*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau rốt, họ không thể quay về trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh được vì tình trạng bất ngờ của Khan. Trước đó, Khan đã hứa với cặp song sinh sẽ an toàn quay về nên hiện tại hắn không thể gặp hai đứa nhỏ với bộ dạng nói không thành tiếng như hiện tại được. Nếu để hai đứa nhỏ thấy bộ dạng này của hắn, thể nào cũng không được yên.
"Tôi nghĩ mình mới là người gấp gáp hơn chứ, có lẽ là không." Lauriel đứng trước cổng dinh thự của mình, khuôn mặt nhỏ vẫn trống rỗng không cảm xúc, nhưng ở trong lời nói lại ẩn chứa sự kinh ngạc khi nhìn thấy nhóm của Khan xuất hiện. "Nhưng tại sao các người đã đến rồi còn mang theo cả sát khí?"
Bấy giờ, Saul và Lai chỉ chực muốn lao lên giải quyết Lauriel. May thay trước đó hắn đã ngăn cản lại những hành động dại dột của cả hai. Họ đang hiểu lầm Lauriel là kẻ gây ra tình trạng oái oăm hiện tại của Khan.
Không phải do Lauriel. Cô ả chẳng làm gì cả. Khan biết rõ, tình trạng của mình hiện tại là do ba chữ kia "Đấng Tạo Hóa". Bây giờ hắn cứ như bị cấm ngôn vì phạm quy tắc của thế giới vậy. Nhưng tại sao điều cấm lại là nhắc đến "Đấng Tạo Hóa"?
"Là ngươi đã giở trò!" Lai gào lên, răng nanh lộ ra ngoài miệng.
"Ta nên biết ngay từ đầu, mình không nên đặt lòng tin vào ai cả." Saul chuẩn bị rút kiếm, thanh kiếm đen tuyền tỏa ra làn khí chết chóc rợn người.
"Dừng lại đi!" Khan thở dài, truyền đạt bằng suy nghĩ cho cả hai tên điên kia, may thay Kahan có thể hỗ trợ hắn ở điểm này. "Ta đã nói là không liên quan gì tới ả mà."
"Sao anh biết được chứ? Anh giải thích xem?" Saul cáu kỉnh đáp trả lại, không biết có phải giao tiếp bằng tinh thần nhạy cảm hơn không mà hắn có thể cảm nhận được sự giận dữ của Saul vô cùng rõ ràng.
Lai gào lên những từ vô nghĩa, gã tức giận hơn ai hết vì gã không thể nói chuyện với Khan bằng cách truyền đạt ý nghĩ được, nhưng chắc chắn là gã cũng sẽ đồng ý với Saul trong tình hình này cho xem.
Khan xoa thái dương, thở dài một hơi. "Điên đầu thật chứ... Chẳng ai chịu nghe lời ta vậy?"
"Kỳ quặc quá chủ nhân, Kahan không hiểu!" Kahan cũng léo nhéo trong đầu hắn không ngừng. Vì chính nó ở trong cơ thể hắn mà cũng không nhận thức được nguyên nhân tại sao hắn lại không thể nói thành tiếng được nữa, miệng lưỡi vẫn hoạt động nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào phát ra ngoài.
"Tao cũng chẳng hơn gì mày đâu." Khan không có ý định giải thích, hắn cũng không thể thử truyền đạt bằng ý nghĩ để hỏi về Đấng Tạo Hóa được, lỡ biết đâu chừng cách thức giao tiếp ngoại cảm cũng bị đứt luôn thì mệt người.
"Ý gì đây?"
Chẳng khác gì một con búp bê sống nhưng không có linh hồn, Lauriel vô cảm đưa mắt nhìn xuống mũi kiếm đang chĩa thẳng vào cổ họng của mình. Có thể nói, tình hình hiện tại của ả khá là nguy nan, Trong khi xung quanh cô ả cũng có cận vệ đi theo và đều là Ác ma, nhưng bọn chúng chẳng là gì so với Saul. Nhìn cách mà bọn chúng lúng túng và vụng về thế nào khi thấy chủ của mình đang bị chĩa mũi kiếm vào là hiểu. Bối rối qua đi, chúng mới bắt đầu rút vũ khí và la hét Saul và Lai tốt nhất không nên manh động. Tác phong còn thua cả đoàn hộ tống của hắn, Khan nghĩ.
"Ngươi đã làm gì anh trai ta?" Saul đẩy mũi kiếm lại gần hơn, như thể sắp đâm rách da thịt của ả. "Đáng lẽ ra ta không nên đặt chút niềm tin ít ỏi của mình vào bọn Ác ma mới đúng."
Lai tức tối gằn giọng, vẻ mặt trở nên hung ác. "Ngay từ đầu ta đã chẳng tin rồi!!!"
Walsh không lên tiếng, nhưng từng thớ cơ căng chặt trên cơ thể cường tráng của hắn ta có vẻ đã sẵn sàng cho một cuộc chiến căng thẳng.
Và Ibrahim có vẻ trầm tư hơn bình thường, ông ta chẳng lên tiếng cũng không có dáng vẻ xem kịch như mọi khi.
Từ ngoài nhìn vào trông Saul chẳng khác gì kẻ phản diện đang uy hiếp dọa giết một cô bé cả. Khan biết Ác ma không phân biệt giới tính hay tuổi tác, miễn là kẻ mạnh thì bất cứ ai cũng có thể đứng trên đỉnh cao. Song, vẻ ngoài Lauriel thật sự rất có bộ dáng lừa gạt, có ai ngờ cô bé trông chỉ mười mấy tuổi non nớt lại là Trưởng hội của Thương hội Nửa Đêm có tiếng và là một phù thủy ở cấp độ Bậc thầy chứ?
"Ngài gặp chuyện gì à?" Lauriel chẳng thèm trả lời Saul, cô ả nghiêng đầu nhìn Khan đang đứng chếch ở phía sau Saul với vẻ mặt bất lực. Cô ả nhìn Khan thật kỹ rồi nói tiếp. "Và ngài nghĩ chuyện đó là do tôi gây ra?"
"Ta không nghĩ thế, ta biết ngươi không liên quan gì." Khan lắc đầu, thở dài truyền dặt suy nghĩ của mình cho Lauriel. "Hiện tại ta không thể nói chuyện được. Mô tả chính xác hơn thì giọng của ta tắt tiếng. Không rõ nguyên do và nó xảy ra khi ta đang trên đường về, cho nên họ nghĩ là ngươi đã giở trò gì đó."
"Tôi chỉ hạ mỗi lời nguyền Nỗi Buồn Lạnh Lẽo." Laurel lạnh nhạt nhìn mũi kiếm đen tuyền đang tỏa ra làn khí hắc ám huyền bí. "Chỉ như thế thôi đã đủ. Tôi không cần vẽ rắn thêm chân."
"Ngươi nói thì ta sẽ tin à!!!!" Lai không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa, gã bây giờ trông giống sói hơn bao giờ hết.
Saul chẳng nói một lời, nhưng hành động của cậu ta đã chứng minh ý định của mình. Tay cậu giơ thanh kiếm lên, đôi mắt màu lam ánh nét tăm tối bất chợt bừng lên sát khí đậm đặc. Lauriel không sợ hãi, nhưng ả cảm nhận được rõ cổ mình như bị siết chặt bởi chiếc thòng lọng vô hình, không thở nổi, không di chuyển được. Một khi lưỡi kiếm hạ xuống là cái đầu nhỏ nhắn của mình sẽ văng khỏi vị trí vốn dĩ.
"Ibrahim!" Khan quay phắt sang, lạnh lùng nhìn Ibrahim cảnh cáo.
"Ôi trời, sao cứ đày đọa cái thân già này của tôi..." Ibrahim than thở một hơi rồi biến mất tại chỗ.
Sau đó, ông ta thình lình xuất hiện và đứng ở trước mặt nhân vật chính, lưỡi kiếm sắc bén của cậu ta vẫn không dừng lại mà chém xuống dứt khoát. Dường như Saul đã thấy Ibrahim đứng ra ngăn cản, nhưng cậu ta không có vẻ muốn dừng lại.
Keng! Lưỡi kiếm bị Ibrahim chặn lại bằng tay không, âm thanh ngân vang lên tựa như hai bề kim loại va chạm vào nhau. Chẳng rõ là Ibrahim đã dùng ma pháp gì, dù sao thì ông ta cũng thành công ngăn chặn Saul. Ibrahim nắm chặt lưỡi kiếm mà không hề hấn gì, Saul có vẻ cố rút kiếm của mình ra khỏi nanh vuốt của ông ta nhưng thất bại.
Và cũng ngay thời điểm đó, Lai vượt lên với hình dạng của sói, mõm sói há rộng lộ ra hàm răng bén nhọn sáng lóa, tưởng chừng một cú táp thôi cũng đủ để đứt phăng bộ phận xấu số đó đi mà chưa kịp cảm nhận đau đớn. Vừa suýt soát thời gian Lauriel vào họng sói. Tiếng thở dài của Ibrahim thêm nặng nề não ruột, trong lúc đang giữ chân Saul, ông vẫn không hề nao núng với sự quấy phá của Lai.
"Áuuuu!!!"
Lai gào lên thống thiết vì một mớ dây trói đen trồi lên từ cái bóng của mình và lao đến gã cuốn lấy, trói chặt gã lại, ghì gã xuống đất thật mạnh. Lai cố sức cựa quậy, kêu la bằng tiếng hú tức giận điên cuồng nhưng vô ích, những sợi dây trói chỉ mọc lên thêm nhiều từ cái bóng của gã và siết chặt gã từng chút một, đến cái mõm sói cũng bị buộc lại kín kẽ.
"Phải nghe lời cậu chủ chứ, mấy đứa nhóc hư đốn này." Ibrahim lắc đầu, tặc lưỡi nói.
Saul gườm gườm nhìn Ibrahim đầy lạnh lùng, cậu ta thô bạo giật tay, thu lại thanh kiếm nguyền rủa của mình rồi tra vào vỏ. "Ông lại mạnh hơn rồi."
Từ khi nhìn thấy ông ta đi theo Khan, Saul đã nhận ra phần nào Ibrahim không còn là Vong linh chỉ cần búng tay một cái là xử lý được như trước. Saul cứ nghĩ ông ta đã được lợi gì đó nên sức mạnh phục hồi và đi theo Khan. Nhưng ông ta cứ mạnh lên từng ngày chứng tỏ sức mạnh của ông ta không hề đơn giản. Bằng chứng là cả bây giờ, cậu chẳng thể nhìn thấu được ông ta.
"Có thể nói là thế, nhưng chưa đủ." Ibrahim mỉm cười, không nghĩ rằng Saul đang khen ngợi mình. Nhưng ông ta thì vẫn bình tĩnh giở giọng châm biếm. "Không sao, vẫn dư sức dạy dỗ mấy đứa nhóc không nghe lời."
Saul không nói không rằng, quay người đi tới chỗ Khan. Mặt mày của cậu ta vẫn phủ đầy mây đen, thậm chí còn tệ hơn trước. Chắc là do mất hứng vì mục đích không đạt được.
"Anh vẫn không nói chuyện được?"
"Ừ." Khan vô thức mở miệng trả lời theo thói quen. Hắn bất ngờ với chính mình, "Ơ...?"
Saul im lặng nhìn Khan.
Ngạc nhiên khi âm thanh đã trở lại giọng của mình, Khan hơi nhướng mày đưa tay sờ vào cổ họng. "À... nói được rồi nè."
Mọi ánh nhìn bất ngờ hướng về phía Khan.
Thời gian tắt tiếng của hắn không lâu lắm. Xem ra thời gian cảnh báo của thế lực vô hình nào đó không quá dài. Hoặc là do hắn chỉ vi phạm lần đầu nên thời gian trừng phạt mới ngắn như thế.
Và chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, một con chó sói và một tên chó điên sắp quậy banh chỗ này lên rồi.
"Anh... đang đùa tôi đúng không?"
Saul lần nữa rút kiếm, khuôn mặt không vắt ra được tia cảm xúc nào đang ngày càng tiến lại gần
"Này, ta không đùa mà..."
Nhân vật chính muốn giết anh trai của cậu ta nữa rồi kìa!!!
×××
Cuối cùng thì Khan vẫn sống, nhân vật chính mưu đồ giết người bất thành.
Chính xác là do Ibrahim đã tinh tướng thả chó (sói) ra khỏi dây trói, và lòng trung thành của Lai thì không cho phép chủ nhân của mình phải gặp tổn hại nào dù chỉ một chút. Mặc dù là Saul có vẻ không có ý định giết hắn thật, nhưng ngay từ đầu Lai vẫn luôn khao khát muốn khử quách nhân vật chính nên bây giờ chính là cơ hội vàng của gã.
Thừa cơ hội cả hai quần ẩu không quan tâm đến ai, Khan nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lauriel và bày ra bộ dạng hiền lành hối lỗi với cô ả vì mớ rắc rối của chính mình.
"Nếu đã thế thì ngài cứ ở lại làm khách cho đến lúc đó, không có gì bất tiện chứ?" Lauriel không để ý đến một người một chó đang lao vào nhau cắn xé trên địa bàn của mình, cô ả giữ phong thái nền nã của mình và đưa ra lời mời nhã ý.
"Thế thì làm phiền tiểu thư rồi."
Khan nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu thuận theo, không cần phải từ chối. Mặc dù hắn vẫn không có lòng tin ở Lauriel, nhưng chắc chắn cô ả sẽ không làm gì tổn hại đến hắn trong thời điểm này.
Hơn nữa, hắn nghĩ mình cũng nên gặp gã.
Khan đi theo Lauriel vào trong, Ibrahim đi theo hắn. Còn Walsh ở ngoài canh chừng để hai tên đó không càn quấy quá trớn. Trước đó Walsh cũng rất bất ngờ và hoang mang về tình hình của Khan, nhưng hắn ta chẳng thể xen vào được nhiều vì Saul và Lai đã tranh nhau thể hiện sự tức giận của mình cả rồi.
Ibrahim lại trở về điệu bộ trầm lặng trang nhã, trông ông ta còn giống quý tộc hơn cả Khan. Đi bên cạnh hắn chẳng khác gì hai cha con.
Lauriel nhỏ người chân ngắn, cách cô ả đi cũng từ tốn chậm chạp nên Khan cũng phải điều chỉnh lại sải chân của mình khi bước để có thể đi song song với cô ả. Khan nở nụ cười vô hại với Lauriel, cho cô ả nhìn thấy gương mặt hiền lành vô hại của mình.
"Ta muốn gặp Dion, nhờ cô sắp xếp cho ta một cuộc hẹn được chứ?"
"Là cái tên nhiễu sự đó." Cô ả nghiêng đầu suy nghĩ khu bước vào trong dinh thự. "Ngài định giết tên đó sao, có cần tôi giúp không?"
"Nhìn ta giống như muốn giết gã lắm à?" Khan nhướng mày hỏi ngược lại, đồng thời cũng cảm giác được dinh thự của một Trưởng hội trông xa hoa thế nào nhưng cũng cô quạnh ra sao, hắn chẳng thấy sinh khí ở đây, cứ như nhà hoang dù mọi thứ vẫn sạch sẽ và gọn gàng đâu ra đấy.
"Có vẻ không. Thế thì ngài muốn tra tấn gã? Hừm, đúng chuyên môn của tôi đấy."
Tuy rằng cô ả chẳng lộ ra biểu hiện gì nhưng Khan vẫn nhìn ra. "Cô ghét Dion."
"Tên đó nhiễu sự lắm, ước gì hắn cứ biến khuất mắt tôi thì hơn."
Lauriel cũng không chối, cô ả ngoặt vào lối rẽ phía trước. Khan lướt nhìn những bức tranh trừu tượng và phong cảnh treo trên tường. Trừu tượng theo phong cách u ám nghẹt thở, và phong cảnh thì chỉ có một vẻ chết chóc tiêu điều.
Cô ả không có ý định giết Dion. Nhưng cũng cực kì không ưa gã. Có nguyên nhân sâu xa nào à? Khan không nói hết suy nghĩ của mình. Có vẻ không đơn thuần chỉ là căm ghét, trông nó còn có vẻ phức tạp hơn thế nữa.
"Benjamin còn sống không?" Khan tinh tế đổi chủ đề, nhưng cũng là một mục đích tìm người.
"Còn. Ngài muốn gặp luôn cả hắn?"
"Phải. Được không nhỉ?" Khan cười hỏi..
"Tôi không rõ ngài đang mưu tính cái gì, nhưng nó không thành công đâu." Lauriel lắc đầu rồi dừng lại trước một căn phòng.
Cửa phòng chưa mở, nhưng Khan biết rõ đây không phải phòng làm việc hay phòng tiếp khách. Đây là một cửa phòng đơn, chưa kể vị trí nằm hơi khuất và xa so với vị trí mà phòng khách hay thư phòng thường thấy.
"Hắn ta ở trong này." Lauriel lạnh lùng nói. "Ngài nói chuyện với gã xong thì có thể lên tầng..."
Cạch! Cửa phòng đóng chặt trước mắt bất ngờ mở ra không báo trước, thân hình cao lớn của Dion xuất hiện. Gã không có cánh và sừng trên đầu thì gãy, nếu không phải có đồng tử đặc trưng thì trông Dion sẽ chẳng khác biệt gì với con người.
Khan đứng cùng với Lauriel nhưng Dion không hề nhìn thấy hắn, gã vừa mở cửa ra là đã đặt tầm nhìn chuẩn xác ở chỗ Lauriel rồi. Cả gương mặt đầy sẹo của gã đỏ bừng lên vì phấn khích, trông xấu xí là thế nhưng Khan không hề thấy sợ hãi.
"El!" Dion hứng khởi đi đến trước mặt Lauriel rồi quỳ xuống, thu hồi lại khoảng chênh lệch chiều cao. Gã nở nụ cười rạng rỡ mà Khan chưa từng thấy trước đây. "Cuối cùng thì con cũng tới gặp cha rồi này!"
El? Cha?
Khan nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi biết được con gái Dion là ai. Không ngờ là Lauriel. Hắn cứ nghĩ ràng cô ả mang hình dáng trẻ con là vì sở thích, số tuổi thật của ả khác xa với bề ngoài hiện tại.
Song, nếu thế thì rất nghịch lý.
Vì Khan biết mình không thể nào nhìn lầm được.
Ánh mắt của Lauriel nhìn vào thế giới này, không thể nào là của một đứa trẻ con được.
"Dion, ngươi vẫn chưa học nhuần nhuyễn quy tắc ở đây sao? Hay là ngươi nghĩ vì mình đã lập công nên có thể láo xược thế nào cũng được với ta?" Lauriel giơ tay lên, môi hơi hé ra, không có âm thanh nào. Từ lòng bàn tay của cô ả, một vòng ma pháp hiện ra với ánh sáng ma thuật chói mắt màu đỏ. Sau đó, xung quanh Dion chợt bùng lên vài cú nổ đinh tai.
Những cú nổ nhỏ đó đều xuất phát từ trên người Dion. Ở vai, đùi, chân và tay. Cơ thể của gã như được bắn pháo hoa. Dion gào lên vì đau đớn đày đọa, lần này thì gã nằm sấp dưới sàn thay vì quỳ gối như mới ban nãy. Cả người co rúm lại, nhọc nhằn thở dốc với âm thanh rên rỉ thống khổ. Da thịt của gã bắt đầu cháy vì bỏng nặng, có chỗ còn nghe được tiếng xèo xèo như đã được nướng chín.
"Con gái ngươi đã chết rồi, ta chỉ mượn thân xác của nó một chút thôi." Lauriel lạnh lùng nói. "Ngươi vẫn chưa hiểu à?"
Không có câu trả lời nào cất lên.
Khan cúi đầu nhìn Dion đang mấp máy môi như thể muốn gì đó, nhưng rồi gã mím lại một đường cứng đầu, im bặt.
"Ngài cứ nói chuyện với hắn, xong thì bảo hắn dẫn đường ngài đến gặp tôi là được." Lauriel nói rồi quay đầu bỏ đi.
Làm sao có thể nói chuyện được trong tình trạng này chứ? Khan chưa kịp hỏi Lauriel thì Dion ngồi dậy. Bất ngờ hơn là trên người gã không có vết thương nào cả, mấy chỗ bị bỏng mà Khan vừa chứng kiến tận mắt bấy giờ không chút tổn hại. Quần áo vẫn như cũ tươm tất, như thể những gì hắn nhìn thấy mới đây chỉ là ảo giác.
"Là ảo ảnh thôi miên à." Ibrahim bên cạnh Khan trầm ngâm lên tiếng. "Ả thật sự khá đấy."
Không phải ảo giác của Khan, nhưng là ảo ảnh của Dion. Song, cơn đau mà gã ta phải thấu chịu lại là thật.
Dion run rẩy chạm lên vết thương không tồn tại trên tay mình, những ngón tay trắng bệch siết chặt. Gã ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt với Khan.
"Cậu chủ..."
Khan thờ ơ ngắt lời Dion, "Ta không phải cậu chủ của ngươi."
Hắn vừa dứt lời, nụ cười mỏng của gã cứng lại, mặt mày tái nhợt không còn chút máu.
*
Tặng mọi người hai bạn cute (hay một bạn nhỉ?). =)))))))))))))))