Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 5: Nghi Thường cáu kỉnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Hoàn lại vọt vào phòng tắm một lần nửa tắm nước lạnh. Quần áo 2 người bị nước làm ướt lúc nãy còn nằm ngỗn ngang trong góc. Nội y thấp thoáng có thể thấy được, hắn nhìn chằm chằm nơi đó xem một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng giải quyết xong rồi đi ra ngoài.
Nghi Thường đung chăn bông quấn quanh người như con nhộng, chỉ lộ ra một đôi mắt, ánh mắt theo hắn đi lại mà chuyển động, hắn đi tới gần mép giường, nàng liền chấn kinh ánh mắt như trốn tránh.
Hắn biết hắn hôm nay khẳng định đem tiểu cô nương dọa sợ rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng vì Nghi Thường quá mê người, dưới thân hắn chẳng biết vô tình hay cố ý thốt lên những thanh âm rên rỉ... Thử hỏi làm sao người có nhu cầu cao như Cố Hoàn có thể ẩn nhẫn ko màng..

Hắn hai tay chống ở trên giường, tiểu cô nương chỉ lộ ra một đôi mắt ánh mắt nai con, thanh triệt lại ngây thơ, hắn cầm lòng không đậu mà cúi xuống ở trên trán Nghi Thường hôn xuống. Nhẹ nhàng, ko hề có chút dục vọng, chỉ đơn giản là sủng nịnh yêu thương bảo bối..Trước giờ hắn có bao nhiêu nữ nhân ái mộ nhưng trong mắt Cố Hoàn chỉ có duy nhất 1 mình Nghi Thường.
"Bảo bảo, chờ anh đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà chờ anh trở lại được không?"
Nói xong hắn lại cảm thấy không ổn, tiểu cô nương một người rất nhát, nếu ở nhà một mình e là... hơn nữa hắn cũng không yên tâm để nàng ở nhà một mình. Cố Hoàn yêu thương nhìn nữ nhân vẫn còn cố thủ trong chăn bông, nhất thời Nghi Thường chậm rãi từ trong chăn vươn tay nhỏ nắm lấy tay áo hắn. Nghi Thường không biết hắn đi làm gì, nhưng là hiện tại nàng một giây đều không muốn hắn rời bỏ mình.
Nàng làm nũng ý vị nồng đậm, cố Hoàn hiện tại cảm giác lồng ngực đều bị một loại mềm mại cảm xúc tràn ngập đến tràn đầy.

"Vậy bảo bảo cùng anh đi ra ngoài. Anh ra mua chút đồ, em cứ việc ngồi chờ ở trên "
Thanh âm Cố Hoàn ôn nhu như nước. Hắn ngồi ở đầu giường, cầm tay nàng hôn nhẹ.Không thể không nói, thiếu niên này sở hữu kiên nhẫn ôn nhu rất khá.
Hắn từ tủ quần áo tìm một hồi lâu mới tìm được một bộ thích hợp, mặc động phục dày rộng, tiểu cô nương không có nội y, mặc cái này bộ sẽ khiến nàng đỡ ngại hơn.

Nghi Thường nhìn nhìn bộ quần áo, lại xem hắn một chút phải về tránh ý tứ đều không có, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở,
"Anh ra ngoài trước đi"
Cố Hoàn bị nàng đuổi khéoo, ngây ngẩn cả người, trên mặt nàng còn mang theo phía trước kia cổ tình triều qua đi ửng đỏ, thịt thịt trên mặt phấn nộn nộn, hắn liền cảm thấy, nha đầu này vì cái gì thấy thế nào đều xem không đủ đâu!
Hắn còn không đi!
Nghi Thường vểnh lên miệng,
"Cố Hoàn anh đi ra ngoài, em muốn mặc quần áo."
Hắn chọc ghẹo tâm tư tức khắc lên, "Bảo bảo thẹn thùng cái gì? Bảo bảo còn có chỗ nào là anh chưa xem qua,....."
Bị nàng ném một cái gối trúng đầu, hắn xấu xa làm ra vẻ muốn xốc chăn bông.. Nghi Thường uất ức suýt nữa thì khóc lóc làm Cố Hoàn lo sợ, bèn dỗ ngọt..
" được rôi anh ra ngoài..em đừng khóc."
——

Một chiếc Lamborghini thong thả mà chạy ở trên đường, tốc độ cùng nó xe thể thao danh hào thật sự là không hợp.
Trong xe, Nghi Thường ngồi cạnh Cố Hoàn đang chăm chú lái xe, trên người mặc áo đồng phục của hắn. chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài, suốt cả đường đi ko hề nói với hắn một câu.
Cố Hoàn cùng lo sợ bất an, một phút đồng hồ thời gian đã hướng nàng cái này phương hướng liếc hơn mười lần, nàng có tâm kêu hắn tập trung lái xe, nhưng là trong lòng không thoải mái, liền quyết định chủ ý đêm nay đều không nghĩ lại nói với hắn một câu.
Hắn đến bây giờ liền một câu thổ lộ tâm ý nói đều không có nói cũng đã đối nàng làm xong trừ bỏ cuối cùng một bước sở hữu sự, nàng không rõ ràng lắm hắn tình ý, có lẽ chỉ là cảm thấy hảo chơi, chơi chơi mà thôi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.