Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 37: Chạm mặt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Xin lỗi, ai thế ạ?"
Nghi Thường lịch sự hỏi, vì cô mở loa ngoài nên Cố Hoàn nghe khá rõ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của nữ nhân!?! Cố Hoàn im lặng chẳng dám thở mạnh, trong lòng trộm nghĩ chuyện phụ nữ tìm đến hắn bị Nghi Thường phát hiện, dù chẳng biết người gọi đến là ai nhưng chắc chắn tối nay hắn không được yên ổn. Nghi Thường lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống sau đó cầm điện thoại rời đi ra ngoài ban công, Cố Hoàn định đi theo nhưng 1 cái trừng mắt của cô đã làm hắn mất hết dũng khí.
Cố Hoàn đứng như chôn chân dưới đất, thầm cầu nguyện cho bản thân " Vạn sự bình an" nhưng chẳng hiểu Nghi Thường nói gì với người bên kia mà chưa được 1' đã đi vào, ném trả điện thoại vào người hắn.
" Thế nào, ai vậy?" - Cố Hoàn nuốt nuốt nước bọt, hỏi.
" Cô ấy nói là gọi nhầm, cũng đã nói xin lỗi đã làm phiền" - Nghi Thường thành thật, nhưng có trời mới biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
" Anh đã nói rồi, cũng do em..."
" Đừng tự mãn quá, cô ấy nói gọi nhầm nhưng sự thật có quan hệ gì với anh không thì làm sao em biết" - Nghi Thường nhanh chóng ra đòn phủ đầu.
" Em lại thế, suốt ngày chẳng tin tưởng anh. Nếu anh có gì mờ ám sao dám để em nghe điện thoại. Anh thề ngoài em ra anh không hề có bất kỳ quan hệ gì với cô gái khác"
Cố Hoàn nói chắc nịch, giơ 2 ngón tay lên thề như thể trời xanh, mà không phải trời đêm chứng giám cho tâm can anh chỉ có một Nghi Thường. Thái độ của hắn làm Nghi Thường muốn dỗi cũng không dỗi được, cô sà vào lòng hắn, nỉ non.
" Khó khăn lắm chúng ta mới có cuộc sống viên mãn như hôm nay, em không muốn có ai đó phá hoại"
" Bảo bối, em yên tâm. Anh sẽ cùng em bảo vệ hạnh phúc của chúng ta"
Cố Hoàn hôn lên môi cô, thật sâu mà quyện lấy, đơn giản chỉ là hôn không hề mang theo chút dục vọng nào trong ấy, như thể thầm hứa với Nghi Thường dù cho có sóng gió thế nào hắn cũng sẽ không buông tay..

*****
Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường, tốt đẹp. Cố Hoàn sau mấy hôm điều tra về " người nhìn trộm" ở thư viện hôm nọ cảm thấy chắc là Nghi Thường nhìn nhầm cũng đã đem sự việc quẳng vào quá khứ. Thế nhưng khi mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp thì lại có một số sự cố phát sinh không như ý!!
Trung tâm thương mại...
" Xin lỗi, cái này là tôi thấy trước"
Tay Nghi Thường như bị treo trên không trung khi mà thứ đồ cô nhắm trúng lại bọ ai đó nhanh hơn cầm được.
" Vậy sao, nhưng tôi cũng thấy trước. Hơn nửa còn giành được" - Cô gái kia chẳng hề có ý muốn nhường nhịn, nhìn chiếc carvat trong tay như thách thức.
" Không thể nào, là tôi nhìn thấy trước... Chẳng qua chậm hơn một chút" - Nghi Thường làm sao không biết ai trước ai sau, nhưng trách là trách cô chậm chạp không bằng cô gái kia.
" Chậm hơn tức là chậm. Không nói nhiều, thứ này tôi muốn mua"
Nụ cười cong lên trên gương mặt được trang điểm cực kỳ sắc nét, nhìn bộ dáng của cô ta thì với bản tính hiền lành như Nghi Thường làm sao có thể là đối thủ!?! Cách đó không xa, Cố Hoàn đang loay hoay chọn mua đồ nghe được thanh âm huyên náo, không nhầm lẫn hắn nghe thấy được giọng nói của Nghi Thường, bèn ném lại mấy thứ đang cầm trên tay chạy đến chỗ cô.
" Có chuyện gì vậy?" - Cố Hoàn ân cần đến bên cạnh thiên hạ của hắn mà hỏi thăm.
" Không có gì, chỉ là gặp chút chuyện... Em tính mua cho anh cái carvat mới nhưng..."
Nghi Thường nhỏ giọng, mắt nhìn về phía cô gái đối diện, tầm mắt quét qua thứ cô ta đang cầm trên tay. Cố Hoàn theo tầm mắt bắt gặp gương mặt quen thuộc - Hạ Mỹ Kỳ. Vừa nhìn thấy cô ta, Cố Hoàn đã không hài lòng, nhíu nhíu mi tâm lên tiếng hỏi:
" Chuyện này rốt cuộc là sao?"

" Cố Hoàn, trùng hợp thật. Cậu cũng ở đây" - Vừa thấy hắn, Mỹ Kỳ đã không tự chủ được muốn tiếp chuyện.
" Đừng lảng tránh câu hỏi của mình. Rốt cuộc cậu và cô ấy đã xảy ra chuyện gì?" - Cố Hoàn hỏi, hơi hơi mất kiên nhẫn. Gì chứ, dám ức hiếp thiên hạ của hắn, đúng là không biết sống chết.
" Không có gì, mình và cô bạn của cậu cùng nhìn trúng một món đồ, nhưng mình là người lấy được nó trước, nên cô ta muốn giành lại" - Mỹ Kỳ đáp, ánh mắt hoàn toàn không đặt trên người Nghi Thường.
" Không đúng.. là em nhìn thấy trước. Chính là cô ta..."
Nghi Thường ôm ôm cánh tay Cố Hoàn giải thích. Hạ Mỹ Kỳ nhìn một màng ân ái này cực kỳ chướng mắt, nhìn bộ dáng Nghi Thường tư chất lẫn nhan sắc chẳng thể đem so với cô nhưng mà vì sao lại được Cố Hoàn xem trọng?!!
" Thôi được rồi, cứ coi như là hiểu lầm đi. Nếu cô ấy muốn, mình có thể nhường lại "
Hạ Mỹ Kỳ nói như thể bản thân không cần mới nhượng lại, đưa chiếc hộp đựng Carvat trước mặt Nghi Thường, Nghi Thường nhìn mấy giây định đưa tay cầm lấy thì bị Cố Hoàn ngăn lại.
" Không cần, nếu cậu thích thì cứ mua. " - Nói rồi xoay mặt lại nhìn Nghi Thường, nhỏ giọng.
" Thường Thường, chúng ta đi. Anh đưa em đi đến cửa hàng khác. Không nhất thiết phải cùng người khác tranh giành" - giọng Cố Hoàn lạnh băng, tầm mắt hơi hơi hiện lên lửa giận nhìn về phía Hạ Mỹ Kỳ.
" Nhưng mà... "
Nghi Thường hơi không cam lòng, rõ ràng là cô thấy trước. Hơn nửa chiếc carvat kia thực sự rất hợp với Cố Hoàn, mang vào sẽ rất đẹp. Cô có chút không đành lòng nhường cho người khác.
" Không nói nhiều. Nghe lời"
Cố Hoàn gằn giọng tỏ thái độ cương quyết,Nghi Thường cũng không dám nói " không" đành ngoan ngoãn đi ra phía sảnh trung tâm thương mại chờ hắn.
" Hạ Mỹ Kỳ, tốt nhất cậu tránh xa người của mình" - Cố Hoàn cao ngạo rời đi, thời điểm lướt qua Hạ Mỹ Kỳ lên tiếng đe dọa, tầm mắt vẫn chẳng thèm đặt trên người cô ta. Hạ Mỹ Kỳ nghe thấy hơi hơi bất mãn, nhưng vẫn cố gắn giữ biểu tình sống chết không sợ.
" Bảo vệ người phụ nữ của mình đến vậy sao. Để xem vận may cô ta có bền không?"
" Tốt nhất cậu đừng giở trò. Nếu không, mình tuyệt đối không tha cho cậu"
Dứt lời, Cố Hoàn bước vội đi ra sảnh trung tâm thương mại, Hạ Mỹ Kỳ nhìn theo bóng lưng hắn, răng cắn chặt môi dưới thật lâu sau mới khôi phục lại vẻ mặt kiêu hãnh cùng toan tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.