt cô, cắt ngang những lời thảo luận của bốn người trong đội ZXN ở sau cánh cửa.
Tuy rằng không rõ tình huống, nhưng chỉ dựa vào âm thanh gào thét của Phùng Khải cũng có thể đoán ra được hẳn là Tần Ẩn đã làm nên chuyện lớn lao rồi—-dựa vào lực ảnh hưởng của Liar trong giới, một bài đăng trong mười giây thôi là hết đường xoay chuyển đất trời.
Đàm Lê tuyệt vọng rũ rượi bỏ tay xuống.
Cảm giác cô bé trong lòng mình dường như đã ngoan ngoãn, Tần Ẩn bất ngờ cúi đầu nhìn: “Không giãy dụa nữa?”
Đàm Lê mỏng manh: “Anh đã đăng rồi, em giãy dụa cũng có ích gì à?”
Tần Ẩn mỉm cười ôm Lê Tử đặt lên chiếc ghế nằm ở trước cái giường trong phòng. Anh thuận thế ngồi xổm xuống, nhìn cô bé đang ủ rũ cụp đuôi trước mắt mình: “Lần này là em tự xử lý trước.”
Đàm Lê ảo não ngẩng đầu lên căm giận mà rằng: “Em đã hỏi Thịnh Nam rồi, cậu ấy nói trước đó có người cue anh vào khi mà bài đăng được đăng lên kia, dám nói anh là do yêu đương nên không thèm để ý đến sự sống chết của ZXN, mắng anh là vong ơn bội nghĩa—nên phải bịt miệng cái đứa thiểu năng đó lại!”
Đàm Lê càng nói càng kích động, cẳng chân không nhịn được mà đá đông đá tây, rồi đá luôn cái đầu gối đang gập lại của Tần Ẩn.
Tần Ẩn duỗi tay bắt lấy mắt cá chân của cô, để cái chân được an phận lại, sau đó mới ngước mắt lên: “Cô ấy chỉ nói với em có người cue anh, nhưng lại không nói cho em, trên nền tảng XT hiện có biết bao nhiêu người đang chửi em?”
Đàm Lê nghẹn lại.
Cô muốn giả ngu, nhưng tình thế hiện tại là cả thân một bộ váy ngủ hồng cánh sen, từ bắp chân đến đầu gối trần trụi—lại thêm cái cổ chân đang nằm trong tay người nọ, nhìn thế nào cũng như một con nhóc ngao ngáo bị bắt chẹt vậy.
Cô vụng trộm muốn rụt chân lại, nhưng còn chưa thoát được một cm đã bị Tần Ẩn bắt nhanh lại. Bàn tay khô ráo âm ấm đặt lên làn da mẫn cảm,
Đàm Lê không đáp, Tần Ẩn lại không có ý định buông tha cho cô: “Hơn nữa, để bịt miệng bọn họ, em lại đi đổ vỏ lên người mình?”
Đàm Lê chần chờ, chột dạ và lúng túng dời mắt đi, thấp giọng muốn giải thích: “Tình huống của em và anh không giống nhau mà. Em cũng không phải là tuyển thủ nổi tiếng gì, thậm chí cũng không được tính là streamer nổi tiếng nữa, cùng lắm thì hủy hợp đồng….để cho bọn họ mắng vài câu cũng đâu có sao.”
“Đây là chuyện mắng vài câu thôi sao?” Giọng nói của Tần Ẩn chìm xuống tận tám quãng.
Nghe ra được Tần Ẩn muốn cháy, Đàm Lê thật sự sợ hãi. Đôi mắt cô láo liên xoay vòng, không biết lại nghĩ ra cái quỷ gì.
Cô gái nhỏ ngồi ở đuôi ghế quay đầu đối diện là bức rèm đóng chặt làm mặt quỷ một hồi mới chầm chậm vặn đầu lại.
Đến khi đối diện với tầm mắt của Tần Ẩn, dáng vẻ trông như là thật ấm ức thật đáng thương lắm.
“Hôm nay là sinh nhật em, sáng nay anh đã nói là cái gì cũng sẽ nghe em.”
“………”
“Còn chưa hết một ngày nữa, anh đã hung dữ với em những hai lần.”
“………”
“Ôi, đàn ông, quả nhiên chiếm được rồi sẽ không quý trọng.”
“Chiếm được gì?”
“……..Hả?”
Á, hình như lố quá.
Đàm Lê diễn quá nhập tâm, phản ứng chậm nửa nhịp, rốt cuộc cũng tỉnh táo từ trong câu kịch cuối cùng.
Đàm Lê chột dạ cụp mắt, nhìn thấy đôi mắt sâu như sao trời của người đang ngồi xổm trước mặt cô.
Tần Ẩn chầm chậm lặp lại thêm một lần nữa: “Anh đã chiếm được gì….hửm?”
Giọng nói của anh được đè nén đến khẽ khàng, thanh tuyến trầm bổng, gợi lên một chút cảm xúc rung động xa lạ của Đàm Lê.
Đàm Lê chớp chớp mắt, não mang theo nhu cầu vừa được sống vừa được dục mà chạy số: “Òm, thì, chiếm được….yêu…của em?”
Tần Ẩn bật cười.
Tựa như là bầu không khí căng thẳng từ nãy đến giờ theo tiếng cười khàn khàn thuận tai này bốc hơi mất rồi. Đàm Lê thở dài một hơi, nhân lúc anh không phòng bị liền rút cẳng chân về chui lên giường.
Tần Ẩn giây lát đó cũng chỉ phản ứng theo bản năng.
Anh nắm trong tay cổ chân Đàm Lê, vậy nên khoảnh khắc độ ấm ấy biến mất, anh không hề nghĩ ngợi liền đứng dậy bắt lấy cái cổ chân còn chưa chạy đi xa được, sau đó kéo phăng về lại hướng của mình.
Trong chớp mắt khi anh nhận ra được lần đầu tiên lòng chiếm hữu của mình phát tác lớn đến vậy, Tần Ẩn ngẩn ngơ.
Chiếc váy ngủ màu hồng nhạt bị ga trải giường cọ xát làm ấm lên, trọng tâm mất căn bằng, ánh đèn phản chiếu trên chất liệu váy.
Đến khi Đàm Lê hoàn hồn đã kinh hoảng và ngây ngơ cúi mặt nhìn xuống cuối giường.
Bên đấy là Tần Ẩn đang cúi người.
Cánh tay người nọ chống hai bên cạnh cô, và cô phảng phất còn có thể nghe thấy nhịp đập đang ầm ầm của anh. Ngọn đèn chói lọi trên trần nhà bị bóng hình anh che khuất, ánh sáng từ sau mờ ảo khắc họa nên dư ảnh sắc nét.
Đôi mắt ấy ngược sáng, nó âm trầm u ám, tựa như có một loại cảm xúc nào đấy đã ẩn nấp tự lâu lắm đang giãy dụa muốn chui ra ngoài.
Mang theo một…khát cầu.
Đàm Lê chưa từng nhìn thấy vẻ công kích thế này trên người anh bao giờ—–
Bất đồng với Tần Ẩn của ngày thường, bóc đi vẻ trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt, rộ ra vẻ gợi cảm sắc bén và nguy hiểm.
Con nhóc xấu xa vẫn hoàn xấu xa.
Chẳng những cô không biết sợ, mà trong ánh mắt còn mang theo cả sự trông đợi lấp lánh. Vì vậy, mà những ấm ức, tủi thân, đáng thương, vô tội vừa được cô ngụy trang liền bị một con nhóc có nụ cười xấu xa dẫm nát văng đầy đất, chạy ra ngoài.
Cô nghiêng mình…., đến sát gần cổ tay người nọ thổi thổi khí.
“Hừ.”
Ánh mắt Tần Ẩn run lên, tỉnh táo lại.
Anh muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước khi mở miệng thì bị cắt ngang—–
“Anh đang đè lên tóc em đó, anh trai nhỏ.”
“…….”
Đã lâu lắm rồi Đàm Lê không dùng xưng hô này, vừa nghe lại chợt cảm thấy hoảng hốt như gọi một ai đó xa lạ nhưng cũng hoài niệm lắm. Tần Ẩn vừa nghe xong cô nói thì cũng dời mắt nhìn về bàn tay mình đang chống bên cạnh cô.
Mái tóc dài trắng ngần của cô lấp lánh, mềm mại, mảnh và xõa dài trên chiếc ga giường tối màu.
Cái áo khoác lỏng lẻo theo động tác vừa rồi rơi xuống, chỉ còn lại duy mỗi tấm váy mỏng trên mình. Nhụy hoa trắng mỏng manh tràn ra xương quai xanh và cần cổ mảnh mai.
Không chờ ý nghĩ lan rộng Tần Ẩn đã tự ép mình phải tỉnh táo lại, anh nương theo sức đầu gối đang quỳ ở cuối giường đứng dậy: ….Xin lỗi.”
Giọng nói của người lãnh cảm cũng trầm khàn hẳn đi.
Đàm Lê nào chịu thả anh đi như thế?
Cô gái nhỏ không hề nghĩ ngợi đã nhấc cánh tay trắng ngần của mình lên, nắm lấy cổ áo màu xám của người kia, túm cả người lãnh cảm xuống.
“Xin lỗi là xong à?” Cô bé hếch cằm lên, nhìn anh cười khiêu khích, “Anh trai nhỏ này anh có được không đấy?”
Tần Ẩn bình tĩnh như thế chẳng hề bị cô quấy nhiễu, đôi mắt sâu hoắm, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: “Vậy em muốn thế nào.”
“Em muốn?”
“Ừm.”
“Em muốn cái gì anh cũng đồng ý à?”
“……….”
“Sáng hôm nay anh cũng nói đồng ý mà.” Đàm Lê chọt chọt ngực anh, “Bây giờ lại đổi ý, anh trai nhỏ này, lương tâm anh không đau sao?”
Tần Ẩn buông tiếng thở dài, cầm lấy bàn tay không an phận của cô gái nhỏ, đặt lên bên tai cô: “Vì anh biết em muốn nói gì.”
“Ồ?” Đàm Lê chớp chớp mắt, “Anh còn biết thuật đọc tâm nữa á anh trai nhỏ?”
“………”
Tần Ẩn nhíu mày.
Cánh tay được tự do của Đàm Lê lại mon men đến lớp áo của Tần Ẩn, nhẹ nhàng túm lấy và kéo xuống. Thật ra cái áo ở nhà này rộng thùng thình, co dãn cũng tốt nên không thể nào khiến cho Tần Ẩn cúi người.
Nhưng phát hiện ra ý đồ của cô, hầu kết người nọ hơi động, nhưng vẫn khắc chế mà dung túng cúi xuống đến gần cô.
Đàm Lê lộ ra ý cười hài lòng, cô cũng nâng người dậy, gần như là hôn lên tai trái của anh thỏ thẻ: “Vậy anh nói xem, em đang nghĩ gì?”
“…..”
Tần Ẩn mịt mờ thâm trầm liếc cô một cái, nhưng không đáp lại.
Đàm Lê cười: “Thật ra anh không thể đoán được ý nghĩ của em đúng chứ?”
“…….”
Phép khích tướng hiển nhiên là không mấy tác dụng với người lãnh cảm rồi.
Thấy vòng vo tam quốc không được, Đàm Lê bèn nheo mắt lại: “Anh không nói thật à? Được, em tự nói—Tần Ẩn,” Hô hấp của cô quẩn quanh với hô hấp của anh, “Em muốn chính diện UP anh.”
Cô cố gắng che giấu, nhưng vẫn không tàng hình được.
Sắc màu diễm lệ bám lên má và cổ cô, như nở ra từng chùm hoa thẹn thùng kiêu hãnh. Đôi mắt cô đen láy, khuôn mặt ửng hồng nhìn anh không lùi bước.
Tần Ẩn rốt cuộc phải than lên: “Không được, em còn nhỏ.”
Đàm Lê: “?”
Đàm Lê hất ngực: “Em không nhỏ, em có cup C!”
Khoảng cách giữa hai người đã rất gần nhau rồi, chiếc váy ngủ của Đàm Lê gần như dán lên tấm áo của Tần Ẩn, cảm xúc mềm mại như có như không này càng khiến Tần Ẩn cứng đờ.
Đàm Lê phải đè ép cái thứ thẹn thùng vừa mới ngoi lên xuống, nhìn thấy phản ứng này của anh liền không nhịn được đùa giỡn: “Em còn nhỏ sao—-ưm.”
Còn chưa kịp đắc ý, cô gái nhỏ đã bị Tần Ẩn bịt miệng rồi đè cái trán áp cô về lại giường, khàn khàn giọng: “Đừng quậy nữa, Đàm Lê.”
“………..”
Sau đó trong phòng không còn âm thanh nào.
Tần Ẩn đợi một hồi vẫn không thấy cô bé lên tiếng, cô an phận, an phận đến mức làm anh bất an.
Tần Ẩn mở tay ra.
Anh thấy Đàm Lê vẫn đang duy trì động tác vừa rồi, không nhúc nhích mà ngửa mặt nằm trên giường, khóe miệng cô vẫn còn ý cười, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn anh, bên trong chỉ chứa mỗi hình ảnh anh.
“Em không quậy, em thật sự nghiêm túc.”
Tần Ẩn ngẩn ra.
Đàm Lê lại cười rộ lên.
Đôi mắt kia có chút khổ tâm, nửa thật nửa giả làm Tần Ẩn không cách nào phân biệt nổi có phải cô đang diễn nữa không.
“Em ghẹo anh như thế mà anh cứ thờ ơ, đối với em anh chỉ là áy náy, muốn bồi thường cho em thôi đúng không, vậy nên anh mới không có cảm giác gì cũng không có phản ứng gì…..”
“Em cứ chọc anh tức đi.”
Một tiếng than thở cắt ngang tốc độ nói chuyện nhanh như gió của cô bé.
Không kịp phản ứng, người đàn ông đang chống trước mặt Đàm Lê buông cánh tay ra cúi người xuống. Chiếc giường mềm mại càng lún sâu hơn.
Thân ảnh giao thoa.
Tấm váy ngủ mỏng của Đàm Lê không cách nào ngăn được nhiệt nóng và cảm xúc đang quay cuồng trong đại não, giây đầu tiên đã cứng ngắc.
Vừa sợ vừa ngoan, không động đậy.
Nhưng điều này cũng không ngăn được toàn bộ máu trong người đang vọt hết lên mặt cô, não bộ gần như đình chỉ để phán đoán xem nhiệt độ trên mặt cô đã đủ để chiên trứng chưa.
Cô cố gắng hòa bản thân vào chiếc giường.
Hô hấp của Tần Ẩn đang chôn vùi trên mái tóc tinh mịn của cô, mùi hương nhàn nhạt này diệt hết một chút lý trí còn sót lại làm anh rối như tơ vò.
Vài giây sau, anh nghiêng người khẽ híp mắt, áp sát mình đến bên tai cô nàng đang sợ đến độ không dám động đậy, giọng nói khàn khàn thấm đượm tình dục: “Anh không có cảm giác với em?”
Lần đầu tiên Đàm Lê nhìn thấy người lãnh cảm bị mình ép đến mức cắn răng thế này.
Cô lại thấy mình cũng giỏi lắm chứ.
Chỉ là kết cục có khả năng có hơi….ồ không, quá thảm.
Đàm Lê không dám động, ra chiến thuật giả chết.
Tần Ẩn tức đến bật cười, tựa vào cổ cô nhếch mắt lên, giọng nói khàn khàn, âm thanh rung động chết người: “Đến đi. Không phải nói muốn chính diện à. Anh, đáp ứng em.”
Kẻ địch mạnh quá.
Đàm Lê sợ.
Thật sự rất sợ: “Em sai rồi. Em xin lỗi mà. Em sửa ngay và luôn.”
Nghiệp vụ thuần thục, ngữ tốc đều đều.
Một hồi sau vẫn không có tiếng đáp lại.
Ngay lúc Đàm Lê lo lắng có phải sắp nguy hiểm đến tính mạng rồi không, thì bên tai cô, ở một khoảng cách rất gần có tiếng thở dài của người nọ.
Vẫn là câu nói kia.
“Em cứ chọc anh tức thôi.”
Lúc này đây, rốt cuộc cô cũng nghe ra những cảm xúc tràn ngập trong giọng nói của anh: yêu thương, dung túng, đau lòng, cẩn thận….
Không hiểu sao mũi Đàm Lê thấy chua xót quá.
Cô rũ mắt: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Nhưng em không phải muốn trêu đùa anh đâu, em chỉ sợ—-”
“Anh biết.”
Tần Ẩn cúi đầu khẽ cắt ngang lời cô.
Đàm Lê mở mắt ra, mơ màng nhìn hình ảnh in trên trần nhà do bóng đèn mạ lên.
“Anh không biết dùng cách này có thể tạo cho em cảm giác an toàn không, Đàm Lê à. Nhưng cách này không thể cho em cảm giác an toàn mà em muốn, em phải biết.”
Tần Ẩn nhẹ hôn mái tóc cô, hai bên tai, hai bên má, giọng nói anh nhẹ nhàng thỏ thẻ như đang nỉ non.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ chữa được bệnh cho em, nói được làm được.”
Đời còn rất dài, em đừng sợ tối.
Vì anh sẽ dẫn em cùng nhau bước tiếp.
Như những gì mà Tần Ẩn, Đàm Lê và đội ZXN đoán trước, động thái này của Liar một khi công khai thì sẽ trở thành đối tượng cho nửa cái giới Esport tập trung vào.
Nhóm antifan đang hăng chửi Lê Tử, nhưng sau khi thấy bài đăng kia, mới phát hiện không có chỗ hạ mồm—-
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, chơi game lại giỏi, ít nhất thì đám bọn họ cũng với không tới. Chủ động đội nồi, không gây rối, nếu không phải bị người ta chụp lén thì còn khiêm tốn hơn nữa. Càng quá thể đáng là đậu vào trường đại học hàng top với điểm số cao nhất nữa, là người khác có khi kiêu căng ngạo mạn gấp ba lần à, chỉ dám nói trường đại học này cả đời này tôi còn không nghĩ sẽ đậu được.
Trăm cay nghìn đắng nghĩ ngược nghĩ xuôi, nhóm antifan khó khăn lắm rốt cuộc cũng tìm được chỗ phá.
Đàm Lê gạt Tần Ẩn lên mở livestream, còn chưa kịp nói đã thấy thổ hào bùng nổ pháo hoa,
【Không phải cô có bạn trai sao? Tại sao lại mang khuyên tai do Liar tặng!】
Đàm Lê cũng đã chuẩn bị hết, tất cả đều lấy việc giấu thông tin ba chiều của Liar làm trọng tâm, chỉ có thể giấu bao lâu hay bấy lâu.
Vậy nên cô vào livestream thì mặt không đỏ tim không đập mạnh, bình tĩnh đăng nhập vào game: “Chia tay rồi.”
Làn đạn: “???”
Đàm Lê: “Anh ấy đẹp trai quá, mình không xứng với ảnh.”
Làn đạn: “?? Cô không xứng với anh ta thì xứng đôi với Liar chắc?”
Đàm Lê không trả lời bọn họ.
Cô nhanh chóng mở khung chat ở trên màn hình, có note là Liar.
“Có đó không?” Cô nhắn một tin.
Vài giây sau đối phương đã rep lại: “Ừm.”
Làn đạn đè nén cơn ghen tị, nhưng không phải ai cũng đè nén nổi.
【Đậu má tui cũng muốn có số cá nhân của Liar】
【Ỳe, tui cũng muốn được Liar trả lời trong mấy giây】
【Liar trả lời người ta không những có chữ còn có dấu chấm câu, chứ không phải chỉ là một dấu chấm?】
【Đau lòng thay anh Nhất Dương, còn nói là bạn tốt cả đời, thế mà anh ấy chỉ xứng với một dấu chấm】
Đàm Lê liếm kẹo, tâm tình cực kỳ tốt gõ chữ: “Em xứng đôi với【Liar】không?”
Trên khung chat đang hiển thị ‘đối phương đang nhập’ chừng hai ba giây, một tin nhắn bay vèo ra.
Liar: Cũng chỉ là một game thủ, em sao lại không xứng được.
Liar: Không cho ăn vụng kẹo.
Đàm Lê cứng đờ.
Vài giây sau, cô nuốt cái ực một cái, nhìn vào màn livestream thè lưỡi ra: “Em không ăn đâu, thật đó.”
Làn đạn bỗng chốc biến thành một đại dương GATO.
【???】
【Cũng chỉ là một game thủ】
【Cũng chỉ là một game thủ】
【Liar, cũng chỉ là một game thủ】
【Nếu câu này mà đổi thành một người khác nói, tui sẽ đập cái đầu chó của nó liền đó】
【Đạ mấu, đá cái chén cơm chó này nha, đi đây!】
Bị show ân ái đến nhỏ máu, nhóm bình xịt khó khăn lắm cũng tìm được chỗ đột nhập.
【Nếu nói như vậy, Liar cũng giải nghệ mẹ rồi, ưu điểm duy nhất méo có, cô còn muốn ở bên anh ta à, có phải là vì tiền của anh ta đúng không!】
Được người soi sáng nên ánh mắt mấy kẻ còn lại sáng bừng, rồi thấy Đàm Lê trong livestream đang nghĩ ngợi, sau đó lục tìm cái túi một hồi, cuối cùng mới bày ra vẻ lãnh cảm và ghét bỏ quăng một chùm chìa khóa xe lên trên bàn.
“Trước sinh nhật hai ngày, được người thân tặng quà.”
Thấy được chìa khóa xe, làn đạn im ắng mấy giây.
【XX phiên bản mới nhất và là phiên bản giới hạn】
【Bây giờ tui đang nghi là Liar có mưu đồ quấy rối à】
【Thúi quá má, Liar mang danh Đi rừng số một thế giới hai năm má cho là không có gì? Chỉ sợ là ảnh để dành không ít đâu, hơn nữa nếu ảnh muốn tiền, thì tùy ý tìm mấy cái hợp đồng đại diện hoặc livestream, tiền bao nhiêu cho hết??】
【Tui tự rước lấy nhục, tui đi đây】
Một hồi không được kết quả, nhóm antifan trầm tư suy nghĩ xem nên trào phúng người cô géi này như thế nào đây.
Sau đó bọn họ lại phát hiện, món vũ khí lớn nhất của họ là Liar bị Lê Tử lơ đẹp. sau khi chuyển biến tốt đẹp xong, bọn họ cũng không còn tìm ra lý do để khai hỏa.
Vì thế nhóm anti chỉ đành phẫn nộ chui vào trong bài đăng mới nhất của Liar để bùng nổ trong bất lực—-
【ZXN thua rồi, anh còn đi yêu đương, anh không có lòng!】
Đàm Lê hứng thú phừng phừng đọc bình luận trong phòng livestream, vừa đọc xong liền ngẩng đầu lên nhìn màn hình: “Sao, thế Liar không phải ký hợp đồng game thủ với ZXN ba năm, mà là idol kí hợp đồng với fan chung thân, là kiểu không cho yêu đương chỉ có thể sống cô độc cả đời ấy à?”
【Sao anh có thể tặng cái khuyên tai có ý nghĩa to lớn như thế cho Lê Tử!?】
Đàm Lê đọc xong liền sờ sờ vành tai, kinh ngạc hỏi: “Này là các bạn hùn vốn cùng mua?”
【Bọn em thích anh như vậy, anh chọn Lê Tử phụ lòng bọn em?】
“Ơ này,” Đàm Lê chống má, “Mình điên điên khùng khùng cũng biết là thích không có nghĩa sẽ được đáp lại, mấy bạn không biết à? Hơn nữa nếu như muốn người mình thích đều thích mình….”
Đàm Lê đổi tay khác chống má, dáng vẻ trông rõ vô tội: “Dù mình có cho phép thì pháp luật nước ta cũng sợ không cho phép đâu.”
【Liar anh không xứng với Lê Tử】
Đàm Lê đọc được một nửa của cái bình luận cuối cùng này thì kẹt lại, ý cười trên mặt phai nhạt đi, từ từ nhăn mi lại, đoạn chỉ vào màn hình: “Này ai nói? Nói hươu nói vượn à, Liar xứng với tất cả.”
Vừa nói Đàm Lê vừa dùng tốc độ tay siêu nhanh báo cáo cái bình luận này.
Lý do: tung tin đồn nhảm.
Làn đạn: “……..”
Được rồi.
Đàm Lê thấy ‘báo cáo thành công’ mới nở nụ cười xán lạn.
Không chờ cô nhấn vào cái bình luận tiếp theo, trên màn livestream đột nhiên có một âm thanh nào đó mơ hồ truyền đến: “Lại mở livestream?”
Cô gái trước màn hình còn đang cười xán lạn bỗng dưng cứng ngắc, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, ra chiều đau lòng lắm: “Cả tháng này thời gian livestream của em chưa đắp đủ đâu.”
“Còn lén ăn kẹo?”
“Không….”
“Em đã đồng ý gì với anh?”
“Xin lỗi anh, em ăn rồi QwQ”
“Nói tạm biệt.”
“….. Mọi người ơi tạm biệt.”
Trong giây cuối cùng trước khi kênh livestream tắt đi, mọi người được chiêm ngưỡng bạn streamer nào đó ban đầu đắc ý dạt dào bỗng biến thành học sinh tiểu học lén đi chơi bị phụ huynh bắt về, héo úa bị túm đi.
Ra khỏi tiệm net, Đàm Lê kéo Tần Ẩn đi đến sân thượng của tòa nhà cũ.
Hàng rào chắn bên sân thượng có chút bẩn, Đàm Lê như làm ảo thuật biến ra hai tờ giấy A4 trắng tinh, trải xuống.
Sau đó cô ngẩng mặt lên vẫy vẫy tay với Tần Ẩn: “Em nghiên cứu rồi, góc độ này sẽ ngắm được cảnh đẹp nhất, anh đến đây.”
Tần Ẩn đi lên trước, không nhận lấy giấy cô đưa mà bao bọc cô lại từ phía sau, rồi đặt cằm lên đầu cô.
Tần Ẩn khẽ cười lên: “Rõ ràng đây mới là góc độ đẹp nhất.”
Đàm Lê không yên thân lắc lư đầu: “Không phải anh nói em rất lùn đấy chứ?”
“Không đâu,” Tần Ẩn cúi đầu, cứ như chưa hề cười, “Em để ý chiều cao mình vậy à? 166 đâu phải lùn?”
Đàm Lê bĩu môi: “Ai bảo anh 186 chi.”
Tần Ẩn: “186 và 166, không phải hợp lắm sao?”
Đàm Lê: “? Sao mà hợp, hôn phải cong lưng xuống….”
Đàm Lê nói xong lại cười rộ lên: “Hình như em đã từng nói đến chuyện này rồi nhỉ?”
Tần Ẩn nhàn nhạt: “Em còn rêu rao cho toàn lớp, nói rằng em kabedon rồi hôn anh.”
“Ha ha ha ha tư thế hôn này, em đúng là thiên tài mà….”
Đàm Lê dựa vào ngực anh, cười đến là nghiêng ngả.
Tay Tần Ẩn giữ cô, khóe mắt lười nhác, con ngươi tràn ngập ý cười và chút dung túng nhàn nhạt.
Chờ đến khi Đàm Lê cười mệt nghỉ mới biếng nhác nằm bò lên ngực anh, dựa vào người anh nhìn vầng thái dương đang dần dần lặn xuống chân núi.
Bầu trời mờ ảo nhưng rạng rỡ, tựa như một bức tranh màu nước trải rộng, nhòe nhoẹt đan xen vào nhau, động lòng người.
Trong trận gió đêm an tĩnh, Tần Ẩn cúi thấp đầu hỏi: “Tâm trạng hôm nay không tốt sao?”
“Tốt lắm mà.”
“Vậy sao lại muốn lên đây.”
“Ồ, không phải vì thấy dạo gần đây anh rất bận chuyện của ZXN.”
Đàm Lê tựa vào lòng anh, nghịch ngợm ngửa đầu ra sau nhìn anh và hỏi: “Living quyết định sẽ đến WWW sao anh?”
“Ừm.”
“Đột nhiên thế à?”
“Không phải đột nhiên.”
“Hả?” Đàm Lê tò mò nhìn Tần Ẩn.
“Từ sau khi anh giải nghệ, Tiêu Nhất Dương đã từng muốn mời anh về.” Tần Ẩn yên lặng chợt nhận ra, khóe môi nhàn nhạt cười thành tiếng, “Chính là buổi tối lần đầu tiên anh gặp em đó.’
Đàm Lê: “Chậc chậc, vậy thì đúng là ủ mưu từ sớm à.”
Tần Ẩn khe khẽ thở dài: “Cũng là ZXN cho họ cơ hội.”
“Nơi đó quả thật hợp với cậu ta hơn,” Đàm Lê khựng lại, cẩn thẩn hỏi thêm, “Vậy tuyển thủ Đi rừng thích hợp với ZXN đã tìm được chưa?”
Tần Ẩn trầm mặc một lát: “Không có.”
Trên sân thượng lâm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Đàm Lê đột nhiên hỏi: “Tay anh đã khôi phục được bao nhiêu rồi?”
Ánh mắt Tần Ẩn lóe lên.
Sau đó anh rũ mắt, cứ như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại rất hợp ý: “Anh đã đồng ý với ba mẹ, ba năm sau giải nghệ, quay về hoàn thành việc học.”
Đàm Lê gật đầu: “Em biết.”
“Sao em biết được?”
“Thật ra, tuần trước em có lén đi tìm dì Tiếu.” Đàm Lê nhỏ giọng kể anh nghe.
Tần Ẩn ngẩn ra: “Không phải em rất sợ bà ấy sao.”
Đàm Lê: “Thì có chút chút, cũng không đến mức là sợ, chỉ là hồi hộp thôi, em chưa từng có kinh nghiệm ở cạnh người lớn, lo lắng sẽ làm sai chuyện gì đó.”
Ánh mắt Tần Ẩn nhẹ đi.
Một chập sau anh nâng tay lên xoa xoa đầu cô bé như một lời trấn an: “Em đi tìm bà ấy làm gì.”
“Nói về chuyện của anh đó.”
“Chuyện của anh?”
“Ừm,” Đàm Lê bẻ bẻ ngón tay, “Từ nhỏ đã ưu tú như thế nào, không thích nói chuyện như thế nào, nguyên tắc nói một không nói hai ra sao, rồi cả chuyện được con gái theo đuổi…nhiều ít nữa. Cuối cùng thì nói về chuyện anh trở thành tuyển thủ LOL.”
Tần Ẩn than nhẹ: “Vậy chắc em cũng biết, chuyện anh đã đồng ý với họ thì sẽ không đổi ý.”
Đàm Lê chớp mắt chơi xấu: “Liar đồng ý giải nghệ, thì Tần Ẩn anh liên quan gì chứ?”
Tần Ẩn nhịn không được mà bật cười.
Một hồi sau mới thôi cười, nhưng ánh mắt không che dấu được sự vui vẻ hỏi Đàm Lê: “Em nói thế với mẹ anh?”
Đàm Lê lập tức xụ mặt: “Em nào có cái gan chó đó.”
Tần Ẩn cười càng thêm khó đỡ: “Em chỉ biết chơi xấu anh, lại còn thích được nước lấn tới.”
Cô bé nhe răng cười rạng rỡ: “Không thể à?”
“Có thể.” Tần Ẩn ôm chặt lấy cô, “Mãi mãi có thể.”
Đàm Lê nhanh nhạy ngồi xổm xuống trốn khỏi cái ôm của anh.
Ra chiều nghiêm túc nói: “Đừng có mà ôm ôm ấp ấp, chúng ta đang nói chính sự đứng đắn đó.”
Tần Ẩn nghiêng người qua dựa vào tường chắn, như cười như không duỗi tay về hướng cô: “Trong lòng anh thì không thể nói chuyện?”
“Cũng có thể…. Không được!” Đàm Lê vỗ bay cái tay đang dính ngải mê muội, híp mắt cảnh cáo, “Em thật sự đang nói chuyện đứng đắn với anh, em cảnh cáo anh không được dụ hoặc em đó cái con hồ ly này.”
Tần Ẩn rũ mắt cười: “Được, nghe em.”
Đàm Lê thanh thanh giọng: “Em nghĩ rồi, hai việc anh đồng ý với chú và dì là giải nghệ và hoàn thành việc học—chuyện thứ nhất anh đã hoàn thành rồi, ai cũng biết Liar đã xuất ngũ nửa năm, chuyện này không thành vấn đề chứ?”
Tần Ẩn dung túng nghe cô: “Ừm, chuyện thứ hai thì sao?”
Đàm Lê lấy cái ba lô bự chảng của mình lại mở ra, lấy một cái tập tài liệu màu đen ra. Cô vừa lật vừa đưa tài liệu đến trước mặt Tần Ẩn: “Này!”
Tần Ẩn nhận lấy: “Đây là gì?”
Đàm Lê: “Tất cả tài liệu và biểu mẫu liên quan cần thiết để tự học.”
Tần Ẩn ngẩn ra.
Đàm Lê bẻ ngón tay nghiêm túc nói: “Em nghĩ rồi, dựa vào năng lực của anh thì tự học để hoàn thành chương trình đại học không có gì là khó khăn, chỉ cần đúng hạn về trường thi là được rồi. Vì để nâng cao hiệu suất và thành tích, em có thể soạn bài cho anh, chỉnh sửa trọng điểm, ghi chép hộ, giao bài tập….”
Đàm Lê khựng lại vì chút do dự: “Tuy rằng từ trước đến nay em không chăm chỉ học tập, cũng chưa từng phụ đạo cho người khác….nhưng em có thể học mà. Em thông minh như vậy, nào có chuyện gì mà không học được, đúng không bạn trai?”
Đàm Lê ngẩng mặt lên nở một nụ cười xán lạn với Tần Ẩn.
Nhìn tập tài liệu dày và nặng trong tay, đáy mắt Tần Ẩn không thể nào kìm nén được tình cảm sâu nặng đang phập phồng mãnh liệt.
Sau một hồi anh nâng mắt lên, thấp giọng hỏi: “Em nói với mẹ anh như thế, bà ấy không mắng em sao?”
“Em cũng không phải là học sinh tiểu học đụng tí là sợ,” Đàm Lê ngừng tí rồi nghiêm túc kể, “Tuy rằng ban đầu hơi thở của dì nom rất là đáng sợ, khó trách chú lại nghe lời dì đến thế.”
Tần Ẩn vừa đau lòng vừa buồn cười: “Lần sau đừng tự đến tìm bà ấy một mình nữa.”
Đàm Lê nghiêm túc phồng mặt: “Không được. Dựa vào tính cách của dì, khi nào có mặt em thì dì mới nói nhiều được, chứ có thêm anh ở đó, dì sẽ càng hung hơn.”
“Em lay động được bà?”
“Ừm, em là người thế nào chứ, chuyện thế này không phải là dễ như trở bàn tay à.”
“………”
Tần Ẩn không đáp lại.
Anh là người rõ tính cách mẹ nhà mình nhất, nguyên tắc nói một không nói hai của anh cũng là được kế thừa từ mẹ mà ra.
Đàm Lê lay động được mẹ anh thì phải phí tâm tư, thời gian, tinh lực, và võ mồm nhiều còn hơn cả chữ khó nữa là, anh nghĩ thôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Cũng thật sự không muốn nghĩ đến.
Tần Ẩn buông tiếng thờ dài ngoắc tay với Đàm Lê: “Đến đây.”
Chuyện đứng đắn đã nói xong, Đàm Lê cũng không nhịn nữa, nhoẻn miệng nhào vào lòng anh, ôm thắt lưng Tần Ẩn không buông tay, cọ lên cọ xuống một hồi rồi mới ngẩng đầu lên.
Cô chọt cằm lên ngực anh, nụ cười rung động lòng người: “Cảm động không đó bạn trai?”
“Ừm.” Tần Ẩn nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Đàm Lê phải cong đến trời: “Vậy em nói thêm vài câu nữa để anh cảm động hơn nhé—-dù cho anh có lựa chọn thế nào, chỉ cần anh cần, em sẽ luôn đứng ở phía sau anh.”
Tần Ẩn mỉm cười: “Không cần đứng ở phía sau anh.”
Đàm Lê: “Ớ?”
Tần Ẩn nâng tay lên véo véo gương mặt cô: “Mãi mãi đứng bên cạnh anh là được rồi.”
Đàm Lê hoàn hồn, cười: “Được.”
Cô vừa định vùi mặt về lại ngực anh, chợt nhỏ ra: “Nhưng em cũng có một tin xấu muốn nói với nh.”
“Hử?”
Đàm Lê chỉ chỉ tài liệu: “Nếu như anh chọn con đường này, thì trong thời gian anh tại ngũ, chú và dì sẽ không gánh chi tiêu của anh đâu.”
Tần Ẩn không bất ngờ: “Thì vốn dĩ—–”
“Khụ khụ.” Đàm Lê ho nhẹ.
Tần Ẩn dừng lại rũ mắt nhìn cô.
Đối diện chừng vài giây anh mới cụp mắt, không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi.”
Đàm Lê trợn trắng mắt: “Em còn chưa nói gì nữa mà.”
“Không phải muốn nuôi anh sao,” Tần Ẩn cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi cô, cười rằng, “Cho em nuôi.”
“…….”
Đàm Lê khẽ chớp mắt.
Trên thế giới này sẽ không có ai được như anh, hiểu cô như vậy, chiều chuộng cô như vậy.
Ngược lại cũng thế.
Vì lẽ đó những ngọt ngào như lên men nhiều năm tràn ra thấm đẫm lòng cô, ngọt thấu xương, đồng thời cũng có một cơn đau thấu xương.
Cô chầm chậm siết chặt tay, dán mặt vào trong lòng anh.
Nghe tiếng tim đập của hai trái tim đang hòa quyện và chồng lên nhau, Đàm Lê híp mắt đè nén chua xót vào sâu trong hốc mắt, sau đó nở một nụ cười mãn nguyện.
Trước kia em cứ cảm thấy, cả đời này dài như vậy, còn chưa đi hết chặng đường, làm sao biết được mình thật lòng thích ai….nhưng hóa ra thật sự có thể.
Có thể gặp được một người như vậy, và khi bạn ôm lấy anh ấy, như thể đã tìm được mảnh ghép còn khiếm khuyết từ khi mới sinh ra.
Khoảnh khắc ôm anh, đáy lòng sẽ có một giọng nói nói với bạn rằng—-
Cả đời này, ngoại trừ anh, em sẽ không thể yêu thêm ai khác được nữa.
************************
【HOÀN CHÍNH VĂN】