*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghi Thường bị cố Hoàn ôm đến trên giường, nàng gắt gao nhắm đôi mắt cực nhanh run rẩy, bộ dạng nàng hiện tại mê mang lại khẩn trương cảm xúc. Nghi Thường đã toàn thân trần trụi, cách một lớp vải mỏng, 2 thân thể gần như có thể cảm nhận độ ẩm của nhau.
"Em đêm nay ngủ giường của anh, anh đi phòng khách ngủ, quần áo ướt không có quần áo thay, em trước mặc tạm áo của anh, chờ một chút anh phân phó quản gia chuẩn bị quần áo cho em"
Thấy giai nhân còn đáng yêu mà nhắm mắt lại, hắn cũng biết hắn hôm nay quá phận. Vì thế xoay người tìm trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ đưa cho Nghi Thường.
"Được rồi, anh đi ra ngoài, em đem quần áo mặc vào đi rồi sấy khô tóc"
Nghe được thanh âm đóng lại, nguyên mãn mới mở to mắt, nàng giơ lên tay trái mình- lúc nãy vừa mới......
Không dám nghĩ tiếp đi xuống, nàng nhanh chóng mặc chỉnh chu quần áo, cảm giác mặc đồ của Cố Hoàn thật khó tả..một chút ấm áp, một chút xao xuyến khi mà mùi hương nam tính của hắn dương như vẫn còn dây dưa trong từng thớ vải..
Nghi Thường, nội y quần tất cả đều ướt, ăn mặc quần áo của Cố Hoàn, nàng cảm thấy vạn phần không tự nhiên, nhớ tới quần áo hiện tại chính không có khe hở mà dán sát nàng, nàng liền cảm thấy cả người nóng lên.
Nàng nằm ngã trên giường, chăn nệm tất thảy đều lưu lại mùi hương và hơi thở của Cố Hoàn. Nghi Thường cảm thấy giờ phút này nàng đã bị hắn chiếm cứ toàn bộ tâm trí
"Nghi Thường, em xong chưa? Ra ăn cơm chiều."
Cố Hoàn gõ gõ cửa nó vọng vào, hai người hiện tại có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi, đều tận lực khiến bản thán quên chuyện kích thích mãnh liệt trong quá khứ - cái quá khứ cách hiện tại chưa đầy 1 tiếng đồng hồ.
" Vâng...em ra ngay"
Nghi Thường lên tiếng đáp, đi lại tủ quần áo tìm thêm một chiếc áo khoác phủ thêm lên người mới rón rén bước ra.
Trên bàn cơm, chỉ có hai người. Trong nhà quản gia cùng người hầu bị Cố Hoàn cho nghỉ sớm, hắn giống như không thích trong nhà có quá nhiều người, cho nên người hầu trong nhà mỗi ngày sau khi xong việc liền.
Nghi Thường cúi đầu trầm mặc đang ăn cơm. Hắn ngẫu nhiên theo thoai quen gắp thức ăn cho cô, còn dặn phải ăn nhiều ko được kén đồ ăn.
Đầu Nghi Thường vốn cúi thấp đến càng thấp, nàng hiện tại không có mặc nội y, hạ thân trực tiếp ngồi trên áo khoác hắn, cái loại cảm giác này rất khó chịu, còn mang theo một tia bí ẩn đầy thẹn thùng.
"Nghi Thường, lại đây ngồi một chút." Hắn điểm điểm đầu vai nhỏ,
"Anh biết ta hôm nay anh quá xúc động, thực xin lỗi em.
Nghi Thường lắc đầu, nàng cảm thấy đây là đôi bên tình nguyện. Nàng thích hắn, từ tình cảm thơ ngây đến hiện tại đã sắp chín muồi cho những bước tiến mới.
Gần 20 năm tuổi trẻ, Cố Hoàn gần như có mặt chứng kiến hết thảy sự thay đổi trưởng thành của cô, Nghi Thường cũng vậy, từ lâu đã mặc định đây là chân mệnh thiên tử của mình, nghĩ cũng ko muốn nghĩ sẽ rời bỏ Cố Hoàn.
"Đêm nay em không cần đi trở về,chỉ có mình em ở nhà anh không yên tâm." - Cố Hoàn làm như xem thấu tâm sự người đối diện,
"Anh hứa sẽ không mất kiểm soát như vậy."
Nói xong nhận thấy được nàng đột nhiên trở nên mất mát biểu tình, hắn đôi mắt đều mau tỏa ánh sáng, khóe miệng hướng về phía trước giơ lên, "Chẳng lẽ...... Nghi Thường em thích anh làm như vậy với em hơn?"
Nghi Thường xấu hổ đẩy hắn ra ném xuống một câu " em ăn no" liền chạy đi lên lầu.
Cố Hoàn cùng chạy nhanh đuổi kịp, bị nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, hắn lúng túng mà nói,
"Nghi Thường, em quên rồi sao, bài thi vật lý của em vẫn chưa viết xong."
- -
Trong thư phòng...
"Em từ bỏ......"
Nghĩ Nghi Thường ngồi ở trên đùi Cố Hoàn, trên tay hắn cầm một cây bút, một bàn tay theo trước ngực nàng vói vào, bàn tay hắn phập phồng ở trong quần áo, áo khoác nàng cố tình khoác thêm lúc nãy đã sớm bị hắn cho xuống sàn nhà..
"Dừng lại..., Cố Hoàn...dừng."
Hắn làm như ko nghe thấy, vẫn tùy hứng mà trêu chọc bầu ngực sữa.
"Nghi Thường, em nên nghiêm túc một chút."
Hắn một bàn tay trên giấy viết giải toán công thức, làm bộ nghiêm trang nói.
"...... Em khó chịu."
Nàng vặn vẹo vài cái, cảm giác hạ thân có thứ gì đang chảy ra, lại không ngờ dưới thân chưa ko hề cách lớp vải nào cùng hắn cọ xát thân mật. Nghi Thường xấu hổ ngừng vặn vẹo,hắn cũng đã nhận ra, ngón tay đi xuống lau một chút,
"Nghi Thường em ướt rồi.."
Những lời này giống như mở ra cánh cửa cấm kỵ. Cố Hoàn hắn đem nàng bế lên, xoay người đem vật nhỏ ném ở trên giường,
"Nghi Thường, em xem, quần anh đều bị d*m thủy em làm ướt."
Hắn cúi đầu xem, trên quần hắn thật sự lưu lại vệt nước màu trăng đục..
Màu mắt hắn cư nhiên chuyển sang màu đỏ, mà tiểu mỹ nhân đang mặc quần áo của hắn đang duy trì tư thế cực kì ái muội..hạ thân mở rộng ra, vừa tính đem chân khép lại đã bị hắn giữ chặt lại ko cho nàng che đậy cảnh xuân...hắn nằm trên giường, ngón tay vô ý thức mà vuốt ve...
Ánh đèn phản chiếu trên người nàng, đùi non cùng một mảnh nhỏ da thịt bại lộ đến hoàn toàn, còn có hạ thân kia phiến nồng xen lẫn màu đen mượt của đám cỏ..., càng làm cho hắn đỏ mắt chính là trứng cá hồi e ấp trốn trong mật huyệt, thủy quang liễm diễm phản xạ ánh đèn tất cả đều bị hắn đặt ở trong mắt.
Nghi Thường giãy giụa muốn thay đổi tư thế kín đáo hơn, nhưng nàng hiện tại hạ thân mở rộng ra hơn nữa còn bị hắn nhìn chằm chằm, thân thể một bên cảm thấy cảm thấy thẹn, một bên cảm thấy có loại tình triều ko thể hình dung lại bắt đầu trào ra.
Hắn bò đi lên, ái muội mà đem quần áo Nghi Thường từ dưới bắt đầu xốc lên, mãi cho đến bộ ngực,
" Nghi Thường, em sợ hãi sao?"
Hắn nói xong lại cảm thấy chính mình đang nói vô nghĩa, nữ nhân hiện tại đang run rẩy mà hắn còn hỏi như thế...
"Để cho anh xem một chút được không?"
Lúc trước không lâu hắn cũng nói với nàng yêu cầu này. Không đợi nàng đáp lại, hắn đã liếm hôn lên môi nàng.
Hai người hô hấp khó khăn, tay hắn phảng phất mang đến ma lực, vuốt ve ở trên người nàng, mỗi khi chạm đến một chỗ, đều giống như châm lửa. Hắn dừng lại ở phần eo, eo thiếu nữ tinh tế mềm mại, hắn theo vị trí đi xuống tìm kiếm, sờ đến một địa phương nhô lên, trên gò đồi mềm mại rõ ràng cảm giác được sự mềm mại của đám cỏ mướt mát, Cố Hoàn nuốt xuống một cái, môi mỏng khẽ nhếch cười cứ như vừa tìm được báu vật. Ngón tay ko an phận từng cái từng cái vuốt vuốt đùa bỡn bụi cỏ trên gò...
"Ukm ~"
một tiếng rên rỉ Nghi Thường còn chưa phát ra đã bị hắn nuốt vào.
Hắn môi lưỡi từ cằm đến cổ lại đến xương quai xanh, cuối cùng, hắn ngẩng đầu thật sâu nhìn nàng một cái, giống cúng bái hôn lên bộ ngực sữa, ngực Nghi Thường rất đẹp, nhũ thịt mềm mại tinh tế, quầng vú nho nhỏ, phiếm mảnh mai màu hồng phấn, đầu v* giống một viên anh đào thẹn thùng am, run rẩy ẩn nấp tên một sa mạt tuyết trắng.
Đầu lưỡi liếm láp, lưu lại một chuỗi nước bọt. Hàm răng nhẹ nhàng chiếp cắn, rốt cuộc hai viên anh đào trở nên no đủ cứng rắn, hắn cực có kỹ xảo mà đùa bỡn xong hai bên, đem ánh mắt đặt ở bụng Nghi Thường
Trên dưới hai nơi bị hắn dâm loạn, mặt nàng đỏ ửng.Trong cơ thể có thứ gì đang tích lũy, rốt cuộc, âm đế nhỏ bị đầu ngón tay Cố Hoàn nhẹ nhàng chạm vào, nàng liền kịch liệt mà run rẩy lên.
"Nghi Thường, em tới rồi......."
Hắn không thể không cảm thán, tiểu bảo bối đúng là mẫn cảm, hắn chỉ mới đùa bỡn đã bức được nàng triều phun..
Trong dư vị tình triều chưa dứt, đôi tay Nghi Thường gắt gao bám lấy bờ vai của hắn, cao trào qua đi, bụng nhỏ chỗ đột nhiên trở nên hư không lên, nàng hai chân vòng lên thắt lưng kiện mỹ của nam nhân..
Nàng không nói lời nào, nhưng là hắn đã hiểu. Hắn biết cô nương đây là "muốn", nhưng là hắn đáy lòng có tính toán của riêng mình. Hắn không nghĩ lần đầu tiên của hai người lại nhanh chóng như vậy,. Thậm chí hắn còn hắn còn không có hỏi qua tâm ý nàng, dù sao lần đầu của con gái lại là trân quý.
Cố Hoàn cùng vỗ nhẹ nhẹ xoa xoa ngực Nghi Thường. Chờ nàng thanh tỉnh một chút, hắn đáy mắt đựng đầy thâm tình mà nói,
"Bảo bối, em coa biết anh rất yêu em?"
P/s: Tình hình này dự là sẽ được " ăn thịt" mn ạ..vote cho em nó có động lực xíu...i love các tình iu 🥰🤩🤩🤩