Anh Trai Tôi Và Bạn Trai Của Anh Ấy

Chương 3: Anh trai tôi bán thịt ư?!




Tôi nhìn thấy gì vậy? Kia là ông anh ruột ưu tú nghiêm túc của tôi đó sao? Một chiếc váy hơi dài hở vai, lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng mắt cá chân trắng nõn mê người, trên cổ là một chiếc vòng vải gấm, che kín hầu kết vốn không được quá rõ ràng, áo choàng vàng óng ả tùy ý vắt một bên bả vai, cả người lười biếng nghiêng dựa lên ghế sa lon, nghiêng mắt nhìn tôi.
Mẹ ơi, tôi cảm thấy cứ như bị điện giật vậy, anh của tôi từ trên xuống dưới tràn ngập hương vị phụ nữ khêu gợi, còn có thể quyến rũ người khác nữa đó. A, nhầm trọng điểm rồi, anh tôi chẳng lẽ thuộc dạng bán thịt? Chẳng lẽ có tên đàn ông nào có cái đam mê này bao nuôi ổng, cho nên ổng mới có tiền, mua xe còn ở trong khu trọ hạng sang thế này nữa?
Lắc lắc người, anh tôi đứng dậy khỏi ghế sa lon, đi tới, tôi mới nhận thấy thì ra ổng đang mang một đôi cao gót, trên mắt cá chân còn treo lủng lẳng một mặt dây thủy tinh, thủy tinh màu tím càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, theo bước đi của ổng lắc lên lắc xuống, câu dẫn đến mức làm tâm người ta ngứa ngáy.
“Mày đang làm gì thế? Đồ con heo!” Anh tôi dùng ngón tay chọc chọc trán của tôi.
Tôi lập tức lấy tay che trán lại, nhìn lên anh tôi: “Anh, thật xin lỗi, nhiều năm như vậy, em mới phát hiện ra anh là chị của em.”
“Anh đây là nam. Đây là công việc!” Trên trán anh tôi mơ hồ xuất hiện ba vệt hắc tuyến.
Tôi sắp muốn khóc rồi: “Anh, anh có chuyện gì khó xử, phải lập tức giãi bày với người nhà chứ, không thể tự mình chọi cứng được. Cái này cái này, ông chủ giàu có có đối xử tốt với anh không? Thân thể có khỏe không?”
“Nhặt tam quan của mày lại cho anh! Nói bậy bạ cái gì đó!” Gân xanh trên trán anh tôi mơ hồ sắp nổ tung, “Không thèm nhiều lời với mày, ngày mai tự thân đến trường báo cáo đi!”   
“Anh ~” Tôi còn chưa nói xong, anh tôi đã đạp giày cao gót nhọn nhanh chóng ra khỏi cửa, cách ly âm thanh của tôi phía sau cánh cửa.
Nối tiếp với tiếng đóng cửa, một giọng nam đôn hậu la đau vang lên, sau đó chủ nhân của âm thanh này lại nói một câu “Thật xin lỗi! Aizz, cô!” tiếp đó chính là tiếng giày cao gót rời đi.
Nghe thấy giọng nam trầm thấp này, hình như là hàng xóm Chu Húc Hùng, chắc không trùng hợp như thế chứ? Buổi sáng mới vừa nhắc xong, giờ hai người đã đụng phải nhau rồi sao? Nghe tiếng kiểu này giống như là anh tôi đụng phải người ta, nhưng sao lại là Chu Húc Hùng nói xin lỗi?
Tôi mở cửa, đã thấy một người đàn ông cao tráng ngồi xổm trên đất xoa chân. “Húc Hùng, anh đang làm gì vậy?”
“Hử? Ồ! Anh đem ít bánh quy sang cho em ăn thử, thuận tiện qua thăm hai người luôn. Mọi người thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, ở đây một thời gian ngắn, ngay cả diện mạo của hàng xóm như thế nào cũng không biết, thật quá không nói nổi mà.” Người chặn kín cánh cửa nhà tôi ngẩng đầu nói, “Mới vừa rồi là chị của em sao? Thật là một đại mỹ nhân nha, lúc nhìn thấy mặt nghiêng của cô ấy, anh còn ngây người đó. Nhưng mang giày cao gót hơi bị cao, có điều cũng không cao quá, mang cao gót vẫn thấp hơn anh một chút.”
“Ổng không phải là…” Tôi cắt đứt lời thoại lảm nhảm của ảnh, định giải thích, nhưng mà vừa nhớ lại ban nãy ông anh còn nói tôi là heo, thì giận dỗi, “Được rồi, cũng xem như là chị của em. Chỉ vừa mới đụng phải anh sao?” Tôi để Chu Húc Hùng ngồi trên ghế salon, mình thì xuống bếp pha nước trà. Anh của tôi là người rất kỳ lạ, không thích thức uống gì gì đó, nhưng lại đặc biệt thích trà, tự thân lắc lắc một phiên trà đạo rồi lắc lắc ra thành chuyên nghiệp luôn, một tay pha trà ngon, buổi sáng còn pha một ấm Hồng Trà. Trà vẫn còn ấm, lại lười đi pha lại, thế là tôi rót ra luôn hai tách.
“Trà thơm quá!” Chu Húc Hùng cầm cái tách ngửi ngửi, nhẹ nhàng hớp một ngụm, “Anh lần đầu tiên uống được tách trà pha công phu vậy đấy. Em pha trà chuyên nghiệp nhỉ!”
“Vậy, vậy ư? Không ngờ anh lại hiểu trà như vậy, em chẳng qua chỉ thấy uống ngon thôi à. Đây là do chị em pha.” Nhìn anh tôi ban sáng giả gái, tôi đã nhận định ổng thành chị của tôi luôn rồi.
“Chị em thật là khéo tay.” Đột nhiên mặt ảnh đỏ đỏ, đến nỗi trên làn da nâu đen của ảnh còn có thể nhìn ra được vẻ thẹn thùng, “Cổ, cổ có bạn trai chưa? Anh, anh còn độc, độc thân.”  
“Ồ, không có bạn trai.” Quả thật là không có mà, anh tôi là con trai. “Nhưng bả bán thịt.”
“Bán thịt?” Khuôn mặt của Chu Húc Hùng hoang mang rõ ràng.
“Aizz, gia môn bất hạnh. Bả bị bao nuôi.” Tôi ngửa mặt lên trời thở dài.
“Bị bao nuôi…” Cả người ảnh nhất thời y như hoa héo, không nhấc lên nổi sức sống.
Câu chuyện cười mới bắt đầu, sẽ rất khó kết thúc, đến cuối cùng tôi quên luôn mất nói rõ lại với ảnh giới tính của anh tôi, mấy lần sau ảnh tới nhà tôi, đụng phải anh tôi mặc bộ đồ bình thường, luôn có chút ảo não tại sao là anh tôi, chứ không gặp được chị tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.