Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 25: Bị bỏ rơi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu thu khí trời se se lạnh, mát mẻ thư thái khiến tâm tình con người càng thêm dễ chịu, từ phòng học nhìn ra ngoài cửa sổ, Nghi Thường mắt dõi theo từng chiếc lá khô bị gió thổi bay. Nhẩm tính hiện tại thì đã nhập học được gần nửa tháng, cô dần thích nghi với môi trường Đại học B danh giá, kết giao thêm không ít bạn bè, tất nhiên chỉ là nữ sinh vì chỉ cần cô nói chuyện hay tỏ thái độ hòa nhã hơn mức bình thường một chút với một nam sinh bất kỳ thì ngay lập tức Nghi Thường sẽ đón nhận cơn mưa ghen nồng nặc mùi giấm từ Cố Hoàn.
Tuy không cùng lớp, lịch học lại chênh nhau hoàn toàn nhưng Nghi Thường chẳng hiểu vì sao nhất cử nhất động của cô đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!?! Nhớ lại thời gian mới nhập học, bao nhiêu thứ Nghi Thường chưa hiểu, chưa thích nghi được bèn tìm hỏi mấy vị học trưởng, học tỷ... Hậu quả để lọt đến tai Cố Hoàn, hắn như sắp bốc hỏa đem cô trừng trị từ đầu hôm đến rạng sáng mới buông tha, sau dạo ấy Nghi Thường chẳng dám "làm càn" mọi chuyện nếu không hiểu chỉ dám tìm hắn hỏi, nếu không được thì trực tiếp đến tìm cô quản lý chứ tuyệt đối tránh việc đi vào vết xe đổ trước đó..
Chính vì vậy mà Nghi Thường rất ít bạn bè, ngoài trừ cô bạn ngồi cùng thì gần như cô đều rất ít xã giao, có lẽ vì vậy mà trong các cuộc tụ họp vui chơi cả lớp đều loại trừ cái tên Nghi Thường đầu tiên!! Giống như hôm nay, tất cả mọi người sau khi nghe tiếng chuông tan học đã vội vã gọi nhau nhanh đến điểm hẹn mà Nghi Thường mắt tròn mắt dẹt chẳng biết chuyện gì, hỏi ra mới biết bọn học hôm nay đi dã ngoại!?! Cụm từ " Party's" lọt vào tai cô cực kỳ xa lạ, mất mấy định thần Nghi Thường cũng hiểu được số phận bản thân, hóa ra mọi người ai cũng biết trừ cô... Haizzzz!! Chán nản chẳng biết làm gì, trong lòng hơi tủi thân, hơi hụt hẫng lẫn xót xa.
" Sao vẫn chưa về? Là cố tình chờ anh sao?"

Từ xa Cố Hoàn đi lại phía cô gái nhỏ đang một mình ngồi trong lớp học, xung quanh chẳng còn bóng người liếc nhìn đồng hồ đã hơn giờ tan học tận 30' thì hắn cũng chẳng còn gì nghi vấn! Từ trong tiềm thức, Nghi Thường nghe tiếng gọi thì giật mình nhìn về hướng cửa, một thân ảnh quen thuộc mà mỗi khi đối diện đều khiến cô hồi hộp!?
" Ờ... là anh à?" - cô thấp giọng hỏi.
" Chứ em hy vọng là ai, nói có phải em lén lút sau lưng anh kết giao với nam sinh khác?'
Cố Hoàn nhanh chân tiến lại, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Nghi Thường chất vấn, như chạm đáy nổi đau, cô trừng mắt nhìn hắn, vung tay hất mạnh sự đụng chạm của hắn.
" Anh thôi đi. đừng có suốt ngày nghĩ em thế này thế nọ!"
"..."
Hắn nhíu nhíu mi tâm khó hiểu, cô nhóc này sao lại tức giận!?! Chẳng lẽ vì hôm nay hắn tan học muộn để cô phải đợi lâu nên phát cáu?!
" Sao vậy. Anh làm gì có lỗi với em sao?" - Hắn làm ra vẻ vô tội.
Nghi Thường hờn dỗi xoay mặt đi nơi khác, hiện tại cứ nhìn đến gương mặt tuấn mỹ kia của hắn cô lại uất ức vô cùng. Cố Hoàn im lặng đánh giá, vận dụng hết IQ suy nghĩ xem rốt cuộc đã làm gì khiến thiên hạ của hắn không hài lòng, nhưng cả nửa ngày vẫn chẳng hiểu vì sao Nghi Thường hờn dỗi. Trong lòng Cố Hoàn cảm thấy không thoải mái nhưng trước biểu tình ái ngại của người yêu thì cũng hơi xót xa, thôi vậy. Coi như lần này hắn thua cô:
" Ngoan đừng dỗi, nếu anh có làm gì sai thì cho anh xin lỗi. Muộn rồi, chúng ta về nhà" - Hắn mềm mỏng dỗ dành.
Cố Hoàn kiên nhẫn chờ động tĩnh từ Nghi Thường nhưng 1' rồi 5' trôi qua cô vẫn mặc nhiên xem sự tồn tại của hắn là không khí. Khí tức bức người hắn không còn đủ thời gian kỳ kèo với cô, bèn gằn giọng:
" Anh không có kiên nhẫn để nhìn bộ dáng đại tiểu thư của em. Một lần nửa có cùng anh về nhà không"
"..."

" Nghi Thường. Em rốt cuộc đang dỗi chuyện gì?! Em im lặng anh làm sao em muốn gì?"
Cố Hoàn đã mất kiên nhẫn, gầm lên giữa không gian vắng lặng, thanh âm vọng từ 4 góc tường trở nên cực kỳ chói tai...
" Tự do" - Nghi Thường lạnh giọng, mắt vẫn chẳng thèm ngước nhìn hắn.
" Tự do?"
Cố Hoàn hơi khó hiểu, xoay gương mặt cô lại, lúc này hắn mới nhận ra nãy giờ cô đang khóc, nhìn bầu mắt đỏ hoe còn ngấn nước trong lòng hắn lại tê tái khác thường!!
" Đúng! Em muốn tự do. Muốn được kết giao bạn bè, em không muốn bị bạn bè xem là người ngoài mà kỳ thị"
Nghi Thường uất ức gào lên, tay nhỏ đấm vào ngực Cố Hoàn liên tục như thể trút đi tức giận đè nén bấy lâu. Hắn lúc này mới hiểu ra vấn đề, thì ra là như vậy...
" Ngoan,đừng khóc. Là anh không đúng. Không nên hạn chế em tiếp xúc bạn bè.."
Hắn ôm Nghi Thường, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Mọi khuất mắc như được tháo gỡ, bai nhiêu tủi thân cô mặc nhiên để dòng nước mắt cuốn trôi đi.
" Cho em một chút tự do được không?" - vùi trong lòng hắn, giọng Nghi Thường nỉ non.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.