Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 15: Khó khăn nhất là tấm lòng cha mẹ




“Bép!” Ở trong đại sảnh tại sân bay, mẹ trực tiếp quăng cho anh tôi một cái bạt tai, mặt ổng lập tức sưng đỏ lên.
“Ta phải đánh chết mi cái thằng con trai phản nghịch hồ đồ này! Nhiều năm qua ngoan ngoãn vậy, giờ thì tới kỳ phản nghịch rồi phải không?” Mẹ nổi cơn cuồng loạn: “Mi rời xa nó cho ta, sau đó kết hôn sinh con. Nếu không đừng có gọi ta là mẹ, đi xa được bao nhiêu thì cứ đi đi.”
Anh tôi không nói câu nào, lưu lại một bóng lưng liền một mình đi về phía cửa ra phi trường.
“Không lựa chọn thì đừng có gọi ta là mẹ, ta không có đứa con trai như mi. Mi vĩnh viễn đừng có mà trở lại.” Mẹ tôi ngay tại đây rống to.    
Mẹ dù sao cũng là một người phụ nữ, một người phụ nữ trong thời kỳ lão niên, ngay lúc anh tôi xoay người rời đi, khí thế đánh người liền mất sạch, cả người ngã phịch trong lòng ba tôi, nhìn bóng lưng anh tôi rời đi, nước mắt ào ào ứa ra từ trong mắt, bàn tay quăng cho anh tôi một tát liên tục run lên, rồi nhanh chóng trở nên sưng đỏ.
Tôi không biết nên làm gì, nên cứ đứng đó nhìn ba tôi nửa ôm mẹ rời khỏi sân bay. Tôi nghĩ là anh tôi hẳn đã sớm biết kết cục như vậy, cho nên mới một mực không nói gì.
Về đến nhà, đúng như dự đoán, anh tôi không trở về.
“Sao nó có thể không nói gì cả, cứ như vậy mà đi chứ? Sao nó lại nhẫn tâm như vậy, có thể bỏ rơi ba mẹ?” Khi mẹ được cha đỡ ngồi lên ghế salon, vẫn còn lộn xộn lẩm bẩm một mình.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ bất lực như vậy của mẹ tôi, thật giống như trong thoáng chốc đã già đi rất nhiều. Mẹ nhìn ba, nước mắt không ngừng rơi: “Em chẳng phải chỉ là muốn ôm một cháu trai ư? Em cũng là vì lo nghĩ cho nó, có một đứa con, sau này già đi sẽ có nơi nương tựa. Em sai ở chỗ nào chứ?”
Ba bên cạnh cẩn thận bôi thuốc lên tay mẹ, vừa lau nước mắt cho mẹ, an ủi mẹ: “Em không sai, em cũng là vì tốt cho nó.”
“Đúng vậy, em làm vậy đều là vì tốt cho nó, cưới vợ, sinh một đứa con, lúc già rồi nó sẽ cảm kích em.” Mẹ nước mắt lã chã nhìn ba: “Làm ba mẹ thì sao lại hại con của mình chứ? Em là vì tốt cho nó. Em nhọc nhằn khổ sở muốn cho bọn nhỏ gia đình hạnh phúc vui vẻ. Anh nói vì sao lại trở thành thế nào? Nếu như nó thật sự không trở lại, em đâu phải là không có đứa con này đâu.” Vừa nói, mẹ còn cầm điện thoại lên, nhìn tấm hình trong điện thoại, là hình của tôi và anh, tay bất giác sờ lên mặt của anh tôi trong hình, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Mẹ đều là vì tốt cho con. Đều là vì tốt cho con mà! Con trai của tôi ôi…”
“Em suốt ngày nói anh cổ hủ này, cổ hủ nọ, anh xem cái danh hiệu cổ hủ này nên đặt cho em mới đúng, suy nghĩ chẳng thay đổi gì cả. Lần trước còn nói với anh phải tin tưởng con trai mình, bây giờ chính em cũng không tin con trai mình sao? Nó như vậy, đâu phải là lệch lạc, có thể bởi vì cách nghĩ khác với chúng ta thôi. Hạnh phúc mà chúng ta nói, có thể không giống hạnh phúc mà con nó theo đuổi! Cứ áp đặt lên người con, em đau khổ, con nó cũng đau khổ. Em là muốn cuộc sống cả hai người đều đau khổ, hay là cuộc sống một nhà vui vẻ hạnh phúc? Trong tâm em rốt cuộc là con quan trọng, hay là tương lai của con trong mắt em quan trọng? Anh từng nhìn thấy có người nuôi lớn con cái, đến cuối cùng đứa trẻ không nhận thân, để mặc cụ già cô đơn chết trong nhà, hơn nữa con trai chúng ta đâu giống những người đó, lại còn rất hiếu thuận.” Rất hiếm khi ba nghĩ thoáng như vậy, lại còn khuyên nhủ mẹ tôi.
“Bộ anh đang uy hiếp em sao?” Mẹ nín khóc mỉm cười, miễn cưỡng lên tinh thần: “Được ròi, thật ra thì em cũng không phải là người không văn minh như vậy, con ở bên cạnh em, đối với em mà nói mới là quan trọng nhất. Ngày hôm qua suy nghĩ cả đêm, em cũng nghĩ đến những chuyện này, nhưng một mình không nghĩ thông được, dù sao cần có người nói. Hôm nay mới nhìn thấy nó, trong đầu em đã ứ máu, không biết làm sao nên cho nó một cái tát, còn nói ra lời ác độc như vậy, dù thế nào đi chăng nữa, đó cũng là con do em sinh ra.”
“Cái thời đại này thay đổi nhiều lắm. Sao vậy, em hối hận à?” Ba ôm chầm mẹ khẽ hỏi.
“Ừ, hối hận!” Mẹ tựa lên bả vai của ba, nói khẽ.
Bầu không khí mới vừa bình tĩnh lại còn chưa được bao lâu, mẹ đã liếc tôi một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi tìm anh con trở lại? Không tìm được con cũng đừng có mà quay lại, sau này sẽ tìm con tính sổ sau. Nha đầu thúi, đừng tưởng rằng mẹ không biết bây một mực gạt mẹ, đứng chung chiến tuyến với anh bây!”      
Trời ạ, mặt đàn bà, ngày tháng sáu, nói đổi là đổi ngay, lại còn khoa trương như vậy. Tôi chạy vội ra cửa mang giày.
Ngay lúc tôi đóng cửa lại, từ phòng khách còn truyền đến tiếng mẹ dặn dò: “Nhớ mang Hùng Hùng qua luôn đó!”
Tối hôm đó, ông anh tôi không về nhà mà ngốc người ở trong trường, chỉ có Chu Húc Hùng trở lại. Mẹ vừa nhìn thấy Chu Húc Hùng, không nói câu nào, ôm lấy ảnh thẳng tuốt mà khóc, thấy ảnh luống cuống hai tay cầm khăn giấy lau cho mẹ tôi, nhưng vẫn để cho phần lớn nước mắt mẹ tôi làm ướt một mảng lớn cái áo chỗ ngực ảnh.
Hỏi anh tôi sao? Ổng á hả, lúc ở sân bay bị mẹ tôi quăng cho cái bạt tai xong, liền vác cái mặt đó đến trường giúp đỡ giáo sư, người khác còn suy đoán một trận về dấu tay trên má ổng. Tôi hỏi anh tôi lúc đó có giận không, ổng lại cười tôi ngu: “Không giận, mẹ con mà, nào có thù hận qua đêm gì, anh không làm theo mục tiêu phát triển lý tưởng của mẹ, cho một cái tát cũng không có gì. Anh chỉ là muốn cho cả hai một ít thời gian, cho nhau yên tĩnh một chút. Có điều mẹ nhanh chóng chấp nhận vậy, anh cũng không ngờ được.”
Sau đó tôi cẩn thận suy nghĩ một chút chuyện xảy ra vài ngày, anh tôi trông thì không làm gì cả, trên thực tế đã từng bước từng bước sắp xếp xong xuôi rồi. Chuyện của Hùng Hùng cũng vậy, tạo ra một cái rồi một cái cơ hội sống chung với ảnh; chuyện có người yêu lần này cũng vậy, vào lần đầu tiên ba mẹ tới, đã báo động cho trước, nếu không với thái độ sinh hoạt cẩn thận của anh tôi, sao lại để ba tôi phát hiện ra bản vẽ được chứ.
Bất kể nói thế nào, đây chính là cả nhà chúng tôi thôi, cám ơn ba mẹ thấu tình đạt lý, cám ơn ông anh lý trí tỉnh táo, một nhà bốn người chúng tôi lại có thể sống vui vẻ, à không đúng, bây giờ còn có thêm một người, một nhà năm người chứ. Kết cục như vậy thật là đáng mừng.
Đến đây, câu chuyện của anh tôi và bạn trai anh ấy kết thúc. Lời muốn nói còn có rất nhiều, nhưng đều là chút chuyện nhỏ vụn vặt trong cuộc sống, cũng không cần nói nhiều. Nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc bây giờ của họ, tôi không tự chủ ngâm nga giai điệu làm nền lúc bọn họ hứa hẹn lời thề ở quán rượu:
Hoa nở vào mùa xuân ấm áp mang đi u sầu của ngày đông
Gió nhẹ thổi đến hơi thở lãng mạn
Cuộc sống chúng ta khắp nơi tràn ngập ngọt ngào
Hùng Hùng và anh tôi ở bên nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.