Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 62: Công khai (Hoàn chính văn)




Hôm đó, Lâm Ngữ gọi anh “Trưởng quan” cả đêm.
Thật ra bình thường Lâm Ngữ rất ít mở miệng trên giường, càng hiếm khi gọi anh bằng xưng hô nào đó. Nhưng đêm ấy, Lâm Ngữ không cho phép anh né tránh, như thể muốn anh nhìn thẳng vào quá khứ đã qua, lặp đi lặp lại bên tai anh.
“Nói đi, có phải anh muốn em không?”
Hô hấp hỗn loạn làm lý trí sụp đổ, kéo tất cả vào ý loạn tình m3.
Cuối cùng anh từ bỏ giãy giụa.
Anh nghĩ chìm vào dịu dàng thơm mát như thế cũng là một loại may mắn.
Anh giữ tay Lâm Ngữ ôm chặt cậu vào lòng, trán chống trán.
“Đúng, anh muốn.” Lạc Tân Cổ hạ giọng, “Dù em xin tha, anh cũng không thả nữa.”

Một tuần sau, Lâm Ngữ bước tiếp trên con đường học chuyên sâu, Lạc Tân Cổ khôi phục trạng thái biểu diễn và luyện tập như thường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi tuyết tan, hoa nở xuân về.
Đầu tháng ba, buổi biểu diễn cá nhân của Lạc Tân Cổ được tổ chức ở Hải Đô, nghe nói có thêm phần phỏng vấn sau buổi biểu diễn xem như món quà tri ân.
Chiều thứ bảy, Lâm Ngữ vội vàng bay về Hải Đô, cơm chưa kịp ăn mà về biệt thự thay quần áo trước.
Tham gia đêm hội âm nhạc, hơn nữa còn là Lạc Tân Cổ đàn dương cầm một mình, cậu phải ăn mặc thỏa đáng mới được.
Lạc Tân Cổ không ở nhà, có lẽ đã tới hội trường chuẩn bị – cơ hộ tổ chức vốn không nhiều lắm, chắc hẳn anh rất để bụng.
Cậu gửi một tin nhắn báo bình an cho anh rồi nấu một bát mì đơn giản làm ấm bụng. Buổi biểu diễn bắt đầu đúng bảy giờ tối, cậu ước lượng thời gian rồi thay giày tới hội trường.
Nào ngờ tắc đường.
Lâm Ngữ sốt ruột nhìn đồng hồ, trơ mắt nhìn kim giờ lướt qua số bảy.
Từ đây đến hội trường còn khoảng gần hai cây số, Lâm Ngữ bảo tài xế cho cậu xuống rồi bắt đầu chạy. May là bây giờ đã sang xuân, bên ngoài không có gió, cậu chạy không quá khó khăn.
Tầm bảy rưỡi, cậu tới hội trường, vừa thở hổn hển vừa đưa vé điện tử cho nhân viên kiểm tra. Nhân viên kiểm phiếu xem vị trí sau đó đích thân dẫn cậu đi.
Lúc này Lạc Tân Cổ vừa đàn xong một khúc, đang ngồi ngay ngắn chuẩn bị cho khúc tiếp theo. Toàn bộ thính phòng im ắng, Lâm Ngữ bước qua cửa thu hút ánh mắt của nhiều người.
Lâm Ngữ đẩy mắt kính, cúi đầu bước nhanh qua.
Hàng thứ tư… Hàng thứ ba… Hàng thứ hai…
Cậu đứng cạnh hàng thứ nhất, không khỏi nhăn mày.
Không có ai hết?
Lâm Ngữ mở vé điện tử ra xem lại – không sai mà, vị trí của cậu là hàng đầu tiên, gần đàn dương cầm nhất.
Cậu nhìn thoáng qua sân khấu, Lạc Tân Cổ đã đặt ngón tay lên các phím đàn chuẩn bị bắt đầu.
Lâm Ngữ từ từ ngồi xuống.
“Ting…”
Ngay lúc đó, màn biểu diễn bắt đầu.
May là không quá muộn. Lâm Ngữ thở phào, lấy khăn giấy lau mồ hôi, rồi tiện tay cầm danh sách tiết mục đặt bên cạnh lên xem.
Khi thấy rõ tên các bản nhạc, Lâm Ngữ không khỏi ngẩn ngơ.
“Nocturne Op.9 No.1”, “Minute Waltz Op.64 No.1”, “Salut d’Amour Op.12”…
Thật kì lạ!
Phong cách Lạc Tân Cổ theo đuổi gần giống Liszt, không đến nỗi phong ba bão táp nhưng cũng biến ảo kì diệu. Vậy mà hiện tại, những ca khúc anh chọn không có độ khó quá cao.
Hơn một nửa số ca khúc đều thiên về một chủ đề.
Đó là “Gửi người anh yêu nhất”.
Lâm Ngữ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý, cậu quay đầu nhìn thính phòng vài lần, nhận ra hôm nay có rất nhiều phóng viên, camera và máy ảnh dàn đều ở các góc.
Cậu trả danh sách về chỗ cũ, tập trung vào người trên sân khấu.
Dưới ánh đèn spotlight, Lạc Tân Cổ như một cây tuyết tùng đơn độc giữa rừng núi lạnh lẽo, ẩn chứa nét đẹp không thể coi thường. Dáng vẻ ấy khiến Lâm Ngữ nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên với anh ở bữa tiệc nhiều năm trước.
Lúc đầu cậu bị hấp dẫn bởi tiếng đàn của anh, sau mới chú ý tới người này. Mà hiện tại, bởi vì người này nên cậu càng thích âm nhạc. Bọn họ vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, bởi vì đã từng mất đi cho nên càng quý trọng mỗi phút giây bên nhau.
Chẳng mấy chốc đã trôi qua hai tiếng. Tiếng vỗ tay bế mạc ầm ầm như sấm. Lạc Tân Cổ tiến ra giữa sân khấu, nhận microphone nhân viên đưa tới.
Dựa theo trình tự như các buổi biểu diễn trước, lúc này nghệ sĩ sẽ được yêu cầu đàn thêm một bài.
Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ mỉm cười: “Hôm nay tôi mang đến cho mọi người một bản nhạc tôi tự sáng tác, tôi chưa từng biểu diễn công khai nó ở đâu.”
Lời vừa dứt, toàn bộ thính phòng vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo, bọn họ hoan hô theo nhịp, nhiệt tình đón chờ màn biểu diễn bổ sung của Lạc Tân Cổ.
Lâm Ngữ nhìn chăm chú bóng hình trên sân khấu, cũng vỗ tay theo khán giả.
Hình như ánh mắt Lạc Tân Cổ lướt qua cậu, còn mỉm cười nữa.
Lâm Ngữ dừng động tác.
Trong lúc cậu thất thần, Lạc Tân Cổ đã ngồi lại ghế, nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn.
Thính phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng du dương, như mưa phùn ngày hè tưới mát vạn vật, lại như nắng ban mai ngày xuân ấm áp ruột gan. Nó hóa thành sợi tơ, hóa thành sương mù mông lung, bay từ sân khấu xuống khán đài, quẩn quanh cơ thể cậu. Ngay lúc ấy, Lâm Ngữ sinh ra ảo giác – thứ chạm vào cậu không phải tiếng đàn mà là ngón tay ấm áp của Lạc Tân Cổ.
Lâm Ngữ hít sâu, ngẩng đầu lên.
Lạc Tân Cổ đã đàn xong, hai tay đặt lên đầu gối, tiếng vỗ tay tức khắc vang lên từ bốn phía.
MC bước ra từ cánh gà, mỉm cười mời anh ra trung tâm sân khấu.
“Quê nhà chờ đợi màn biểu diễn của thầy Lạc từ lâu lắm rồi, lúc này anh muốn phát biểu gì không?”
“Cảm ơn.” Lạc Tân Cổ cầm microphone, “Ừm… tôi muốn nói rất nhiều, thật ra đây là buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên tôi tổ chức ở Hải Đô, cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ tôi từ trước tới giờ. Tôi thích âm nhạc, sau này vẫn tiếp tục thích và sẽ cố gắng mang đến càng nhiều bản nhạc hay tới mọi người.”
Không biết bắt đầu từ góc nào, có người hô tên Lạc Tân Cổ, sau đó tiếng vỗ tay và tiếng hô có tiết tấu vang lên:
“Lạc Tân Cổ! Lạc Tân Cổ! Lạc Tân Cổ!”
Lâm Ngữ bật cười, cậu vỗ tay và hô to cùng mọi người, thậm chí huýt sáo cổ vũ.
“Nhìn xem, mọi người nhiệt tình không muốn tôi tranh lời với anh luôn kìa.” MC trêu ghẹo.
Khán giả cười vang, âm thanh dần nhỏ lại.
“Xem danh sách biểu diễn lần này có vẻ nhiều hơn các lần trước kha khá. Hơn nữa có nhiều khúc do nhạc sĩ sáng tác tặng người mình thương. Tôi thay mặt tất cả khán giả ở đây hỏi anh vấn đề bọn họ quan tâm nhất…” MC kéo dài giọng, “Thầy Lạc đang yêu à?”
Lạc Tân Cổ im lặng chốc lát rồi cười đáp: “Đúng vậy.”
Khán phòng lập tức bùng nổ, phần phỏng vấn vốn không cần quá khắt khe, bốn phía bắt đầu ồn ào.
Lâm Ngữ nhìn lướt qua, bầu không khí trong phòng trở nên ái muội.
Ngay lúc ấy, Lâm Ngữ đã hiểu vì sao anh không bán vé hàng ghế đầu. Chỉ là giờ phút này, cậu đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực của biết bao người phía sau, nếu hai bên trái phải đều có người thì đúng là cậu không thể ngồi yên.
“Bản nhạc cuối cùng kia là viết cho nửa còn lại của anh đúng không?” MC hỏi.
“Đúng vậy.” Lạc Tân Cổ trả lời.
“A…” Hội trường mất khống chế hoàn toàn, dưới khán đài toàn tiếng hét cảm thán. Đây là lần đầu tiên anh công khai bản nhạc mới ngay trong buổi biểu diễn trực tiếp, mà bản nhạc này là tặng cho Lâm Ngữ.
Lúc này Lâm Ngữ ngồi hàng thứ nhất đang cúi đầu. Gương mặt nóng dần lên – thì ra trực giác của cậu không sai, đúng là Lạc Tân Cổ đàn bản nhạc kia cho cậu nghe.
Người này… Người này thật là, cứ nhất định phải làm chuyện mày trước mặt công chúng sao?
Dưới khán đài có người bất ngờ hô lớn: “Lạc Tân Cổ! Anh theo đuổi được tiến sĩ Lâm chưa?”
Mọi người cười rộ lên, tiếng ồn ào ngày càng to.
“Đúng vậy nha!”
“Đừng tưởng chúng tôi không biết gì!”
“Anh và Lâm Ngữ bị chụp ở sân bay bao nhiêu lần rồi, mau thừa nhận đi!”
Bầu không khí dường như càng ngày càng bất thường.
Lâm Ngữ hơi căng thẳng.
Khi thấy Lạc Tân Cổ nhìn về phía mình, trái tim Lâm Ngữ như ngừng đập.
Sau đó cậu thấy Lạc Tân Cổ bước dần về phía cậu, đồng tử Lâm Ngữ co lại.
“A a a – nhìn kìa! Nhìn hàng đầu kìa!”
“Có phải Lâm Ngữ không?”

Lạc Tân Cổ nhảy xuống sân khấu, giữa tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai, anh giơ tay trước mặt cậu.
“Thình thịch”, “Thình thịch”.
Lạc Tân Cổ khom lưng, mỉm cười nói nhỏ: “A Ngữ, theo anh.”
Lâm Ngữ kìm nén cảm xúc, cậu nắm lấy tay Lạc Tân Cổ, đứng dậy.
Tiếng hoan hô vang đến đỉnh điểm.
“Là tiến sĩ Lâm!”
“Cuối cùng nhìn thấy người thật rồi!”
Lạc Tân Cổ nắm tay cậu lên cầu thang, đến giữa sân khấu. Dưới ánh đèn, Lâm Ngữ thấy ánh mắt Lạc Tân Cổ lóe sáng, bọn họ nắm tay nhau, kéo theo trái tim và hô hấp cùng chung nhịp.
“Hôm nay, tôi muốn giới thiệu với các bạn một người chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim tôi.” Lạc Tân Cổ nói vào microphone, “Tôi từng cho rằng mình có thể kìm nén đồng thời nhẫn nại, cho đến khi gặp em ấy, tôi mới nhận ra hạnh phúc không thể có được bằng cách nhẫn nại hay kìm nén, ngược lại cần nhiệt tình theo đuổi và bảy tỏ chân thành. Em ấy cứu tôi khỏi gông xiềng và trói buộc, là ánh trăng soi sáng sinh mệnh tôi, là tình yêu duy nhất cuộc đời này.”
Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay, bắt đầu xen kẽ những tiếng tiếng khóc rưng rức.
Đúng vậy, chỉ cần là người từng theo dõi bọn họ sẽ hiểu con đường họ đi qua không dễ dàng gì.
Lâm Ngữ cảm thấy trong trường hợp này mình không nên quá đa cảm, song ngẩng đầu thấy giọt lệ nơi khóe mắt Lạc Tân Cổ, hai mắt cậu vẫn ửng đỏ.
Lâm Ngữ chưa từng thấy Lạc Tân Cổ khóc.
Ở quân đội chưa từng, sau khi ở bên nhau càng không.
Nhóc con thành thật xứng đáng được khen thưởng.
Lâm Ngữ nghiêng người đẩy microphone ra, sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào gò má, tiếng khán giả và MC trở nên xa xăm. Tất cả đã không còn quan trọng.
Cậu ôm lấy bờ vai ai kia, nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt, thì thầm: “Lạc Tân Cổ, em yêu anh.”
Mặc cho năm tháng thoi đưa
Mặc cho thời gian thấm thoát
Trái tim không bao giờ ngừng đập
Tình yêu chẳng bao giờ đổi thay.
~Hết chính truyện~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.