Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 6:




11.
Ta quay đầu nhìn về phía trăng sáng ngoài cửa sổ.
Ngày Lâm gia bị xét nhà, cũng là ngày tháng lạnh như vậy.
Vì ham chơi, ta về nhà trễ, tránh thoát một kiếp.
Rõ ràng ta trốn trong bóng tối, nhưng mẹ ta vẫn nhìn thấy ta.
Bà ấy lắc đầu với ta, ý bảo ta ngàn vạn lần không được đi ra ngoài.
Ta chạy như bay đi tìm Thừa An, ta cho rằng hắn có thể cứu cha mẹ ta, nhưng phủ tướng quân bọn họ, m///áu đã sớm chảy thành sông.
Ngày cuối cùng nhìn thấy đại tỷ tỷ, thi th//ể của nàng bị ánh trăng chiếu đến trắng bệch.
Kẻ xấu đưa nàng đến bãi chôn tập thể đã xúc phạm thi th//ể tỷ ấy.
Bọn họ nói nàng là hoàng hậu, coi như là một cỗ thi thể, bọn họ có được liền làm nhục nàng, cũng tương đương với làm một lần hoàng đế.
Nữ nhi Lâm gia chúng ta, lại rơi vào kết cục như vậy.
Ta sẽ về nhà.
Báo thù oán, sau đó ở cùng một chỗ với gia đình.
“Đang nhìn cái gì? "Thác Bạt Luật nắm mặt ta buộc ta phải nhìn hắn.
Hắn cũng kỳ quái. Trước kia lúc cùng ta hoan hảo luôn che khuất ánh mắt của ta, gần đây lại để cho ta nhìn hắn.
Người trong lòng hắn đã trở lại, hắn cũng không cần giữ ta lại nữa.
Nhưng ta bây giờ còn ở bên cạnh hắn, ta nghĩ đại khái như lời hắn nói, trên giường ta có chút thú vị, đại khái là Phùng Ngọc Nhi không sánh được.
Ta dùng ngón tay che đi vết thương trên cằm hắn, trả lời: "Đang ngắm trăng.”
Lần cuối cùng, ngắm trăng.
12.
Ngày hôm sau Phùng Ngọc Nhi lại tới, các cung nữ đều đang lấy lòng nàng.
“Vương phi ngài không biết, ngày hôm qua trước mặt sứ thần Nam Đường, Tống ngự nữ và chó của Thái tử cùng nằm dưới chân Thái tử.”
“Thái tử còn nói nàng được Nam Đường nuôi dưỡng rất tốt, biết hầu hạ người khác, đây không phải là mắng kỹ nữ Nam Đường sao.”
“Các sứ thần Nam Đường còn cười, quả nhiên đều là đồ hạ tiện.”
Họ nói lớn tiếng, sợ ta không nghe thấy.
Phùng Ngọc Nhi đứng ở ngoài sân nhìn ta, ta tại xích đu đu rất cao, sắp bay ra ngoài tường luôn rồi chứ.
Nàng lập chính thức là thái tử phi.
Ở Nam Đường, như thế thực sự đáng bị chỉ trích.
Nhưng ở Bắc Lương, dân phong dũng mãnh, đừng nói cưới chị dâu, cho dù phụ thân chếc, nhi tử cũng có thể kế thừa nữ nhân của phụ thân.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là đi hay là chờ chếc ở chỗ này?" - Phùng Ngọc Nhi hỏi ta.
Ánh mắt nàng cực kỳ chán ghét ta.
Nhưng rõ ràng là năm đó nàng không cần Thác Bạt Luật, đổi lại là ta, muốn trách cũng sẽ trách mình chọn sai, sẽ không giận chó đánh mèo với những người khác.
"Chẳng lẽ không có con đường thứ ba sao?" ta hỏi nàng.
“Có" Nàng nói, “Mặc kệ ngươi có đi hay không tới quân doanh Bắc Lương, với năng lực mê hoặc người của ngươi, có lẽ có thể sống sót rất lâu.”
13.
Phùng Ngọc Nhi không thể đưa ta đến quân doanh Bắc Lương.
Bởi vì trước đó, ta đã bỏ trốn.
Sứ giả Nam Đường rời đi ngày thứ hai, Bắc Lương hoàng đế bệnh tình nguy kịch, cơ hội của ta đã tới.
Ta mang theo ngọc bài ra khỏi thành trộm được từ Thác Bạt Luật cùng tiền tài tích góp ba năm này rời đi.
Nhưng ta không đuổi theo đội ngũ Nam Đường, mà đổi sang Tiên La quốc liền nhau với Bắc Lương, dự định từ trên biển trở về Nam Đường.
Ba năm nay ta đã lên kế hoạch trốn thoát.
Tuế cống ba năm một lần, ta vốn định giấu đội ngũ tuế cống về Nam Đường.
Nhưng một khắc nhìn thấy Tề Văn kia, ta trong nháy mắt thay đổi chủ ý.
Hắn có thể nhận ra ta và ta không thể mạo hiểm được.
Ta quyết định đi đường vòng về Nam Đường bằng đường thuỷ Tiên La mà Thừa Ân từng miêu tả cho ta.
Thừa Ân nói Tiên La gần biển, biển thông Cửu Châu, nơi đó cách thành Thiên Hàng Nam Đường chỉ hơn mười ngày đi thuyền.
Đây cũng có thể là một con đường chet, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Lúc ta rời đi, Thác Bạt Luật và tất cả quyền thần Bắc Lương đều ở ngự tiền hầu hạ.
Các cung nữ cũng hoảng sợ, không ai chú ý tới ta.
Ta thay phục sức cung nữ, trang điểm lại, cầm ngọc bài trộm được của Thác Bạt Luật đi ra ngoài cung.
Trên con đường xuất cung ta quanh quẩn ba năm này, ta bình tĩnh tiến về phía trước.
Thủ vệ ngăn cản ta, nghiêm túc tra xét ngọc bài của ta, sau đó thả ta ra khỏi cung.
Ta thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng rời khỏi thành phố.
Ta biết lúc này sẽ có người đi hái sâm ở Tiên La, ta có thể đi theo bọn họ.
Ra khỏi thành không lâu, chuông tang đột nhiên vang lên, hoàng đế Bắc Lương băng hà.
Ta quay đầu nhìn lại, trên hoàng cung mây đen cuồn cuộn, tựa như triều đình Bắc Lương.
Thật sự là trời cũng giúp ta.
Lúc này cho dù bọn họ có tâm bắt cống nữ Nam Đường như ta, sợ là cũng không rảnh bận tâm.
Huống chi ta đê tiện như con kiến, bọn họ cũng sẽ không vì một con kiến mà hao phí tinh lực.
Ta đi theo đội hái sâm bước lên con đường Tiên La, một đường mưa gió lầy lội, dã thú thổ phỉ, ta cũng gặp nạn vài lần, cũng may đại nạn không chếc.
Ta nghĩ là cha mẹ tỷ tỷ còn có Thừa Ân đang phù hộ ta, phù hộ ta trở về đoàn tụ với bọn họ.
Sau một tháng đi một chút dừng một chút, ta rốt cục đến bến cảng gần biển Tiên La quốc, leo lên thuyền đi Kim Lăng.
Đây là lần đầu tiên ta ngồi thương thuyền như vậy, say sóng nên không ngừng nôn mửa.
Ta nghĩ có lẽ do ở trên biển.
14.
Nửa tháng sau, ta rốt cục đặt chân lên lãnh thổ Nam Đường.
Bên bến tàu náo nhiệt, ta vịn một thân cây nhỏ nôn đến chec đi sống lại. Có phụ nhân tốt bụng cho ta mấy thanh mai để cho ta ngửi, nói là có thể giảm bớt say sóng.
Nhưng ta không biết tại sao lại Thanh Mai kia rất chua, nhưng làm cho ta dễ chịu hơn không ít.
Thân thể của ta đã đến cực hạn, không thể không ở Thiên Hàng tìm khách điếm nghỉ ngơi một ngày.
Lúc ăn cơm, người trong khách sạn đang nghị luận chuyện Bắc Lương.
Bọn họ nói sau khi tiên hoàng Bắc Lương băng hà, Thái tử Thác Bạt Luật tàn bạo đăng cơ, Phùng Ngọc Nhi được lập làm hoàng hậu.
Ta lặng lẽ lắng nghe tất cả.
Ba năm nay, Thác Bạt Luật là Thừa Ân của ta, ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, chúng ta đều theo nhu cầu.
Hôm nay hết thảy rốt cục trở về vị trí cũ.
Cuộc đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại.
Ta đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thời điểm, lại nghe bọn họ nói:
“Các ngươi nghe nói chưa, sau khi tân hoàng Bắc Lương đăng cơ, chuyện đầu tiên lại là chém sứ thần đưa tuế cống của chúng ta.
Nghe nói sứ thần đã rời khỏi Bắc Lương mấy ngày rồi, bọn họ còn đuổi theo.”
"Hai nước giao chiến không chém sứ, huống chi còn chưa giao chiến, Bắc Lương sao lại như thế?"
“Ai biết được, bọn họ vốn là lòng lang dạ sói"
Đúng vậy, Thác Bạt Luật vốn dã tâm như sói.
Khi hắn yêu cầu hai triệu năm bạc, ta biết hắn chắc chắn sẽ đánh về phía nam.
Bởi vì Nam Đường căn bản là lấy không ra hai trăm vạn bạc được, hắn chỉ là tìm một cái cớ.
Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ khai chiến nhanh như vậy.
Ta phải nhanh chóng đi Kim Lăng, nếu không sẽ chet trong tay Thác Bạt Luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.